ZingTruyen.Store

(HyeriSubin) Không Thương Em Thì Thương Ai?

Chap 13

1SHyebin

"Có những vết thương của quá khứ tưởng chừng rằng chẳng bao giờ lành, nhưng tình yêu thương vô điều kiện,chân thành của gia đình sẽ cùng ta chữa lành lại từng chút một,

----------------

Thời gian trôi qua nhanh thật,chẳng mấy chốc cũng chỉ còn 2 tuần nữa là kết thúc kì nghỉ hè và bước vào học kì 2 rồi.Subin tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon lành,nhìn lại lịch bên đầu giường,ngày 17 tháng 8,thế là đã đến sinh nhật cô rồi,nhanh thật.Em nhanh chóng bật dậy,vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.Vừa bước xuống cầu thang,cô đã thấy chị Hyeri và ông Lee đang ngồi ở phòng khách,trên bàn còn có một vài giấy tờ gì đó mà em không nhìn rõ,nhưng có một tờ giấy có để ảnh của em ở góc trên của tờ giấy,cùng với lời nói của ông và chị vang lên.

"Bố chắc chứ."

"Ta đã quyết định rồi,chậm hơn sẽ hỏng chuyện mất."Em nghe xong vội vàng chạy lên phòng vệ sinh rồi đóng cửa lại, không biết từ bao giờ mà nước mắt đã chảy xuống má em.Dù muốn quên nhưng hành động đó khiến em không thể không nghĩ đến sự việc ngày hôm đó....

Cũng là vào ngày này 6 năm về trước.Trong căn nhà cũ nơi em từng ở với Chung JenJang,cảnh vật hoang tàn như em ngày hôm đó vậy.Đó là ngày mà cha em,người mà em luôn được dạy phải tôn kính,hiếu thảo,đã bán em đi làm nô lệ cho một địa chủ nào đó em không nhớ,em chỉ nhớ tới tờ giấy mua bán nô lệ có ảnh của em,tiếng em la hét,khóc lóc cầu xin bố mình cứu nhưng đáp lại là cách ông ta vô tâm đứng đếm tiền bỏ mặc em đang gào thét ,là những tháng ngày làm nô lệ bị đánh đập,tra tấn,hành hạ đến mức mà em bị trả về với thương tích đầy người trong vòng một tuần,và cũng hôm đó chính là hôm đã để lại vết sẹo trên lưng em,và đó không phải là lần duy nhất.Những cơn ác mộng ấy,nó không hề biến mất,nó chỉ "lùi lại",chờ đợi thời cơ rồi xuất hiện,hành hạ tâm trí còn non nớt của đứa trẻ 11 tuổi....

Em chui rúc vào gầm tủ,run rẩy,lẩy bẩy,2 tay em ôm lấy vai,cố bình tĩnh lại nhưng nó lại khiến em còn run rẩy hơn.Em ôm lấy đầu,rồi che miệng lại,cố gắng không phát ra những tiếng nức nở,em sợ em bị phát hiện,rồi sẽ bị lôi đi,như quá khứ từng lại.Tất nhiên em vẫn tin rằng chị và bố sẽ không như chúng,sẽ không làm điều đó,em tin họ chứ,nhưng niềm tin hiện tại đang bị lung lay,chao đảo và chỉ cần một tác động nhẹ nữa thôi thì nó sẽ sụp đổ....Em hít sâu rồi thở đều,bình tâm lại rồi suy nghĩ làm cách nào để có thể ở lại đây,có lẽ do em quá lười nhác chăng.Nghĩ vậy em liền đi lau mặt rồi xuống nhà.Định dọn dẹp thì chợt thấy căn nhà sạch bong,mọi thứ đã dọn dẹp kĩ càng.Quản gia Pon đang ngồi đọc sách,thấy em xuống nhà thì đứng dậy.

"Chào cô chủ nhỏ,cô có cần tôi giúp gì không?"

"Chú...chú ơi, chị Hyeri với bố đâu rồi ạ?"

"Họ đi có việc rồi,đến chiều muộn mới về,có chuyện gì không cô?"

"Không có gì đâu ạ,mà chú ơi?"

"Cô chủ cứ nói."

"Chú có thể dạy con cách làm việc nhà được không ạ."

"Tại sao cô chủ lại muốn học điều đó vậy ạ?"

"Tại vì con thấy ở nhà nhiều chán quá,muốn làm để đỡ chán ạ."Em nói dối không giỏi,đặc biệt là với quản gia Pon, những lời nói cùng biểu cảm trên mặt em là đủ để hiểu em đang nói dối,chỉ là ông không biết tại sao em lại nói dối để làm gì.

"Được thôi,để tôi dạy cho cô,nhưng cô cứ đi ăn trưa đi đã."

"Dạ vâng ạ,chú cũng vào ăn đi."

"Nếu cô nói vậy thì tôi cũng khó lòng chối từ."Thế là cả hai người cùng ngồi vào bàn ăn,trên bàn là những món vô cùng đơn giản:canh rong biển,kim chi,mandu,....Em và chú cứ thể mà ăn,không ai nói với nhau câu gì,em thì chăm chú ăn còn chú thì nhắn tin cho Hyeri.

/Em ấy thế nào rồi chú,có phát hiện ra không./

/Tôi không chắc,nhưng cô chủ có vẻ khá buồn về điều gì đó tôi không rõ,để tôi theo dõi cô ấy thêm./

/Trăm sự nhờ chú./

/Vâng thưa cô/Chú cất điện thoại đi,nhìn thấy cô đang mang bát ra rửa,chú liền bảo

"Cô chủ nhỏ,cô cứ để đấy,tôi dọn cho."

"Chú cứ để cháu dọn cho,cháu biết dọn mà."

"...."

“Xong việc cô chủ nhớ đi ngủ trưa đi nhé,tôi đi có việc một chút,tôi sẽ quay lại ngay”

“Vâng ạ.”Nói xong chú cúi đầu chào em rồi rời đi,còn em thì rửa bát xong rồi lên phòng,nhưng em không ngủ mà ngồi trên giường,tâm trí em thì suy tư về điều gì đó,một lúc sau mệt quá thì em lăn ra ngủ….

Trong phòng của quản gia Pon,ông đang xem xét một tập hồ sơ với tiêu đề tổ ở trên bìa:

Chung Subin

Đến chiều tối,Hyeri và Lee Taeyoon đã về,tay cầm túi,tay cầm tập tài liệu đang đựng cái gì đó.Cùng lúc đó,quản gia Pon đã bước ra.

“Chào mừng ông chủ và cô chủ về.”

“Chào chú,nó đã về chưa.”

“Rồi thưa ông,tất cả thông tin về Chung Subin đều đã ở đây rồi,mời 2 người vào xem.”Hyeri cùng bố mình xem xét tập hồ sơ.Càng xem về quá khứ,họ càng sốc hơn về những gì em đã trải qua.

/Chung Subin,11 tuổi,sinh ngày 17 tháng 8,đã từng bị bán đi làm nô lệ tổng cộng 11 lần,lần đầu tiên là năm 5 tuổi, vào ngày 17 tháng 8,rồi sau đó cứ mỗi 10 ngày sẽ bị trả lại một lần…../Xếp sau tập giấy đó là những bản sao của bản hợp đồng mà năm xưa bố em đã kí để đem em đi bán.

“Bán em…làm nô lệ sao.” Cô nhìn đống giấy trước mặt thì có tiếng đồ vật rơi xuống,cả 3 cùng nhìn lên thì thấy Subin đang đứng ở cầu thang,con gấu bông Hyeri đã tặng em rơi xuống sàn,mắt em ngấn lệ.

“Subin,em...”Cô chưa kịp nói tiếp thì em đã chạy lên phòng

“SUBIN”Cô cũng ngay lập tức chạy theo.Em chạy lên phòng rồi khoá cửa lại,chui xuống gầm bàn rồi ôm vai gục đầu mà khóc,em khóc to đến mức mà ngay cả Hyeri ở ngoài cũng nghe thấy.

“Subin à, nghe chị nói đã em.”

“Chị….hức…chị đi đi…..đừng….hức….giả vờ…. thương hại….hức….em nữa.”

“Subin à,em nghe chị nói đi đã.”Nói rồi cô lấy chìa khoá dự phòng ra,mở cửa phòng em rồi bước vào.Căn phòng tắt đèn nên tối ôm,chỉ còn lại ánh sáng hờ từ cửa sổ chiếu thẳng xuống gầm bàn em đang ngồi.Em ngồi đó,khóc,khóc nức nở, khóc như thể em chưa bao giờ được khóc.Cô nhìn em,người cô thể sẽ không để em buồn,đang khóc mà đau đớn xé nát tâm can.Cô từ từ tiến tới,trao cho em cái ôm, một cái ôm dịu dàng,nhẹ nhàng,cô dù không muốn nhưng đành phải để em khóc,để em khóc hết nỗi buồn trong tâm hồn,hoặc chí ít là đến khi em bình tĩnh lại.

“Khóc đi,khóc hết đi,chị sẽ chờ.” Bố cô bước vào nhìn thấy cảnh này,cũng nhẹ nhàng quỳ xuống rồi ôm hai đứa con của mình vào lòng.Ông thương em lắm chứ,nhìn thấy những gì em đã trải qua,ông càng thương em hơn.Ông không nói lời nào,chỉ vỗ về lưng em,cùng Hyeri chờ đợi….

Một lúc sau,Subin cũng đã bình tĩnh lại, tiếng khóc thảm thương giờ chỉ còn tiếng nức nổ.Ong và cô bỏ tay ra rồi ông bế em ngồi lên giường rồi nói

“Subin này,nói ta nghe,tại sao con lại nghĩ ta định bán còn đi.”

“Tại…hức….sáng nay….hức…..con thấy cái….hức…tờ giấy trên bàn….hức…. giống tờ giấy…hức…lúc trước bố….hức…bán con.”

“Subin à,sao con lại nghĩ như vậy,con nhìn này.”Ông giơ lên tờ giấy sáng nay em nhìn thấy,nhưng mà dòng chữ trên đó viết to,rõ ràng.

Giấy Nhận Con Nuôi

"Còn cái tờ sáng nay con nhìn thấy có phải là tờ này không."Ông giơ lên tờ giấy khai sinh của em,đúng cái mà em đã nhìn thấy,em gật nhẹ.

"Ta hiểu,quá khứ con đã trải qua rất nhiều chuyện không vui,nhưng Subin à,ta đã nhận nuôi con rồi,chẳng có lý do gì mà ta phải bán đi một cô con gái vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp lại còn giỏi giang nữa,ta còn phải lo giữ con đây này."

"Bố nói đúng đó,Subin à,chị đã từng hứa với em rồi,chị nói được sẽ làm được nên đừng lo nhé."

"Subin này,ta không biết tương lai ra sao, nhưng ta đảm bảo,ta luôn luôn yêu con,ta yêu gia đình của ta."Ông nhẹ nhàng ôm lấy em

"Chị cũng thế."Cô cũng ôm lấy em.

"Con cũng vậy."Em rơi nước mắt,nhưng những giọt nước mắt này là sự xúc động vì mình cuối cùng cũng đã được yêu thương, được trân trọng,cũng đã có một gia đình,một gia đình tuy không có mẹ,nhưng hạnh phúc.

"Đúng rồi,quản gia Pon ông cầm cái đó lên giùm tôi với."

"Vâng thưa ông chủ."

"Cái gì vậy ạ."Subin nghiêng đầu ngó.Chẳng mấy bao lâu, quản gia Pon xuất hiện,tay đang cầm chiếc bánh kem mang vào trong phòng,trên bánh kem khắc hình mèo con có vài nét tương đồng giống với Subin,2 cây nến cắm số 11 và dòng chữ

Chúc mừng sinh nhật Subin của chúng ta

"Đây,bánh kem chúc mừng sinh nhật của em đây."Hyeri nói rồi bê bánh kem đấy trước mặt Subin,những giọt nước mắt lại chảy ra.

"Sao thế,không thích à."Hyeri lo lắng hỏi.

"Không ạ,tại em chưa được tổ chức sinh nhật bao giờ.".

"Nếu vậy coi như chúng ta tổ chức sinh nhật cho Subin một tuổi đi ha,hát thôi nào."Ông Lee xoa đầu em.

"Happy birthday to you.Happy birthday to you.Happy birthday,happy birthday.Happy birthday to you.Nào mau ước rồi thổi nến thôi con."

".....Phù."

"Hoan hô.Chúc mừng sinh nhật Subin nhà ta nha.Nào mau ăn bánh đi thôi."Ông Lee cắt bánh cho Subin và Hyeri.Cả gia đình cùng nhau quây quần,kể chuyện cho nhau nghe,làm trò để Subin vui,....Một buổi sinh nhật đáng nhớ của Subin....

Đêm tới,Subin đang dọn giường sau khi đã dọn dẹp lại phòng và tắm rửa,đang chuẩn bị ngủ thì Hyeri bước vào.

"Thế cún con có cho chị ngủ chung không."

"Có chứ ạ,chị vào đây đi."Nói rồi cô liền để phía bên ngoài cho chị nằm còn em thì nằm trong,cả hai cùng đắp chăn lên, quay mặt về phía nhau,Hyeri hỏi

"Subin này,nãy em ước gì vậy,kể chị em nghe đi."

"Dạ...dạ,em ước gia đình mình sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế này rồi."

"Em ước điều đấy làm gì.*

"Tại sao chị nói vậy.".

"Bởi vì nó sẽ luôn luôn như vậy,không cần ước.Muộn rồi,ngủ đi thôi cô nương."

"Chị Hyeri này."

"Ơi Subin.".

"Chị có thương em không?"

"Con bé này,hỏi ngố thiệt,...

Chị Không Thương Em Thì Thương Ai

----------------

P/S:Bất ngờ chưa,vẫn đạt đủ kpi 3 chap hẹ hẹ hẹ.Thấy tui giỏi khum,có thì like và cmt đi mọi người ơi.





Shoutout cho 4 au mà tui rất thích,truyền cảm hứng cho tui viết truyện,mọi người nếu thấy truyện của 4 người họ hay thì nhớ ủng hộ họ với nha

Tui mới để ý là mình đi đọc truyện dạo thấy có vài bạn cũng đọc rồi nhận ra mình á,điều đó làm mình rất vui luôn á,cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ mình rất nhiều,hẹn gặp lại mọi người vào tuần sau nhé

/Nhớ bình luận đee tui rep nhaaaaaaaa/

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store