ZingTruyen.Store

JAYWON/HEEJAKE | Xuyên Sách Rồi Còn Muốn Chạy Sao?

Chương 24+25

Han_JunJi

Sim Jaeyun thức dậy với mái tóc rối bù.

Trên cổ cậu ấy đeo một chiếc vòng cổ màu đen trông giống như thiết bị định vị GPS.

Cậu ấy đi đi lại lại khắp nhà la lớn: "Khói! Khói!"

Lee Heeseung bất lực bước ra khỏi bếp.

"Cún nhỏ của tôi, lại làm sao thế?"

Sim Jaeyun nhíu mày ôm anh ta, nói: "Ông xã ơi, em gặp ác mộng."

Lee Heeseung liền thuận tay đút cho cậu ấy một miếng bánh nướng cháy đen.

Sim Jaeyun nhăn nhó nuốt xuống.

Cậu ấy dụi dụi vào cổ Lee Heeseung làm nũng:

"Ông xã ơi, ở ngoài khổ lắm, sau này không chạy nữa..."

"Mà ông xã ơi, em muốn đi mài răng."

Lee Heeseung: "Hửm? Sao thế, răng của bé đẹp thế này mà."

Sim Jaeyun: "Nhưng mà lúc đó... Anh sẽ đau!"

Lee Heeseung ngẩn người, nghiêng đầu nhịn cười.

Cuối cùng vẫn bật cười thành tiếng.

"Không sao."

Lee Heeseung xoa đầu Sim Jaeyun, ánh mắt cưng chiều.

"Thích răng nanh nhỏ của bé lắm."

Tôi: [...]

Cảm giác như mắt mình bị cưỡng hiếp.

Tôi: [Tắt đi, tắt ngay!]

Ai thèm xem Sim Jaeyun vẫy đuôi làm nũng chứ!

Hệ thống cười quái dị:

[Không phải chính cậu muốn xem sao? Đáng đời!]

[Ông đây không tắt đấy! Xem cho đã đi!]

[Ha ha ha ha! Cay mắt chết cậu đi!]
__________
Chương 25
Một tháng sau tôi mới gặp lại Sim Jaeyun.

Tôi đút tay vào túi, bước vào quán trà sữa.

Trước tiên khoe với anh em tốt đôi giày thể thao mới của mình.

Tôi: "Thấy chưa, bản giới hạn toàn cầu đấy."

Sim Jaeyun mặt không cảm xúc.

Cố ý khoe chiếc đồng hồ cơ khí trên cổ tay: "Thấy không, hàng hiệu, năm mươi vạn đấy."

Được lắm Sim Jaeyun.

Tôi móc chìa khóa xe ra khoe khoang: "Ôi, đây là gì thế này, Maserati!"

Sim Jaeyun lập tức móc ra một tấm thẻ đen: "Chậc, thẻ đen không giới hạn."

Tôi: "Móa!"

Tôi: "Cậu đúng là không muốn chịu khổ chút nào!"

Tôi thật sự muốn tan nát cõi lòng.

Vừa sợ anh em chịu khổ.

Lại sợ anh em lái xe Land Rover.

Hệ thống văng tục ầm ĩ: [ Mẹ kiếp tụi bây! Cướp công của thụ chính rồi ăn bám! Lại còn ra vẻ ta đây với nhau nữa chứ! Đồ chó! Hai thằng khốn nạn!]

Sim Jaeyun móc móc tai: [Vậy thì cậu tìm thêm hai anh công cho thụ chính là được chứ gì?]

Hệ thống càu nhàu: [Thụ chính nhà người ta đâu phải hạng người ăn bám, không có công thì vẫn sống tốt đấy!]

Nói xong, hệ thống phát sóng trực tiếp tình hình hiện tại của hai "thụ".

Sự nghiệp kinh doanh ẩm thực của Park Sunghoon ngày càng phát triển.

Hiện giờ đã lên sàn chứng khoán, chuỗi cửa hàng phủ sóng khắp cả nước.

Kim Sunoo năm ba đại học đã bắt đầu khởi nghiệp.

Nhờ năng lực cá nhân xuất sắc đã thu hút được đầu tư, kiếm được khoản tiền lớn đầu tiên, trả hết tất cả các khoản nợ.

Sim Jaeyun: "Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?"

Tôi: "Đúng đấy, cậu dựa vào cái gì mà quản việc bọn tôi ăn bám?"

Khổ sở phấn đấu làm gì.

Ăn bám "vợ" là có tất cả mọi thứ.

Hệ thống tức điên lên: "Được lắm, kết cục tra công phải chết không thể thay đổi, tôi muốn xem! Hai người các cậu còn cười được đến bao giờ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store