Jaywon Me Hoac Cam Ki
Yang Jungwon siết chặt tay: "Cảm ơn, mẹ tôi không với nổi tới nhà mấy người đâu."Sang Jeongmin lại hỏi: "Vậy thì... cậu Yang vừa nãy đã làm giao dịch gì với Yang Junghoon.""Muốn biết thì tự đi hỏi Yang Junghoon, Sang gia mấy người lợi hại như vậy, tới đây không phải là muốn tìm ông ta sao? Hỏi tôi làm cái gì.""Không, tôi chính là đến tìm cậu Yang."Yang Jungwon lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt, quát lạnh một tiếng: "Anh cho người theo dõi tôi."Sang Jeongmin nhếch nhếch khóe môi: "Không còn cách nào khác, dù sao cậu cũng khá là thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh."Yang Jungwon siết chặt nắm đấm, cái gã này đã sớm đề phòng cậu và Yang Junghoon liên thủ với nhau nên cho người âm thầm theo dõi cậu, thấy hôm nay cậu có động tĩnh liền lập tức mò tới.Yang Jungwon khinh thường nói: "Không cần ngài phải chỉ bảo tôi cũng biết tôi luôn được người khác chú ý, dù sao thì người hâm mộ của tôi cũng rất nhiều. Nếu như ngài quan tâm như vậy tốt nhất là nên giảm bớt nếu không tôi sẽ nghĩ ngài có ý với tôi, tôi buổi chiều còn có việc phải làm không có thời gian tâm sự với ngài Sang đây, tạm biệt!"Nói rồi, giơ tay đoạt lấy cây dù trong tay Sang Jeongmin xoay người bước đi.Nếu là hồi trước, cậu có lẽ sẽ châm chọc khiêu khích thêm vài câu nhưng đối mặt với cái gã Sang Jeongmin này, cậu không có tâm trạng để mà khiêu khích nổi.Chỉ cần nghĩ tới chuyện gã là người của Sang gia, Yang Jungwon đã thấy mắc ói.Từ phía sau vọng lại tiếng của Sang Jeongmin: "Tôi khuyên cậu một câu, nếu là người thông minh tốt nhất đừng có đụng vào Sang Hoon, những người còn lại của nhà họ Yang cậu muốn xử lí ra sao cũng được, nhưng... chỉ có mình Sang Hoon là không thể."Yang Jungwon quay phắt người lại, lạnh lùng lên tiếng: "Lời này của ngài sao tôi nghe không có hiểu, ngài đừng nói thâm sâu như vậy, tôi không phải là người thông minh gì cho cam, không so được với ngài, không bằng ngài giải thích kĩ ra cho tôi?"Sang Jeongmin đúng là nói kĩ ra cho cậu: "Không cần biết cậu làm bất cứ giao dịch gì với Yang Junghoon, tốt nhất là biết đường mà thu tay lại bởi vì cậu không có cách nào thực hiện được."Yang Jungwon cười ha hả: "Tôi đơn thuần chỉ là đi thăm cha tôi sao qua miệng ngài lại biến thành một cuộc giao dịch rồi? Lẽ nào ngài cũng hay làm giao dịch với cha của ngài như thế sao? Cha con sao có thể trở mặt thành thù được, cho dù có ân oán thì dù sao... cũng từng là cha con..."Có thể thốt ra được những lời này Yang Jungwon cũng đang thầm phỉ nhổ chính mình, cậu dùng những lời của Yang Junghoon từng nói với cậu để nói lại với Sang Jeongmin.Khóe miệng Sang Jeongmin khẽ giật giật: "Cậu Yang... đúng là rất thú vị.""Quá khen."Sang Jeongmin lạnh lùng nhìn cậu: "Tôi nghĩ, cậu không cần vì một ân oán năm xưa mà phá hủy tiền đồ của chính mình, nếu như người hâm mộ của cậu biết rằng, ngay cả cha cậu còn không thèm thừa nhận cậu, đạo đức nhân phẩm bại hoại, chuyện táng tận lương tâm gì cũng dám làm, liệu bọn họ có còn hâm mộ cậu nữa không?"Yang Jungwon cười ha ha cuối cùng cũng giở giọng uy hiếp, gật gật đầu nói: "Ngài nói rất đúng, tôi chính là một người như vậy, một hồ ly tinh ích kỉ độc ác, chẳng lẽ còn sợ bị người khác biết sao?"Đến cái chết cậu còn không sợ nữa là cái này? Sang Jeongmin có vẻ như đoán được suy nghĩ của cậu nói: "Trên đời này có rất nhiều biện pháp còn đáng sợ hơn cả cái chết."Không ngờ một câu không có tí giá trị này lại có thể nói ra bởi Sang Jeongmin, Yang Jungwon nghĩ thế nào cũng không được tự nhiên, gật gật đầu: "Đúng thế, tôi biết ngài có thể làm được điều này, ngài cứ tự nhiên mà thử!"Sang Jeongmin vốn dĩ chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, muốn nhìn xem Yang Jungwon sẽ có phản ứng như thế nào, xem ra cậu ta đúng là điếc không sợ súng."Xem ra là cậu ỷ vào có Park Jongseong làm chống lưng, tôi thật muốn nhìn xem Park Jongseong có thể bảo vệ cậu được bao lâu!"Yang Jungwon cười nhạt, cho dù không ỷ vào Park Jongseong, gan của cậu cũng lớn hơn trời rồi.Chỉ có điều, lấy danh nghĩa của Park Jongseong đi dọa nạt đúng là đỡ tốn công tốn sức hơn nhiều.Yang Jungwon cười lớn: "Hóa ra ngài còn biết tới chuyện này, ngài nói đúng, ai bảo tôi là người của Park Jongseong đây, ai bảo tôi là người nhà trong mắt của Park phu nhân đây?""Cậu Yang đúng là rất lợi hại.""Cũng không lợi hại bằng ngài Sang đây, làm phiền ngài trả tài xế lại cho tôi, tôi không giống như Sang gia mấy người, cơ nghiệp đại có rất nhiều tài xế, tôi đây chỉ có một, trại tạm giam cũng là cục cảnh sát nếu ngài không muốn trả thì tôi lại đành vào trong một chuyến vậy!"Sang Jeongmin giơ tay ám hiệu về phía chiếc xe của anh ta, nói: "Có thể thấy cậu Yang cũng là một người giỏi kiềm chế, những người như này rất ít khi mất đi lí trí mà làm ra những việc điên cuồng nhỉ?""Điều này còn chưa chắc, Sang Hoon luôn thích gọi tôi là kẻ điên đấy thôi, ngài đi hỏi bà ta thì sẽ biết tôi là loại người gì thôi... một kẻ điên còn cần đến lí trí sao?"Yang Jungwon nhìn Timon bước xuống từ xe của Sang Jeongmin, thầm thở phào một hơi.Yeson mở cửa xe, thò đầu ra kêu Timon về xe.Cuối cùng trước lúc rời đi còn bổ cho Sang Jeongmin một cú: "Người đàn ông của tôi sắp trở về, nên hi vọng ngài Sang đừng có quan tâm đến tôi nhiều như thế, nếu không sẽ khiến anh ấy không vui đâu!"Yeson xuống xe mở cửa cho Yang Jungwon lên xe.Khi Yeson chuẩn bị lên xe thì thấy Sang Jeongmin tiến về phía này, cô trừng mắt một cái rồi lao cả người về phía anh ta đẩy anh ta ngã ra đất, hành động này diễn ra quá nhanh chóng và mạnh mẽ, khiến Sang Jeongmin không kịp phản ứng.Ngay sau đó, Yeson lao lên xe, gấp gáp nói với Timon: "Mau, Timon chạy mau..."Timon phản ứng rất nhanh, đạp mạnh chân ga trong nháy mắt chiếc xe của bọn họ rời khỏi chỗ đó.Yang Jungwon quay đầu nhìn hình ảnh Sang Jeongmin chật vật đứng lên mà bật cười ha hả.Yang Jungwon vỗ vỗ Yeson: "Cái gã này khó chơi lắm đó, sau này em cẩn thận một chút."Yeson vỗ ngực một cái: "Anh yên tâm đi, thân thủ em tốt lắm, hồi nhỏ còn được bố mẹ cố ý tống đi học Nhu đạo nữa đó anh!"Yang Jungwon nở nụ cười, sau khi Yeson đến cuộc sống của cậu hình như ngày càng đặc sắc hơn thì phải.Chỉ là... Sang Jeongmin! Park Jongseong từng nói cái gã này là một kẻ thù dai, cậu không mong sẽ mang lại phiền phức cho Yeson....Buổi chiều Yang Jungwon quay xong một quảng cáo về dầu gội đầu, trên đường về nhà thì nhận được điện thoại của Park Jongseong.Cậu còn chưa có mở miệng liền nghe Park Jongseong tức tối quát lớn: "Em không nghe lời tôi nói sao, còn dám một mình đi gặp Yang Junghoon?"Yang Jungwon nhướng mày: "Không có nha.""Còn không chịu thừa nhận, lúc về còn gặp thằng khốn Sang Jeongmin nữa đúng không?"Yang Jungwon bật cười: "Anh biết hết rồi đấy à?"Bên kia, Park Jongseong tức đến nỗi giật đứt cà vạt: "Em còn cười được nữa, không phải anh đã nói với em rồi sao, chờ anh trở lại, em không đấu nổi con chó Sang Jeongmin đó đâu? Giờ anh không ở trong nước lỡ em xảy ra chuyện gì thì sao?"Nụ cười trên mặt Yang Jungwon chậm rãi trở nên nhu hòa hơn: "Nhưng mà tôi lo là nếu tôi không đi thì Yang Junghoon chết mất rồi thì sao! Với lại... trên đầu tôi còn có danh hiệu là người của Park Jongseong cơ mà!"Park Jongseong hừ một tiếng: “Giờ em chịu nhận mình là người của anh rồi à? Sang Jeongmin nói thế nào? Yang Jungwon thành thật trả lời: “Hỏi em và Yang Junghoon đã nói những gì?”“Vậy em đã nói gì với anh ta?”Timon và Yeson đều có mặt ở đây, có vài lời Yang Jungwon không tiện nói thẳng đành bảo với anh: “Những gì anh có thể nghĩ đến được.”Park Jongseong cau mày nói: “Sang Jeongmin sẽ không để em được như mong muốn đâu, bây giờ anh sẽ chuẩn bị về nước, anh đã thông báo với Key rồi, trong khoảng thời gian trước khi anh về nước, nếu em có bất cứ chuyện gì cứ đi tìm cậu ta, anh sẽ cho em cách liên lạc với cậu ta, nhớ cho kĩ có việc xảy ra đừng có tự mình nhúng tay vào.”Yang Jungwon gật đầu: “Ừ, biết rồi.”“Em đừng về bên kia sống một mình nữa, anh và cả mẹ anh đều nói rồi, tối em cứ về nhà anh ở với mẹ trước đi.”Yang Jungwon kinh ngạc: “Hả?”“Hả cái gì mà hả, nghe lời, đừng để lúc anh về lại phải xử lý em! Còn nữa anh đã điều tra cô trợ lý Yeson bên cạnh em rồi, gia cảnh sạch sẽ, võ vẽ cũng không tồi, bảo cô ta theo sát em, nửa bước không rời.”Trong lòng Yang Jungwon ấm áp, cậu ấn nút mở cửa kính xe, tấm thuỷ tinh từ từ hạ xuống, cậu đưa tay ra ngoài cửa sổ đón gió, gió lướt qua những kẽ ngón tay, dường như chỉ cần nắm tay lại có thể tóm chặt lấy, cảm giác này thật là thoải mái.Yang Jungwon hỏi: “Sang Jeongmin sẽ thật sự xuống tay với em à?”Park Jongseong trả lời không chút do dự: “Sẽ, anh hiểu rõ kẻ này hơn em nhiều, em cảm thấy em là một người xấu xa, nhưng so với thằng điên đó em còn không xấu bằng một phần một trăm của hắn đâu, đừng nghĩ anh đang đùa, nghe lời anh, đừng bao giờ sơ ý.”Yang Jungwon gật đầu: “Được rồi, em biết rồi.”Park Jongseong ở đầu dây bên kia đột nhiên mắng một câu: “Mẹ nó chứ, cái thằng đê tiện đó dám động vào một sợi tóc của em, ông về xé xác hắn ra.”Yang Jungwon cong môi, hỏi: “Anh đang làm gì thế?”Park Jongseong: “Đang nhớ em!”Nụ cười trên gương mặt Yang Jungwon càng thêm rực rỡ: “Nhớ em làm cái gì?”Park Jongseong thở dài một tiếng: “Nhớ em, nếu bây giờ anh vẫn đang ở Seoul thì đã bò lên giường em rồi, đâu cần phải một thân một mình ở nước ngoài đối mặt với một đám các ông già.”Yang Jungwon ngẩng đầu lên nhìn những toà cao ốc ngoài cửa: “Vậy bao giờ anh về nước?”“Ồ, thế này là em đang nhớ anh đó hả?” giọng nói của Park Jongseong tràn đầy hân hoan.Yang Jungwon gật đầu: “Đúng rồi, muốn anh trở về bò lên giường đấy!”Park Jongseong ngây ngô cười hai tiếng: “Đợi cái hợp đồng này đàm phán thành công, anh về ngay.”Cúp điện thoại rồi, Park Jongseong cầm điện thoại lên hôn chụt một cái.Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng cũng có thể coi là thành công rồi, anh thật muốn lập tức bay về trèo lên giường cậu.Jun đợi Park Jongseong nói chuyện xong, mới cẩn thận bước đến: “Sếp, Park tiên sinh muốn gặp anh.”Park Jongseong bĩu môi khinh bỉ nói: “Ông ta bị thần kinh à, ông ta tưởng rằng ông ta là cha tôi thì muốn gặp tôi là tôi phải thấy ông ta đấy à, không gặp, đặt vé máy bay cho tôi, hôm nay làm cho xong cái hợp đồng này đi, ngày mai chúng ta về nước.”Sắc mặt của Jun trở nên khó coi: “Cái này…có lẽ không được hay lắm đâu ạ.”“Cái gì mà không hay?”“Park tiên sinh…ông ấy, đã đến rồi ạ.”……Yeson ngồi trong xe phồng má hỏi: “Anh… người yêu anh à?”Người yêu?Yang Jungwon nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Ừm, người yêu anh đấy.”Yeson đau lòng muốn khóc, nam thần có người yêu rồi, đau lòng quá, làm sao đây?Timon ngồi đằng trước nói: “Đó cũng là ông chủ của chúng ta đấy, sau này em gặp rồi sẽ biết, đẹp trai cực kì.”Yeson lại rên lên một tiếng nữa.Lần đầu tiên Yang Jungwon đối mặt với hai chữ ‘người yêu’, cậu phát hiện ra kì thực lúc nói ra rồi cậu cũng chẳng thấy bài xích nó.Có lẽ, Park Jongseong đã đúng, lựa chọn một cách báo thù không cần đến mức quá cực đoan, giữ lại cho bản thân một con đường để tiếp tục sống, con người ấy mà nếu có hi vọng được sống tiếp, là một chuyện cực kì tốt đẹp.Yang Jungwon nghe lời Park Jongseong nói, không về nhà riêng nữa, bảo Timon lái xe về nhà họ Park.Park phu nhân rất muộn rồi mà vẫn chưa ngủ, kéo Yang Jungwon nói chuyện: “Con phải ở nhà với bác đấy, một mình ở nhà chán chết đi được.”“Gần đây bác không đi dạo phố đánh bài à?”Park phu nhân bĩu môi, nói: “Chẳng muốn đi.”Thím Song cầm một cốc sữa nóng ra cho Yang Jungwon, nói: “Cậu Yang cậu không biết đâu, cái bà Lee phu nhân đó thật đúng là chẳng ra gì, đi đến đâu cũng nói xấu bà chủ, nói bà chủ ỷ thế hiếp người, khinh bỉ coi thường người khác, xúi giục những người khác không đến tìm bà chủ nữa, lần trước bà chủ đi đánh bài, kết quả là bị mấy vị phu nhân khác bắt tay nhau đối phó với bà chủ, hại bà chủ liên tục thua, sau đó bà chủ phát hiện ra có vấn đề liền không đánh tiếp nữa, đám người đó sỉ nhục bà chủ, bảo là nhà họ Park thua có mấy cái đồng bạc thôi mà cũng không trả nổi.”Thực ra Lee phu nhân còn nói, Park phu nhân thế mà lại ngắm trúng một con hát làm con dâu, đây đúng là cam chịu thấp hèn, làm mất hết mặt mũi sĩ diện của hào môn thế gia bọn họ.Yang Jungwon càng nghe sắc mặt càng lúc càng cau có, mợ nó, cái bà Lee phu nhân này quả là không biết xấu hổ hết mẹ nó cỡ rồi.Trước đây cậu còn nghĩ rằng ít nhất bà ta không dám có ý định xấu xa gì với Park phu nhân, không ngờ, đằng sau lưng lại chơi cái thủ đoạn đê tiện như thế này.Yang Jungwon thấy Park phu nhân ỉu xìu, buồn thiu, cậu cảm thấy có chút đau lòng, nghĩ thôi cũng biết bà đã bị bao nhiêu người chèn ép, Yang Jungwon hỏi: “Hôm đó bác thua mất bao nhiêu tiền.”Park phu nhân ngại ngùng không nói, bà đảo mắt giơ lên hai ngón tay.Yang Jungwon hỏi: “200.000 won à?”Park phu nhân lắc đầu.Yang Jungwon thở dài: “2.000.000 won…”Park phu nhân lắc đầu, nói lí nhí: “Là 200.000.000 won.”Yang Jungwon suýt thì sặc, 200.000.000 won, thật đúng là thế giới của người có tiền, tuỳ tiện đi đánh mấy ván bài thôi mà cũng thua 200.000.000 won, chỉ đánh bài thôi mà đã mãnh liệt thế rồi, có còn để cho người bình thường sống nữa hay không? Yang Jungwon bắt đầu tò mò, tay của Park phu nhân thối đến mức nào mới bị người ta hại thảm đến thế này.Thím Song tức giận nói: “Nói cho chính xác là 250.000.000 won, những người đó thật không biết xấu hổ là gì, cố ý cười nhạo bà chủ nữa chứ.”Yang Jungwon cầm điện thoại lên kiểm tra lịch trình công việc, tối mai không có việc gì, cậu nói với Park phu nhân: “Không sao cả, bác không cần lo đau, ngày mai bác gọi điện thoại hẹn bọn họ tối mai cơm nước xong đi đánh bài.”Park phu nhân lầu bầu: “Nhưng mà bác thể nào cũng đánh thua cho mà xem.”Park phu nhân thua nhiều quá đâm ra sợ luôn rồi.Yang Jungwon cười cười: “Con đi với bác.”Cậu không biết đánh bài tây nhưng mạt chược thì cực kì lợi hại.Park phu nhân kinh ngạc: “Con đi với bác à?”“Đương nhiên rồi, bị người khác bắt nạt, đương nhiên là phải đi lấy lại thể diện về chứ, nếu không bọn họ sẽ cho rằng bác là người dễ bị bắt nạt, cứ thế nhé, hôm nay bác nghỉ ngơi thật tốt, lấy lại tinh thần, tối mai căn cơm xong, con đi với bác đập chết hết bọn họ.”Hai mắt Park phu nhân lập tức sáng rực lên, bà có một sự tin tưởng vô điều kiện vào Yang Jungwon, ngay lập tức bà móc điện thoại ra gọi điện.Ai không muốn đến bà nói luôn một câu: “Tôi đi phát tiền cho các người mà các người không muốn lấy à?”……Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa tối thịnh soạn mà Park phu nhân chuẩn bị, Yang Jungwon bảo Yeson: “Yeson, em cầm theo một cái bao tải, chúng ta đi thôi…”Park phu nhân tò mò: “Cầm theo bao tải đi để làm gì?”Yang Jungwon nói: “Đương nhiên là để đựng tiền rồi!”Nơi các các quý phu nhân như bọn họ đánh bài đương nhiên là rất sang trọng, Park phu nhân đặt phòng ở BL của Park Jongseong, quản lý hầu hạ rất cẩn thận, đây là Thái hậu nương nương đó nha! Quản lý đưa họ đến phòng riêng tốt nhất, tự mình bận rộn trước sau, bưng trà rót nước.Mấy vị phu nhân đều đến đông đủ, Park phu nhân kéo Yang Jungwon đến giới thiệu với bọn họ: “Jungwon con không cần phải căng thẳng, mấy vị phu nhân này đều là những người bình thường bác hay chơi bài cùng, đây là Cheon phu nhân, Kang thái thái, và Choi thái thái…”Mấy người đó đều đã nghe kể về Yang Jungwon thông qua Lee phu nhân, nên họ rất khinh thường cậu.Yang Jungwon coi như không nhìn thấy ánh mắt đầy khinh bỉ của bọn họ, dịu dàng nói: “Cháu chào mọi người, hôm nay cháu nghe bác gái nói đến đánh bài với mọi người, cháu cũng muốn đến chơi, thế nên năn nỉ bác ấy cho cháu đi cùng, cháu cũng không biết chơi bài lắm đâu, hy vọng mọi người có thể chỉ dạy cho cháu.”Yang Jungwon cố ý giả vờ dịu dàng dễ bảo, có thể khiến cho bọn không ai để cậu vào mắt, lúc đánh bài mới có thể buông lỏng cảnh giác.Park phu nhân xem đồng hồ nói: “Người cũng đã đến đầy đủ rồi, vậy chúng ta bắt đầu thôi…”Choi thái thái nói: “Thật xin lỗi, lát nữa tôi phải đi rồi, trong nhà có chút việc, nhưng mà mọi người cứ yên tâm, tôi đã gọi người đến cho đủ hộ mọi người rồi, sẽ không để thiếu mất một người chơi bài đâu.”Đang nói thì cửa đã mở ra rồi, Lee phu nhân đẩy cửa bước vào, Yang Jungwon liếc bà ta một cái.Trong lòng Yang Jungwon đang cười ha ha: Hà hà, lão tiện nhân này đến đúng lúc lắm.Lee phu nhân cười nói: “Thật ngại quá, đến muộn rồi.”Choi thái thái cầm lấy tay bà ta: “Không muộn đâu, đang đợi chị đó, Park phu nhân chắc không trách tôi tự tiện gọi Lee phu nhân đến chứ.”“Đương nhiên là không, bây giờ có thể bắt đầu được rồi nhỉ.”Park phu nhân ấn Yang Jungwon ngồi xuống: “Hôm nay đưa con đến đây chơi, con đánh đi, bác xem cho, bác dạy con…”Những người khác không nhịn được cười chế giễu, bà ta mà dạy nó, chẳng khác gì đưa tiền cho bọn họ.Yang Jungwon tỏ vẻ căng thẳng: “Nhưng con có biết chơi đâu, nhỡ thua thì phải làm sao?”Park phu nhân hào phóng nói: “Vậy thì có sao đâu, dù dao nhà họ Park chúng ta cũng không thiếu tiền.”Lee phu nhân liếc nhìn Yang Jungwon trong lòng có chút hoài nghi.Sau khi bắt đầu, Yang Jungwon nói: “Ba vị phu nhân, cháu không biết đánh, nếu như có gì sai, mọi người đừng cười cháu nha.”Nhưng chỉ khiêm tốn có mấy câu, Yang Jungwon đã sờ một phát ra lục đồng, cậu ngại ngùng chìa bài ra cho mọi người xem: “Hình như hồ rồi thì phải, tự sờ nha…”Những người còn lại nhìn nhau, đệt, nhanh thế, vận may cũng tốt thật đấy.Lúc vừa mới bắt đầu tất cả mọi người còn cho là Yang Jungwon gặp may nhưng mà mẹ nó chứ, sao mà vận may của nó tốt quá mức rồi, hai tiếng đồng hồ liền, thắng liên tùng tục, tiền chất trước mặt càng ngày càng nhiều, Yeson nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng ra đến nơi.Park phu nhân mắt lấp lánh nhìn Yang Jungwon, chỉ nghe thấy tiếng cậu vô cùng hào hùng đẩy bài cái soạt: “Cống thượng khai hoa, hồ rồi…ba vị phu nhân, đưa tiền đây.”Ba vị phu nhân nhìn cái ví tiền của mình, tiền mặt bị thắng hết sạch rồi, nhìn khuôn mặt đắc ý vênh ngược lên trời của Yang Jungwon nào đâu có cái vẻ nhút nhát sợ sệt vừa nãy, giờ bọn họ mới biết Park phu nhân đưa cậu ta đến là để lấy lại thể diện đây mà.Lee phu nhân ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá, trong nhà có chút việc, tôi đi trước…”Yang Jungwon cong môi: “Đã bảo là chơi thâu đêm cơ mà, sao giờ đã đi rồi, chắc không phải nhà Lee ngay cả tí tiền này cũng thua không trả nổi đấy chứ?”Lee phu nhân nghiến răng: “Cậu…hôm nay tôi không mang đủ tiền mặt…”Yang Jungwon cười cười, không khiến bà thua hết sạch không còn quần mà mặc thì làm sao tôi nỡ để bà đi.“Yên tâm, tôi chuẩn bị đầy đủ rồi, tôi có mang máy POS (máy quẹt thẻ), có thể quẹt thẻ được.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store