9. hoa rơi không tiếng động
cơn gió đầu mùa khẽ thổi qua, lạnh buốt, cuốn theo cả những tiếng thở dài vô hình giữa khoảng sân xi măng bạc màu. hyeri đứng đó, hyeri không dám nhìn vào mắt em. nàng cúi đầu, siết chặt nắm tay, quay đi, kéo vali lê theo tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường nứt nẻ.taewon đi bên cạnh, dáng vẻ ung dung như thể hắn vừa chiến thắng một ván cược.subin đứng đó, giữa con đường nhỏ vắng lặng, giữa mùi muối biển lẫn trong gió lạnh, giữa hoàng hôn nhòe nhoẹt đang dần tắt sau lưng. em không đuổi theo. không gọi tên hyeri nữa.bởi vì em hiểu. có những quyết định, không thể níu kéo bằng tiếng khóc hay những lời van xin. subin siết chặt tay thành nắm đấm, ngửa mặt lên trời, để nước mắt nếu rơi xuống cũng hòa vào gió. trái tim em, như vỡ ra thành trăm mảnh.
và hyeri, từ phía sau lưng, cũng vậy. dù nàng không ngoái đầu lại, nhưng từng bước chân rời đi như dẫm nát chính mình dưới mặt đất này. giữa tiếng gió rít qua những hàng cây xác xơ, chỉ còn lại một câu hỏi lặng thầm vang vọng trong lòng cả hai"chúng ta kết thúc thật sao?"chiếc xe sang trọng của taewon đỗ ngay bên lề đường. hắn thong thả mở cốp, nhấc vali lên, dáng vẻ thản nhiên như thể mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của mình. hyeri đứng bên cạnh, bàn tay nắm chặt quai túi xách nhỏ, mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như tấm kính chưa từng phản chiếu bất kỳ cảm xúc nào.subin thì đứng phía sau lưng, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo hoodie, khẽ run lên từng đợt. ánh mắt em không rời khỏi bóng lưng hyeri, từng tia hy vọng trong lòng em đang dần co lại, vỡ vụn như thuỷ tinh dưới ánh chiều tà.taewon vừa đẩy vali vào cốp xe vừa cười nhạt, ánh mắt đảo qua subin, rồi chậm rãi buông lời."ở thị trấn nghèo nàn này mà cũng có loại người bám dính dai thật" - giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ như lưỡi dao cắt vào da thịt, trần trụi và sắc lạnh.subin siết chặt hai tay, mặt tái đi vì tức giận, nhưng em vẫn không nói gì. hyeri đứng đó, thân thể cứng ngắc, từng cơ bắp như đông cứng lại. nàng nghe rõ từng lời nhục mạ, từng hơi thở khinh miệt hắn dành cho subin. nghe thấy, từng câu, từng chữ, từng nhát chém vào trái tim vốn đã bầm dập của mình."phải đi vội thôi em à, nơi này thật không hợp với hai ta" - taewon tiếp tục, ngữ điệu thong dong như thể chỉ đang bình phẩm về một món đồ không đạt tiêu chuẩn.hắn nhìn quanh, ánh mắt đầy chán ghét quét qua những căn nhà sơn trắng đơn sơ, những cửa hàng nhỏ ven đường, cả mùi mặn của gió biển thổi tới cũng khiến hắn cau mày."thật buồn cười khi nghĩ em từng sống ở nơi như thế này"hyeri vẫn không đáp, nàng siết quai túi đến trắng bệch các khớp ngón tay.đúng lúc đó, subin bước tới, ngăn hyeri lại, bàn tay em run run nhưng vẫn dũng cảm nắm lấy tay nàng, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn kiên định."chị thực sự muốn đi sao?" – subin hỏi lại lần nữa. giọng em rất nhỏ, nhưng từng chữ như xé toạc không khí nặng nề quanh đây.hyeri vẫn im lặng.tim subin siết chặt như bị ai bóp nghẹt. em không cam lòng, siết tay hyeri chặt hơn một chút, ánh mắt van lơn, hy vọng tìm thấy chút do dự trong mắt nàng.nhưng chưa kịp nói thêm, taewon đã vung tay hất mạnh subin ra. subin lảo đảo, suýt ngã xuống đất. hắn cười khẩy, giọng đầy khinh bỉ."loại nhà quê như cô thì biết gì ngoài bám lấy người khác để sống?"sự nhẫn nhịn trong subin cuối cùng cũng vỡ vụn. em siết chặt tay, cắn môi ngăn nước mắt trào ra.
và rồi, lần đầu tiên, subin hét lên"còn anh thì sao? lúc chị ấy đau đớn, tuyệt vọng nhất, anh đang ở đâu?!! lúc chị ấy ngồi một mình trong căn nhà lạnh ngắt, khi chị ấy suýt chết trong cơn tuyệt vọng, anh đang ở đâu?!""còn chị nữa? chị quên những gì lũ khốn đó làm với chị rồi hả lee hyeri?" - tiếng thét của subin vang lên, xé toạc không gian, xé nát cả trái tim hyeri.taewon nhếch môi cười nhạt, tiến lại gần subin, không thèm che giấu sự khinh miệt trong ánh mắt. hắn đưa tay đẩy mạnh em ngã xuống đất, tiếng thân thể nhỏ bé của subin đập xuống nền xi măng vang lên khô khốc.rồi hắn tiếp tục, không thương tiếc."cái đồ nhà quê bẩn thỉu. từ đầu đến chân đều rẻ tiền. còn dám lên mặt với tôi?" - hắn cười lạnh, từng câu nói như muốn đạp nát lòng tự trọng của subin.và trong khoảnh khắc đó, hyeri bùng nổ. nàng lao tới, túm lấy cổ áo taewon, đập mạnh đầu hắn vào cửa kính xe đến mức vang lên tiếng "rầm" khô khốc."mày nói lại xem?" - hyeri gào lên, ánh mắt đỏ ngầu.taewon choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì hyeri đã tung cú đấm đầu tiên, mạnh mẽ, dứt khoát.một cú, rồi hai cú, ba cú...những cú đánh xả giận, xả nỗi căm hận tích tụ suốt bao năm. từng cú đánh là từng lần nàng nhớ lại ánh mắt khinh miệt của cha, là từng lời sỉ nhục nàng phải nuốt vào trong suốt những tháng ngày trước kia.subin hoảng hốt bò dậy, định lao tới can hyeri lại, nhưng em sững người khi nhìn thấy dáng vẻ của hyeri lúc này. dã man, dữ dội, như một cơn bão cuốn sạch mọi thứ.tiếng ồn kéo cả xóm nhỏ đổ ra xem. mọi người xôn xao, chạy tới ngăn hyeri lại. mấy người đàn ông lớn tuổi phải xông vào kéo taewon ra, đồng thời hỏi han subin khi biết em vừa bị đẩy ngã. khi biết lý do, họ không hề trách hyeri, mà trái lại còn hò nhau đuổi hắn ra khỏi khu phố.trước khi hắn kịp lên xe, hyeri lạnh lùng ném cái vali sang một bên, giọng nàng vang lên khô khốc."đây là những thứ thuộc về tôi trong quá khứ, cứ đem hết về đi. còn tôi, từ hôm nay, tôi sẽ ở lại đây...ở lại với chính tôi" - nàng nói xong, quay người bước thẳng vào nhà, không ngoái lại.bỏ mặc mọi ánh nhìn ngỡ ngàng, bỏ mặc cả tiếng gọi của subin phía sau.nàng cần thời gian.nàng cần được thở.và lần đầu tiên trong cuộc đời, hyeri chọn chính mình.__________________________________
vài ngày sau biến cố hôm đó, subin gần như biến mất khỏi thị trấn nhỏ. em không đi làm, không xuất hiện ở cửa hàng hoa, cũng không đến bãi đất trống cho mèo hoang ăn. cả nhà của em cũng im ắng lạ thường, như thể có một đám mây nặng trĩu phủ lên nóc nhà màu ngói đỏ ấy.subin sốc....không phải vì hyeri đánh người, em thừa hiểu hyeri có đủ đau thương và sức mạnh để làm những điều như thế. chỉ là em chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh hyeri dã man đến vậy, lạnh lùng đến vậy. cái cách nàng đập đầu taewon vào kính xe, cái ánh mắt băng giá và những cú đấm tàn nhẫn ấy...khiến subin, dù yêu hyeri bằng tất cả trái tim, vẫn không thể không rùng mình. thì ra, sana sợ hyeri đến mức đó không phải không có lý do.chuyện hyeri đánh người lan nhanh như cơn gió. cả thị trấn nhỏ bé này, từ bà chủ tiệm bánh mì cho tới mấy ông già ngồi câu cá ven biển, ai cũng rỉ tai nhau những lời đồn thổi. ánh mắt hiếu kỳ, những tiếng xì xào bàn tán bủa vây khắp các ngóc ngách, bám riết lấy tên hyeri như bụi bẩn không cách nào phủi sạch.còn hyeri, sau mấy ngày ở lỳ trong căn nhà màu xám đen, không ăn không uống, chỉ ngồi bó gối bên cửa sổ nhìn ra biển, cuối cùng cũng quyết định bước ra ngoài. nàng biết mình phải kiếm gì đồ ăn, nếu không cái cơ thể gầy gò này sẽ không trụ nổi. nàng không biết subin có còn giận mình không. có thể lắm, ai mà không giận khi chứng kiến người mình yêu suýt bỏ đi vì một gã đàn ông khác? huống chi là subin...người luôn chờ đợi nàng, luôn kiên nhẫn, luôn dịu dàng đến mức khiến hyeri cảm thấy mình không xứng đáng.hyeri bước dọc theo con phố chính, gió biển thổi tung mái tóc dài rối bời. từng ánh mắt đổ dồn về phía nàng, xen lẫn tò mò, sợ hãi, khinh miệt, thương hại. nhưng hyeri quen rồi. trên mạng, những kẻ chưa từng gặp nàng còn buông ra những lời cay nghiệt hơn thế này gấp trăm lần. vậy thì vài câu bàn tán vặt vãnh của thị trấn bé nhỏ này, có nghĩa lý gì?khi nàng đang đứng trước cửa hàng tiện lợi, suy nghĩ xem nên mua gì, thì một giọng nói trong trẻo vang lên giữa đám đông."chị ấy chỉ bảo vệ subin thôi mà. có gì đâu mà phải xì xào. phải tung hô chị ấy vì sự dũng cảm ấy chứ"hyeri quay lại. đó là miyeon, đang ôm trong tay mấy túi đồ ăn, chuẩn bị mang về cửa hàng hoa.
ánh mắt hyeri dịu đi. nàng bước tới gần, nói nhỏ"không cần phải giải thích đâu"miyeon cười nhẹ, gật đầu, rồi chìa cho hyeri một cái túi khác"chị đi ăn chung không?"và thế là, hyeri, người từng xa lạ với những mối quan hệ bình thường lại ngồi ăn cùng miyeon, hyewon và sana trong căn phòng nhỏ phía sau cửa hàng hoa, nơi mùi hương của baby trắng và oải hương ngập tràn.hyewon và sana vẫn như mọi khi, ồn ào và líu ríu như chim sẻ. chỉ có miyeon là giữ nhịp độ chậm hơn, lắng nghe nhiều hơn, khiến hyeri thấy thoải mái một cách kỳ lạ. không cần gồng mình, không cần đề phòng, nàng có thể thả lỏng, nhai từng miếng bánh mì, uống từng ngụm nước cam, mà không cảm thấy lạc lõng.giữa lúc mọi người đang bàn tán chuyện vớ vẩn, sana bỗng lóe lên một ý tưởng"nè, chị mua một bó hoa xin lỗi subin đi"hyewon lập tức hưởng ứng."đúng đó, đúng đó, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn"miyeon cũng gật đầu, ánh mắt ánh lên ý cười."subin vẫn còn giận, nhưng mà...em chắc chắn chỉ cần thấy chị cầm bó hoa đứng trước cửa nhà, thế nào cũng mềm lòng"hyeri thở dài, nhưng rồi vẫn nghe theo. nàng chọn một bó hoa cúc tana trắng đơn giản, loài hoa kiên nhẫn, bền bỉ như chính tình cảm mà subin dành cho nàng.bó hoa được gói gọn trong lớp giấy lụa trắng mỏng, cột bằng một dải ruy băng nhung ngà tinh tế. hyeri cầm nó, cảm thấy tay mình nặng nề lạ thường....khi nàng đứng trước cổng nhà subin, đã là chiều muộn. ngôi nhà mái ngói đỏ phủ ánh nắng nhạt màu, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng sóng vỗ xa xa.hoá ra ngày trước subin cũng đã từng e dè như hyeri hiện tại. bây giờ hyeri đã hiểu cảm giác của em ấy nhiều hơn rồi.hyeri cầm bó hoa trong tay, đứng lặng một lúc trước cổng nhà subin. không có tiếng bước chân, không có ai mở cửa. chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá xa xa, đơn điệu và lạnh lẽo. rồi chị hai của subin mở hé cửa, đôi mắt có chút ái ngại."con bé...nó nói hôm nay muốn ở một mình" - giọng chị nhỏ như sợ làm vỡ không khí nặng trĩu giữa hai người.hyeri siết chặt bó hoa trong tay. những ngón tay nàng trắng bệch ra vì siết mạnh, nhưng sắc mặt vẫn lạnh như thường. nàng khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm, rồi xoay người rời đi.gió thổi ngược mặt, cuốn tung tóc nàng lên, nhưng hyeri không buồn vén lại. bó hoa trắng muốt lặng lẽ trong tay nàng, như một thứ dư thừa không ai cần đến.về tới nhà, nàng thả mình xuống ghế sô-pha, bó hoa bị nàng ném đại lên bàn ăn, nằm đó, tội nghiệp và lẻ loi.hyeri chống khuỷu tay lên trán, thở ra một hơi dài. trong đầu nàng, không ngừng hiện lên hình ảnh ba kẻ xúi dại hồi chiều."má...cái đám trời đánh đó" - hyeri nghiến răng lầm bầm, ánh mắt tối lại.nàng tưởng tượng ra cảnh sana với hyewon hớn hở dúi bó hoa vào tay mình, miyeon thì giả vờ nghiêm túc nói mấy câu nghe có vẻ triết lý nhưng thực ra cũng chỉ là đẩy nàng vào thế đã rồi. cái bọn lắm mồm đó, cái gì mà'subin chỉ cần thấy hoa là sẽ tha thứ'cái gì mà..'chị cứ tin tụi em đi'tin nỗi gì! tin xong ôm nguyên đống ê chề về nhà như giờ đây nè.hyeri nhắm mắt, tựa đầu vào lưng ghế, cười khẩy trong cổ họng. từ bao giờ nàng..người từng khinh thường mấy trò trẻ con này...lại đi tin lời ba cái đứa ồn ào kia chứ?rồi như một thói quen, nàng với tay lấy điện thoại. màn hình trống trơn, không một tin nhắn mới, không một cuộc gọi nhỡ từ subin.tim nàng thắt lại, không phải vì tự ái, mà vì lo lắng. nàng sợ em thật sự buồn. sợ subin nghĩ rằng nàng đã từng có ý định rời bỏ em. dù sự thật không phải như vậy, dù nàng thậm chí đã đánh mất rất nhiều thứ vì muốn ở lại cạnh em.nàng ngồi đó rất lâu, tay chống cằm nhìn bó hoa cúc tana trên bàn, im lặng như một pho tượng. bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa phùn nhẹ, từng hạt rơi lộp bộp lên mái ngói, lạnh buốt và buồn bã như chính tâm trạng của nàng.ở một góc nào đó trong lòng, hyeri hiểu... nàng đã quen với việc có subin bên cạnh mất rồi. quen với sự ồn ào, quen với những câu chuyện không đầu không đuôi, quen với ánh mắt trong veo chỉ nhìn mỗi mình nàng.và sự vắng mặt của em... lạnh hơn bất kỳ cơn mưa nào nàng từng trải qua.
__________________________________
hyeri's pov
tôi tên là lee hyeri, sinh ra trong một gia đình ba đời tài phiệt, mang trên mình cái họ mà ai nghe đến cũng phải ngẩng đầu nể trọng. từ bé, tôi đã được nuôi dưỡng trong ánh hào quang, nhận đủ sự yêu thương, chiều chuộng của tất cả mọi người, trừ người cha lạnh lùng và khắt khe của mình.ông chưa từng một lần khen tôi. chưa từng một lần đặt tay lên vai tôi, chỉ để nói rằng tôi đã làm tốt. đối với ông, sự tồn tại của tôi chỉ có một giá trị duy nhất: trở thành người kế nghiệp hoàn hảo.và tôi đã làm được.ở tuổi hai tám, khi bạn bè tôi còn loay hoay trong những công việc nhỏ, tôi đã đứng đầu một công ty con, điều hành hàng trăm con người, tự mình đưa ra những quyết sách định đoạt tài vận của cả tập đoàn. tôi nghĩ mình đã chạm tới thứ gọi là thành công.cho đến ngày hôm đó. người trợ lý thân cận nhất, người mà tôi tin tưởng hơn cả bản thân mình, đã bán đứng tôi. một bản chiến lược bị đánh cắp. một vết nứt nhỏ làm sụp đổ tất cả. công ty con thất bại. mạng xã hội nhấn chìm tên tôi trong những câu chữ độc địa. họ vu khống tôi là một người làm ăn không chân chính, không biết nghĩ cho người khác.những người từng nâng ly ca ngợi tôi nhanh chóng trở mặt, như thể họ chỉ chờ giây phút đó để đạp tôi xuống bùn.và người bạn trai mà tôi yêu từ những năm đại học, người từng thề thốt trước mặt tôi, cũng quay lưng bỏ đi.một đêm, tôi đứng giữa phòng họp trống rỗng, trong bộ vest nhàu nhĩ, tự hỏi mình đã sai ở đâu.
khi tôi tưởng mình sẽ bị nhấn chìm, bà ngoại xuất hiện. bà không nói lời nào trách móc. chỉ lặng lẽ kéo tôi ra khỏi vũng lầy đó, đưa tôi tới một thị trấn nhỏ ven biển, nơi gió thổi suốt ngày và muối biển ngấm vào từng thớ đất.ở đó, tôi gặp em...ấn tượng đầu tiên về subin là một cô gái sống hoàn toàn trái ngược với thế giới mà tôi từng biết. nhỏ hơn tôi tám tuổi, ồn ào, vô kỷ luật, lúc nào cũng mặc áo hoodie rộng thùng thình, cưỡi chiếc vespa cũ kĩ phóng như bay qua từng con dốc nhỏ.lần đầu nhìn thấy em, tôi đã nghĩ "phiền phức"
thế nhưng, như một trò đùa của số phận, tôi lại dần dần bị hút vào thế giới của em.càng tiếp xúc, tôi càng thấy phía sau sự ồn ào ấy là một trái tim kỳ lạ, rộng mở, kiên nhẫn, và dịu dàng hơn bất kỳ ai tôi từng biết. em là chủ một cửa hàng hoa nhỏ, tự tay chăm sóc từng chậu cây, từng con mèo hoang bé nhỏ.em biết khi nào cần im lặng, khi nào cần cười, khi nào cần nắm lấy tay tôi mà không hỏi bất cứ điều gì.và tôi...không biết từ khi nào, đã yêu em. yêu một người không giống mình một chút nào. yêu một người thuộc về một thế giới tôi từng khinh thường. nhưng khi đứng bên em, tôi thấy mình có thể thở được lần đầu tiên sau nhiều năm dài.
hai chúng tôi, như hai cực của nam châm. tưởng chừng không liên quan, lại cứ thế hút lấy nhau, không cưỡng lại được.giữa vô vàn những thứ đã vụn vỡ trong cuộc đời tôi, em lại là điều duy nhất, nguyên vẹn.subin không biết, hoặc có lẽ cũng chẳng bao giờ đòi hỏi phải biết, rằng em đã cứu lấy tôi theo cái cách mà chính tôi còn không nhận ra. không phải bằng những lời hứa hẹn hoa mỹ. không phải bằng những hành động ồn ào.mà chỉ đơn giản là sự hiện diện lặng lẽ, bền bỉ, ấm áp của em trong những ngày tôi chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này.có lẽ, giữa một đời người mà niềm tin đã bị phản bội quá nhiều lần, việc ai đó im lặng ở bên, không hỏi, không xét đoán, không rời đi, chính là sự cứu rỗi đẹp đẽ nhất.tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cần một ai đó. nhưng em, bằng một cách nào đó, đã trở thành ngoại lệ. và có lẽ, cũng chỉ cần một ngoại lệ như thế, tôi mới có thể bắt đầu nghĩ đến việc sống tiếp.
.
.
.
và hyeri, từ phía sau lưng, cũng vậy. dù nàng không ngoái đầu lại, nhưng từng bước chân rời đi như dẫm nát chính mình dưới mặt đất này. giữa tiếng gió rít qua những hàng cây xác xơ, chỉ còn lại một câu hỏi lặng thầm vang vọng trong lòng cả hai"chúng ta kết thúc thật sao?"chiếc xe sang trọng của taewon đỗ ngay bên lề đường. hắn thong thả mở cốp, nhấc vali lên, dáng vẻ thản nhiên như thể mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của mình. hyeri đứng bên cạnh, bàn tay nắm chặt quai túi xách nhỏ, mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo như tấm kính chưa từng phản chiếu bất kỳ cảm xúc nào.subin thì đứng phía sau lưng, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo hoodie, khẽ run lên từng đợt. ánh mắt em không rời khỏi bóng lưng hyeri, từng tia hy vọng trong lòng em đang dần co lại, vỡ vụn như thuỷ tinh dưới ánh chiều tà.taewon vừa đẩy vali vào cốp xe vừa cười nhạt, ánh mắt đảo qua subin, rồi chậm rãi buông lời."ở thị trấn nghèo nàn này mà cũng có loại người bám dính dai thật" - giọng hắn không lớn, nhưng từng chữ như lưỡi dao cắt vào da thịt, trần trụi và sắc lạnh.subin siết chặt hai tay, mặt tái đi vì tức giận, nhưng em vẫn không nói gì. hyeri đứng đó, thân thể cứng ngắc, từng cơ bắp như đông cứng lại. nàng nghe rõ từng lời nhục mạ, từng hơi thở khinh miệt hắn dành cho subin. nghe thấy, từng câu, từng chữ, từng nhát chém vào trái tim vốn đã bầm dập của mình."phải đi vội thôi em à, nơi này thật không hợp với hai ta" - taewon tiếp tục, ngữ điệu thong dong như thể chỉ đang bình phẩm về một món đồ không đạt tiêu chuẩn.hắn nhìn quanh, ánh mắt đầy chán ghét quét qua những căn nhà sơn trắng đơn sơ, những cửa hàng nhỏ ven đường, cả mùi mặn của gió biển thổi tới cũng khiến hắn cau mày."thật buồn cười khi nghĩ em từng sống ở nơi như thế này"hyeri vẫn không đáp, nàng siết quai túi đến trắng bệch các khớp ngón tay.đúng lúc đó, subin bước tới, ngăn hyeri lại, bàn tay em run run nhưng vẫn dũng cảm nắm lấy tay nàng, ánh mắt đỏ hoe nhưng vẫn kiên định."chị thực sự muốn đi sao?" – subin hỏi lại lần nữa. giọng em rất nhỏ, nhưng từng chữ như xé toạc không khí nặng nề quanh đây.hyeri vẫn im lặng.tim subin siết chặt như bị ai bóp nghẹt. em không cam lòng, siết tay hyeri chặt hơn một chút, ánh mắt van lơn, hy vọng tìm thấy chút do dự trong mắt nàng.nhưng chưa kịp nói thêm, taewon đã vung tay hất mạnh subin ra. subin lảo đảo, suýt ngã xuống đất. hắn cười khẩy, giọng đầy khinh bỉ."loại nhà quê như cô thì biết gì ngoài bám lấy người khác để sống?"sự nhẫn nhịn trong subin cuối cùng cũng vỡ vụn. em siết chặt tay, cắn môi ngăn nước mắt trào ra.
và rồi, lần đầu tiên, subin hét lên"còn anh thì sao? lúc chị ấy đau đớn, tuyệt vọng nhất, anh đang ở đâu?!! lúc chị ấy ngồi một mình trong căn nhà lạnh ngắt, khi chị ấy suýt chết trong cơn tuyệt vọng, anh đang ở đâu?!""còn chị nữa? chị quên những gì lũ khốn đó làm với chị rồi hả lee hyeri?" - tiếng thét của subin vang lên, xé toạc không gian, xé nát cả trái tim hyeri.taewon nhếch môi cười nhạt, tiến lại gần subin, không thèm che giấu sự khinh miệt trong ánh mắt. hắn đưa tay đẩy mạnh em ngã xuống đất, tiếng thân thể nhỏ bé của subin đập xuống nền xi măng vang lên khô khốc.rồi hắn tiếp tục, không thương tiếc."cái đồ nhà quê bẩn thỉu. từ đầu đến chân đều rẻ tiền. còn dám lên mặt với tôi?" - hắn cười lạnh, từng câu nói như muốn đạp nát lòng tự trọng của subin.và trong khoảnh khắc đó, hyeri bùng nổ. nàng lao tới, túm lấy cổ áo taewon, đập mạnh đầu hắn vào cửa kính xe đến mức vang lên tiếng "rầm" khô khốc."mày nói lại xem?" - hyeri gào lên, ánh mắt đỏ ngầu.taewon choáng váng, còn chưa kịp phản ứng thì hyeri đã tung cú đấm đầu tiên, mạnh mẽ, dứt khoát.một cú, rồi hai cú, ba cú...những cú đánh xả giận, xả nỗi căm hận tích tụ suốt bao năm. từng cú đánh là từng lần nàng nhớ lại ánh mắt khinh miệt của cha, là từng lời sỉ nhục nàng phải nuốt vào trong suốt những tháng ngày trước kia.subin hoảng hốt bò dậy, định lao tới can hyeri lại, nhưng em sững người khi nhìn thấy dáng vẻ của hyeri lúc này. dã man, dữ dội, như một cơn bão cuốn sạch mọi thứ.tiếng ồn kéo cả xóm nhỏ đổ ra xem. mọi người xôn xao, chạy tới ngăn hyeri lại. mấy người đàn ông lớn tuổi phải xông vào kéo taewon ra, đồng thời hỏi han subin khi biết em vừa bị đẩy ngã. khi biết lý do, họ không hề trách hyeri, mà trái lại còn hò nhau đuổi hắn ra khỏi khu phố.trước khi hắn kịp lên xe, hyeri lạnh lùng ném cái vali sang một bên, giọng nàng vang lên khô khốc."đây là những thứ thuộc về tôi trong quá khứ, cứ đem hết về đi. còn tôi, từ hôm nay, tôi sẽ ở lại đây...ở lại với chính tôi" - nàng nói xong, quay người bước thẳng vào nhà, không ngoái lại.bỏ mặc mọi ánh nhìn ngỡ ngàng, bỏ mặc cả tiếng gọi của subin phía sau.nàng cần thời gian.nàng cần được thở.và lần đầu tiên trong cuộc đời, hyeri chọn chính mình.__________________________________
vài ngày sau biến cố hôm đó, subin gần như biến mất khỏi thị trấn nhỏ. em không đi làm, không xuất hiện ở cửa hàng hoa, cũng không đến bãi đất trống cho mèo hoang ăn. cả nhà của em cũng im ắng lạ thường, như thể có một đám mây nặng trĩu phủ lên nóc nhà màu ngói đỏ ấy.subin sốc....không phải vì hyeri đánh người, em thừa hiểu hyeri có đủ đau thương và sức mạnh để làm những điều như thế. chỉ là em chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh hyeri dã man đến vậy, lạnh lùng đến vậy. cái cách nàng đập đầu taewon vào kính xe, cái ánh mắt băng giá và những cú đấm tàn nhẫn ấy...khiến subin, dù yêu hyeri bằng tất cả trái tim, vẫn không thể không rùng mình. thì ra, sana sợ hyeri đến mức đó không phải không có lý do.chuyện hyeri đánh người lan nhanh như cơn gió. cả thị trấn nhỏ bé này, từ bà chủ tiệm bánh mì cho tới mấy ông già ngồi câu cá ven biển, ai cũng rỉ tai nhau những lời đồn thổi. ánh mắt hiếu kỳ, những tiếng xì xào bàn tán bủa vây khắp các ngóc ngách, bám riết lấy tên hyeri như bụi bẩn không cách nào phủi sạch.còn hyeri, sau mấy ngày ở lỳ trong căn nhà màu xám đen, không ăn không uống, chỉ ngồi bó gối bên cửa sổ nhìn ra biển, cuối cùng cũng quyết định bước ra ngoài. nàng biết mình phải kiếm gì đồ ăn, nếu không cái cơ thể gầy gò này sẽ không trụ nổi. nàng không biết subin có còn giận mình không. có thể lắm, ai mà không giận khi chứng kiến người mình yêu suýt bỏ đi vì một gã đàn ông khác? huống chi là subin...người luôn chờ đợi nàng, luôn kiên nhẫn, luôn dịu dàng đến mức khiến hyeri cảm thấy mình không xứng đáng.hyeri bước dọc theo con phố chính, gió biển thổi tung mái tóc dài rối bời. từng ánh mắt đổ dồn về phía nàng, xen lẫn tò mò, sợ hãi, khinh miệt, thương hại. nhưng hyeri quen rồi. trên mạng, những kẻ chưa từng gặp nàng còn buông ra những lời cay nghiệt hơn thế này gấp trăm lần. vậy thì vài câu bàn tán vặt vãnh của thị trấn bé nhỏ này, có nghĩa lý gì?khi nàng đang đứng trước cửa hàng tiện lợi, suy nghĩ xem nên mua gì, thì một giọng nói trong trẻo vang lên giữa đám đông."chị ấy chỉ bảo vệ subin thôi mà. có gì đâu mà phải xì xào. phải tung hô chị ấy vì sự dũng cảm ấy chứ"hyeri quay lại. đó là miyeon, đang ôm trong tay mấy túi đồ ăn, chuẩn bị mang về cửa hàng hoa.
ánh mắt hyeri dịu đi. nàng bước tới gần, nói nhỏ"không cần phải giải thích đâu"miyeon cười nhẹ, gật đầu, rồi chìa cho hyeri một cái túi khác"chị đi ăn chung không?"và thế là, hyeri, người từng xa lạ với những mối quan hệ bình thường lại ngồi ăn cùng miyeon, hyewon và sana trong căn phòng nhỏ phía sau cửa hàng hoa, nơi mùi hương của baby trắng và oải hương ngập tràn.hyewon và sana vẫn như mọi khi, ồn ào và líu ríu như chim sẻ. chỉ có miyeon là giữ nhịp độ chậm hơn, lắng nghe nhiều hơn, khiến hyeri thấy thoải mái một cách kỳ lạ. không cần gồng mình, không cần đề phòng, nàng có thể thả lỏng, nhai từng miếng bánh mì, uống từng ngụm nước cam, mà không cảm thấy lạc lõng.giữa lúc mọi người đang bàn tán chuyện vớ vẩn, sana bỗng lóe lên một ý tưởng"nè, chị mua một bó hoa xin lỗi subin đi"hyewon lập tức hưởng ứng."đúng đó, đúng đó, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn"miyeon cũng gật đầu, ánh mắt ánh lên ý cười."subin vẫn còn giận, nhưng mà...em chắc chắn chỉ cần thấy chị cầm bó hoa đứng trước cửa nhà, thế nào cũng mềm lòng"hyeri thở dài, nhưng rồi vẫn nghe theo. nàng chọn một bó hoa cúc tana trắng đơn giản, loài hoa kiên nhẫn, bền bỉ như chính tình cảm mà subin dành cho nàng.bó hoa được gói gọn trong lớp giấy lụa trắng mỏng, cột bằng một dải ruy băng nhung ngà tinh tế. hyeri cầm nó, cảm thấy tay mình nặng nề lạ thường....khi nàng đứng trước cổng nhà subin, đã là chiều muộn. ngôi nhà mái ngói đỏ phủ ánh nắng nhạt màu, yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng sóng vỗ xa xa.hoá ra ngày trước subin cũng đã từng e dè như hyeri hiện tại. bây giờ hyeri đã hiểu cảm giác của em ấy nhiều hơn rồi.hyeri cầm bó hoa trong tay, đứng lặng một lúc trước cổng nhà subin. không có tiếng bước chân, không có ai mở cửa. chỉ có tiếng sóng biển vỗ vào ghềnh đá xa xa, đơn điệu và lạnh lẽo. rồi chị hai của subin mở hé cửa, đôi mắt có chút ái ngại."con bé...nó nói hôm nay muốn ở một mình" - giọng chị nhỏ như sợ làm vỡ không khí nặng trĩu giữa hai người.hyeri siết chặt bó hoa trong tay. những ngón tay nàng trắng bệch ra vì siết mạnh, nhưng sắc mặt vẫn lạnh như thường. nàng khẽ gật đầu, không hỏi gì thêm, rồi xoay người rời đi.gió thổi ngược mặt, cuốn tung tóc nàng lên, nhưng hyeri không buồn vén lại. bó hoa trắng muốt lặng lẽ trong tay nàng, như một thứ dư thừa không ai cần đến.về tới nhà, nàng thả mình xuống ghế sô-pha, bó hoa bị nàng ném đại lên bàn ăn, nằm đó, tội nghiệp và lẻ loi.hyeri chống khuỷu tay lên trán, thở ra một hơi dài. trong đầu nàng, không ngừng hiện lên hình ảnh ba kẻ xúi dại hồi chiều."má...cái đám trời đánh đó" - hyeri nghiến răng lầm bầm, ánh mắt tối lại.nàng tưởng tượng ra cảnh sana với hyewon hớn hở dúi bó hoa vào tay mình, miyeon thì giả vờ nghiêm túc nói mấy câu nghe có vẻ triết lý nhưng thực ra cũng chỉ là đẩy nàng vào thế đã rồi. cái bọn lắm mồm đó, cái gì mà'subin chỉ cần thấy hoa là sẽ tha thứ'cái gì mà..'chị cứ tin tụi em đi'tin nỗi gì! tin xong ôm nguyên đống ê chề về nhà như giờ đây nè.hyeri nhắm mắt, tựa đầu vào lưng ghế, cười khẩy trong cổ họng. từ bao giờ nàng..người từng khinh thường mấy trò trẻ con này...lại đi tin lời ba cái đứa ồn ào kia chứ?rồi như một thói quen, nàng với tay lấy điện thoại. màn hình trống trơn, không một tin nhắn mới, không một cuộc gọi nhỡ từ subin.tim nàng thắt lại, không phải vì tự ái, mà vì lo lắng. nàng sợ em thật sự buồn. sợ subin nghĩ rằng nàng đã từng có ý định rời bỏ em. dù sự thật không phải như vậy, dù nàng thậm chí đã đánh mất rất nhiều thứ vì muốn ở lại cạnh em.nàng ngồi đó rất lâu, tay chống cằm nhìn bó hoa cúc tana trên bàn, im lặng như một pho tượng. bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa phùn nhẹ, từng hạt rơi lộp bộp lên mái ngói, lạnh buốt và buồn bã như chính tâm trạng của nàng.ở một góc nào đó trong lòng, hyeri hiểu... nàng đã quen với việc có subin bên cạnh mất rồi. quen với sự ồn ào, quen với những câu chuyện không đầu không đuôi, quen với ánh mắt trong veo chỉ nhìn mỗi mình nàng.và sự vắng mặt của em... lạnh hơn bất kỳ cơn mưa nào nàng từng trải qua.
__________________________________
hyeri's pov
tôi tên là lee hyeri, sinh ra trong một gia đình ba đời tài phiệt, mang trên mình cái họ mà ai nghe đến cũng phải ngẩng đầu nể trọng. từ bé, tôi đã được nuôi dưỡng trong ánh hào quang, nhận đủ sự yêu thương, chiều chuộng của tất cả mọi người, trừ người cha lạnh lùng và khắt khe của mình.ông chưa từng một lần khen tôi. chưa từng một lần đặt tay lên vai tôi, chỉ để nói rằng tôi đã làm tốt. đối với ông, sự tồn tại của tôi chỉ có một giá trị duy nhất: trở thành người kế nghiệp hoàn hảo.và tôi đã làm được.ở tuổi hai tám, khi bạn bè tôi còn loay hoay trong những công việc nhỏ, tôi đã đứng đầu một công ty con, điều hành hàng trăm con người, tự mình đưa ra những quyết sách định đoạt tài vận của cả tập đoàn. tôi nghĩ mình đã chạm tới thứ gọi là thành công.cho đến ngày hôm đó. người trợ lý thân cận nhất, người mà tôi tin tưởng hơn cả bản thân mình, đã bán đứng tôi. một bản chiến lược bị đánh cắp. một vết nứt nhỏ làm sụp đổ tất cả. công ty con thất bại. mạng xã hội nhấn chìm tên tôi trong những câu chữ độc địa. họ vu khống tôi là một người làm ăn không chân chính, không biết nghĩ cho người khác.những người từng nâng ly ca ngợi tôi nhanh chóng trở mặt, như thể họ chỉ chờ giây phút đó để đạp tôi xuống bùn.và người bạn trai mà tôi yêu từ những năm đại học, người từng thề thốt trước mặt tôi, cũng quay lưng bỏ đi.một đêm, tôi đứng giữa phòng họp trống rỗng, trong bộ vest nhàu nhĩ, tự hỏi mình đã sai ở đâu.
khi tôi tưởng mình sẽ bị nhấn chìm, bà ngoại xuất hiện. bà không nói lời nào trách móc. chỉ lặng lẽ kéo tôi ra khỏi vũng lầy đó, đưa tôi tới một thị trấn nhỏ ven biển, nơi gió thổi suốt ngày và muối biển ngấm vào từng thớ đất.ở đó, tôi gặp em...ấn tượng đầu tiên về subin là một cô gái sống hoàn toàn trái ngược với thế giới mà tôi từng biết. nhỏ hơn tôi tám tuổi, ồn ào, vô kỷ luật, lúc nào cũng mặc áo hoodie rộng thùng thình, cưỡi chiếc vespa cũ kĩ phóng như bay qua từng con dốc nhỏ.lần đầu nhìn thấy em, tôi đã nghĩ "phiền phức"
thế nhưng, như một trò đùa của số phận, tôi lại dần dần bị hút vào thế giới của em.càng tiếp xúc, tôi càng thấy phía sau sự ồn ào ấy là một trái tim kỳ lạ, rộng mở, kiên nhẫn, và dịu dàng hơn bất kỳ ai tôi từng biết. em là chủ một cửa hàng hoa nhỏ, tự tay chăm sóc từng chậu cây, từng con mèo hoang bé nhỏ.em biết khi nào cần im lặng, khi nào cần cười, khi nào cần nắm lấy tay tôi mà không hỏi bất cứ điều gì.và tôi...không biết từ khi nào, đã yêu em. yêu một người không giống mình một chút nào. yêu một người thuộc về một thế giới tôi từng khinh thường. nhưng khi đứng bên em, tôi thấy mình có thể thở được lần đầu tiên sau nhiều năm dài.
hai chúng tôi, như hai cực của nam châm. tưởng chừng không liên quan, lại cứ thế hút lấy nhau, không cưỡng lại được.giữa vô vàn những thứ đã vụn vỡ trong cuộc đời tôi, em lại là điều duy nhất, nguyên vẹn.subin không biết, hoặc có lẽ cũng chẳng bao giờ đòi hỏi phải biết, rằng em đã cứu lấy tôi theo cái cách mà chính tôi còn không nhận ra. không phải bằng những lời hứa hẹn hoa mỹ. không phải bằng những hành động ồn ào.mà chỉ đơn giản là sự hiện diện lặng lẽ, bền bỉ, ấm áp của em trong những ngày tôi chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này.có lẽ, giữa một đời người mà niềm tin đã bị phản bội quá nhiều lần, việc ai đó im lặng ở bên, không hỏi, không xét đoán, không rời đi, chính là sự cứu rỗi đẹp đẽ nhất.tôi chưa từng nghĩ mình sẽ cần một ai đó. nhưng em, bằng một cách nào đó, đã trở thành ngoại lệ. và có lẽ, cũng chỉ cần một ngoại lệ như thế, tôi mới có thể bắt đầu nghĩ đến việc sống tiếp.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store