ZingTruyen.Store

HUYẾT MẠCH ĐỘC CHIẾM

Mở Đầu

Truongnhac143

Lư Triệt, Thái tử Đại Hạo, là huyết mạch duy nhất của Hoàng đế Lư Dương và Trương Nghi Hoàng hậu cao quý. Thừa hưởng vẻ đẹp thanh tao, thoát tục từ mẹ và sự uy dũng của cha, Lư Triệt từ nhỏ đã là một thiên tài ,thông minh, hoạt bát, có thiên phú văn võ. Cậu là niềm hy vọng của Đại Hạo, được xem là "Bảo vật Quốc gia", người thừa kế xứng đáng nhất.
Bi kịch ập đến khi triều đình xuất hiện Đan Linh, một ca kĩ xuất thân thấp hèn, nhưng mang nhan sắc khuynh nước khuynh thành và tâm địa rắn rết. Ả biến mình thành "đóa hoa biết khóc" mỏng manh, khiến Lư Dương - vị Hoàng đế vốn đa nghi, bỗng trở nên mù quáng vì si mê và dục vọng. Ả vu khống Trương hoàng hậu vượt rào với Ngụy Thái Uý, Lư Triệt không phải con ruột của ông và vu khống Trương quốc công nuôi binh tạo phản,âm mưu phù tá thái tử lên ngôi, Đan Phi dàn dựng một màn kịch sảy thai giả và vu oan Trương Nghi hoàng hậu dùng bùa thuật cấm để hãm hại vì ả đã biết bí mật của Trương Nghi hoàng hậu. Lư Dương với bản tính đa nghi không một lời tra xét, lập tức phế truất, giáng Hoàng hậu xuống làm thứ dân, và đày mẹ con họ vào Lãnh Cung
Cuộc sống trong Lãnh Cung là chuỗi ngày đày đọa không dứt. Hai mẹ con từ người sống trong nhung lụa,nay khố rách áo ôm, bị chèn ép khinh miệt, những nô tỳ thị vệ hằng ngày cung kính nay chỉ còn là coi thường và sỉ nhục , quát tháo đánh mắng , giữa đông vị Hoàng Hậu cao quý phải xách liên tục 10 thùng nước lớn để giặt quần áo và phải chống chọi với cái lạnh thấu xương cùng đói rét. Hoàng hậu, vì bảo vệ con, đã chịu đựng mọi sự sỉ nhục.
Đan Linh, giờ đã là Đan Quý Phi độc sủng, nhưng ả vẫn không buông tha. Năm Lư Triệt 10 tuổi, ả dẫn một đám thị vệ đến Lãnh Cung thị uy. Khi ả dùng lời lẽ dơ bẩn và roi ngựa để lăng mạ Trương Nghi, Đại Cảnh đã không kiềm chế được,đôi mắt non nớt nhưng đầy kiên cường của cậu bé hoạt bát ngày nào rực lên ngọn lửa căm hận. Cậu đứng chắn trước mẹ, dù thân hình bé nhỏ vẫn cố gắng che chở: "Cút đi! Ngươi không được làm tổn thương Mẫu hậu của ta! Đồ đàn bà độc ác!"
Đan Quý Phi (Cười khẩy, vẻ mặt vừa giả tạo vừa độc ác):
"Mẫu hậu? Phạm thượng! Trương thị đã sớm bị phế, ngươi còn dám gọi ả là 'Mẫu hậu' sao? Ngươi đây là khi quân phạm thượng, là nghịch tử! Ta phải dạy dỗ ngươi, để ngươi không đi xưng hô bậy bạ, không quên tôn ti trật tự! Ngươi tưởng ngươi vẫn là Thái tử sao? Thứ súc sinh mang dòng máu dơ bẩn của tiện nhân kia!"
Ả dùng roi ngựa quất mạnh vào người cậu. Trương Thị liền hét lên, lao vào ôm con, máu từ vết rách trên lưng Đại Cảnh thấm đẫm áo. Trương Thị đẩy mạnh Đan Quý Phi ra xa, đôi mắt rực lửa thù hận:
Trương Thị "Đan Linh! Kỹ nữ đê tiện! Ngươi đừng mơ tưởng! Dù ta có bị phế, nhưng Đại Cảnh mãi mãi là con ta, là Huyết Mạch Hoàng Tộc Đại Hạo! Ngươi là thứ cặn bã, không bao giờ xứng chạm vào một sợi tóc của con ta!"
Đan Quý Phi lảo đảo lùi lại, nhìn bộ dạng thê lương của Trương Thị mà lòng hả hê tột độ.
Đúng lúc đó, tiếng hô của thái giám từ xa vọng đến: "Hoàng thượng giá lâm!"
Thấy Lư Dương xuất hiện, Đan Quý Phi lập tức thay đổi sắc mặt. Ả quăng roi ngựa, ngã quỵ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, chỉ tay về phía Trương Thị:
Đan Phi (Giọng run rẩy, nước mắt giàn giụa):
"Bệ hạ! Ngài phải làm chủ cho thần thiếp! Trương Thị và nghịch tử Lư Triệt... Họ không chỉ ngỗ ngược phạm thượng, gọi thần thiếp là 'tiện nhân', mà Trương Thị còn dám hành hung thần thiếp! Ả ta nói... ả ta nói rằng ả sẽ sớm quay lại vị trí Hoàng hậu, và giết chết toàn bộ người của thần thiếp, bao gồm cả Bệ hạ!" Đan Quý Phi cố ý bóp méo lời nói của Trương Thị thành lời đe dọa trực tiếp đến Lư Dương.
"Hơn nữa, con trai của ả... Nó chính là con của Ngụy Thái Úy! Ả ta đã thú nhận tất cả bí mật về huyết thống dơ bẩn của nó rồi! Ả ta lợi dụng sự đa nghi của Lư Dương về huyết thống để đổ thêm dầu vào lửa. Bệ hạ! Xin ngài hãy nhìn xem, thần thiếp bị đánh, thai nhi trong bụng thần thiếp đang đau đớn..."Lư Dương Ánh mắt đầy căm ghét, hoàn toàn bị lời vu khống che lấp
"Trương Thị! Ngươi dám hành hung Phi tần của Trẫm? Dù bị đày, ngươi vẫn giữ sự ngỗ nghịch này sao? Ngươi dám mưu phản, dám mang dòng máu ô uế vào cung? Đan Quý Phi, nàng không sao chứ?" Mặc Dương vội vàng đỡ ả, quay lưng hoàn toàn với Trương Thị và con trai.
Trương Thị Tuyệt vọng, nước mắt trào ra
"Ta không có! Thiếp một lòng với người, người phải tin ta.Là ả ta đánh con ta trước! Lư Triệt là cốt nhục của Người! Người đừng nghe những gì tiện nhân đó nói .Người không thấy vết thương trên lưng con sao?"
Mặc Dương Giọng lạnh như băng, tàn nhẫn
"Câm miệng! Kẻ tiện nhân như ngươi không xứng nhắc đến 'Cốt nhục'! Thứ con hoang như nó cũng xứng đáng là con ta sao ? Người đâu!" Ông quát to chỉ thẳng vào cậu "Lôi nó ra đánh! Đánh cho nó biết thế nào là tôn ti trật tự! Đánh gãy chân trái của nó! Đánh đến khi nó không còn đứng vững được nữa! Đây là cái giá cho sự ngỗ ngược và tội lỗi của ngươi!"
(Tiếng roi quất, tiếng xương gãy "rắc" rợn người... Tiếng gào thét của Trương Thị.)
Chân trái bị đánh đến tật nguyền,Lư Dương tuyên bố tuyệt tình "Từ nay, mẹ con các ngươi không còn là người Hoàng tộc Đại Hạo. Trương Thị và phế thái tử lập tức cút khỏi cung ngay lập tức! Trẫm không muốn thấy mặt hai kẻ phản bội này thêm một giây phút nào nữa!"
" Gia tộc Trương ,phạm nghịch bất đạo,từ già trẻ lớn bé tất cả đều lưu đầy biên ải cho trẫm"
Lư Dương ôm Đan Quý Phi, bỏ đi mà không hề ngoảnh lại, để lại hai mẹ con Lư Triệt giữa vũng máu và tuyết lạnh. Khoảnh khắc ấy, sự tuyệt vọng của Lư Triệt đã biến thành lời thề băng giá, khắc sâu vào tâm khảm.
Hai mẹ con lưu lạc, sống lay lắt bằng nghề ăn xin, nhặt rác. Trương Hoàng hậu cao quý ngày nào giờ tiều tụy, gầy mòn vì bệnh tật và đau khổ.
Năm Lư Triệt 10 tuổi, nhờ sự thương xót của dân làng nghèo, hai mẹ con có một túp lều cũ để trú thân. Lư Triệt, với cái chân tập tễnh, thức dậy từ giờ Dậu, làm mọi việc nặng nhọc nhất: gánh nước, nhặt củi, phụ tiều phu vào rừng săn bắn. Tất cả chỉ để kiếm từng đồng bạc lẻ mua thuốc cho mẹ.
Nhưng căn bệnh hiểm nghèo vẫn không buông tha. Trương Hoàng hậu, người phụ nữ kiên cường che chở cậu, trút hơi thở cuối cùng trong căn lều tồi tàn, giữa một đêm đông lạnh lẽo.
Lư Triệt, ôm thi thể mẹ trong vòng tay, gào khóc thảm thiết đến lạc giọng. Sau đó, cậu bỗng câm lặng.
Cậu tự tay chôn cất mẹ, dựng một tấm bia đá nhỏ khắc tên "Trương Thị". Lư Triệt khắc sâu lời thề: "Ta sẽ không bao giờ quên họ mẹ. Hận thù này, ta nhất định phải trả!"
Cậu bé 10 tuổi, gầy gò với cái chân tàn tật và trái tim hóa đá, bỏ lại ngôi mộ, lang thang về phương Bắc.Cậu đi khắp nơi,bất kể ngày đêm, đói khát khiến cậu phải lụm rác ,lụm thức ăn thừa để ăn, cậu bị hắt hủi, bị đuổi đánh, và một lần vì đang đi thì gặp phải bọn buôn người, chúng muốn bắt cóc và bán cậu làm nô lệ, vì chạy trốn cậu bị chúng lấy gậy đập vào đầu ,may mắn cậu thoát được bọn chúng nhưng vết thương trên đầu khiến cậu bị tổn thương nghiêm trọng dẫn đến mất trí nhớ.Lư Triệt kiệt sức, ngã quỵ trên đất.
Trong một chuyến vi hành bí mật, Vua Lạc phát hiện ra cậu. Ông thấy sự tiều tụy, gầy gò với chằn chịt vết thương nên đã sai người đưa về cứu chữa.
Sau khi cứu chữa, cậu tỉnh lại ,không nhớ mình là ai, tuy mất trí nhớ nhưng cậu lại bộc lộ tài năng và trí tuệ xuất chúng ,cậu có thể đọc, viết và hiểu chiến lược quân sự và có trí nhớ siêu phàm, chỉ cần đọc lướt qua có thể thuộc làu bản đồ dù chỉ là đứa trẻ . Vốn trọng người tài,Vua Lạc và Hoàng hậu vô cùng thương xót quyết định giữ cậu lại nuôi nâng và bồi dưỡng. Họ nhận cậu làm con nuôi, ban cho cậu họ Trần, đặt lại tên là Đại Cảnh và để cậu vào quốc tự giám để theo học cùng các vị hoàng tử.
Dưới sự dưỡng dục của Thiên Lạc,Đại Cảnh đã phát huy tối đa thiên chất.
Cậu dùng sự thông minh để học tập, dùng sự lạnh lùng và kiên cường để rèn luyện.
Năm 18 tuổi, cậu trở thành Đại tướng quân trẻ tuổi nhất của Lạc Quốc, bách chiến bách thắng, uy danh lẫy lừng.
Nhưng vết sẹo ở chân trái không bao giờ lành.
Ở Đại Hạo, Đan Phi được phong Hoàng hậu. Nhưng vì thù hận Lư Dương không cho ả danh phận từ sớm, ả đã dùng thuốc độc khiến ông bị vô sinh và máu khó đông của ông , chỉ cần bị thương ông sẽ mất máu và chết nếu không được truyền máu ngay lập tức.
Lư Dương, sau nhiều năm chìm đắm trong sự huyễn hoặc, cuối cùng đã phát hiện ra âm mưu hiểm độc của Đan Phi. Trong cơn thịnh nộ và hối hận tột cùng, ông cho người chặt tứ chi, giam cầm ả vào lãnh cung tăm tối . Trong cơn điên cuồng ả ta nói hết sự thật năm đó. Lư Dương biết được sự thật vô cùng đau xót và điên cuồng tìm kiếm người vợ hiền cùng đứa con trai duy nhất.
Ông chỉ tìm thấy ngôi mộ lạnh lẽo của Trương Hoàng hậu. Sự ân hận giày vò khiến ông mất ngủ triền miên.
Nhiều năm sau, trong một trận chiến quyết định giữa Đại Hạo và Diên Quốc, Lư Dương bị phục kích và trọng thương, mất máu nghiêm trọng. Đại Hạo và Thiên Lạc có giao bang hai nước nên khi Đại Hạo gặp nguy hiểm,Lạc Quốc không thể đứng nhìn.Trần Đại Cảnh theo lệnh cha đến cứu nguy cho Đại Hạo.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store