I Like How Desperate You Seem In The Way You Look At Me Kookmin Trans
Jimin phát hiện vị Alpha thủ lĩnh còn trước khi ông mở cửa trước, và chạy vội đến để che đi tấm vải bố mỹ thuật của mình. Anh cũng giấu nó khỏi Jeongguk nữa, lòng vẫn còn e dè về việc chia sẻ tác phẩm của mình. Và cái việc mà Jimin đang vẽ một bức tranh về Jeongguk, thì dĩ nhiên, chẳng giúp giảm bớt sự ngại ngùng đi tí nào. Anh chỉ muốn hoàn thành nó trước đông chí.Thật may là anh không có lấm lem màu vẽ, mà chỉ trong vài bước hoàn chỉnh đi nét. Jimin nghĩ anh sẽ hoảng loạn gấp đôi nếu ông mở cửa và thấy anh toàn thân ngập ngụa màu.Tiếng gõ cửa vang lên thật nhanh và Jimin chỉ ước mình không ở nhà một mình. Anh chưa bao giờ ở cạnh Alpha thủ lĩnh mà không có ai đó khác. Mọi khi, Jimin chỉ đứng ngượng ngạo sát bên Jeongguk khi cậu nói chuyện với cha mà thôi.Jimin mở cửa sau khi anh vuốt thẳng áo và chớp nhoáng sửa lại tóc. Có lẽ anh vẫn trông như một mảnh hỗn độn."Alpha Jeon," Jimin cung kính, giữ cánh cửa mở cho vị alpha. Anh tránh sang một bên để dành đường cho Jonghyuk bước vào căn buồng. Ông nấn ná ở thềm cửa, một vẻ bất ngờ rất kín đáo điểm trên cặp lông mày khẽ nhếch của ông."Jimin," Jonghyuk chào anh, gật đầu với Jimin trước khi ông bước vào.Jimin lấy tấm lông của Jonghyuk từ tay ông, máng nó lên chiếc móc còn trống vốn thuộc về Jeongguk. "Mời người ngồi, Alpha Jeon," Jimin nói, dẫn Jonghyuk đến ghế dài. Nỗi lo lắng thắt thành nút trong bụng anh, nhịp tim đập hỗn loạn. "Con sẽ pha chút trà cho người.""Ôi, không cần phải phiền con như vậy đâu, Jimin," Jonghyuk nhanh chóng trấn an, nhưng Jimin đã đi đến bếp. Làm như thể anh sẽ không pha trà cho cha của Jeongguk ấy.Jimin bắc nước để đun, rồi chuẩn bị ly tách. Anh thẳng thừng tảng lờ việc tay mình đổ mồ hôi đến mức nào và chỉ ước rằng Jeongguk có ở nhà. Theo chỉ dẫn của mẹ, anh tắt bếp khi nước chuẩn bị sôi, và rót vào những chiếc tách. Anh ngâm trà thêm một phút trước khi lấy các túi lọc ra, bỏ chúng ở chiếc tách thứ ba. Anh tự nhủ có thể dùng lại chúng sau.Jimin trở về phòng khách, mắt dán lên hai chiếc tách, nơm nớp lo sợ rằng mình sẽ quýnh chân và trượt ngã, hoàn toàn trở thành một tên đần trước mặt vị alpha thủ lĩnh của bầy. Vốn anh đã đủ vụng về rồi."Cám ơn con," Jonghyuk cười, đôi mắt ánh lên vẻ hiền hậu khi ông đón chiếc tách từ Jimin. Anh ngồi xuống ở chiếc ghế đơn gần lò sưởi, hướng nó về phía Jonghyuk. Anh cố gắng không nghĩ về việc mình hay ngồi ở chiếc ghế này với Jeongguk - thực ra là trong lòng Jeongguk.Jimin gật đầu, đặt chiếc tách của mình xuống bàn khi nó còn quá nóng để cầm.Jonghyuk nhấp một ngụm trà từ tách của ông, có vẻ không phiền với nhiệt độ đó. "Ta thấy là Jeongguk không có nhà.""Ưm, không ạ, Alpha. Con nghĩ Yoongi cần em ấy giúp việc gì đó. Anh ấy ghé qua hồi sớm."Jonghyuk chậm rãi gật đầu, rồi lại uống trà. Jimin quan sát đường nét của ông, nhận thức ông và Jeongguk trông giống nhau như thế nào. Họ đều có sống mũi và gò má cao, chỉ khác biệt ở đôi mắt. Đôi mắt của Jeongguk to hơn, có thể nói là thật ngây thơ khi so với nét cạnh sắc bén như mắt mèo của người cha."Có điều gì con giúp được không ạ? Con có thể đi gọi Jeongguk-""Không, không," Jonghyuk cắt lời, cảm thấy sự bối rối trong thanh âm của Jimin thật thú vị. Anh đờ đẫn đặt tay trên đùi, nuốt xuống những chữ còn lại. "Ta chỉ ghé qua để hỏi thăm tình hình mấy chiếc máy phát điện. Đứa nhỏ nhận lo việc này cho ta.""Oh," Jimin nói, vươn tay lấy tách của mình. Ngón tay anh không thể ngưng bồn chồn. Một phần nào đó trong anh suýt đã tự hào làm dáng khi alpha thủ lĩnh tin tưởng giao cho Jeongguk chăm sóc những việc quanh ông, biết rằng trách nhiệm là khiến cậu trai cảm thấy kiêu hãnh. Nhưng dù sao thì, phần nhiều, ở riêng với cha của Jeongguk khiến anh lo lắng chẳng vì lí do gì hết. "Jeongguk không hay kể cho con về tiến độ của mọi việc. Con xin lỗi.""Không sao cả, Jimin. Ta chắc là ta có thể hỏi nó vào bữa sáng ngày mai," Jonghyuk cười. Tách trà của ông đã gần hết, và Jimin thắc mắc vì sao ông có thể uống trà nóng nhanh như vậy. Nó không làm bỏng trong miệng ông sao?"Con xin lỗi vì không thể giúp gì được," Jimin mấp máy, cuối cùng cũng uống trà."Con không phải xin lỗi vì điều gì cả," Jonghyuk tặc lưỡi, và một cảm giác êm dịu bỗng lắng xuống trong căn phòng quanh nơi Jimin ngồi. Anh nhận ra đó là vì mùi của Jonghyuk, mang theo chút hương đất dịu nhẹ, và anh biết ơn khi ông đủ tốt bụng để lo lắng cho tâm trạng người khác. Jimin tưởng tượng Jonghyuk phải đối diện với kha khá những con sói sốt sắng."Thực ra thì," Jonghyuk tiếp tục, đặt tách xuống. Ông ngồi thẳng lưng lên một chút, quay sang để đối diện với Jimin. "Sẵn ở đây, ta muốn cám ơn con vì đã cho Jeongguk một cơ hội. Nó chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với ai ngoài con. Suốt một quãng thời gian, ta đã nghĩ rằng mình sẽ phải tự sắp xếp để nó có bạn đời."Có một nụ cười cưng chiều nở trên khuôn mặt ông, và đôi má Jimin nóng bừng trước lời khen đó. "O-Oh, ưm, không có gì ạ... Con nghĩ thế..."Jonghyuk cười, vết chân chim hằn bên khóe mắt ông và nó khiến Jimin nghĩ về Jeongguk. "Là người cha, ta rất vui vì nó đã tìm được một người bạn đời tuyệt vời. Và là alpha thủ lĩnh, còn vui hơn khi chúng ta có một omega đầu đàn tương lai giỏi giang và giàu lòng trắc ẩn như vậy.""Con - Ý con là, Jeongguk mới là người tuyệt vời!" Jimin đáp lại, giờ còn ngượng ngùng hơn lúc nãy. Anh phải đặt trà xuống, sợ rằng cái tay quáng quàng của mình sẽ làm nó văng tung tóe mất. Alpha Jeon sẽ không ca ngợi anh hết lời sau một màn như vậy đâu. "Con - Con thật may mắn khi được ở bên em ấy."Jonghyuk khịt mũi, sự ngượng ngạo giữa họ lúc mới nãy dần dà tan biến. "Tin ta đi, nó mới là đứa nhận may mắn. Con đã giúp nó thư giãn và nhận ra rằng cuộc sống có nhiều điều hơn là chỉ trách nhiệm. Ta đã lo rằng sau này nó sẽ luôn sốt sắng vì nghĩa vụ, rằng ta sẽ làm nó thất vọng. Con đã giúp tâm hồn một ông già thanh thản hơn.""Em ấy rất tôn kính người," Jimin ngay lập tức quả quyết, rướn đến từ ghế của mình. "Con không nghĩ người có thể làm em ấy thất vọng, dù là cố tình.""Ah," Nụ cười của Jonghyuk bỗng nhuốm chút sầu buồn. "Ta không muốn nó thần tượng hóa ta. Điều quan trọng hơn là nó cần hiểu rằng, tất cả mọi người đều mắc lỗi lầm, kể cả ta."Jimin nhíu mày vì lời nói đó, nhưng trước khi anh có thể hỏi kỹ hơn thì Jonghyuk đã đứng lên. Có thể cảm nhận được sự thắc mắc của Jimin, Jonghyuk cười với anh bằng tất cả nét hiền hậu mà ông đã luôn tỏa ra cả buổi chiều. "Jeongguk luôn thiên về sự hoàn hảo." Ông trả lời, bước đến chỗ bộ lông của mình.Jimin rốt ráo đi theo ông, không muốn tỏ ra thất kính. Anh đợi ở bên cửa khi Jonghyuk choàng lông vào. Nó cũng đen tựa hắc diện thạch như của Jeongguk."Có ai đó để chia sẻ gánh nặng với mình là một món quà trân quý," Jonghyuk nói, quay về hướng Jimin. Ông đặt tay lên nắm cửa và khựng lại tại đó. "Ta thật lòng cảm kích vì nó có một người đáng tin cậy ở bên cạnh.""Con chắc chắn là dù không có con, em ấy cũng sẽ rất tuyệt." Jimin nói, lịch sự từ chối lời khen. Anh cảm thấy không xứng. Jimin chưa từng làm gì đáng ghi nhận nhưng anh cũng không muốn xúc phạm Jonghyuk. "Nhưng, cám ơn người.""Không có chi." Jonghyuk nói, bóp nhẹ vai Jimin rồi cúi xuống. Trán ông khẽ chạm lên trán anh trong giây lát. Cảm xúc bỗng dưng trào dâng trong Jimin, anh chớp mắt để nuốt lại dòng lệ, mảnh ký ức về hành động âu yếm đó của chính cha anh ùa về như muốn che lấp tầm nhìn. "Chúc con ngủ ngon, con trai," Jonghyuk cười ấm áp, song bước ra khỏi căn nhà. Cần một quãng lặng để não Jimin bắt kịp với những gì vừa xảy ra, cử chỉ thân mật ấy đã khiến anh không kịp phòng bị.Anh nặn ra một lời chúc ngủ ngon đáp lại, đứng ở bên cánh cửa mở cho đến khi Jonghyuk biến mất sau các căn nhà rải rác giữa cơn lạnh. Trái tim Jimin đập thình thịch trong lồng ngực, khóe mắt ướt át với những giọt lệ chưa kịp nhỏ. Nếu anh khao khát một lời chúc phúc thể hiện rằng Jonghyuk chấp nhận anh, anh đã có được nó.Jimin chưa bao giờ háo hức với ý nghĩ được có một người cha lần nữa, nhưng trở thành bạn đời của Jeongguk đã cho anh cơ hội đó. Không phải lần đầu tiên Jimin cảm thấy choáng ngợp vì những điều xảy ra xung quanh, nhưng gần đây, nó là một sự choáng ngợp tích cực.Jimin có thật nhiều điều để cảm thấy biết ơn và tất cả đều là nhờ Jeongguk.
--
Vãi chưởng dài quá wattpad không cho up phải cắt làm hai chap luôn TvT
*
--
Vãi chưởng dài quá wattpad không cho up phải cắt làm hai chap luôn TvT
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store