ZingTruyen.Store

Jaywon Khong Con Rang Buoc

1.

Tôi là một bia đỡ đạn không thể có được tình yêu trong truyện Boylove.

Khi ánh trăng sáng và nam chính trao cho nhau chiếc nhẫn, tôi đứng bên ngoài nhà thờ, lệ rơi đầy mặt.

Mấy tháng sau.

Tôi lần nữa lệ rơi đầy mặt, ngồi trên đùi ánh trăng sáng, lắc lư lên xuống, bị ánh trăng sáng gắt gao giam cầm vào trong ngực.

Mau tỉnh lại, ánh trăng sáng của tôi! Anh nên đi cùng nam chính đến tận ngoại truyện mà!

1

Tôi thích Park Jongseong.

Đáng tiếc Park Jongseong là nam chính của người khác.

Càng đáng tiếc hơn, tôi chỉ là bia đỡ đạn để xúc tiến tình yêu của bọn họ.

Tình yêu của tôi đã định sẵn sẽ giống như vai trò của tôi: Tan thành mây khói.

Sau khi Park Jongseong và Lee Jeong tổ chức đám cưới xong.

Tôi coi như đã hoàn thành cốt truyện, dùng phần lớn tiền tiết kiệm để định cư ở một thị trấn nhỏ ở Ý.

"Yang Jungwon à, cậu ta yêu Park Jongseong mà không có được, chắc là đi nước ngoài để dưỡng tâm bệnh rồi..."

Khi tin vịt bay đầy trời, tôi đang mặc một chiếc áo sơ mi hoa màu đỏ, dùng hết vốn học cả đời đối với môn tiếng Anh để trêu chọc chàng trai tóc vàng đối diện một cách nghiêm túc.

Rượu làm đầu óc người mê muội, hơi thở khi nói ra đều là nóng bỏng, bên tai đều là tiếng ồn ào trong quán rượu.

Tôi có chút say, cơ thể dựa vào lưng ghế thoáng nằm ngửa một chút, trả lời tiếng có tiếng không rõ ràng với chàng trai tóc vàng.

Men rượu dần dần thấm vào, gò má tôi bắt đầu nóng lên, cổ và cơ thể cũng nóng lên cùng.

"You need a little help." (Bạn cần một chút giúp đỡ.)"

Tôi ngẩn người, người đàn ông đối diện thuận thế cúi người ép tới gần tôi, lặp lại câu nói ở bên tai tôi.

Park Jongseong trước đây thích dựa vào vai tôi, nói chuyện vào tai tôi, mỗi lần nói chuyện, một chút xíu hơi nóng phun ra gần tai, làm tôi ngứa ngáy.

Tình yêu thanh xuân tuy tuyệt vời, nhưng dục vọng của người trưởng thành mới khiến người ta mê muội.

Tầm nhìn của tôi bị rượu cồn ăn mòn dần dần mơ hồ, trong một khoảnh khắc nhìn chàng trai tóc vàng, tôi đã thấy hình ảnh của cậu ta với Park Jongseong chồng lên nhau.

Tôi theo bản năng lấy lòng cười một tiếng, ngón trỏ kéo cổ áo của chàng trai tóc vàng đối diện, kéo ra một chút khoảng cách, cười trả lời:

"You, let me up~ " (Bạn, đỡ tôi dậy)

Lần đầu tiên trong đời, mặc dù quá trình có hơi bạo lực, nhưng vẫn có thể coi là rất vui vẻ.

Khi tôi đang đỡ cái eo gần như sắp gãy sau trận cuồng loạn đêm qua để đứng dậy, người đàn ông bên cạnh cử động một chút, sau đó ôm tôi vào lòng:

"Ngủ thêm chút nữa đi, Jungwon."

Hơi thở ấm áp của người đàn ông phun vào cổ tôi, trong khoảnh khắc đó, tôi hoàn toàn hiểu được câu nói đúng đắn kia: "Có vài người còn sống, nhưng thật ra đã chết rồi."

Tại sao Park Jongseong lại ở đây?

Tôi thật sự đã ngủ với nhân vật chính trong truyện Boylove rồi!

Trời của tôi ơi, cha của tôi ơi... Và cả bé tóc vàng của tôi đã đi đâu rồi...

______________________________________

2.

Tôi kéo theo cơ thể cứng ngắc, tứ chi chậm chạp như những bộ phận cũ lâu ngày không được bảo dưỡng, lúng túng di chuyển đến mép giường.

Hồi lâu, bên tai truyền tới một tiếng cười giễu cợt.

Một bàn tay bất ngờ nắm chặt cằm của tôi, ngón cái của hắn nhấn chặt môi của tôi, một khuôn mặt quyến rũ xuất hiện trước mắt.

Park Jongseong có một đôi mắt hoa đào tiêu chuẩn, đôi mắt đen thẳm và sâu lắng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, sẽ thấy sự quyến rũ đáng lẽ ra không nên thuộc về một người đàn ông.

Nhưng kết hợp với đường nét thân thể cường tráng, lại toát ra vẻ đẹp trai khó nói.

Mặc dù tôi là một người đàn ông, nhưng tôi phải thừa nhận, Park Jongseong thực sự là một -- yêu nghiệt.

Park Jongseong cười như không cười:

"Em muốn chạy?"

"Em không phải là thích tôi sao?"

"Ô ~ Hay là em đã thích cái tên tóc vàng đó?"

"Muốn để cho hắn ta làm em, muốn vứt bỏ tôi, sống cùng hắn ta à?"

Park Jongseong nhếch môi, thanh âm tùy ý lại lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại như bị đóng băng vậy, tôi không nghi ngờ chút nào, nếu tôi trả lời khẳng định, hắn sẽ giết người kia ngay lập tức.

Park Jongseong một bên đợi câu trả lời của tôi, một bên vui thích đưa ngón tay vào miệng tôi thăm dò, khuấy động đùa giỡn đầu lưỡi của tôi.

Nước miếng tràn ra ngoài môi, Park Jongseong kéo ngón tay ra, sau đó lau nhẹ nước miếng trên khóe môi tôi, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dái tai tôi.

Gốc lưỡi bị ngón tay của Park Jongseong xoắn đến tê dại, tôi quay đầu đi, nhíu mày lạnh lùng nói:

"Park Jongseong, anh đã kết hôn rồi."

Park Jongseong lười biếng nằm xuống, cằm đặt trên đầu tôi, một tiếng cười nhẹ phát ra từ lỗ mũi của hắn, "Ồ, tối hôm qua là ai đã ôm chặt người đàn ông đã có gia đình không buông tay? Làm một đêm, sảng khoái một đêm."

"Tên điên." Tôi thầm mắng ở trong lòng, "Lee Jeong có biết Park tổng là người như vậy không? Vừa mới kết hôn đã trộm đi ra ngoài lêu lổng, không tốt lắm đâu?"

Lần này Park Jongseong thật lâu không có trả lời, nhưng trái tim tôi lại đập dồn dập, âm thanh đập mạnh vang lên trong tai tôi, chẳng lẽ do tôi đã nói toạc ra như vậy?

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mắt Park Jongseong hơi đỏ, đặc biệt là phần dưới mí mắt đỏ ửng một mảnh, hơi thở hơi gấp gáp, nhưng khi gặp ánh mắt tôi, hắn lại cười tươi:

"Em ghen à, Jungwonie~?"

Quả nhiên là tên điên.

Park Jongseong có mạch não suy nghĩ riêng của hắn.

Tôi từ bỏ việc nói chuyện với hắn, để hắn nhanh chóng quay về và sống hạnh phúc bên Lee Jeong, đó mới là cốt truyện mà bọn họ nên đi.

Nhưng Park Jongseong lại như con chó trong thời kỳ động dục, không nghe lời khuyên của tôi, hắn nắm chặt mắt cá chân của tôi khi tôi định xuống giường, đè tôi xuống giường như phát điên, đụng nát linh hồn tôi.

Tôi vừa khóc vừa cố gắng bò về phía trước, hét lên với Park Jongseong:

"Cút! Anh là chồng của Lee Jeong!"

Nhưng câu trả lời của hắn chỉ có một:

"Không, tôi là chồng của Jungwonie."

Tôi che đôi mắt đỏ bừng, thoải mái đến mất cả ngôn ngữ, trong lòng lại nghĩ: Thật là đáng xấu hổ, tôi là một bia đỡ đạn nhỏ bé lại điên loan đảo phượng với nam chính, lại còn là nam chính đã kết hôn.

Nhưng người đi dưới nước, sao có thể không bị ướt giày.

Những ngày tôi thả bay tam quan không kéo dài lâu, chân ái của Park Jongseong đã tìm đến cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store