Jaywon Me Hoac Cam Ki
Park Jongseong mặt lạnh như băng, khoé mắt khẽ liếc nhìn cậu một cái, bước qua cậu đi vào trong phòng, nói với những người công nhân: “Làm tiếp đi, trước trưa mai mà chưa xong, tôi sẽ trừ một nửa tiền lương.”Đám công nhân vừa nghe thấy thế, không dám dây dưa nữa vội vội vàng vàng làm tiếp công việc đang dang dở.Yang Jungwon tức đến nỗi mặt mũi sắp méo xệch, nghiến răng nghiến lợi nói:“Park Jongseong, anh lập tức mang người của anh cút đi cho tôi.”Park Jongseong cười giễu một tiếng, anh cao hơn Yang Jungwon, lạnh lùng nhìn xuống cậu với ánh mắt miệt thị, dường như đang muốn nói: “Tôi không cút đấy, xem em có thể làm gì được tôi nào.”Bề ngoài thì đường đường chính chính, lạnh lùng cao ngạo. Nhưng Yang Jungwon biết thừa, trong bụng anh ta chẳng có cái thứ gì tốt đẹp.Yang Jungwon lập tức móc điện thoại ra gọi cho ban quản lý khu chung cư: “A lô, ban quản lý đúng đúng không ạ, căn hộ của tôi có trộm, các anh mau lên đây.”Người của ban quản lí và bảo vệ của khu chung cư lập tức có mặt, nhưng vừa nhìn thấy Park Jongseong, tất cả đều cúi đầu chào.“Bọn họ tự tiện xông vào nhà tôi, các anh lập tức đuổi bọn họ đi và bồi thường tất cả tổn thất cho tôi.”Ban quản lí cực kì khó xử: “Cậu Yang, vị này chính là chủ sở hữu, căn hộ này hiện tại đã...thuộc về Park tổng.”Chủ sở hữu?Yang Jungwon quay phắt lại nhìn Park Jongseong.Park Jongseong nhếch môi, khuôn mặt đẹp trai cùng với nụ cười rất muốn ăn đòn: “Giờ tôi nhắc em một câu, em nên gọi tôi một tiếng --- chủ nhà!”Nói rồi quay sang bảo với đám công nhân: “Hoàn thành trước thời hạn, tiền lương tăng gấp đôi.”Anh đang dùng hành động nói cho Yang Jungwon biết: Nhà này là nhà của tôi, tôi muốn sửa kiểu gì thì sửa chứ, liên quan gì đến em.Giờ thì Yang Jungwon đã hiểu, tên khốn Park Jongseong này qua mặt cậu và chị Milla, trực tiếp giao dịch với chủ nhà cũ, mà chủ cũ của căn hộ này thì không hề thông báo với bọn họ một câu, cứ thế mà bán đứt căn nhà, trong chuyện này nếu Park Jongseong không giở bất cứ trò quỷ gì ra thì Yang Jungwon cậu có thể nhảy thẳng từ trên tầng 16 này xuống luôn.Cậu biết ngay mà, tự dưng im ắng mấy hôm liền nhất định là đang tìm cách chơi xấu cậu.Yang Jungwon gật đầu: “Được, anh có tiền, có bản lĩnh, đồ đạc của tôi đâu.”Cậu quay phim liên tục mấy ngày liền, mệt dừ cả người, giờ chỉ muốn tìm một chỗ nào đấy nghỉ ngơi, uống miếng nước rồi ngủ một giấc.Park Jongseong hất cằm: “Căn phòng này giờ đã là của tôi, nên đồ đạc trong này đương nhiên cũng là của tôi”Yang Jungwon lại một lần nữa thấy được chứng kiến bản lĩnh xỏ lá của Park Jongseong, lúc này cậu chỉ muốn cởi luôn giày ra mà đập mấy phát vào mặt anh ta.Yang Jungwon cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng bóng: “Được, của anh, đều là của anh tất, mẹ nhà anh chứ, sao anh không bảo tôi cũng là của anh luôn đi!”Câu cuối cùng Yang Jungwon như đang hét vào mặt Park Jongseong.Nào ngờ Park Jongseong lại rất đường hoàng thừa nhận: “Đúng thế, em đương nhiên cũng là của tôi.”Ban quản lý và bảo vệ đều cảm thấy bầu không khí có chút khác lạ, len lén liếc mắt nhìn nhau rồi dắt tay nhau rời đi, cái phòng này muốn phá muốn đập cũng không phải là chuyện của họ.Yang Jungwon tức đến mức quặn hết cả dạ dày: “Ha ha, độ bỉ ổi của anh đúng là chẳng có ai theo kịp?”Park Jongseong nhướng mày: “Đâu có, là do em dạy dỗ tốt đấy chứ.”“Park Jongseong, cmn anh cứ đợi đấy cho tôi.”Yang Jungwon khinh thường cười một tiếng, xách hành lí lên nhấc chân rời đi.Hôm nay, cậu thật sự không còn hơi sức đâu mà đôi co với Park Jongseong, cậu rất mệt. Đợi đến lúc cậu hồi phục lại, xem cậu làm thế nào để chỉnh chết cái gã này, cũng giỏi thật dám chạy đến chiếm ổ của cậu mới sợ chứ.Còn chưa đi thang máy, Tony bịt kín từ đầu đến chân bước ra từ thang máy, thấy Yang Jungwon liền mở miệng: “Khéo thế, đúng đang muốn tìm cậu bàn về việc quảng bá...”Yang Jungwon ngắt lời anh ta: “Giờ tôi mệt lắm rồi, không muốn nói chuyện gì hết, anh mau mau mở cửa đi, tôi mượn nhà anh ngủ một lát.”Yang Jungwon mệt đến nỗi chẳng muốn nhấc chân đi đâu hết, tiếng máy khoan ầm ầm, khiến cho đầu cậu đang ong ong như búa bổ. Cậu sợ nhìn mặt Park Jongseong thêm một giây nữa thôi là cậu cầm cả cái va li đập thẳng vào mặt anh ta luôn. Cái gã khốn nạn này, không chỉnh chết anh ta, ông trời cũng không đồng ý.Tony ngây ra, trong lòng trào dâng một niềm vui sướng, Yang Jungwon vậy là muốn cùng anh...Vừa vui mừng được một giây, đột nhiên có một giọng nói lạnh buốt kéo Tony ra khỏi cái mớ suy nghĩ đen tối của anh ta: “CMN, tôi còn ở đây mà em dám chui vào nhà của gã đàn ông khác, em có coi tôi thành người chết à?”Tony khiếp sợ nhìn Park Jongseong từ đằng sau bước tới, nếu dùng từ ngữ trong tiểu thuyết võ hiệp để miêu tả thì Park Jongseong bây giờ toàn thân đầy sát khí, trông rất đáng sợ.Lúc công ty bị thu mua, Tony đã từng gặp Park Jongseong, nhưng với thân phận của anh ta mà xuất hiện tại một nơi như này, đúng là dọa anh hết hồnNhưng, cái khiến anh ta khiếp sợ nhất lại là Park Jongseong và Yang Jungwon hai người họ... Quen nhau!Yang Jungwon nghiêng người nhìn Park Jongseong châm chọc: “Anh mà là người à?’Park Jongseong cười: “Không phải, tôi là con chó đã cắn em.”Yang Jungwon còn chưa kịp mở miệng mắng anh ta, Park Jongseong đã nói tiếp: “Đã không phải là người, thì sao có thể có lí trí giống như con người được.”Nói rồi, kéo Yang Jungwon ôm vào lòng, khuỷu tay kẹp chặt lấy Yang Jungwon lôi cậu ra nhấn thang máy.Mắng thì cũng mắng rồi, không làm tí gì gọi là mất lí trí thì sao xứng được với cái bản mặt vô lại này của anh chứ.Yang Jungwon vừa nghe đã tức đến nỗi sắp nổ phổi, quát lên: “Anh bỏ tôi ra, có bản lĩnh thì bỏ tôi ra, tôi cho anh một giọt thuốc độc, độc chết mẹ anh bây giờ.”Thang máy đang đi lên, Park Jongseong ôm chặt lấy Yang Jungwon không cho cậu nhúc nhích, siết cằm cậu: “Tin chứ, tôi còn tin sau khi tôi chết em còn lột da tôi nữa kìa.”Tony lúc này mới phục hồi tinh thần, tháo khẩu trang ra, tiến tới gần bọn họ: “Park tổng, ép buộc người khác như thế hình như không được hay lắm đâu.”Park Jongseong liếc Tony một cái, nhìn bằng một con mắt khinh thường, như đập nát cái vẻ cao ngạo tự phụ mà anh ta vẫn hay thể hiện trước mặt người khác.Park Jongseong nói: “Chuyện giữa tôi và người của tôi, anh đừng có xen vào.”Yang Jungwon suýt nữa thì ngất, cậu hét lên: “Cmn, ai là người của anh?”“Bốp”, Park Jongseong đánh một phát vào mông Yang Jungwon, lạnh giọng: “Em im miệng cho tôi, sảy thai rồi mà còn nói là không phải?”Yang Jungwon suýt thì phun ra một búng máu, sảy sảy cái thằng cha nhà anh ấy mà sảy.Lần này thì cậu đã biết thế nào là tự vác đá đập vào chân mình, lúc đầu chỉ muốn khiến cho Park Jongseong phải ghê tởm, giờ lại thành ra cậu bị chính mình làm cho buồn nôn. Nhưng mà cậu càng không ngờ được Park Jongseong lại nói chuyện này ra, thể diện của anh ta đâu rồi, đâu mất rồi?Tony kinh ngạc nhìn Yang Jungwon, thấy cậu hổn hển tức giận, nghĩ cậu đang thẹn quá hoá giận.Một người như Park Jongseong tuyệt đối sẽ không nói những chuyện riêng tư này ra, anh ta mà đã nói, vậy thì chắc... Là thật.Quan hệ giữa Yang Jungwon và Park Jongseong là... Loại quan hệ đó sao?Trong lòng Tony đột nhiên có một cảm giác... Không biết nên diễn đạt thế nào.Dường như... Có cái gì đó chưa kịp bắt đầu đã kết thúc rồi.Yang Jungwon nghiến răng kèn kẹt: “Park Jongseong anh đã là đàn ông thì đừng có đàn bà như thế?”Park Jongseong lườm cậu một cái, mặt mũi âm trầm: “Nói đúng lắm, tôi đưa em về để làm việc của đàn ông đây.”Yang Jungwon: “Cút...”Cửa thang máy mở ra, Park Jongseong kéo cậu vào trong: “Tôi đưa em đi cút* với tôi đây...”*Cút = lăn giường.Tony gọi với theo: “Jungwon...”Yang Jungwon nói với anh ta: “Đợi khi nào tôi về rồi nói.”Park Jongseong đứng trong thang máy lạnh mặt nhìn Tony: “Đây là lần đầu tiên, đừng để có lần thứ hai, vụ scandal này cũng dẹp luôn cho tôi.”Cửa thang máy khép lại, hai người biến mất trước mắt Tony.Tony đột nhiên hiểu ra tại sao MV của anh không thể quay tiếp cũng như tại sao công ty lại bị Park thị thu mua.Trước đây thì anh có nghĩ thế nào cũng không ra, hóa ra tất cả là vì... Yang Jungwon.Yang Jungwon là người của Park Jongseong.Tony tự cười nhạo bản thân, trách không được lúc đó tổng giám đốc của KL nhìn anh muốn nói lại thôi, Yang Jungwon đúng là không hề đơn giản.Anh cứ nghĩ cậu ta chỉ là một diễn viên nhỏ, không ngờ hậu đài của người ta lại cứng đến thế.Tony nhớ lại thái độ của Yang Jungwon đối với Park Jongseong lúc nãy, đột nhiên cười lên: “Anh thích, tôi cũng thích, mà tôi cũng chẳng phải là kẻ dễ dàng chịu thua, để xem ai trong chúng ta có được cậu ấy.”Chuyện công ty bị thu mua, Tony có hận Park Jongseong không?Cũng không đến nỗi hận, nhưng ghét là điều đương nhiên, cái album anh ta tỉ mỉ chuẩn bị hai năm trời, chỉ vì một câu nói của Park Jongseong mà bị hoãn đến tận bây giờ.Nếu Yang Jungwon trở thành người của anh, thì như thế có được coi là đã báo được thù không?Huống hồ, anh cũng đã rung động với Yang Jungwon, dù không có Park Jongseong, anh vẫn sẽ theo đuổi cậu, nhưng sự xuất hiện của Park Jongseong càng khiến chuyện này thêm chắc chắn.Tony đi về phía căn hộ của mình, lúc đi ngang qua cửa nhà Yang Jungwon thấy công nhân bên trong đang làm việc.“Xin lỗi, các anh nhỏ tiếng một chút?”“Cái này, thôi được, chúng tôi sẽ cố gắng.”...Bị lôi lên xe, Yang Jungwon mới thôi không vùng vẫy nữa, lạnh lùng nhìn anh: “Park Jongseong, anh lên cơn đấy à?”Park Jongseong không đổi sắc mặt: “Tốt nhất em nên câm miệng lại, hiện tại tôi không muốn nói chuyện với em.”Yang Jungwon cười gằn: “Không muốn nói chuyện với tôi, thế cái gã nào chui vào nhà tôi khoan khoan đục đục hả?”“Nhà em?”Yang Jungwon nghiến răng, đúng, hiện giờ đó là nhà của Park Jongseong, ai bảo anh ta là thổ hào chứ, người ta có tiền, chỉ cần thích là có thể dùng tiền đập chết người.Park Jongseong liếc Yang Jungwon một cái: “Nhưng nếu em nói đó là nhà của chúng ta thì tôi cũng không phản đối.”Yang Jungwon cắn răng kèn kẹt: “Tôi phải cám ơn anh đấy.”“Anh tốn công tốn sức thế sao không đi mua biệt thự đi, chạy đến đây mua một căn chung cư tồi tàn một phòng ngủ một phòng khách làm gì, rốt cuộc đang âm mưu cái gì? Nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?”Park Jongseong cười mà như không: “Làm gì à? Cái này đơn giản lắm, em không biết thật à?”Yang Jungwon cười lạnh: “Đừng khiến tôi nghĩ anh thành kẻ hèn hạ.”Park Jongseong rẽ ở ngã rẽ trước mặt: “Cũng đâu có hèn hạ gì, mục tiêu chỉ hơi vĩ đại tí thôi!”Yang Jungwon hiếu kì: “Mục tiêu gì?”Park Jongseong dừng xe nhìn cậu đầy nghiêm túc: “Mỗi ngày ‘ngủ’ với em, ngủ đến khi nào chán thì dậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store