ZingTruyen.Store

JAY FIC | NGƯỜI Ở LẠI

Chapter 56

ngokhanhhan

Jongseong đã từng hứa với Hana trong một giấc mơ... Rằng anh sẽ cố gắng sống tiếp.

Các thành viên của ENHYPEN thay phiên nhau đến thăm anh, dù anh chẳng bao giờ lên tiếng.

Sunghoon và Jaeyoon thay phiên nhau ngồi bên cạnh anh hàng giờ liền, không nói một lời, chỉ lặng lẽ ở đó để Jongseong biết rằng anh không cô độc. Có lần, Sunghoon lặng lẽ đặt một hộp sữa chuối lên bàn cạnh giường anh — loại sữa mà ngày xưa cả nhóm thường uống cùng nhau từ ngày họ còn là thực tập sinh tham gia show sống còn cho tới khi ra mắt và luyện tập cùng nhau qua mỗi mùa comeback. Hộp sữa để đó cả ngày, đến tối khi Sunghoon quay lại, nó vẫn còn nguyên vẹn. Nhưng điều anh không biết là ngay sau khi Sunghoon rời đi, Jongseong đã cầm lấy nó, ngón tay siết chặt đến mức nhựa hộp bị bóp méo.

Jungwon thường nấu súp để lại trước cửa phòng anh, dù nó luôn nguội lạnh mà không ai đụng vào. Nhưng cậu vẫn kiên trì. Một buổi tối, khi Jungwon đang chuẩn bị đặt bát súp xuống, cánh cửa phòng hé mở. Chỉ một chút thôi, nhưng đủ để cậu thấy bóng lưng Jongseong, gầy hơn trước rất nhiều. Cậu không nói gì, chỉ đặt bát súp xuống rồi lặng lẽ rời đi. Hôm sau, khi quay lại, cậu nhận ra bát súp đã vơi đi 1 nửa. Điều này nhen nhóm một tia hy vọng tích cực trong cậu.

Niki, người ban đầu chẳng thể giấu nổi nước mắt khi nhìn thấy tình trạng của Jongseong, vẫn cố gắng nói chuyện với anh mỗi ngày mà không cần anh phải hồi đáp. Có lần, Niki mang theo một tập ảnh cũ và những đoạn phim hậu trường ngắn, mở ra cho Jongseong xem cùng. Trong đó có những bức ảnh cả nhóm cùng nhau cười đùa, những khoảnh khắc ngớ ngẩn trên sân khấu, cả những lần luyện tập đến kiệt sức nhưng vẫn ôm nhau động viên. Cậu chỉ vào một tấm ảnh và nói:

- Anh nhớ không? Ngày hôm đó chúng ta đã vui vẻ đến mức nào?

Jongseong không đáp, nhưng ánh mắt anh khẽ dao động.

Có lần, Heeseung đặt một chiếc tai nghe vào tay Jongseong, nhẹ giọng nói:

- Anh biết em không muốn nghe ai nói gì hết... nhưng ít nhất hãy nghe bài hát này.

Jongseong đã không định làm theo. Nhưng vào một đêm dài mất ngủ, khi căn phòng tối om chỉ còn lại hơi thở trống rỗng của chính mình, anh đeo tai nghe vào.

Giai điệu vang lên, tràn ngập không gian với những nốt nhạc tươi sáng và rộn ràng. Đó là một ca khúc ngập tràn yêu thương, kể về tình yêu sâu đậm và chân thành của một chàng trai dành cho cô gái mà anh yêu. Bài hát này không chỉ đơn thuần là một giai điệu đẹp, mà còn ẩn giấu trong đó những kí ức, những kỷ niệm quý giá trong khoảng thời gian hạnh phúc và rực rỡ nhất của họ. Với Hana, ca khúc ấy mang một ý nghĩa đặc biệt hơn cả — cô từng nói đây chính là bài hát cô yêu thích nhất trong suốt cuộc đời mình, cô luôn cảm thấy hạnh phúc khi nghe và cô tự hào khi người mà cô yêu cũng góp một phần vào cảm xúc những giai điệu ấy. Và bài hát ấy chính là XO (ONLY IF YOU SAY YES) của ENHYPEN, một bản tình ca vừa ngọt ngào vừa tươi sáng, như thể gói trọn tất cả những cảm xúc đẹp đẽ nhất của tình yêu.

Từng câu hát như cứa vào tim anh, gợi lên những ký ức về Hana — cô từng tựa vào vai anh, cùng anh nghe bài hát này tới hàng trăm lần, đôi mắt sáng lấp lánh khi khe khẽ ngân nga theo giai điệu. Cô từng nói với anh rằng bài hát này giống như một lời hứa, rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ vẫn sẽ luôn yêu nhau, dù ở bất cứ đâu.

Những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài, không phải chỉ vì đau đớn, mà vì một điều gì đó ấm áp hơn — cảm giác được người khác hiểu và quan tâm. Cảm giác rằng dù Hana đã rời đi, vẫn còn có những người yêu thương anh, vẫn còn những bàn tay sẵn sàng nắm lấy anh nếu anh chịu đưa tay ra. Chỉ là, liệu anh có còn đủ dũng khí để đưa tay ra đón nhận hay không?

Và rồi anh tiếp tục cố gắng, thật sự anh đã cố gắng rất nhiều.

Anh nghe theo lời bác sĩ, đều đặn đến các buổi trị liệu tâm lý.
Anh ngồi trong căn phòng trắng lặng, đối diện với một người xa lạ, tập làm quen với việc mở lòng.
Mỗi lần nhắc đến tên Hana, cổ họng anh như bị cứa bằng hàng nghìn mảnh thủy tinh vỡ. Ký ức ùa về không hề dịu dàng — chúng gào thét, xé rách anh từ trong ra ngoài. Nhưng anh vẫn kể. Vẫn chịu đựng. Vẫn để nước mắt lăn dài trong im lặng, như cách một người đang học lại cách thở.

Anh nghe theo công ty — tạm ngưng tất cả lịch trình, rời xa ánh đèn sân khấu, rút lui khỏi tiếng vỗ tay và những lời reo hò từng là cả cuộc sống.
Anh học cách bước đi chậm lại. Dù trái tim đã quen với nhịp đập của sàn diễn, nay lại phải tập đập trong một thế giới không có Hana.

Anh nghe theo lời các anh, các em trong nhóm — cố gắng ăn, cố gắng ngủ, cố gắng tồn tại. Họ nấu cho anh những món anh từng yêu thích, ở bên anh những đêm dài trằn trọc, kể chuyện tếu táo để làm dịu không khí nặng nề trong căn hộ từng rộn ràng tiếng cười. Có lần, họ cùng anh xem lại những fancam cũ — khi anh còn đứng giữa sân khấu, ánh mắt sáng ngời, nụ cười rực rỡ. Jongseong cười, thật đấy... nhưng đằng sau nụ cười ấy là một hố sâu không đáy.

Tất cả những điều ấy... chỉ là một lớp vỏ. Một chiếc mặt nạ anh khoác lên mỗi sớm mai. Một chiếc áo choàng giả vờ mạnh mẽ, để người khác tin rằng anh ổn.

Ban ngày, anh cười.
Anh gật đầu khi ai đó hỏi thăm, anh nói

"Em ổn rồi."

Anh trả lời tin nhắn. Anh bước ra ban công hít thở không khí. Anh thậm chí còn viết vài dòng nhật ký.

Nhưng khi đêm xuống...

Anh không còn là Jongseong từng truyền cảm hứng cho hàng triệu người. Anh chỉ là một người đàn ông đơn độc — gục ngã trong chính căn phòng của mình.

Anh nằm co ro trên giường, một tay ôm chặt chiếc gối mà Hana từng dùng khi đến. Tay còn lại siết lấy góc chăn, như thể chỉ cần buông tay... anh sẽ rơi vào hư vô. Đôi mắt mở to, trừng trừng nhìn trần nhà, không một giấc ngủ nào trọn vẹn.

Căn phòng vẫn thế, yên tĩnh, gọn gàng, sáng đèn vàng dịu nhẹ, nhưng trái tim anh thì rối loạn.
Mỗi tiếng tích tắc của đồng hồ như một nhát dao khứa vào tim, mỗi hơi thở đều đau, và mỗi đêm là một trận chiến giữa "tiếp tục sống" và "buông bỏ".

Có lần, anh mơ thấy Hana ngồi bên cạnh, khẽ hát ru bằng giọng nhỏ xíu. Tỉnh dậy, anh bật khóc như một đứa trẻ. Vì anh biết... sẽ không bao giờ có lần nữa.

Anh đã hứa sẽ sống. Nhưng không ai nói cho anh biết, sống mà không có Hana... lại khó đến thế này.

Vào một đêm mưa khác, gió lùa qua khe cửa sổ, thổi rung những mảnh rèm trắng lạnh buốt. Tiếng mưa gõ nhịp trên mái nhà như thể đang gõ vào từng mảnh vụn trong lòng anh.

Jongseong ngồi trên sàn phòng khách, lưng tựa vào tường, chân co lại, đầu hơi cúi. Trước mặt anh là một chai rượu sóng sánh đã vơi hơn nửa. Trong tay, là bức ảnh cũ kỹ đã sờn viền của Hana — một trong số ít tấm còn sót lại sau vụ tai nạn.

Ngón tay anh khẽ lướt qua gương mặt cô trong ảnh — ánh mắt ấy, nụ cười ấy, đã từng là cả thế giới của anh. Một thế giới giờ đây chỉ còn lại tro tàn. Giọng anh vang lên, khàn đục vì rượu, vì mệt mỏi, vì quá nhiều đêm dài không thể ngủ:

- Anh đã cố gắng rồi, Hana à...

Câu nói vừa dứt, nước mắt đã rơi. Từng giọt lặng lẽ, rơi xuống gương mặt cô trong ảnh, nhòe đi những đường nét quen thuộc.

- Nhưng anh... không làm được.

Anh đã cố sống. Đã thật sự cố gắng. Anh đã đi trị liệu, đã cười khi cần cười, đã ăn, đã ngủ, đã tập hát lại. Anh đã nghe mọi người nói rằng thời gian sẽ chữa lành tất cả. Nhưng thời gian không chữa lành khi người anh yêu đã biến mất.

Thế giới này quá lạnh lẽo. Quá trống rỗng. Quá đau đớn.
Không có Hana... mọi thứ chỉ còn là tồn tại, không còn là sống.

Jongseong cười khẽ — một nụ cười méo mó, nghẹn ngào.
Không ai biết đêm nay anh đã mệt đến thế nào. Anh quay người lại, tay run rẩy mở ngăn kéo nhỏ cạnh giường. Trong đó, vẫn nằm nguyên vẹn con dao gọt trái cây chuôi gỗ — chiếc dao anh từng dùng để cắt táo cho Hana, mỗi buổi sáng khi cô còn ngái ngủ trong bếp.

Giờ đây, nó là thứ sắc bén nhất trong căn nhà này.
Và cũng là thứ cuối cùng anh định dùng.

Ngón tay anh siết chặt lấy lưỡi dao lạnh lẽo. Ánh kim loại lấp loáng phản chiếu ánh đèn mờ, rọi lên gương mặt anh một màu xám xịt. Anh nhắm mắt. Đưa mũi dao lên cổ.

Chỉ một nhát thôi...
Chỉ một lần thôi...
Một chút đau đớn cuối cùng...
Là có thể rời khỏi tất cả — nỗi nhớ, nỗi dằn vặt, bóng tối đang siết lấy anh từng ngày từng giờ.

Nhưng đúng lúc ấy...

"Ting... ting... ting..."

Âm thanh sắc như dao cứa vang lên giữa đêm mưa tĩnh mịch khiến Jongseong giật bắn người. Bàn Tay run lẩy bẩy, con dao khựng lại trong không trung.

Là điện thoại.
Một bản nhạc chuông cũ, quen thuộc đến nao lòng.

"love" — của wave to earth.

Bài hát Hana từng chọn làm nhạc chuông khi gọi cho anh.
Một bản nhạc đã không còn vang lên kể từ cái ngày điện thoại cô được tìm thấy giữa đống đổ nát, SIM đã bị vô hiệu hóa.

Không thể nào.... Không ai có thể gọi từ số đó. Không còn ai...

Nhưng màn hình vẫn sáng.
Tên người gọi: Hana 🤍

Jongseong chết lặng, tay anh run rẩy, môi khẽ mím, rồi cắn chặt như thể để giữ cho mình không tan vỡ. Rồi... anh nhấn nút nghe.

Một giây.
Hai giây.
Ba giây...

- Jongseong à...

Là giọng cô, trong trẻo, dịu dàng và gần gũi như ngày hôm qua. Giọng nói mà anh đã không dám bật lại từ bất kỳ đoạn ghi âm nào, vì sợ mình sẽ sụp đổ.

Giờ đây, nó vang lên, thật hơn cả thực tại.

- Đừng làm vậy...

Giọng cô nhỏ như gió xuân, thấm vào tim anh như nước mưa ngấm qua vết nứt.

- Anh phải sống... Jongseong à.

Anh nấc lên. Môi mấp máy, nhưng không thể thốt ra thành tiếng.
Chỉ có nước mắt là trả lời, uôn ra, vỡ oà, cuốn theo tất cả cơn đau và sợ hãi.

Tay anh buông lỏng.
Con dao rơi xuống sàn nhà với tiếng "keng" lạnh buốt, vang vọng trong căn phòng trống như lời thức tỉnh cuối cùng.

Jongseong gục xuống, úp mặt vào hai bàn tay, khóc nấc. Cả cơ thể anh run lên, như một đứa trẻ bị lạc giữa thế gian rộng lớn. Nhưng giữa những tiếng nấc nghẹn, anh vẫn nghe thấy giọng Hana, khẽ khàng như đang thì thầm bên tai:

- Anh phải sống... vì em vẫn đang đợi anh.

Cuộc gọi kết thúc.
Màn hình điện thoại phụt tắt. Không nhật ký cuộc gọi. Không tin nhắn.
Mọi thứ biến mất như chưa từng tồn tại.

Chỉ còn Jongseong, ngồi đó.
Trái tim đập loạn. Bàn tay run rẩy. Đôi mắt đỏ hoe trân trân nhìn vào bóng đêm.

- Là mơ sao...

Anh khẽ thì thầm.
Nhưng dù là mơ... cũng quá thật.
Và lời cô nói... anh không thể quên được nữa.

"Anh phải sống... vì em vẫn đang đợi anh."

Không phải lần đầu tiên anh nghe thấy câu ấy.
Hana đã từng nói, những lúc anh gục đầu trên bàn vì mệt, những lúc anh bất lực muốn từ bỏ ánh đèn sân khấu.

- Nếu thấy mệt... thì nghỉ một chút. Rồi lại tiếp tục sống nhé. Em ở đây mà.

Bây giờ... cô không còn ở đây nữa.
Nhưng câu nói ấy vẫn còn nguyên.
Đủ mạnh để kéo anh lại khỏi mép vực thẳm.

Jongseong nhìn xuống bàn tay mình — vẫn còn run. Lưỡi dao nằm đó, ánh lên một vệt sáng. Anh đưa tay đẩy nó thật xa, như thể muốn xóa đi mọi vết tích của một quyết định sai lầm suýt nữa không thể quay đầu.

Anh ngẩng đầu, nhìn vào khoảng trần trắng loá. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, nước mắt ngừng rơi. Chỉ còn lại hơi thở đứt quãng và một ánh sáng rất nhỏ... rất mờ... Nhưng là ánh sáng đầu tiên kể từ ngày Hana rời đi.

Anh thì thầm, giọng lạc hẳn:

- Đợi anh nhé...

Rồi lặp lại một lần nữa, lần này chắc chắn hơn:

- Anh sẽ sống. Cho cả phần của em nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store