ZingTruyen.Store

JAY FIC | NGƯỜI Ở LẠI

Chapter 19

ngokhanhhan

Một hôm, lịch trình của Jongseong kéo dài đến tận khuya khi anh tham gia một sự kiện cho nhãn hàng mà nhóm anh làm đại sứ thương hiệu. Trong khi đó, Hana cũng không kém phần bận rộn khi cả ngày cô phải ở lại phòng tập của công ty, chuẩn bị cho lần trở lại sắp tới của nhóm. Dù mệt mỏi và căng thẳng, Hana vẫn muốn làm điều gì đó đặc biệt cho anh. Cô quyết định tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại trong ngày để tự tay làm một chiếc bánh ngọt nhỏ xinh — dù kỹ năng nấu nướng của cô không phải là xuất sắc.

Trong căn bếp nhỏ ấm cúng, Hana đeo tạp dề, buộc tóc gọn gàng rồi mở công thức bánh lên trên điện thoại. Cô tự nhủ với mình

- Dễ mà, chỉ cần làm theo từng bước là được!

Bột mì, đường, trứng, bơ... tất cả nguyên liệu được bày ra gọn gàng, sẵn sàng cho quá trình làm bánh. Nhưng khi đổ bột vào tô, Hana hơi run tay, khiến một ít bột rơi vung vãi ra ngoài.

- Không sao, không sao, vẫn ổn!

Cô nhanh chóng dọn dẹp rồi tiếp tục đánh trứng. Nhưng khi bật máy đánh trứng lên, bột bay tứ tung khiến cô phải ho sặc sụa, nhìn thấy tình cảnh hỗn độn này, Hana không thể nhịn được cười.

Sau một hồi vật lộn với đống nguyên liệu, cuối cùng chiếc bánh cũng vào lò nướng. Hana đứng nhìn lò nướng với sự hồi hộp và hy vọng, cầu mong mọi thứ suôn sẻ. 30 phút sau, cô lấy bánh ra và thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không tệ lắm!

- Cô nghĩ, rồi cẩn thận trang trí chiếc bánh bằng kem tươi và dâu tây — những thứ mà Jongseong rất thích.

Tối muộn hôm đó, Jongseong bước vào nhà, mệt mỏi sau một ngày dài. Lịch trình dày đặc khiến anh gần như kiệt sức, nhưng ngay khi anh ngửi thấy mùi bánh ngọt thoang thoảng trong không khí, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Ánh đèn ấm áp trong căn phòng cũng khiến anh cảm thấy như đang được chào đón về nhà.

Hana từ trong bếp bước ra, khuôn mặt rạng rỡ.

- Anh về muộn quá đấy!

Cô mỉm cười, chìa chiếc bánh ngọt ra với dòng chữ vụng về viết bằng kem: "Jongseong là đồ ngốc."

Jongseong hơi sững người, bất ngờ với hành động của cô. Anh tròn mắt nhìn cô rồi lại nhìn chiếc bánh.

Em làm cái này sao? – Anh ngạc nhiên hỏi.

- Ừ! Dù hơi vụng về một chút, nhưng em đã cố gắng hết sức rồi!

Hana nói, đôi mắt long lanh chờ đợi phản ứng của anh.

Jongseong bật cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.

- Anh không cần thử cũng biết là ngon nhất rồi.

Anh nói dịu dàng.

- Anh phải ăn thử chứ! Hay anh sợ em bỏ độc vào đây hả?

Hana trêu đùa, giọng đầy tinh nghịch.

Jongseong cười bất lực nhưng cũng ngoan ngoãn ăn thử. Anh nhai chậm rãi rồi gật gù, nở nụ cười tinh nghịch.

- Hmm... có hơi ngọt quá một chút, nhưng mà... –

Anh nói, rồi nhìn cô một cách đùa cợt.

- Anh dám chê sao?!

Hana giả vờ giận dỗi, đánh nhẹ vào vai anh.

Jongseong bật cười, nhanh chóng kéo cô vào lòng, không muốn để cô giận lâu.

- Không, không! Anh đùa thôi! Bánh của em là ngon nhất!

Anh ôm cô thật chặt, cơ thể cô ấm áp trong vòng tay anh. Cả không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại những hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng của cả hai, như hòa quyện vào nhau trong một khoảnh khắc vô cùng yên bình. Không gian xung quanh như tan biến, chỉ còn lại cảm giác an yên khi ở bên nhau

- Hôm nay của em thế nào? Tập vũ đạo đã mệt lắm rồi, sao em còn đến đây lọ mọ làm bánh cho anh chứ? Đáng lẽ ra em nên về nghỉ ngơi mới phải.

Jongseong vuốt nhẹ lọn tóc mai của cô, ánh mắt anh có chút xót xa.

- Chỉ là... Em nhớ anh, em muốn được gặp anh, và em muốn làm điều gì đó cho anh. Vậy thôi.

Hana trả lời, giọng cô nhẹ nhàng và chân thành.

Chỉ một câu nói đơn giản ấy mà trái tim Jongseong như vỡ òa. Anh cảm nhận được sự chân thành, sự quan tâm dịu dàng từ người con gái trước mặt. Đôi mắt anh bất giác ánh lên tia xúc động, có chút ngấn lệ, cổ họng nghẹn lại. Không nói gì, anh chỉ nhẹ nhàng đưa tay vuốt lọn tóc mai lòa xòa bên má cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Rồi, rất khẽ, anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô — một nụ hôn chứa đựng tất cả những gì anh muốn nói nhưng chẳng thể thốt ra thành lời.

Hana nhắm mắt, cảm nhận hơi ấm dịu dàng ấy, khóe môi khẽ cong lên. Trong căn bếp nhỏ bé, giữa mùi hương ngọt ngào của bột mì và đường sữa, họ đứng đó, lặng lẽ cảm nhận sự hiện diện của nhau — không cần những lời hoa mỹ, chỉ cần trái tim họ luôn hướng về nhau như thế này.

Jongseong nhìn sâu vào đôi mắt của Hana, như muốn tìm thấy tất cả những gì chưa thể nói thành lời. Cảm giác ấm áp, dịu dàng ấy không thể kìm lại được trong lòng anh nữa. Một lúc sau, anh khẽ nghiêng người, đôi môi anh tìm đến môi cô, chạm nhẹ như thể thử thăm dò. Đôi môi mềm mại của Hana không hề né tránh, mà ngập tràn sự mong đợi, khiến Jongseong không thể dừng lại. Nụ hôn ban đầu nhẹ nhàng nhưng rất nhanh chóng trở nên sâu đậm hơn, đầy say mê. Anh kéo cô vào gần hơn, tay anh vòng qua lưng cô, siết chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy.

Anh không kiểm soát được nữa, sự khao khát trong anh bùng cháy. Một tay anh vươn xuống, bế thốc Hana lên trong khi nụ hôn của anh vẫn không rời khỏi đôi môi cô. Đôi chân cô cuộn lại quanh người anh, cảm giác ấm áp của cơ thể anh khiến Hana chỉ còn biết để mặc cho tình cảm này cuốn trôi. Jongseong đi từng bước vững vàng về phía sofa, rồi ngồi xuống, để Hana ngồi lên lòng anh. Không một chút do dự, anh lại kéo cô vào một nụ hôn sâu hơn, lần này mạnh mẽ hơn, cuốn lấy tất cả những cảm xúc ngột ngạt và cháy bỏng trong cả hai.

Nụ hôn của anh không còn nhẹ nhàng nữa, mà trở nên đầy mê hoặc, như thể anh muốn trao hết tất cả yêu thương, tất cả cảm xúc trong anh vào đó. Lưỡi anh quyện lấy lưỡi cô, và đôi tay anh lần tìm khắp cơ thể cô, như muốn khắc sâu từng đường cong vào ký ức.

Hana không thể thở nổi, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, thiếu dưỡng khí. Cảm giác ngột ngạt đó khiến cô phải tách môi ra một chút, nhưng ngay lập tức, Jongseong không buông tha. Anh hôn xuống cổ cô, để lại những dấu hôn nhẹ nhàng, rồi dừng lại ở xương quai xanh, nơi mà anh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim cô đập mạnh mẽ. Khi anh đặt một nụ hôn sâu ở đó, Hana không thể kiềm chế được một cơn rùng mình nhẹ, cả cơ thể cô như bị tê liệt bởi sự rung động này. Những cảm xúc nghẹn ngào trong lòng như vỡ òa, làm cô hoàn toàn mất kiểm soát.

Jongseong không dừng lại, tiếp tục hôn dọc theo xương quai xanh của cô, mỗi lần môi và đầu lưỡi chạm vào là một lần khiến cô run lên trong những cảm giác vừa ngọt ngào, vừa kích thích. Anh cảm nhận rõ ràng sự mẫn cảm trong từng chuyển động của cơ thể Hana, như thể cả hai đang hòa quyện trong một điệu vũ đầy mê hoặc và say đắm.

Hana khẽ đẩy anh ra, cơ thể cô còn run rẩy, từng cơn sóng cảm xúc dâng lên trong lòng như thể mọi thứ xung quanh bỗng trở nên quá mức, quá đột ngột. Một phần vì những cảm xúc mãnh liệt mà Jongseong vừa khơi dậy, phần còn lại là vì cô chưa từng quen với cảm giác kích thích mãnh liệt như vậy. Cô cúi mặt, không dám đối diện với anh, vì ánh mắt anh có thể nhìn thấu sự bối rối của cô. Cảm giác ấy khiến trái tim cô rối bời, lạ lẫm, không biết phải làm gì tiếp theo. Một phần trong cô muốn tiếp tục, muốn gần anh hơn, nhưng một phần khác lại sợ hãi. Những cảm xúc chưa kịp nhận thức rõ ràng đang vội vã dâng trào, khiến cô bối rối.

Jongseong ngay lập tức nhận ra sự do dự của cô. Anh không ép buộc, không tiếp tục hành động như vừa rồi. Thay vào đó, anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng mình, ôm chặt lấy cô như muốn xoa dịu những lo âu đang hiện hữu trong lòng cô. Cảm giác ấm áp từ cơ thể anh, hơi thở đều đặn, trầm ổn như một liều thuốc an thần khiến cô dần bình tĩnh lại. Mùi hương quen thuộc của anh như một lời trấn an khiến cô dần lấy lại thăng bằng.

Anh kéo cô ngồi tựa vào người mình, đôi tay anh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô, những cử chỉ dịu dàng, ân cần như thể đang dỗ dành một đứa trẻ, không vội vã, không mong chờ điều gì hơn ngoài sự an toàn của cô. Mỗi lần vuốt nhẹ trên làn da mềm mại ấy, anh như muốn nói rằng, "Ở đây không có gì phải sợ, anh luôn bên em."

- Anh không muốn làm em khó xử

Giọng Jongseong khẽ vang lên, ấm áp và dịu dàng, thấm vào lòng cô như một lời cam kết chân thành.

- Anh chỉ muốn em biết rằng em luôn an toàn với anh. Mọi thứ sẽ ổn thôi, chúng ta sẽ đi từng bước một, anh sẽ luôn ở đây, cho đến khi em cảm thấy sẵn sàng.

Hana nhắm mắt lại, tựa vào anh, cảm nhận được sự vững chãi từ cơ thể anh, từng nhịp đập của trái tim anh đều đều như một bản nhạc êm dịu khiến trái tim cô thổn thức. Mỗi lần anh vuốt ve, cô lại cảm nhận sự kiên nhẫn của anh, sự tôn trọng mà anh dành cho cô.

- Em... không biết mình có sẵn sàng không...

- Hana nghẹn ngào, giọng cô run rẩy. Trong đôi mắt cô là sự lưỡng lự, một phần trong cô muốn mở lòng, nhưng phần khác vẫn còn sợ hãi trước cảm xúc mạnh mẽ này. Cô cảm thấy như mọi thứ đến quá nhanh, quá mãnh liệt, vượt qua cả những gì cô tưởng tượng. Nhưng ngay lúc này, khi ngồi trong vòng tay anh, cô không còn cảm thấy cô đơn. Anh khiến cô thấy mình không lạc lõng.

Jongseong cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên tóc cô, rồi lại lùi lại chút xíu để có thể nhìn vào đôi mắt của cô. Ánh mắt anh vẫn dịu dàng, kiên nhẫn như một lời hứa rằng anh sẽ không vội vã. Anh mỉm cười nhẹ nhàng, đôi tay anh vẫn vỗ về cô, như thể đang trấn an cô thêm một lần nữa.

- Không cần phải vội

Anh nói, giọng dịu dàng và chắc chắn.

- Anh sẽ luôn chờ em. Anh sẽ tôn trọng mọi cảm giác của em. Mỗi bước đi, mỗi khoảnh khắc đều là của chúng ta. Chỉ khi em cảm thấy sẵn sàng, anh mới tiếp tục.

Những lời nói chân thành ấy thấm vào trái tim Hana, khiến cô cảm thấy được thấu hiểu, được trân trọng. Nỗi lo sợ trong cô dần dần tan biến, thay vào đó là sự ấm áp và an yên mà Jongseong mang lại. Cô không cần phải nói gì, chỉ lặng lẽ tựa đầu vào vai anh, cảm nhận sự an toàn mà anh mang lại. Ánh đèn ấm áp từ trong phòng làm cho không khí thêm dịu dàng, làm cho cảm giác cô đắm chìm trong tình yêu của anh trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Cảm giác ấy như một tấm chăn ấm áp bao bọc lấy trái tim cô, khiến cô cảm thấy mình không còn cô đơn trong thế giới này nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store