Mắt Trống, Bóng Dài
Giờ thứ 8 – Ngày 1Lâm Hạo choàng tỉnh giữa bóng tối. Ánh sáng duy nhất phát ra từ một camera đỏ chớp tắt ở góc trần. Không còn ai xung quanh.Căn phòng trắng toát. Vách bê tông lạnh, không cửa sổ. Giường sắt nhỏ, dây trói cao su cũ kỹ vắt ngang.> “Thư?... Bùi Nam?... Văn?…”
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng quạt thông gió gằn gào khe khẽ.Mỗi người đã bị tách riêng.
---Ở một nơi khác, Trịnh Thư cũng vừa tỉnh dậy. Cô sờ lên cánh tay – một vết kim còn rớm máu.
Miệng đắng ngắt, đầu choáng váng.> “Mình... bị tiêm thuốc.”
Bức tường đối diện có một tấm gương đen thui, soi mờ hình ảnh của chính cô.Đột nhiên, loa trần phát ra một tiếng rè rè.> “Chào mừng bệnh nhân #1721. Xin giữ yên tĩnh trong giờ theo dõi. Bóng tối là liệu pháp. Bóng là bệnh. Mắt là cửa chết.”
> “Cái quái gì…?”
---Lữ Văn tỉnh lại trong căn phòng không đèn, chỉ có màn hình nhỏ gắn trên trần – hiển thị video trắng đen:Một người đang đi trong hành lang...
Không đầu.
Bóng thì lại… có đầu.Anh nheo mắt, đọc dòng chữ chạy dưới màn:> “Kẻ không đầu lấy ánh mắt để tìm đầu của mình.”
---Bùi Nam thì bật dậy như bị điện giật. Dây trói tay còn chưa tháo. Anh giật mạnh, rướm máu.> “Khốn kiếp! Để tao ra khỏi đây!!”
Cửa phòng anh là kính mờ. Bóng một người cao bất thường, đang đứng sát bên ngoài, không có đầu – nhưng camera trong phòng lại hiện rõ… một cái bóng đầy đủ.> “Má… cái đó là cái gì?!”
Đột nhiên, đèn trong phòng lóe lên 3 lần – bóng của anh trên tường biến dạng.
---Quay lại phòng Lâm Hạo.Bức tường bên trái có chữ viết bằng máu tươi:> "Khi bóng thấy đầu, đầu không còn.
Khi đầu không thấy bóng, đầu sống mãi."
> “Lại là đố. Đầu… bóng… ánh sáng…” – anh cau mày.
Anh nhớ lại – Đặng Mỹ bị nổ đầu ngay trước mặt. Không có dấu hiệu từ bác sĩ hay vũ khí. Chỉ có ánh đèn mạnh chiếu vào bóng cô ta, rồi… phập.> “Là cái bóng…” – anh rùng mình.
“Ánh sáng tạo ra bóng. Bóng… giết người?”
---Loa trần đồng loạt bật lên ở cả 4 phòng:> “Bài kiểm tra đầu tiên bắt đầu.
Bóng phản bội.
Camera ghi nhận.
Ai để bóng phản chiếu quá 10 giây – đầu sẽ không còn.”
---Tất cả đồng hồ bắt đầu đếm ngược: 00:00:10Camera xoay.
Đèn trần sáng trắng.
Bóng hiện ra – rõ như dao khắc.> “Đập đèn! Đập đèn ngay!” – Lâm Hạo gào lên, dùng ghế đập bóng đèn.
ẦM!
Căn phòng chìm trong bóng tối.> “Không bóng… thì không chết…”
---Chỉ riêng một phòng – đèn không tắt kịp.Trịnh Thư.Cô hoảng hốt chạy vào góc, nhưng bóng của cô vẫn hiện lên trên tường – dài, méo mó.Camera đỏ chớp liên tục.
Đồng hồ về 0.Tách.Cô lảo đảo… mắt mở to… máu từ tai và mũi trào ra…Gục xuống.
---Trên tất cả màn hình trong 3 phòng còn lại hiện lên dòng chữ máu:> "Một người đã không còn.
Bóng còn hai.
Chọn đi:
Cắt đèn… hay cắt đầu."
---> To be continued...
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng quạt thông gió gằn gào khe khẽ.Mỗi người đã bị tách riêng.
---Ở một nơi khác, Trịnh Thư cũng vừa tỉnh dậy. Cô sờ lên cánh tay – một vết kim còn rớm máu.
Miệng đắng ngắt, đầu choáng váng.> “Mình... bị tiêm thuốc.”
Bức tường đối diện có một tấm gương đen thui, soi mờ hình ảnh của chính cô.Đột nhiên, loa trần phát ra một tiếng rè rè.> “Chào mừng bệnh nhân #1721. Xin giữ yên tĩnh trong giờ theo dõi. Bóng tối là liệu pháp. Bóng là bệnh. Mắt là cửa chết.”
> “Cái quái gì…?”
---Lữ Văn tỉnh lại trong căn phòng không đèn, chỉ có màn hình nhỏ gắn trên trần – hiển thị video trắng đen:Một người đang đi trong hành lang...
Không đầu.
Bóng thì lại… có đầu.Anh nheo mắt, đọc dòng chữ chạy dưới màn:> “Kẻ không đầu lấy ánh mắt để tìm đầu của mình.”
---Bùi Nam thì bật dậy như bị điện giật. Dây trói tay còn chưa tháo. Anh giật mạnh, rướm máu.> “Khốn kiếp! Để tao ra khỏi đây!!”
Cửa phòng anh là kính mờ. Bóng một người cao bất thường, đang đứng sát bên ngoài, không có đầu – nhưng camera trong phòng lại hiện rõ… một cái bóng đầy đủ.> “Má… cái đó là cái gì?!”
Đột nhiên, đèn trong phòng lóe lên 3 lần – bóng của anh trên tường biến dạng.
---Quay lại phòng Lâm Hạo.Bức tường bên trái có chữ viết bằng máu tươi:> "Khi bóng thấy đầu, đầu không còn.
Khi đầu không thấy bóng, đầu sống mãi."
> “Lại là đố. Đầu… bóng… ánh sáng…” – anh cau mày.
Anh nhớ lại – Đặng Mỹ bị nổ đầu ngay trước mặt. Không có dấu hiệu từ bác sĩ hay vũ khí. Chỉ có ánh đèn mạnh chiếu vào bóng cô ta, rồi… phập.> “Là cái bóng…” – anh rùng mình.
“Ánh sáng tạo ra bóng. Bóng… giết người?”
---Loa trần đồng loạt bật lên ở cả 4 phòng:> “Bài kiểm tra đầu tiên bắt đầu.
Bóng phản bội.
Camera ghi nhận.
Ai để bóng phản chiếu quá 10 giây – đầu sẽ không còn.”
---Tất cả đồng hồ bắt đầu đếm ngược: 00:00:10Camera xoay.
Đèn trần sáng trắng.
Bóng hiện ra – rõ như dao khắc.> “Đập đèn! Đập đèn ngay!” – Lâm Hạo gào lên, dùng ghế đập bóng đèn.
ẦM!
Căn phòng chìm trong bóng tối.> “Không bóng… thì không chết…”
---Chỉ riêng một phòng – đèn không tắt kịp.Trịnh Thư.Cô hoảng hốt chạy vào góc, nhưng bóng của cô vẫn hiện lên trên tường – dài, méo mó.Camera đỏ chớp liên tục.
Đồng hồ về 0.Tách.Cô lảo đảo… mắt mở to… máu từ tai và mũi trào ra…Gục xuống.
---Trên tất cả màn hình trong 3 phòng còn lại hiện lên dòng chữ máu:> "Một người đã không còn.
Bóng còn hai.
Chọn đi:
Cắt đèn… hay cắt đầu."
---> To be continued...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store