Jaegi Tinh Yeu Doc Hai Oneshot
Woo Seulgi chưa từng sợ hãi bất kỳ ai.Là một Alpha kiêu hãnh, cô luôn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn, với pheromone có thể áp đảo bất kỳ ai. Không ai có thể khiến cô khuất phục. Không ai có thể khiến cô run rẩy.Cho đến khi gặp Yoo Jae Yi.Mọi thứ bắt đầu một cách chậm rãi, tinh vi, như một sợi dây vô hình siết chặt mà Seulgi không hề nhận ra.Cô bắt đầu có những cơn ác mộng kỳ lạ. Trong giấc mơ, một bóng đen luôn nhìn cô chằm chằm, những lời thì thầm quẩn quanh trong tiềm thức khiến cô thức dậy giữa đêm với hơi thở dồn dập.Cô không biết đó chỉ là ảo giác hay thực tế. Nhưng mỗi khi cô quay đầu, Jae Yi luôn ở đó, với ánh mắt sâu thẳm khó lường.
---Đêm hôm đó.Seulgi thức giấc giữa căn phòng tối om, mồ hôi lạnh túa ra.Cảm giác bị theo dõi len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến sống lưng cô cứng đờ. Cô đưa tay với lấy công tắc đèn—"Cậu đang tìm gì vậy, Seulgi?"Tim Seulgi như ngừng đập.Giọng nói đó…Chậm rãi quay đầu lại, cô thấy Yoo Jae Yi đang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh trăng hắt vào đôi mắt sâu thẳm của cô ấy."…Cậu làm gì ở đây?" Seulgi nghiến răng. Alpha trong cô gầm lên cảnh giác, nhưng… tại sao pheromone của cô lại không thể lan tỏa?Tại sao, khi đối diện với Jae Yi, cô lại thấy mình mới là con mồi?Jae Yi mỉm cười, bước xuống sàn mà không tạo ra một tiếng động nào. "Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tớ à?"Seulgi lùi lại, nhưng chân cô run lên."Cậu đã làm gì?" Seulgi hạ giọng, cố gắng giữ tỉnh táo.Jae Yi chậm rãi tiến đến, cho đến khi cô đứng ngay trước mặt Seulgi. Một ngón tay chạm nhẹ vào cằm Alpha, khiến cả cơ thể Seulgi đông cứng lại."Không phải tớ làm gì," Jae Yi thì thầm, ánh mắt lóe lên thứ gì đó nguy hiểm, bất thường, khiến mọi bản năng Alpha trong Seulgi gào thét bỏ chạy."Cậu sinh ra đã thuộc về tớ rồi."Cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng Seulgi."Ngủ đi ngủ đi, Seulgi ngoan""Chỉ đau một chút thôi rồi cậu sẽ là của tớ..."---Mọi thứ tiếp theo là một khoảng trống.Khi Seulgi tỉnh dậy, đầu óc cô choáng váng như vừa chìm trong một cơn mê kéo dài.Cô không ở trong phòng mình nữa.Bóng tối bao trùm lấy không gian xung quanh, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ phát ra thứ ánh sáng mờ ảo.Cô thử ngồi dậy, nhưng ngay lập tức nhận ra cơ thể mình không có chút sức lực nào.Cơn hoảng loạn xộc thẳng lên não.Không thể nào. Một Alpha như cô không thể yếu đuối như thế này được."Cậu tỉnh rồi à?"Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Seulgi khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.Jae Yi đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn."Cậu..." Seulgi cố cất giọng, nhưng cổ họng khô rát đến mức cô không thể nói tròn một câu.Jae Yi nghiêng đầu, ánh mắt như một kẻ săn mồi đang thưởng thức cảnh tượng con mồi của mình dần nhận ra tình thế tuyệt vọng."Cậu nghĩ Alpha như cậu bất khả xâm phạm sao?" Jae Yi cười nhẹ. "Thú vị đấy, nhưng cũng thật ngây thơ."Seulgi nghiến răng, cố vận dụng pheromone của mình. Nhưng—Không có gì cả.Cô cảm thấy rỗng tuếch.Mùi hương Alpha mạnh mẽ đáng lẽ phải bùng lên như một ngọn lửa giờ đây lại như tro tàn lạnh lẽo. Không còn sức mạnh, không còn uy nghi.Chỉ còn lại một sự yếu ớt mà cô chưa bao giờ trải qua."…Cậu đã làm gì?" Seulgi thì thầm, từng ngón tay siết chặt ga giường để giữ bình tĩnh.Jae Yi đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần.Một bàn tay thon dài lướt qua cổ Seulgi, nơi tuyến pheromone Alpha đáng lẽ phải nằm đó."Không phải là 'cậu đã làm gì'," Jae Yi nói khẽ, ánh mắt sáng lên trong bóng tối. "Mà là tớ đã khiến cậu trở thành gì."Cơ thể Seulgi run lên khi cô nhận ra một sự thật kinh hoàng.Pheromone của cô… không còn là của cô nữa.Nó đã bị cướp đoạt.Seulgi đông cứng, nhưng đầu óc cô vẫn đang cố gắng tìm kiếm một lời giải thích. Làm sao có thể—Một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong tâm trí.Không thể nào.Không thể nào."...Cậu là gì?" Câu hỏi bật ra khỏi miệng Seulgi trước khi cô kịp suy nghĩ.Jae Yi dừng lại một chút, rồi chậm rãi cúi người xuống, gương mặt cô ấy gần đến mức hơi thở ấm áp phả lên làn da Seulgi.Mùi hương phảng phất trong không khí.Không phải Beta. Không phải Omega. Không phải Alpha.Thứ gì đó cao hơn, nguy hiểm hơn, không thuộc về bất kỳ hệ thống nào.Mắt Seulgi mở lớn."Cậu… cậu là Enigma."Jae Yi bật cười.Một tiếng cười nhỏ, nhưng lại đủ khiến toàn bộ cơ thể Seulgi run lên."Nếu bây giờ cậu mới nhận ra…" Jae Yi khẽ chạm vào cổ Seulgi, nơi pheromone của cô đã hoàn toàn biến mất."…thì muộn rồi, Seulgi à."Cả người Seulgi cứng đờ.Không phải chỉ là pheromone của cô bị cướp đoạt.Mà là bản năng Alpha của cô đã bị phá vỡ hoàn toàn.Bàn tay Yoo Jae Yi trượt dọc theo eo Seulgi, vuốt ve từng đường cong với một sự ung dung đầy khiêu khích. Ngón tay cô ấy chạm nhẹ lên lớp vải mỏng manh, không vội vã, không hấp tấp, nhưng từng cú chạm như thiêu đốt da thịt Seulgi, khiến cô cảm nhận rõ ràng từng luồng điện chạy dọc sống lưng.Seulgi cắn chặt răng, cố gắng kiểm soát nhịp thở, nhưng hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể cô, từ nơi Jae Yi chạm vào, lan đến từng tế bào. Cô không muốn đầu hàng dễ dàng như vậy—cô là một Alpha, kẻ luôn làm chủ tình thế—nhưng giờ phút này, ai mới là kẻ kiểm soát ai?Jae Yi nghiêng đầu, môi cô ấy gần như chạm vào vành tai Seulgi, hơi thở nóng rực phả lên làn da nhạy cảm."Seulgi à…" Jae Yi thì thầm, giọng nói mềm mại như mật ngọt nhỏ giọt vào dây thần kinh cô. "Cậu có muốn tớ dừng lại không?"Bàn tay cô ấy không di chuyển nữa, chỉ dừng lại ở đó—một khoảng cách mong manh giữa sự tra tấn và cơn khoái cảm vặn vẹo trong lòng Seulgi.Seulgi biết rằng nếu cô chỉ cần nói một lời, Jae Yi sẽ dừng lại.Nhưng…Jae Yi cười khẽ khi cảm nhận cơ thể Alpha run lên. Cô siết nhẹ eo Seulgi hơn, để hơi thở mình phả lên cổ cô ấy, rồi từ tốn lướt đầu lưỡi qua làn da nóng rực, một vệt ẩm ướt bỏng rát kéo theo tiếng thở gấp nghẹn ngào."Ưm—"Seulgi cứng đờ. Chết tiệt.Cô vừa rên lên.Và Jae Yi nghe thấy."Ngọt tai thật đấy." Jae Yi cười nhẹ, hài lòng khi đôi mắt Seulgi phủ đầy hơi nước, Alpha mạnh mẽ giờ đây chỉ còn biết dựa vào tường, bị vây hãm giữa bẫy săn mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào.Jae Yi không cho Seulgi cơ hội định thần. Bàn tay cô ấy trượt sâu hơn, lướt nhẹ một cách trêu chọc, buộc Seulgi phải cong người theo từng cú chạm."Cậu nghĩ mình vẫn còn kiểm soát được sao, Seulgi?" Jae Yi thì thầm, giọng cô ấy trầm thấp, mang theo một sự nguy hiểm khiến Seulgi rùng mình.Seulgi muốn phản kháng. Muốn đẩy Jae Yi ra.Nhưng cơn nóng rực trong cơ thể cô cảm giác bị bao vây, bị chiếm hữu đang đẩy cô đến bờ vực.
---Đêm hôm đó.Seulgi thức giấc giữa căn phòng tối om, mồ hôi lạnh túa ra.Cảm giác bị theo dõi len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến sống lưng cô cứng đờ. Cô đưa tay với lấy công tắc đèn—"Cậu đang tìm gì vậy, Seulgi?"Tim Seulgi như ngừng đập.Giọng nói đó…Chậm rãi quay đầu lại, cô thấy Yoo Jae Yi đang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh trăng hắt vào đôi mắt sâu thẳm của cô ấy."…Cậu làm gì ở đây?" Seulgi nghiến răng. Alpha trong cô gầm lên cảnh giác, nhưng… tại sao pheromone của cô lại không thể lan tỏa?Tại sao, khi đối diện với Jae Yi, cô lại thấy mình mới là con mồi?Jae Yi mỉm cười, bước xuống sàn mà không tạo ra một tiếng động nào. "Cậu nghĩ cậu có thể thoát khỏi tớ à?"Seulgi lùi lại, nhưng chân cô run lên."Cậu đã làm gì?" Seulgi hạ giọng, cố gắng giữ tỉnh táo.Jae Yi chậm rãi tiến đến, cho đến khi cô đứng ngay trước mặt Seulgi. Một ngón tay chạm nhẹ vào cằm Alpha, khiến cả cơ thể Seulgi đông cứng lại."Không phải tớ làm gì," Jae Yi thì thầm, ánh mắt lóe lên thứ gì đó nguy hiểm, bất thường, khiến mọi bản năng Alpha trong Seulgi gào thét bỏ chạy."Cậu sinh ra đã thuộc về tớ rồi."Cơn rùng mình lạnh buốt chạy dọc sống lưng Seulgi."Ngủ đi ngủ đi, Seulgi ngoan""Chỉ đau một chút thôi rồi cậu sẽ là của tớ..."---Mọi thứ tiếp theo là một khoảng trống.Khi Seulgi tỉnh dậy, đầu óc cô choáng váng như vừa chìm trong một cơn mê kéo dài.Cô không ở trong phòng mình nữa.Bóng tối bao trùm lấy không gian xung quanh, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ phát ra thứ ánh sáng mờ ảo.Cô thử ngồi dậy, nhưng ngay lập tức nhận ra cơ thể mình không có chút sức lực nào.Cơn hoảng loạn xộc thẳng lên não.Không thể nào. Một Alpha như cô không thể yếu đuối như thế này được."Cậu tỉnh rồi à?"Giọng nói quen thuộc vang lên, kéo Seulgi khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.Jae Yi đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn."Cậu..." Seulgi cố cất giọng, nhưng cổ họng khô rát đến mức cô không thể nói tròn một câu.Jae Yi nghiêng đầu, ánh mắt như một kẻ săn mồi đang thưởng thức cảnh tượng con mồi của mình dần nhận ra tình thế tuyệt vọng."Cậu nghĩ Alpha như cậu bất khả xâm phạm sao?" Jae Yi cười nhẹ. "Thú vị đấy, nhưng cũng thật ngây thơ."Seulgi nghiến răng, cố vận dụng pheromone của mình. Nhưng—Không có gì cả.Cô cảm thấy rỗng tuếch.Mùi hương Alpha mạnh mẽ đáng lẽ phải bùng lên như một ngọn lửa giờ đây lại như tro tàn lạnh lẽo. Không còn sức mạnh, không còn uy nghi.Chỉ còn lại một sự yếu ớt mà cô chưa bao giờ trải qua."…Cậu đã làm gì?" Seulgi thì thầm, từng ngón tay siết chặt ga giường để giữ bình tĩnh.Jae Yi đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần.Một bàn tay thon dài lướt qua cổ Seulgi, nơi tuyến pheromone Alpha đáng lẽ phải nằm đó."Không phải là 'cậu đã làm gì'," Jae Yi nói khẽ, ánh mắt sáng lên trong bóng tối. "Mà là tớ đã khiến cậu trở thành gì."Cơ thể Seulgi run lên khi cô nhận ra một sự thật kinh hoàng.Pheromone của cô… không còn là của cô nữa.Nó đã bị cướp đoạt.Seulgi đông cứng, nhưng đầu óc cô vẫn đang cố gắng tìm kiếm một lời giải thích. Làm sao có thể—Một suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong tâm trí.Không thể nào.Không thể nào."...Cậu là gì?" Câu hỏi bật ra khỏi miệng Seulgi trước khi cô kịp suy nghĩ.Jae Yi dừng lại một chút, rồi chậm rãi cúi người xuống, gương mặt cô ấy gần đến mức hơi thở ấm áp phả lên làn da Seulgi.Mùi hương phảng phất trong không khí.Không phải Beta. Không phải Omega. Không phải Alpha.Thứ gì đó cao hơn, nguy hiểm hơn, không thuộc về bất kỳ hệ thống nào.Mắt Seulgi mở lớn."Cậu… cậu là Enigma."Jae Yi bật cười.Một tiếng cười nhỏ, nhưng lại đủ khiến toàn bộ cơ thể Seulgi run lên."Nếu bây giờ cậu mới nhận ra…" Jae Yi khẽ chạm vào cổ Seulgi, nơi pheromone của cô đã hoàn toàn biến mất."…thì muộn rồi, Seulgi à."Cả người Seulgi cứng đờ.Không phải chỉ là pheromone của cô bị cướp đoạt.Mà là bản năng Alpha của cô đã bị phá vỡ hoàn toàn.Bàn tay Yoo Jae Yi trượt dọc theo eo Seulgi, vuốt ve từng đường cong với một sự ung dung đầy khiêu khích. Ngón tay cô ấy chạm nhẹ lên lớp vải mỏng manh, không vội vã, không hấp tấp, nhưng từng cú chạm như thiêu đốt da thịt Seulgi, khiến cô cảm nhận rõ ràng từng luồng điện chạy dọc sống lưng.Seulgi cắn chặt răng, cố gắng kiểm soát nhịp thở, nhưng hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể cô, từ nơi Jae Yi chạm vào, lan đến từng tế bào. Cô không muốn đầu hàng dễ dàng như vậy—cô là một Alpha, kẻ luôn làm chủ tình thế—nhưng giờ phút này, ai mới là kẻ kiểm soát ai?Jae Yi nghiêng đầu, môi cô ấy gần như chạm vào vành tai Seulgi, hơi thở nóng rực phả lên làn da nhạy cảm."Seulgi à…" Jae Yi thì thầm, giọng nói mềm mại như mật ngọt nhỏ giọt vào dây thần kinh cô. "Cậu có muốn tớ dừng lại không?"Bàn tay cô ấy không di chuyển nữa, chỉ dừng lại ở đó—một khoảng cách mong manh giữa sự tra tấn và cơn khoái cảm vặn vẹo trong lòng Seulgi.Seulgi biết rằng nếu cô chỉ cần nói một lời, Jae Yi sẽ dừng lại.Nhưng…Jae Yi cười khẽ khi cảm nhận cơ thể Alpha run lên. Cô siết nhẹ eo Seulgi hơn, để hơi thở mình phả lên cổ cô ấy, rồi từ tốn lướt đầu lưỡi qua làn da nóng rực, một vệt ẩm ướt bỏng rát kéo theo tiếng thở gấp nghẹn ngào."Ưm—"Seulgi cứng đờ. Chết tiệt.Cô vừa rên lên.Và Jae Yi nghe thấy."Ngọt tai thật đấy." Jae Yi cười nhẹ, hài lòng khi đôi mắt Seulgi phủ đầy hơi nước, Alpha mạnh mẽ giờ đây chỉ còn biết dựa vào tường, bị vây hãm giữa bẫy săn mà cô chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào.Jae Yi không cho Seulgi cơ hội định thần. Bàn tay cô ấy trượt sâu hơn, lướt nhẹ một cách trêu chọc, buộc Seulgi phải cong người theo từng cú chạm."Cậu nghĩ mình vẫn còn kiểm soát được sao, Seulgi?" Jae Yi thì thầm, giọng cô ấy trầm thấp, mang theo một sự nguy hiểm khiến Seulgi rùng mình.Seulgi muốn phản kháng. Muốn đẩy Jae Yi ra.Nhưng cơn nóng rực trong cơ thể cô cảm giác bị bao vây, bị chiếm hữu đang đẩy cô đến bờ vực.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store