ZingTruyen.Store

Illusion Of The Surreal World Iotsw

4 h sáng.

   "Tại sao mình lại phải tham gia cuộc thi này?"  

  Sau khi viết thêm một vài thứ nội quy nho nhỏ cho chính mình cậu ngồi duỗi người ra trên ghế và vắt tay lên đầu.

 Đứng lên và đi lại vào phòng ngủ, cậu để chiếc điện thoại Iphone 6 mình mới mua cho Rei trên giường cạnh mặt cô ấy,  cậu xoa tóc và hôn lên trán cô ấy.

 Lau lau sống mũi của mình, mồ hôi dầu trên mặt nhễ nhại làm cậu khó chịu, cậu vào rửa mặt.

 "Chỉ có một người thắng cuộc, trở thành thần kế vị, búp bê của thần linh đã nói thế."

 Nhìn vào trong gương, khuôn mặt góc cạnh của cậu hơi hõm vào vì mất ngủ và dường như sự mệt mỏi của mấy ngày vừa qua đang bắt kịp lấy cơ thể cậu.

 "Thế còn cuộc sống của mình?"

Cậu đóng vòi nước, biết rằng tháng trước còn chưa trả tiền thuê nhà và hôm nay đã là cuối tháng rồi, cậu thì có sẵn tiền đấy nhưng cậu đang nghĩ về việc học của mình.

 "Trường dạy thì đắt mà mình chẳng thích tí nào, lập trình viên ư? Nghe thì ngầu thật đấy nhưng nó thật phiền phức, hơn nữa thầy cô thì chẳng thèm support thì học làm gì..."

 *Liệu rằng mình có thể thua trong cuộc thi này? Liệu có khả năng đó không?*

"Số điểm thưởng bây giờ của mình mà đổi hết sang tiền mặt thì có thể thừa sức mua một căn nhà và một cái tiệm bánh nhỏ đấy..."

 Cậu tưởng tượng đến hình ảnh cậu và Rei mặc cái tạp dề trắng, cậu thì lấy chiếc bánh mì nóng hổi ra khỏi lò còn Rei thì trang trí những hạt vừng lên những chiếc bánh mới ra lò. Vui vẻ bán những mòn quà sáng cho người qua đường và tối đến dọn hàng, một cô nhóc với mái tóc xanh nhạt và một cậu nhóc tóc bạch kim bước về với cái cặp nặng chĩu, nói: "Con chào bố mẹ!"

Cậu cười với dòng lệ bên mắt phải.

"Haha, mọi thứ thật là rõ ràng phải không nào, hạnh phúc của ngươi đã ở rất gần rồi."

Giọng nói trẻ con đó là...

"Kiếm của thần..."

 Cậu nhìn thắng nhóc đang nằm trên thanh kiếm của mình lơ lửng trên không trung.

"Ngươi muốn gì?"

"Ta hả? Ta hiện giờ chẳng muốn gì cả ngoài việc chăm sóc các thí sinh của mình cả. Nghe nói ngươi muốn bỏ cuộc giữa chừng hả?"

 Cậu thở dài thờ ơ, quay đi chỗ khác.

 "Vậy là ông đã đọc tâm trí tôi, hẳn là ông biết tương lai đó quan trọng như thế nào đối với tôi, ông làm ơn có thể thông cảm và gạch tên tôi khỏi xổ được chứ?"

"Tch tch tch tch tch"

Hắn bay thẳng lên đung đưa ngón tay trỏ.

 "Bỏ cuộc là không tốt, nó làm cho ngươi xem mất hứng và mất luôn niềm tin vào người tổ chức cuộc thi đấy... Trong cuộc đời không phải muốn bỏ cuộc là được đâu, nhất là ngươi đang ở trong cuộc thi tuyển chọn thần kế vị đấy thằng nhóc!"

 Áp lực xung quanh cơ thể cậu gia tăng đến ngạt thở, cậu mở rộng màn A.T của mình để phản kháng lại.

 "Ta có thể thấy ngươi đã thuần thục sử dụng sức mạnh mới có của mình, ngươi nhìn lại chính mình xem? Ngươi thực sự muốn lựa chọn một cuộc sống vợ chồng và đàn con yên bình bên bếp lửa hả? Ai cho phép nhà ngươi?"

Cậu bị ấn xuống sàn bởi áp lực khủng lồ vô hình. Cậu dù có cố vô hiệu hóa nó bằng sóng phản A.T thế nào thì cũng không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một ngón tay.

 Mistilteinn hạ xuống nắm tóc và nhấc đầu cậu lên nhìn thẳng vào đôi mắt quái dị của hắn.

 "Ngươi biết điều gì không Hoàng? Ta hoàn toàn có thể xóa sổ ngươi và cô búp bê bé bỏng ngươi ngay bây giờ nếu cấp trên của ta thật sự mất hứng thú đấy nên ngươi ráng mà thể hiện cho tốt trong lần thi tới."

 Cậu cảm thấy dễ thở hơn khi áp lực xung quanh lỏng dần và dần biến mất. 

"Đây..."

Hắn lấy một cái card trong ví của hắn ra.

"Cứ coi như đây là món quà động viên của ta dành cho ngươi, mặc dù trận đấu không được công nhận nhưng xét cho cùng thì ngươi vẫn đánh bại con nhỏ đối thủ của ngươi mà."

"Khoan đã, tôi đánh bại ai cơ?"

Khuôn mặt của hắn rạng rỡ hẳn lên, hắn thè lưỡi ra và nói.

 "À rê? Tên nhóc này không nhớ gì về chiến công của mình sao? Ngộ thật à nha! Ta mong rằng nếu ngươi nhớ lại thì đừng có quá đau buồn nhé."

Hắn biến mất nhưng giọng nói của hắn vẫn văng vẳng đâu đây.

 "Món quà của ta thì ngươi muốn sử dụng như thế nào thì tùy ngươi nhưng nhớ là cấm được gặp lại chính ngươi đấy nhé! Bye!"

 Bầu không gian im lặng trở lại, chỉ còn tiếng chim lớn kêu ngoài đường kia.

"Hả? Ý hắn là sao..."

   Cậu nhặt tấm thẻ lên.  


"Không đời nào..." 

Cậu lật tấm thẻ lại và liền thấy một biểu tượng grid quen thuộc.

Nhìn xung quanh, cậu liền đi vào trong nhà và cất tấm thẻ vào ví.

-!-

Cậu khựng lại.

Trong phòng thiếu một thứ.

Thiếu một ai đó...

Một tờ giấy nhớ cỡ nhỏ được dán vào đầu giường.

"Cho ngươi quà động viên nhưng ta vẫn cần gì đó ở đầu này để ta dễ kiểm soát người hơn."

*Mày đùa tao hả thanh kiếm thối nát kia.*

Cậu có thể tưởng tượng thằng nhóc xăm mặt đang thè lưỡi ra trêu chọc cậu. Nghĩ đến việc cô ấy bị hắn đụng đến làm  cơn giận trong cậu vùng lên hoang dại như muốn xé tan cậu ra vì sai lầm này.

"Rei...hãy đợi anh"

 Cậu nghiến răng.

"Giờ thì anh biết được mục tiêu của mình là gì rồi."

 Cậu sẽ thắng, cậu sẽ trở thành thần, và cậu sẽ làm cho hắn ước gì mình không bất tử.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store