ZingTruyen.Store

Jaywon Khong Con Rang Buoc


21.

Không thể không nói, có tiền thật sự là tuyệt vời.

Tôi đã bị đâm thành như vậy, Park Jongseong vẫn có thể chi tiền để cứu tôi lại được.

Tôi không biết đã nằm trong bao lâu, một tháng? Nửa năm? Một năm?

Không quan trọng, tôi chỉ thấy khi tỉnh lại, Park Jongseong đang ở bên cạnh tôi.

Tôi dùng sức nâng tay lên, một giây kế tiếp, gò má Park Jongseong đã dính sát vào lòng bàn tay tôi.

Trên tay là một chiếc nhẫn sáng loáng hết sức chói mắt.

Tôi nghiêng đầu, phát ra âm tiết đứt quãng: "Em, yêu, anh, Park Jongseong."

"Yang Jungwon, anh cũng yêu em."

Park Jongseong dính chặt vào lòng bàn tay tôi, tôi cảm nhận được một chút ấm áp từ đầu ngón tay trượt xuống, đọng lại trong lòng bàn tay.

Park Jongseong nói với tôi, thực ra anh vẫn luôn nằm mơ.

Trong giấc mơ, anh đã đối xử với tôi rất tệ, thậm chí là tổn thương tôi vì Lee Jeong.

Sau khi tôi chết, anh mới nhận ra người mà anh yêu luôn là tôi.

Mắt tôi ướt đẫm:

"Anh đã nói đó chỉ là giấc mơ, vậy thì không phải là thật."

Khi Lim Youngdae đến, nước mắt của Park Jongseong vẫn chưa khô, chỉ thấy cậu ta dùng sức đè vào vai Park Jongseong:

"Tỉnh lại là được rồi."

______________________________________

22.

Sau khi xuất viện, tôi vẫn uống nhiều loại thuốc như cũ.

Tôi nói với Park Jongseong:

"Vẫn là không tỉnh lại mới tốt. Cũng không cần..."

Một tay Park Jongseong bịt miệng tôi lại, dùng ánh mắt cảnh báo tôi không được nói bậy.

Tôi không nói nữa, tò mò hỏi Park Jongseong:

"Anh có quen biết với Park Sunghoon? Anh không thích cậu ta, vậy tại sao lại đồng ý cho em đến Thụy Điển với cậu ta?"

Park Jongseong rũ mắt nhìn xuống:

"Yang Jungwon, lúc đó anh vẫn chưa đủ lực lượng để có thể hoàn toàn bảo vệ được em. Quan hệ giữa gia đình cậu và gia đình anh không đơn giản, anh không muốn họ làm tổn thương em."

Tôi ôm lấy Park Jongseong: "Một người đàn ông như em cần anh bảo vệ cái gì chứ."

"Cần." Park Jongseong nhẹ giọng nói.

"Ừm... còn lúc đó sao anh biết em đã nhờ Lee Jeong tìm Park Sunghoon?"

Park Jongseong ngẩng đầu, có chút buồn cười nhìn tôi nói:

"Vì anh luôn luôn trông chừng em, Yang Jungwon."

"Từ khi em bị anh tìm thấy ở Ý, cho đến khi em đi Thụy Điển, anh vẫn luôn trông chừng em, Jungwon à."

Tôi hơi nhíu mày:

"Park Jongseong, em đột nhiên cảm thấy anh cũng thật có bệnh."

"Nhưng không sao, hai chúng ta cũng đều có bệnh."

Sau một thời gian xuất viện, tôi phát hiện, Park Jongseong thích đi chùa bái Phật thắp hương. Cách một khoảng thời gian anh lại đi một lần.

Nhưng Park Jongseong chưa bao giờ tin vào thần linh.

Anh nói: "Khi em hôn mê, anh nghĩ rằng nên cúng một lần, biết đâu em sẽ tỉnh lại."

Nói rồi, anh đột nhiên cười lên: "Anh còn thắp cho em một cặp đèn."

Tôi hỏi anh: "Cái gì đèn? Bao nhiêu tiền?"

Park Jongseong liếc tôi một cái: "Đèn cầu bình an."

"Bao nhiêu tiền?"

"Mấy trăm ngàn won."

Nghe lời, tôi lập tức ngã vào người Park Jongseong, "Tên ngốc nhà giàu này, tin vào cái đèn này còn không bằng tin vào khả năng khôi phục hồi của em."

Park Jongseong nghiêm túc nhìn tôi: "Nhưng em đã thật sự tỉnh lại."

Tôi im lặng, thôi vậy, lần sau tôi cũng sẽ đi cúng vì Park Jongseong một lần.

Năm 2015.

Park Jongseong 27 tuổi, Yang Jungwon 27 tuổi, chúng tôi đã kết hôn ở Pháp.

---

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store