ZingTruyen.Store

JAMESSU

Chương 21

augenstern912

Net đứng tại chỗ hồi lâu, Neng phải gọi vài lần hắn mới định thần lại.

"Đừng cho người khác vào." Hắn ra lệnh, rồi nhấc chân đi vào phòng.

Người nằm trên giường bệnh trợn tròn mắt nhìn xa xăm, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự. Bác sĩ nói cậu có khuynh hướng tự làm thương bản thân nghiêm trọng, cơ thể lại suy nhược không thể dùng thuốc, cho nên đành buộc tay trái không bị thương của cậu vào trụ giường, đề phòng cậu xả vào vết thương.

Mới vài ngày không gặp, người nọ đã gầy đến không ra hình, sắc mặt tái nhợt không một tia huyết sắc. Nếu không phải lồng ngực còn hơi phập phồng, Net thực không thể tin được cậu còn sống.

Net đứng ở đó trầm mặc nhìn James, một lúc lâu mới tiến lên phía trước, cái gì cũng không nói lãnh mặt cởi băng vải cột tay cho cậu. James vừa nhận thấy dây buộc lỏng ra, ngón tay hơi giật giật, sau đó lập tức vươn tay cào lên miệng vết thương bên tay phải.

Net bị động tác của cậu làm giật mình, nhanh chóng đè tay cậu lại đặt xuống dưới , tức giận nói, "Con mẹ nó cậu muốn làm gì?"

James ngơ ngác không có phản ứng, tay bị ngăn chặn cố sức muốn thoát ra.

Net từ khi nhìn thấy bộ dáng cậu trầm lặng đã có một cỗ tức giận ẩn ẩn trong lòng không hiểu nổi, hiện tại càng dâng tràn lên, hắn cười lạnh nói, "Uy hiếp không còn dùng được nên giờ bắt đầu chơi trò tự mình hại mình? Cậu giả đáng thương cho ai nhìn?"

Net quả thực cũng không muốn nói những lời khó nghe như vậy, nhưng hắn đã sớm không khống chế được chính mình, hắn đã sớm quên cách hảo hảo nói chuyện cùng James. Cơ hồ mỗi khi ở gần cậu, hắn đều tức giận mắng hay trào phúng xem thường.

Thân thể James bắt đầu run nhè nhẹ, chính là tần suất cực kì nhỏ, nếu không phải Net đang đè nặng cánh tay cậu cơ hồ sẽ không phát hiện được. Mi mắt cậu giật giật, rốt cuộc mới ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Net.

"Em..." James há miệng thở dốc, thanh âm khàn đặc, "... khó... chịu..." Qua thật lâu cậu mới gian nan nói ra ba chữ.

Net ngây ngươi.

Lần đầu tiên sau ba năm, đây là lần đầu tiên James nói với hắn như vậy.

Trước đây dù có đánh đến mức phải vào viện cậu cũng chưa từng nói, bị nhục nhã đến đỏ mặt cũng chưa từng nói, bị Earth lén lút ác chỉnh đến đầu cũng không dậy nổi nhưng cũng chưa từng nói qua.

Đôi khi Net cũng tò mò, người này chẳng lẽ thật sẽ không đau? Sau đó giống như là tìm được một trò chơi thú vị, hơn nữa còn có thể gián tiếp phát tiết khó chịu trong lòng, hắn một lần lại một lần làm ra những chuyện tổn thương James, cốt muốn thăm dò xem cậu có thể ẩn nhẫn đến bao giờ.

Hiện tại rốt cuộc cậu đã nói đau rồi, nhưng ngược lại Net một chút cũng không cảm thấy cao hứng.

Hắn cúi đầu, trầm mặc cầm tay James thả lại vào trong chăn, không nghĩ muốn đối diện với ánh mắt gần như cầu xin của cậu.

Cứ ngồi như vậy thật lâu, mãi cho đến khi rời đi, tay cũng không hề rút ra.

Ngày hôm sau Net cho James xuất viện, mang cậu về nhà.

Từ sau khi ra ở riêng hắn vẫn luôn sống một mình, trong nhà cũng không có nhiều gia nhân hầu hạ, chủ yếu là có người định kì đến dọn dẹp quét tước. Mark hỏi hắn có muốn tìm người đến chăm sóc James hay không, vừa lúc gần đây mới giải quyết xong việc gia tộc Natapon nên Net cũng định ở nhà nghỉ ngơi dài hạn, hắn vốn cũng không sợ James xảy ra chuyện gì nên nghe xong liền cự tuyệt.

Tutor biết chuyện vốn muốn ngăn cản, sau lại nhìn sắc mặt Yim đành phải dùng sức đem lời nghẹn trở về. Gã cũng không có cách, chỉ có thể trước mắt kìm chân Earth.

Ngày đầu tiên ở chung kì thật có chút xấu hổ.

Dĩ vãng hai người sống chung một chỗ đều là James chủ động nói chuyện, hoặc cũng là khi thấy Net không kiên nhẫn nữa liền trốn vào phòng bếp nghiên cứu mấy món hắn thích ăn. Nhưng lúc này đây, James chỉ ngơ ngác ngồi, không nói không rằng, giống như một con búp bê nhợt nhạt không lộ vẻ gì.

Mới đầu Net trong lòng có chút phiền toái, sau cũng chậm rãi bình yên trở lại. Hắn đã đem người trở về đây, thậm chí còn xuống nước ra giá cùng cậu, hắn không tin James sẽ tiếp tục thờ ơ như vậy.

Buổi tối cơm nước xong xuôi, nhìn James muốn nghỉ ngơi, Net đem người giữ chặt, dùng màng nilon bọc cổ tay bị thương của cậu kĩ càng, tận mắt thấy cậu an an tĩnh tĩnh cầm quần áo vào phòng tắm mới xoay người xuống lầu gọi điện thoại cho Yim, thương lượng ngày mai cậu lại đến đây làm một ít tâm lý trị liệu cho cậu.

Qua một lúc Yim lắm miệng hỏi, "James đang làm cái gì? Hôm nay tình huống thế nào?" Net gật gật đầu với dì giúp việc đang dọn bát đũa, đợi người đi ra đóng cửa lại mới thuận miệng đáp, "Cậu ấy đang tắm. Cả ngày hôm nay cũng chưa nói chuyện."

"Tắm rửa? Anh không ở cạnh cậu ấy?" Thanh âm Yim hơi cao lên.

Net nhăn chặt mày, "Tắm rửa thì việc gì phải cần tôi ở cạnh?"

Yim ở đầu bên kia hít sâu một hơi, lãnh thanh nói, "Hiện tại anh lập tức đến phòng tắm, nhớ mang chìa khóa khẳng định cửa đã bị khóa rồi. Nhớ rõ gọi điện cho bác sĩ."

Net nghe ngữ khí Yim thay đổi, xoay người lên lầu chạy tới phòng tắm. Chờ đến khi hắn chạm vào tay nắm cửa, thật sự đã khóa trái, hắn đập cửa kêu vài tiếng bên trong cũng không có ai ứng thanh, thậm chí một chút tiếng động cũng không có.

Net không nghĩ đi lấy chìa khóa, trực tiếp dùng chân phá cửa, không đến vài cái cánh cửa liền "Phanh" một tiếng bị đá văng, chờ đến khi hắn nhìn thấy tình cảnh bên trong liền cả kinh đến quên cả động tác: James thần sắc ngơ ngác ngồi trong bồn tắm lớn, màng nilon cùng băng vải băng gạc đều bị cậu kéo ra ném xuống đất, vết thương chưa lành trên cổ tay trái ngâm trong nước đến sưng đỏ phồng rộp, nước trong bồn không nhiều lắm nhưng đã muốn nhuộm thành màu hồng nhạt.

Net phục hồi tinh thần, nhanh chóng tiến đến đem người từ trong nước nhấc ra, rút một chiếc khăn mặt trên tường gắt gao buộc lại vết thương. Chờ hắn liên lạc bác sĩ xong, một tay cúp điện thoại, tay còn lại giơ lên cho James một cái bạt tai.

Một cái bạt tai này khí lực cực lớn, đầu James nháy mắt lệch đi, trên má cũng xuất hiện vết tay hồng hồng. Cậu không bị mất máu quá nghiêm trọng, sau khi hắn phát hiện ra cũng trầm mặc không nói lời nào, một chút phản ứng đều không có. Net nhìn cậu giống như mọi việc không liên quan đến mình, hít sâu vài hơi chấn áp khí nóng, khống chế chính mình không vươn tay bóp chết cậu.

Khun Tong là bác sĩ riêng của gia tộc Manithikhun, nhận được điện thoại của Net xong liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Thấy James như vậy cũng không hỏi nhiều, cúi đầu bắt tay vào xử lí vết thương. Net ở bên cạnh nhìn cổ tay bị James dùng thủy tinh cắt đến huyết nhục mơ hồ, bị nước vào quả thực không thể nhìn nổi, trong lòng đều co rút.

Ngược lại người đang bị băng bó nằm trên giường mày cũng không nhăn một cái, rên cũng chưa rên một tiếng, giống như không hề... có cảm giác đau đớn. Ngay cả khun Tong đôi khi cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu vài cái, cắt cổ tay thành như vậy còn không hé răng vẫn là người đầu tiên ông nhìn thấy.

Chờ khun Tong xử lí xong mọi thứ, Net ở sau lưng thấp giọng nói, "Khun Tong, việc này làm phiền bác giúp tôi giữ bí mật." Khun Tong là người của gia tộc Manithikhun, gia tộc Manithikhun có ai lớn nhỏ ốm đau gì đều tìm đến ông, mẹ hắn lại đặc biệt thích lôi kéo người khác hỏi tình huống của hắn, nếu không cẩn thận nói ra, James là tuyệt đối không ngốc nổi nữa.

"Tôi hiểu rồi." Khun Tong hướng hắn gật gật đầu, ông có thể ở gia tộc Manithikhun lâu như vậy, đương nhiên biết cái gì nên, còn cái gì không nên nói.

"Cảm ơn bác."

Khun Tong do dự một chút, cuối cùng vẫn nhiều lời nói, "Cậu nên tìm người khác đến kiểm tra người này, xem ra tinh thần đã có phần không ổn."

Nhìn Net gật đầu xong, lúc này mới thu dọn rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Net vẫn như cũ trầm mặc, đúng lúc đang muốn mở miệng điện thoại lại vang lên, người gọi đến là Yim.

Yim nghe hắn thuật lại mọi chuyện, cười lạnh, "Anh để một người vừa mới tự sát, có khuynh hướng làm đau bản thân một mình ngốc ở trong phòng tắm tắm rửa? Khác nào ném cho một con dao rồi để mặc cậu ấy lấy máu chơi đùa? Anh thật là không có tâm nhãn hay là cố ý?"

Net tùy ý cậu châm chọc, không sinh khí cũng không trả lời.

Hắn quả thật không nghĩ tới, James ở bên cạnh hắn cũng dám tự sát. Nói thật cho dù sau khi hắn về nước nghe thấy những hành vi của cậu, cùng với cả kết luận chuẩn bệnh của Yim cũng không quá tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy hết thảy đều là thủ đoạn James bày ra để thu hút lực chú ý của hắn mà thôi.

Hắn đem người mang về, kì thật muốn mang theo chút ý tứ phóng túng. Hắn chờ nhìn James hai ba ngày sẽ khôi phục, sau đó lại quấn lấy hắn, một lần nữa phô bày ra bộ dạng yêu đến chết đi sống lại kia. Phần sau vạch trần màn kịch của đối phương, còn việc đem người đuổi ra ngoài hay vẫn giữ lại chấp nhận dùng, hắn cũng chưa nghĩ tới.

Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, duy độc chưa từng nghĩ qua, người nọ thật sự không muốn sống sao?

"Buổi tối ngủ nhớ để ý cậu ấy, tôi không xác định cậu ấy có thể tái phát hoặc lại muốn tự sát hay không. Người này hiện tại như bom hẹn giờ đặt bên người, tốt nhất đừng coi cậu ấy như mấy tiểu bạch thỏ anh nuôi ở nhà mà chơi đùa." Yim nói nửa ngày không nghe thấy Net trả lời cũng không giận, chỉ nghiêm túc hướng dẫn từng chút một.

Net đáp ứng cúp điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store