ZingTruyen.Store

Jaewoo Cv Em Khong Giong Anh Chup

Lần ngồi máy bay này thuận lợi đến không ngờ, ngoại trừ lúc cất cánh Jungwoo bị chuột rút một lúc, thời gian còn lại hít thở bình thường, nhịp tim ổn định, được nửa đường thì đeo tai nghe đánh một giấc dài.

Thậm chí cậu còn nằm mơ.

Trong mơ, cậu thấy bản thân đứng trong sân bay rộng lớn, bốn bề mờ mịt, xung quanh đầy những khuôn mặt xa lạ, tiếng nói chuyện xì xồ lọt vào tai nghe không hiểu câu nào. Cậu xoay qua xoay lại vào vòng vẫn không tìm được người mình muốn tìm, vừa hoang mang vừa bối rối, cậu ngồi phịch xuống đất khóc huhu.

Cậu tỉnh lại khi bị người bên cạnh lay vai: "Sắp đến nơi rồi, dậy đi."

Jungwoo lấy tai nghe xuống, tiện thể lau khóe mắt, phát hiện không có nước mắt, mới biết hóa ra lại là một giấc mơ vô nghĩa.

Lúc lấy hành lý, cô bạn đồng hành thấy cậu lơ nga lơ ngơ, cười trêu: "Sắp được gặp bạn trai nên hồn vía bay tít lên mây rồi hả?"

Cả hệ nhạc cụ dây chừng trăm người, ai nấy đều biết bạn học Kim Jungwoo ở khoa violin đến London thi đấu kết hợp gặp mặt người yêu qua mạng.

Lúc này bị trêu, Jungwoo không có ghét bỏ gì, cậu nuốt một ngụm nước bọt, vỗ ngực nói: "Gì thì gì cũng là lần đầu tiên gặp mặt, căng thẳng cũng bình thường mà!"

Jungwoo đeo đàn lên lưng, đẩy va li hành lý đi ra ngoài. Cậu nghĩ tới chuyện trong mơ và đời thực thường đi ngược với nhau, nên cậu không sợ Jaehyun sẽ không tới đón cậu.

Cậu chỉ lo lúc đó nên nói gì, "Anh đến rồi à?", "Anh chờ có lâu không?", "Anh ăn chưa?" hay là "Em nhớ anh chết đi được?"

Bất kể nói gì cũng thấy hơi ngu ngu, Jaehyun cười cậu thì sao?

Cứ mất hồn mất vía như vậy mà đi, lúc gần tới cửa ra cậu mới nhớ phải sửa sang lại mặt mũi đầu tóc.

Lúc soi trong camera trước của điện thoại, Jungwoo cảm thấy mình bắt đầu không quen khí hậu ở đây, da dẻ không đẹp như lúc ở trong nước, xoa bừa hai lần, vừa rời khỏi điện thoại, đúng lúc đụng phải một ánh mắt ngay phía trước.

Bỗng dưng nhịp tim của Jungwoo đập loạn xạ, mũi chân xoay 180 độ, quay phắt người đi.

Mãi cho đến khi liều mạng đánh vần ba lần chữ "Arrivals" trên tường để đảm bảo nhớ kỹ nó, cậu mới chậm rãi xoay cả người cả hành lý lại, rồi từ từ di chuyển theo đoàn người về phía trước.

Có lẽ đây là tác hại của việc yêu qua mạng, Jungwoo nghĩ, tất cả đều là ngoài dự kiến.

Gặp nhau ngoài dự kiến, nhìn thấy đối phương ngoài dự kiến, với cả... đẹp trai ngoài dự kiến.

Jungwoo không xác định được là đối phương đã nhận ra mình hay chưa, cậu lắc lư như một con chim cánh cụt, mỗi một bước đều như thể sắp ngã đến nơi, cách dãy rào chắn mà cũng chỉ dám ngẩng đầu lên nhìn thử, xác nhận mình không nhận lầm người.

Tất cả các lời thoại đã được soạn trước trong đầu đều vô dụng, Jungwoo như một người không giỏi bắt chuyện, nói với người con trai đối diện: "Có phải... chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi không?"

...

Khoảng 10 phút sau, Jungwoo tạm biệt bạn đồng hành, đi theo người con trai lần đầu gặp mặt đến bãi đỗ xe.

Mở cốp sau ra, người đó dễ dàng nâng va li hành lý to tướng của Jungwoo lên, bỏ vào cốp. Lúc thấy bàn tay thon dài từng thấy trong video đưa đến trước mặt, Jungwoo vô thức vươn tay, phát hiện không hợp lý lại vội vã rụt lại, nắm dây hộp đàn đang đeo: "Đàn để em tự đeo."

Người con trai "ừ" một tiếng, đóng cốp sau lại.

Đến lúc ngồi vào trong xe, Jungwoo mới nhớ ra, hỏi: "Anh mua xe rồi ạ?"

"Anh chưa." Anh ngồi hàng ghế trước khởi động xe, "Anh mượn của bạn."

"Seo Youngho?"

"Ừ."

Lái xe khỏi sân bay chạy trên đường, Jungwoo mới ý thức được việc cậu ngồi ở hàng ghế sau cứ như thể coi người ta là tài xế không bằng.

Nhưng ngồi thì cũng ngồi rồi, bây giờ muốn đổi chỗ thì không hay, Jungwoo đành tự đấm bản thân như một bao cát nghìn cái trong lòng, đồng thời thề nhất định ngày mai phải ngồi ở ghế phụ lái.

Quãng đường khá xa, đường xá London trong đêm khuya rất im ắng, mặt đất ướt át phản quang, có lẽ vừa mới mưa.

Ngồi nghiêm chỉnh được 10 phút, Jungwoo không nhịn nổi nữa, nhìn thấy bên cạnh chỗ ngồi có để thứ gì đó, cầm lên xem thử, là một tấm biển làm bằng xốp.

"Cái gì đây anh?"

Cậu nói rồi lật tấm xốp qua, chỉ thấy trên đó viết hàng chữ —— Nhiệt liệt hoan nghênh nghệ sĩ Kim Jungwoo đến thăm quan chỉ bảo, trong đó tên cậu được phóng to, và tô màu xanh lam bắt mắt.

Là một tấm biển để đón người.

Jaehyun mở miệng đáp: "Anh Youngho làm, không cần dùng đến."

Nín cười là một việc có độ khó cao đối với Jungwoo, cũng may ánh sáng trong xe mờ tối, cậu cúi đầu nuốt tiếng cười vào bụng, lúc ngẩng lên, mặt mũi nghiêm túc nói: "Ừm, nếu anh dùng nó, chắc em sẽ không bắt chuyện với anh đâu."

Jaehyun không nói gì, vẫn lái xe, khoảng 3 phút sau, thình lình hỏi: "Vì sao?"

Đối với việc Jaehyun bị chậm nửa nhịp, Jungwoo hoàn toàn không ngạc nhiên.

Lòng anh nghĩ gì em biết hết đấy, khóe môi lại có ý cười: "Bởi vì trông vừa quê vừa ngốc, bạn trai của em không ngốc nghếch như thế."

Vì một tấm biển đón người không dùng đến, sự ngại ngùng vì mới gặp nhau biến mất gần hết, hành trình sau đó hai người trò chuyện thoải mái hơn.

Jungwoo lại lôi lịch trình của cậu ra đọc lại, Jaehyun trầm ngâm một lát: "Nói cách khác, trước cuộc thi em có 3 ngày nghỉ ngơi?"

"Đúng vậy." Jungwoo nói, "Có điều chỉ được chơi tối đa là một ngày rưỡi, phải luyện đàn, còn phải đến nơi thi đấu làm quen."

"Ừ." Jaehyun gật khẽ, "Thi đấu xong thì sao?"

"Phải xem có được giải thưởng không đã. Những người top đầu sẽ được ở lại tham gia các hoạt động của liên hoan âm nhạc, còn nếu không lọt top thì xách vali về nước luôn."

Jungwoo nói xong, chính mình cũng thấy hơi thảm, hỏi Jaehyun: "Anh muốn em đoạt giải, hay là..."

Gần như không cần suy nghĩ, Jaehyun đáp: "Đều được. Anh xin nghỉ mấy ngày, em ở lại bao lâu, anh sẽ bên em bấy lâu."

Đêm đầu tiên ở London, Jungwoo được đưa đến khách sạn nơi cậu sẽ ở.

Nhìn Jaehyun đẩy hành lí đi phía trước, đột nhiên Jungwoo phát hiện ra anh thật sự rất rất cao, cậu đi bên cạnh cùng lắm chỉ đến chóp mũi anh.

Anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đậm, càng nổi bật vẻ eo thon chân dài, tóc cắt ngắn gọn gàng, lúc đứng ở cửa khách sạn ngoái lại nhìn, Jungwoo hoảng hốt tưởng rằng được thấy người mẫu nam trong tạp chí.

Còn là một người mẫu nam biết nói tiếng Anh.

Có bạn trai giỏi tiếng Anh thật tuyệt, tuyệt nhất là không cần mình phải lên tiếng.

Jaehyun đang trao đổi với nhân viên phục vụ, Jungwoo dựa vào quầy lễ tân đổi sim, sau khi có tín hiệu, đầu tiên là gọi cho cha mẹ báo tin bình an, sau đó đăng nhập vào diễn đàn, báo cáo tình huống sơ bộ trước mắt cho Jae Jae: Tui căng thẳng quá bạn ơi. Với cả có hơi xấu hổ. Ảnh lạnh lùng hơn tưởng tượng. Nhưng mà đẹp trai hơn trong video gấp ngàn lần.  [/tim]

Làm xong thủ tục checkin, Jaehyun đưa thẻ phòng cho Jungwoo, tiện thể dặn dò vài chuyện, ví dụ như trong khách sạn không có dép lê, ví dụ như tiền phòng đã bao gồm bữa sáng.

Phần lớn những điều cần chú ý Jungwoo đã biết từ trước, nhưng cậu không ngắt lời Jaehyun, mà kiên nhẫn nghe, trong đêm khuya ở London không hề yên tĩnh này.

Jaehyun đưa Jungwoo đến cửa thang máy, ấn nút, lúc nghiêng đầu lại ngạc nhiên một chút.

"Em nhuộm tóc mới rồi." Anh nói.

Jungwoo nghe vậy gãi gãi tóc: "Sao anh biết?"

Tóc được nhuộm trước khi đi, màu nâu nhạt, chỉ nhạt hơn ban đầu một chút, trong ấn tượng thì trước giờ cậu chưa từng nhắc với Jaehyun chuyện này.

Jaehyun vươn tay chỉ chỉ đèn trên trần: "Chỗ này đủ ánh sáng."

Trong quá trình đợi thang máy, Jungwoo không tài nào hiểu được mối quan hệ giữa đủ ánh sáng và khả năng nhìn thấy sự thay đổi của màu tóc. Thang máy sắp xuống đến nơi, cậu dùng khóe mắt liếc thấy Jaehyun xỏ tay vào túi áo khoác rồi rút ra.

Trong lòng bàn tay có ba gói giấy nhỏ toàn tiếng Anh.

"Gói hút ẩm." Jaehyun giải thích, "Gần đây mưa nhiều. Em đặt gói này vào trong hộp đàn để giảm bớt độ ẩm."

Jungwoo gật gật đầu, nhận lấy, vừa hay thang máy đến, cậu kéo hành lý đi vào.

Cửa thang máy của khách sạn khép lại rất chậm, chậm đến nỗi Jungwoo luôn có cảm giác mình đã quên nói gì đó.

Nhưng nhất thời cậu không nhớ ra nổi, đành phải vứt một câu không đầu không đuôi ra ngoài vào lúc cửa thang máy sắp đóng kín: "Sáng mai anh đến sớm chút."

Đến khi thang máy đi lên tầng, lúc đi trong hành lang Jungwoo nghe thấy điện thoại vang lên trong túi, lấy ra nhìn, là một tin nhắn.

Jeong: 【Được.】

Đêm đầu tiên ở nơi đất khách quê người, Jungwoo và cây đàn bảo bối của cậu đều ngủ rất ngon.

Khi tỉnh giấc là 7 giờ sáng theo giờ địa phương, cậu và bạn đồng hành đi tới phòng ăn dùng buffet, lúc đi thang máy vẫn đang tán gẫu món bánh Waffle vừa ăn rất ngon, lúc đến sảnh, đã nhìn thấy Jaehyun đợi sẵn.

Jungwoo bước nhanh về phía trước: "Sao anh tới sớm vậy, mới ngủ được mấy tiếng mà?"

Jaehyun nhận lấy hộp đàn trong tay cậu, đáp: "Không sao, vốn dĩ anh ngủ khá ít."

Lúc ngồi lên xe, Jungwoo lại nghĩ đến gì đó: "Anh vẫn chưa ăn sáng đúng không?"

"Anh ăn rồi." Jaehyun đáp.

Jungwoo không tin, từ chỗ Jaehyun ở lái xe đến đây ít nhất phải hết 40 phút, trời còn chưa sáng thì mua bữa sáng ở đâu?

Đáng tiếc lúc qua hải quan bị tịch thu hết đồ ăn vặt định mang lên máy bay, khiến cả đường Jungwoo đều úp sấp trên cửa sổ xe nhìn chằm chằm bên ngoài xem có chỗ nào bán đồ ăn vặt không.

Vì thời gian có hạn, chuyến đi bảo tàng nghệ thuật bị tạm hoãn, trước tiên Jaehyun đưa Jungwoo đến tu viện Westminster đi dạo.

Tu viện Westminster không mở cửa cho công chúng vào tháng 4, may mà Jungwoo không có hứng thú vào xem cho lắm, đi dạo quanh quảng trường một lát là ngáp ngủ nhìn trời, mệt chỉ muốn ngủ.

Lúc đi tham quan nhà thờ lớn cậu mới hào hứng hơn, chạy khắp nơi chụp ảnh các pho tượng tinh xảo, sau khi nghe nói những tấm bia đá được đặt dưới đất là bia mộ của những vĩ nhân có cống hiến to lớn cho nền văn minh nhân loại. Jungwoo chắp hai tay trước ngực khẽ khấn "Xin an nghỉ", sau đó cả thời gian dài không lên tiếng nói chuyện.

Jaehyun làm người dẫn đường, việc cần làm là thuyết minh cho người đồng hành, nhưng người đó lơ đễnh, anh đành phải im lặng đi theo.

Bữa trưa ở đây khá đơn giản, Jungwoo nhập gia tùy tục, tìm một quán ăn nhanh ven đường rồi kéo Jaehyun vào.

Sandwich có hương vị khá vừa miệng, Jungwoo gọi ba cái, cậu ăn một cái, cho Jaehyun hai cái.

Quả nhiên Jaehyun rất đói, ăn hết tất cả.

Vào buổi chiều, hai người đi phà trên sông Isis, Jungwoo ngán ngẩm đếm thiên nga trên sông, vừa đếm vừa lẩm bẩm.

Jaehyun ghé tai, nghe thấy, con này hấp lên, con này nướng muối, con này đút lò, con này xào sả ớt, con này hầm chua cay, con này sốt tương ớt ngọt, con nào cũng được thu xếp ổn thỏa.

Sau khi nghe anh nói những con thiên nga này đều thuộc tài sản hoàng gia, Jungwoo trợn tròn mắt: "Quan trọng đến vậy luôn?"

Jaehyun đáp: "Ừ, tháng 7 hàng năm sẽ có chuyên gia tới kiểm tra số lượng và sức khỏe đàn thiên nga."

"Ôi." Jungwoo nuốt ngụm nước bọt, xoay mặt nhìn đàn thiên nga, thành kính nói, "Xin lỗi các ngài thiên nga. Kẻ hèn mạo phạm rồi."

Ngồi phà xong, thì đi ngồi thử vòng đu quay Jungwoo mong ngóng.

London Eye ngay bên bờ sông Isis, mua vé xếp hàng 20 phút, hai người được xếp vào một cabin bốn phía là kính thủy tinh cường lực.

Chứng sợ máy bay của Jungwoo bắt nguồn từ chứng sợ độ cao, bởi vậy cậu có hơi đứng ngồi không yên, lại không muốn bị Jaehyun phát hiện, đành lấy điện thoại ra giả vờ nghịch.

Cậu lên diễn đàn, ấn mở cuộc trò chuyện riêng với Jae Jae: Tui đang ngồi trên đu quay á!

Jae Jae trả lời rất nhanh: Chơi vui không?

Today Woo Happy: Cũng tạm được, chỉ là không giống tưởng tượng cho lắm [/thở dài]

Jae: Sao vậy?

Today Woo Happy: Bạn trai tui ít nói lắm. Tui cứ cảm thấy ảnh không giống bạn trai mà cứ như hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp vậy, hỏi một câu đáp một câu.

Jae: ...

Today Woo Happy: Jae Jae ơi bạn nghĩ bao giờ thì anh ấy mới chịu hôn tui?

Jae: Chắc là đợi thời điểm thích hợp.

Today Woo Happy: Bạn xem bạn cũng không dám động viên tui một câu kìa... Đến lúc về nước mà tui vẫn là xử nam thì saoooo TAT

Một vòng quay của London Eye mất 30 phút, trong đó Jungwoo dùng 20 phút để nghịch điện thoại, 10 phút để ngắm phong cảnh.

Lúc xuống, Jungwoo cảm thấy tay bị đụng vào một cái, nhưng Jaehyun chỉ vịn cho cậu xuống đất an toàn rồi buông tay luôn, cũng không dừng thêm một giây nào nữa.

Jungwoo bó tay triệt để, nghĩ bụng nếu không cho hôn, không cho thị tẩm thì ít ra cũng phải  cho nắm tay chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, có khi nào anh ấy không thích nhan sắc này của cậu?

Lúc ăn tối, Jungwoo đặt câu hỏi: "Có phải em khác quá nhiều so với ảnh chụp không?"

Jaehyun nghĩ nghĩ: "Đúng vậy."

Ngoài miệng Jungwoo: "Dạo này em ở nhà chán, tranh thủ giảm cân nên gầy đi thôi."

Trong lòng Jungwoo: Hỏng rồi, quả nhiên anh ấy thích kiểu lực điền da đen giả gái.

Lúc dạo phố ban đêm càng chán hơn, Jungwoo phờ phạc đi bộ, ánh mắt phiêu du bốn phía không mục đích, mãi cho đến khi có tiếng nhạc rộn ràng chui vào tai.

Con đường này rất náo nhiệt, khắp nơi chung quanh có người với đủ loại màu da vừa múa vừa hát. Phía trước có một người đàn ông trung niên râu quai nón đứng ở ven đường kéo đàn, đang tấu vũ khúc Hungary, độ khó không quá cao, nhưng rộn ràng vui tai.

Jungwoo bị tiếng nhạc hấp dẫn, nghe một hồi, lại ngứa tay. Cậu quay đầu định về lấy đàn trên xe, thì nhìn thấy Jaehyun đứng sau lưng cách đó không xa, đưa hộp đàn cho cậu.

Jungwoo không nhớ lúc xuống xe có phải Jaehyun mang đàn theo cùng không, nhưng thời gian không đợi người, cậu lấy đàn ra, hơi điều chỉnh âm điệu, sau khi hết một khúc nhạc nhỏ thì bắt đầu kéo cây vĩ, canh đúng lúc gia nhập cùng diễn tấu.

Hai tiếng đàn khiến giai điệu càng thêm uyển chuyển dịu dàng. Chú râu quai nón cười rạng rỡ hoan nghênh người gia nhập, chú chủ động kéo phần bè hòa âm.

Buổi hòa nhạc ngẫu hứng, không cần nhiều lời cũng có thể phối hợp hài hòa, trầm bổng du dương, nốt nhạc nảy ra từ dây đàn, tuôn ào ạt.

Kết thúc khúc nhạc, người qua đường dừng chân thưởng thức vỗ tay nhiệt liệt, người tấu nhạc cũng tràn trề sảng khoái.

Chú râu quai nón buông đàn xuống giơ ngón tay cái cho Jungwoo, Jungwoo cũng cười toe đáp lại một ngón tay cái. Lúc quay lại hơi thở gấp hơn ban đầu, người vừa đưa đàn cho cậu vẫn đứng nguyên bên ngoài đám đông, nhìn cậu không chớp mắt.

Ánh chiều tà le lói, đèn đường mờ ảo, Jungwoo bắt được nụ cười yếu ớt nơi khóe môi Jaehyun, sự lạnh nhạt vì lần đầu gặp gỡ, nỗi lo sợ bất an vì không đoán được tâm tư của đối phương, tất cả niềm hoang mang ấy dường như đã biến mất.

Cậu bay qua hơn 9000 km để tới nơi đây, chính là vì gương mặt từng xuất hiện vô số lần trong video, vì giọng nói, và vì nụ cười thuộc về anh, chúng dần khớp với thế giới hiện thực.

Đêm xuống lại mưa nhỏ tí ta tí tách.

Khi đi trên đường, Jaehyun muốn cởi áo khoác ra đưa cho Jungwoo che mưa, Jungwoo giữ tay anh lại nói là không cần. Có lẽ là sợ trượt ngã, hai người tự nhiên nắm lấy tay nhau, đi dọc theo con đường lát đá về phía trước.

Xe đã đỗ trước mặt, Jungwoo đi tới lề đường, ngẩng đầu lên nhìn, Jaehyun cũng đang nhìn cậu.

Tiếng mưa rơi tí tách, nhịp tim dồn thình thịch.

Ma xui quỷ khiến, Jungwoo rũ mắt xuống, mắt nhìn thấy cái bóng dưới mặt đất tiến lại gần, cậu hít một hơi, khi thấy bầu không khí vừa đúng, cậu ngẩng mạnh đầu lên.

Chuyện không ngờ xảy ra trong chớp mắt, hai người lại gần nhau nhưng không nắm rõ khoảng cách và sức lực, một người cúi xuống một người ngẩng lên, không nhắm trúng vị trí, răng đập vào môi, tiếng kêu đau đớn và tiếng rên rỉ đồng thời tràn ra khỏi cổ họng.

Nụ hôn đầu đáng lẽ phải triền miên lãng mạn, chợt biến thành một sự kiện đẫm máu chấn động lòng người.

10 phút sau, Jungwoo đợi ở ngoài quầy thuốc 24 giờ, vuốt ve vết thương mới ở khóe môi, rõ ràng độ đau đớn có thể so với lúc bị dây đàn bật vào mặt, nhưng cậu không khó chịu chút nào, thậm chí suýt thì phì cười thành tiếng.

Trời chỉ mưa trong chốc lát là ngừng, gió mát phất phơ qua đường phố, hai người không quay lại xe, mà tìm một băng ghế dài ven đường, ngồi xuống bôi thuốc cho nhau.

Vết thương của Jaehyun ở dưới khóe môi, nghĩ lại hình như lúc ấy cậu đập răng cửa vào, Jungwoo lại muốn cười phá lên, nhưng cong môi lại động đến khóe môi, đau đến nỗi nhăn tít mày.

"May mà em không chơi nhạc cụ hơi." Cậu xuýt xoa, "Không thì chắc phải bỏ cuộc thi."

Đổi lại Jaehyun bôi thuốc cho cậu, tăm bông thấm nước thuốc nhẹ nhàng chấm lên vết thương, Jaehyun thấp giọng nói: "Xin lỗi em."

"Có gì đâu mà phải xin lỗi? Nếu không phải em..."

Nếu không phải em nổi sắc tâm, thì cũng không đến nông nỗi này...

Jungwoo thẹn thùng không nói ra nổi, lại cảm thấy Jaehyun rất kỳ lạ, hôm nay có nhiều cơ hội như vậy mà anh không hôn, khăng khăng cùng lúc với mình, chẳng lẽ đây là sự ăn ý thần kỳ của những người yêu nhau?

Cậu đứng lên, xoa xoa gương mặt nóng rẫy, nói: "Muộn rồi, đi thôi."

"Đi đâu?" Jaehyun hỏi

Jungwoo từng diễn tập đoạn đối thoại này trong đầu, dựa theo cốt truyện, hẳn là cậu nên nghiêm mặt dõng dạc "Về nhà cùng anh", nhưng thực tế khó hơn lý thuyết, giờ phút này lời đến khóe miệng, nhưng mãi không thốt ra được.

Jaehyun cũng đứng lên. Vóc người của anh rất cao, bờ vai rộng và bằng phẳng, đằng sau anh có một chiếc đèn đường, đổ bóng rơi trên mặt đất vừa hay bao phủ lấy Jungwoo.

Nó cho Jungwoo cảm giác ấm áp và an toàn trước nay chưa từng có.

Thế là dũng khí bén lửa, Jungwoo nhanh chóng xoay người lại, vươn tay vòng lấy cổ Jaehyun, kiễng gót chân khỏi mặt đất, lại lần nữa thử hôn anh.

Có lẽ trong mấy phút vừa rồi đã chuẩn bị kỹ càng hơn, lần này Jaehyun đáp lại vừa khớp. Anh hơi khom người, cúi đầu áp xuống, cánh tay giữ lấy eo Jungwoo, dịu dàng đáp lại nụ hôn này.

Động tác của hai người rất nhẹ, rất chậm chạp, rất ngây ngô, thăm dò nhau, cuốn hơi thở của đối phương vào lãnh địa của mình.

Lúc tách ta, Jungwoo duỗi đầu lưỡi liếm một cái, hai gò má ửng hồng vì thiếu oxi nhiễm một tia xấu hổ.

"Có mùi thuốc bôi." Cậu nhăn mũi lại.

Jaehyun lại cười, có điều vẫn rất nhạt như cũ, không cẩn thận thì không nhận ra.

Anh không hề kiêng dè nhìn thẳng vào mắt Jungwoo, nói: "Em không giống ảnh chụp."

Jungwoo giật mình, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy anh nói: "Jungwoo ở bên ngoài đẹp hơn nhiều."

Sau đó, dưới ánh đèn đường mông lung sau cơn mưa, Jungwoo chìa tay ra, lòng bàn tay hướng xuống dưới, bày ra tư thế chờ được nắm lấy.

Đất khách quê người có là gì, không hiểu phong tình thì làm sao? Cậu nghĩ, ai mà chẳng có lần đầu biết yêu?

Chỉ cần tình yêu tràn đầy không thể che giấu nữa rồi những người đang yêu cũng sẽ tìm được thời điểm thích hợp nhất cho cả hai.

"Tay em đưa cho anh." Jungwoo hất cằm lên, cao giọng tuyên bố, "Anh đưa em theo với."

- hết chương 26 -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store