Hyunlix Silently
Bầu trời sáng hôm nay như một tấm lụa xám mờ, phủ lên toàn bộ ngôi trường danh giá cái vẻ u ám nặng nề. Felix bước đi chậm rãi, mỗi bước chân trên nền đất lạnh lẽo như một lời nhắc nhở về vị trí của em trong nơi này-một kẻ không thuộc về, không quyền thế, không danh vọng, chỉ là một hạt bụi giữa dòng chảy của sự thờ ơ.
Khi em tiến vào lớp, không khí như đông lại, bao quanh em là những ánh mắt sắc lạnh, tựa như những con dao vô hình. Đám bạn học từ trước, những kẻ từng hành hạ em không chút thương xót, giờ đây lại ngồi đó, nụ cười nửa miệng đầy xảo quyệt.
-"Ồ, Felix, cuối cùng cũng xuất hiện rồi à?" Một trong số chúng lên tiếng, giọng nói lảnh lót nhưng lạnh lùng như băng. "Mày có nhớ cái cảm giác bị vùi dập không? Hôm nay đến lượt mày làm việc rồi đấy."Trước khi em kịp mở miệng, một chồng tài liệu dày cộp đã bị nhét vào tay em.
-"Cầm lấy. Đem lên phòng thầy Hyunjin. Nếu không muốn ăn đủ thì tốt nhất là mày nên biết điều." Giọng nói của kẻ đứng đầu nhóm, kẻ mà quyền lực trong trường dường như không ai dám thách thức, vang lên như tiếng sét trong đầu Felix. Ánh mắt hắn ta lóe lên sự ác ý, như một con sói đang nhìn vào con mồi bất lực.Felix không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu, ôm chặt chồng tài liệu nặng nề ấy và lặng lẽ bước ra khỏi lớp. Từng bước chân của em nặng trĩu, như thể mỗi bước đều đang bị dồn ép bởi áp lực vô hình từ sự căm ghét và khinh miệt của những người xung quanh. Em biết rõ rằng chống đối chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn-một cơn bão sắp ập đến, và em chẳng có nơi nào để trốn chạy.
Hành lang vắng lặng, tĩnh mịch đến mức chỉ còn lại âm thanh của tiếng bước chân đơn độc của em vang vọng. Những bức tường lạnh lẽo hai bên như những chiếc quan tài chứa đầy bí mật đen tối. Trong lòng Felix, nỗi lo lắng bắt đầu lan rộng, như những đợt sóng ngầm dữ dội đang chực chờ nuốt chửng em. Trái tim em đập mạnh, từng nhịp đập như thể đang kêu gào cầu cứu, nhưng không có ai lắng nghe.
Khi đến trước cửa phòng giáo viên, Felix hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Em đẩy cửa bước vào, nhưng không có ai trong đó. Căn phòng trống rỗng, yên tĩnh đến rợn người. Ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa sổ rọi xuống, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng Hyunjin không có ở đây. Sự trống trải của căn phòng càng làm lòng em thêm bất an, như thể cả thế giới đang quay lưng lại với em.
Felix đặt chồng tài liệu lên bàn thầy, ánh mắt vô tình bắt gặp một vật quen thuộc—chiếc áo khoác của Hyunjin. Nó nằm vắt vẻo trên chiếc ghế thầy thường ngồi, như một vật thể xa xỉ mà em không dám chạm vào. Đó là chiếc áo khoác mà thầy đã khoác lên người em trong cái ngày em bị đám học sinh tàn nhẫn đổ nước lên đầu. Cảm giác ấm áp từ chiếc áo hôm đó vẫn còn lưu lại trong trí nhớ em, nhưng giờ đây, nó chỉ là một ký ức xa vời, như một ngôi sao đã tàn lụi.
Em nhìn quanh lần nữa, nhưng Hyunjin vẫn không quay lại. Sự lo lắng trong lòng Felix tăng lên từng giây, như thể em đang đứng trên bờ vực của một thảm họa không thể tránh khỏi. Nếu em không đưa tài liệu trực tiếp cho thầy, em sẽ bị chỉ trích, bị đám bắt nạt kia hành hạ không chút thương tiếc. Nhưng không chỉ có vậy, Felix còn muốn trả lại chiếc áo khoác cho thầy, như một cách để thể hiện lòng biết ơn. Em biết rằng mình chỉ là một kẻ nhỏ bé, nhưng chiếc áo ấy, đối với em, là một biểu tượng của lòng nhân từ trong thế giới lạnh lẽo này.
Thời gian trôi qua, Felix cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận của sự hoang mang và sợ hãi. Em muốn chờ đợi Hyunjin quay lại, nhưng biết rằng mình không thể đứng đây mãi. Cuối cùng, Felix quyết định rời đi, nhưng trước khi rời đi, em để lại một mẩu giấy nhỏ bên cạnh chồng tài liệu, hy vọng rằng thầy sẽ hiểu được tình cảnh của em....Felix đứng chờ trước cửa văn phòng giáo viên với một cảm giác lo lắng và căng thẳng bao trùm lên từng sợi dây thần kinh. Đôi mắt em không ngừng liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, từng giây trôi qua càng khiến Felix thêm phần sốt ruột. Cuối cùng, em quyết định tiến về phía giảng viên tên là Sally, người có vẻ là người dễ gần nhất trong số các giảng viên.
-"Thưa cô." giọng Felix khẽ run khi em chạm nhẹ lên cánh tay cô.
-"Cô có thể cho em xin số điện thoại của thầy Hyunjin không ạ? Em cần đưa lại tài liệu cho thầy nhưng không thấy thầy ở đâu."Cô nhìn em với vẻ thấu hiểu, nhưng ánh mắt cô ánh lên chút e dè. -"Felix à, việc này không hợp lẽ thường đâu. Thầy Hyunjin có thể đang bận việc cá nhân. Em có chắc là cần thiết không?"
Felix cảm nhận được một cơn đau âm ỉ từ lồng ngực khi nghe câu nói ấy, nhưng em vẫn kiên quyết: -"Dạ, em biết... nhưng em sợ nếu không có tài liệu này, mai em sẽ gặp rắc rối lớn. Xin cô hãy giúp em."Trước sự kiên nhẫn và quyết tâm của Felix, cô thở dài, rồi nhẹ nhàng ghi lại số điện thoại của thầy vào một mẩu giấy nhỏ.
-"Cẩn thận nhé, em."
Felix khẽ gật đầu, nắm chặt mẩu giấy trong tay như nắm giữ một sợi dây cuối cùng kết nối với niềm hy vọng mong manh. Em rời văn phòng giáo viên, chạy ra ngoài sân trường và nhanh chóng bấm số, lòng dâng tràn hi vọng rằng thầy sẽ bắt máy. Nhưng sau nhiều lần gọi đi gọi lại, câu trả lời duy nhất em nhận được chỉ là tiếng chuông điện thoại kéo dài trong vô vọng.
Không thể chờ thêm được nữa, Felix cảm thấy ngọn lửa lo lắng trong lòng càng bùng cháy. Em quyết định xin địa chỉ nhà của thầy Hyunjin từ cô Nguyệt, lần này sự bất an đã chuyển thành sự thôi thúc mạnh mẽ. Với từng bước chân nặng nề, Felix bước ra khỏi trường, cảm giác lạnh lẽo và cô độc bao trùm em trong bóng tối.
Trên con đường dài, Felix không ngừng nghĩ về cuộc hội thoại trước đó, về những ánh mắt của các bạn cùng lớp khi em rời khỏi lớp học.
"Mày không phải là một phần trong nhóm" Felix tự nhủ, nhưng nỗi lo sợ về sự không hiểu và bị xa lánh lại cứ ám ảnh em. Cả con đường dài như chẳng hề kết thúc, từng bước chân của em như đang dẫm lên những lớp đá sỏi sắc nhọn, khiến trái tim em càng thêm nhức nhối.
Cuối cùng, Felix cũng đến trước cửa nhà thầy. Tim em đập thình thịch, như một cơn bão đang gào thét trong lòng. Bầu không khí tĩnh mịch của buổi tối càng khiến mọi thứ trở nên áp lực hơn. Bàn tay em run rẩy khi nhấn chuông cửa, và khi âm thanh cạch cạch từ phía trong vang lên, Felix cảm thấy mình như một tội đồ đang chờ phán quyết.
Cánh cửa từ từ mở ra, và trước mắt Felix hiện lên một hình ảnh mà em không bao giờ mong muốn:
Hyunjin, người thầy mà em đã từng cảm thấy an toàn bên cạnh, đang ôm chặt lấy một người phụ nữ lạ mặt. Ánh mắt của cả hai người họ tràn đầy tình cảm, một sự ấm áp mà Felix chưa từng thấy từ thầy. Những ngón tay Hyunjin nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô gái ấy, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc.
Khoảnh khắc ấy như lưỡi dao đâm sâu vào trái tim Felix. Cảm giác đau đớn không chỉ dừng lại ở sự thất vọng, mà còn là sự mất mát mà em chưa bao giờ nghĩ sẽ phải đối mặt. Đôi mắt Felix mở to, nhưng lại như muốn nhắm lại để không phải đối diện với thực tại tàn nhẫn này.
Em đứng lặng, không biết nên làm gì. Những lời muốn nói ra dường như bị chặn đứng lại trong cổ họng, không thể phát ra thành tiếng. Nội tâm Felix như một dòng sông cuộn sóng, từng lớp cảm xúc va vào nhau, đan xen giữa sự tổn thương và sự thù hận. Em muốn quay lưng bỏ đi, nhưng đôi chân không hề nghe lời, dường như cả cơ thể em đã hóa đá trước cảnh tượng ấy.
Hyunjin đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt vốn lạnh lẽo của hắn nhìn thẳng vào mắt . Cả không gian như bị đóng băng trong tích tắc. Không còn sự ấm áp, không còn nụ cười nhẹ nhàng mà em từng thấy. Thầy nhìn em như một kẻ xa lạ, như thể em không đáng để hắn bận tâm. Felix cảm thấy từng giọt nước mắt như muốn trào ra, nhưng em cố giữ lại, cố gắng không để bản thân gục ngã ngay trước mặt người mà em đã từng tôn thờ.Bỗng giọng nói trầm lạnh của Hyunjin vang lên, cắt đứt cả màn đêm tĩnh lặng:
-"Chuyện gì?"
Chỉ hai từ, chỉ một âm thanh, đã đủ để phá vỡ sự kiên định yếu ớt của em. Nhưng em biết, bất kể điều gì thầy có thể nói lúc này, cũng chỉ khiến tâm can em càng thêm đau đớn.
Khi em tiến vào lớp, không khí như đông lại, bao quanh em là những ánh mắt sắc lạnh, tựa như những con dao vô hình. Đám bạn học từ trước, những kẻ từng hành hạ em không chút thương xót, giờ đây lại ngồi đó, nụ cười nửa miệng đầy xảo quyệt.
-"Ồ, Felix, cuối cùng cũng xuất hiện rồi à?" Một trong số chúng lên tiếng, giọng nói lảnh lót nhưng lạnh lùng như băng. "Mày có nhớ cái cảm giác bị vùi dập không? Hôm nay đến lượt mày làm việc rồi đấy."Trước khi em kịp mở miệng, một chồng tài liệu dày cộp đã bị nhét vào tay em.
-"Cầm lấy. Đem lên phòng thầy Hyunjin. Nếu không muốn ăn đủ thì tốt nhất là mày nên biết điều." Giọng nói của kẻ đứng đầu nhóm, kẻ mà quyền lực trong trường dường như không ai dám thách thức, vang lên như tiếng sét trong đầu Felix. Ánh mắt hắn ta lóe lên sự ác ý, như một con sói đang nhìn vào con mồi bất lực.Felix không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu, ôm chặt chồng tài liệu nặng nề ấy và lặng lẽ bước ra khỏi lớp. Từng bước chân của em nặng trĩu, như thể mỗi bước đều đang bị dồn ép bởi áp lực vô hình từ sự căm ghét và khinh miệt của những người xung quanh. Em biết rõ rằng chống đối chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn-một cơn bão sắp ập đến, và em chẳng có nơi nào để trốn chạy.
Hành lang vắng lặng, tĩnh mịch đến mức chỉ còn lại âm thanh của tiếng bước chân đơn độc của em vang vọng. Những bức tường lạnh lẽo hai bên như những chiếc quan tài chứa đầy bí mật đen tối. Trong lòng Felix, nỗi lo lắng bắt đầu lan rộng, như những đợt sóng ngầm dữ dội đang chực chờ nuốt chửng em. Trái tim em đập mạnh, từng nhịp đập như thể đang kêu gào cầu cứu, nhưng không có ai lắng nghe.
Khi đến trước cửa phòng giáo viên, Felix hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Em đẩy cửa bước vào, nhưng không có ai trong đó. Căn phòng trống rỗng, yên tĩnh đến rợn người. Ánh sáng mờ nhạt từ ô cửa sổ rọi xuống, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng Hyunjin không có ở đây. Sự trống trải của căn phòng càng làm lòng em thêm bất an, như thể cả thế giới đang quay lưng lại với em.
Felix đặt chồng tài liệu lên bàn thầy, ánh mắt vô tình bắt gặp một vật quen thuộc—chiếc áo khoác của Hyunjin. Nó nằm vắt vẻo trên chiếc ghế thầy thường ngồi, như một vật thể xa xỉ mà em không dám chạm vào. Đó là chiếc áo khoác mà thầy đã khoác lên người em trong cái ngày em bị đám học sinh tàn nhẫn đổ nước lên đầu. Cảm giác ấm áp từ chiếc áo hôm đó vẫn còn lưu lại trong trí nhớ em, nhưng giờ đây, nó chỉ là một ký ức xa vời, như một ngôi sao đã tàn lụi.
Em nhìn quanh lần nữa, nhưng Hyunjin vẫn không quay lại. Sự lo lắng trong lòng Felix tăng lên từng giây, như thể em đang đứng trên bờ vực của một thảm họa không thể tránh khỏi. Nếu em không đưa tài liệu trực tiếp cho thầy, em sẽ bị chỉ trích, bị đám bắt nạt kia hành hạ không chút thương tiếc. Nhưng không chỉ có vậy, Felix còn muốn trả lại chiếc áo khoác cho thầy, như một cách để thể hiện lòng biết ơn. Em biết rằng mình chỉ là một kẻ nhỏ bé, nhưng chiếc áo ấy, đối với em, là một biểu tượng của lòng nhân từ trong thế giới lạnh lẽo này.
Thời gian trôi qua, Felix cảm thấy như mình bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận của sự hoang mang và sợ hãi. Em muốn chờ đợi Hyunjin quay lại, nhưng biết rằng mình không thể đứng đây mãi. Cuối cùng, Felix quyết định rời đi, nhưng trước khi rời đi, em để lại một mẩu giấy nhỏ bên cạnh chồng tài liệu, hy vọng rằng thầy sẽ hiểu được tình cảnh của em....Felix đứng chờ trước cửa văn phòng giáo viên với một cảm giác lo lắng và căng thẳng bao trùm lên từng sợi dây thần kinh. Đôi mắt em không ngừng liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, từng giây trôi qua càng khiến Felix thêm phần sốt ruột. Cuối cùng, em quyết định tiến về phía giảng viên tên là Sally, người có vẻ là người dễ gần nhất trong số các giảng viên.
-"Thưa cô." giọng Felix khẽ run khi em chạm nhẹ lên cánh tay cô.
-"Cô có thể cho em xin số điện thoại của thầy Hyunjin không ạ? Em cần đưa lại tài liệu cho thầy nhưng không thấy thầy ở đâu."Cô nhìn em với vẻ thấu hiểu, nhưng ánh mắt cô ánh lên chút e dè. -"Felix à, việc này không hợp lẽ thường đâu. Thầy Hyunjin có thể đang bận việc cá nhân. Em có chắc là cần thiết không?"
Felix cảm nhận được một cơn đau âm ỉ từ lồng ngực khi nghe câu nói ấy, nhưng em vẫn kiên quyết: -"Dạ, em biết... nhưng em sợ nếu không có tài liệu này, mai em sẽ gặp rắc rối lớn. Xin cô hãy giúp em."Trước sự kiên nhẫn và quyết tâm của Felix, cô thở dài, rồi nhẹ nhàng ghi lại số điện thoại của thầy vào một mẩu giấy nhỏ.
-"Cẩn thận nhé, em."
Felix khẽ gật đầu, nắm chặt mẩu giấy trong tay như nắm giữ một sợi dây cuối cùng kết nối với niềm hy vọng mong manh. Em rời văn phòng giáo viên, chạy ra ngoài sân trường và nhanh chóng bấm số, lòng dâng tràn hi vọng rằng thầy sẽ bắt máy. Nhưng sau nhiều lần gọi đi gọi lại, câu trả lời duy nhất em nhận được chỉ là tiếng chuông điện thoại kéo dài trong vô vọng.
Không thể chờ thêm được nữa, Felix cảm thấy ngọn lửa lo lắng trong lòng càng bùng cháy. Em quyết định xin địa chỉ nhà của thầy Hyunjin từ cô Nguyệt, lần này sự bất an đã chuyển thành sự thôi thúc mạnh mẽ. Với từng bước chân nặng nề, Felix bước ra khỏi trường, cảm giác lạnh lẽo và cô độc bao trùm em trong bóng tối.
Trên con đường dài, Felix không ngừng nghĩ về cuộc hội thoại trước đó, về những ánh mắt của các bạn cùng lớp khi em rời khỏi lớp học.
"Mày không phải là một phần trong nhóm" Felix tự nhủ, nhưng nỗi lo sợ về sự không hiểu và bị xa lánh lại cứ ám ảnh em. Cả con đường dài như chẳng hề kết thúc, từng bước chân của em như đang dẫm lên những lớp đá sỏi sắc nhọn, khiến trái tim em càng thêm nhức nhối.
Cuối cùng, Felix cũng đến trước cửa nhà thầy. Tim em đập thình thịch, như một cơn bão đang gào thét trong lòng. Bầu không khí tĩnh mịch của buổi tối càng khiến mọi thứ trở nên áp lực hơn. Bàn tay em run rẩy khi nhấn chuông cửa, và khi âm thanh cạch cạch từ phía trong vang lên, Felix cảm thấy mình như một tội đồ đang chờ phán quyết.
Cánh cửa từ từ mở ra, và trước mắt Felix hiện lên một hình ảnh mà em không bao giờ mong muốn:
Hyunjin, người thầy mà em đã từng cảm thấy an toàn bên cạnh, đang ôm chặt lấy một người phụ nữ lạ mặt. Ánh mắt của cả hai người họ tràn đầy tình cảm, một sự ấm áp mà Felix chưa từng thấy từ thầy. Những ngón tay Hyunjin nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô gái ấy, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc.
Khoảnh khắc ấy như lưỡi dao đâm sâu vào trái tim Felix. Cảm giác đau đớn không chỉ dừng lại ở sự thất vọng, mà còn là sự mất mát mà em chưa bao giờ nghĩ sẽ phải đối mặt. Đôi mắt Felix mở to, nhưng lại như muốn nhắm lại để không phải đối diện với thực tại tàn nhẫn này.
Em đứng lặng, không biết nên làm gì. Những lời muốn nói ra dường như bị chặn đứng lại trong cổ họng, không thể phát ra thành tiếng. Nội tâm Felix như một dòng sông cuộn sóng, từng lớp cảm xúc va vào nhau, đan xen giữa sự tổn thương và sự thù hận. Em muốn quay lưng bỏ đi, nhưng đôi chân không hề nghe lời, dường như cả cơ thể em đã hóa đá trước cảnh tượng ấy.
Hyunjin đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt vốn lạnh lẽo của hắn nhìn thẳng vào mắt . Cả không gian như bị đóng băng trong tích tắc. Không còn sự ấm áp, không còn nụ cười nhẹ nhàng mà em từng thấy. Thầy nhìn em như một kẻ xa lạ, như thể em không đáng để hắn bận tâm. Felix cảm thấy từng giọt nước mắt như muốn trào ra, nhưng em cố giữ lại, cố gắng không để bản thân gục ngã ngay trước mặt người mà em đã từng tôn thờ.Bỗng giọng nói trầm lạnh của Hyunjin vang lên, cắt đứt cả màn đêm tĩnh lặng:
-"Chuyện gì?"
Chỉ hai từ, chỉ một âm thanh, đã đủ để phá vỡ sự kiên định yếu ớt của em. Nhưng em biết, bất kể điều gì thầy có thể nói lúc này, cũng chỉ khiến tâm can em càng thêm đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store