Huy Hoang X Be Troc Hoanghao Aog Fpt X Flash Tan Tro Duoi Mua
Sáng hôm sau, tiệm sách mở cửa muộn hơn thường lệ. Hào ngồi ở quầy, ánh mắt trống rỗng. Chậu cây nhỏ Hoàng mang đến vẫn xanh tươi trên bậu cửa, nhưng Hào chẳng còn tâm trí để nhìn ngắm.Hoàng bước vào, mang theo mùi cà phê nóng. Anh đặt ly xuống bàn, ngồi đối diện Hào. Không nói gì. Chỉ im lặng chờ đợi.Một lúc lâu, Hào khẽ hỏi, giọng nghèn nghẹn:
— "Anh... có bao giờ thấy mình chẳng đáng để được yêu thương không?"Hoàng khựng lại. Câu hỏi bất ngờ làm ngực anh nhói lên. Anh muốn phủ nhận ngay, nhưng kìm lại. Anh biết Hào cần được nói, chứ không cần nghe những lời vội vã.Hào cười nhạt, nụ cười run rẩy:
— "Tôi từng tin rằng mình được yêu... nhưng cuối cùng... chỉ là công cụ, là trò đùa."Bàn tay anh siết chặt vạt áo. Ký ức dần tuôn ra, như cánh cửa lâu nay bị khóa chặt bỗng bật mở.— "Người đó... từng là tất cả của tôi. Anh ta dịu dàng, quan tâm... đến mức tôi nghĩ mình may mắn. Nhưng rồi... càng ngày, anh ta càng thay đổi. Lời nói ngọt ngào biến thành lạnh lùng. Cái ôm trở thành xiềng xích. Tôi bị kiểm soát, bị ép buộc... đến khi không còn nhận ra bản thân nữa."Giọng Hào lạc đi, vỡ vụn.
— "Mỗi lần tôi phản kháng, anh ta đều cười nhạt, bảo rằng tôi yếu đuối, rằng chẳng ai ngoài anh ta có thể chấp nhận tôi. Và... tôi đã tin. Tôi đã để mặc... để mình bị dày vò. Cho đến ngày không chịu nổi nữa, tôi bỏ đi. Nhưng..."Hàng mi Hào run lên, giọt lệ nóng hổi rơi xuống mu bàn tay. — "Dù đã rời xa, tiếng nói đó vẫn ở trong đầu. Rằng tôi không xứng đáng. Rằng tình yêu chỉ mang đến tổn thương. Tôi đã nghĩ... có lẽ cả đời này, tôi sẽ chẳng thể yêu ai nữa."Hoàng lặng người. Tim anh thắt lại từng hồi, như có ai bóp nghẹt. Anh muốn ôm Hào ngay lập tức, nhưng lại sợ hành động vội vàng chỉ làm Hào thêm sợ hãi. Anh kiềm chế, giọng trầm ấm, dịu dàng:
— "Nhật Hào... cậu không hề vô giá trị. Không phải lỗi của cậu. Người sai là hắn, không phải cậu."Hào ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:
— "Anh nói vậy... nhưng anh đâu biết. Vết thương này... sâu lắm. Đến bây giờ, tôi vẫn run khi nghe giọng anh ta. Tôi vẫn sợ... nếu mình tin ai đó thêm lần nữa... tôi sẽ lại bị bỏ lại, bị nghiền nát."Khoảnh khắc ấy, Hoàng không kìm được nữa. Anh đứng dậy, vòng ra sau quầy, nhẹ nhàng ôm lấy Hào. Cái ôm không xiết chặt, chỉ vừa đủ để Hào cảm nhận hơi ấm.— "Mình không hứa sẽ xóa đi quá khứ. Nhưng mình có thể ở đây, mỗi ngày, để nhắc cậu rằng cậu đáng được yêu, đáng được sống thanh thản. Mình sẽ không biến mất. Dù cậu có tin hay không."Hào run lên trong vòng tay ấy. Nước mắt anh rơi xuống áo Hoàng, nóng bỏng như lửa. Nhưng giữa cơn run rẩy, anh chậm rãi vươn tay, nắm lấy vạt áo người kia.Lần đầu tiên sau nhiều năm, Hào thôi trốn tránh. Anh để cho một người khác bước vào thế giới đã nát vụn của mình.
Đêm hôm đó, khi Hoàng ra về, Hào ngồi một mình trong căn phòng tối. Bên ngoài, mưa rơi lất phất. Anh nhìn ra cửa sổ, thấy chậu cây nhỏ vẫn hứng giọt nước, lá rung khẽ.Trong lòng, nỗi đau chưa hề biến mất. Nhưng giữa những vết nứt, có một mầm xanh bé nhỏ vừa ló rễ.
Hào thì thầm trong đêm:
— "Huy Hoàng... nếu một ngày tôi làm anh thất vọng... liệu anh có rời đi không?"Tiếng mưa trả lời bằng sự im lặng.
— "Anh... có bao giờ thấy mình chẳng đáng để được yêu thương không?"Hoàng khựng lại. Câu hỏi bất ngờ làm ngực anh nhói lên. Anh muốn phủ nhận ngay, nhưng kìm lại. Anh biết Hào cần được nói, chứ không cần nghe những lời vội vã.Hào cười nhạt, nụ cười run rẩy:
— "Tôi từng tin rằng mình được yêu... nhưng cuối cùng... chỉ là công cụ, là trò đùa."Bàn tay anh siết chặt vạt áo. Ký ức dần tuôn ra, như cánh cửa lâu nay bị khóa chặt bỗng bật mở.— "Người đó... từng là tất cả của tôi. Anh ta dịu dàng, quan tâm... đến mức tôi nghĩ mình may mắn. Nhưng rồi... càng ngày, anh ta càng thay đổi. Lời nói ngọt ngào biến thành lạnh lùng. Cái ôm trở thành xiềng xích. Tôi bị kiểm soát, bị ép buộc... đến khi không còn nhận ra bản thân nữa."Giọng Hào lạc đi, vỡ vụn.
— "Mỗi lần tôi phản kháng, anh ta đều cười nhạt, bảo rằng tôi yếu đuối, rằng chẳng ai ngoài anh ta có thể chấp nhận tôi. Và... tôi đã tin. Tôi đã để mặc... để mình bị dày vò. Cho đến ngày không chịu nổi nữa, tôi bỏ đi. Nhưng..."Hàng mi Hào run lên, giọt lệ nóng hổi rơi xuống mu bàn tay. — "Dù đã rời xa, tiếng nói đó vẫn ở trong đầu. Rằng tôi không xứng đáng. Rằng tình yêu chỉ mang đến tổn thương. Tôi đã nghĩ... có lẽ cả đời này, tôi sẽ chẳng thể yêu ai nữa."Hoàng lặng người. Tim anh thắt lại từng hồi, như có ai bóp nghẹt. Anh muốn ôm Hào ngay lập tức, nhưng lại sợ hành động vội vàng chỉ làm Hào thêm sợ hãi. Anh kiềm chế, giọng trầm ấm, dịu dàng:
— "Nhật Hào... cậu không hề vô giá trị. Không phải lỗi của cậu. Người sai là hắn, không phải cậu."Hào ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:
— "Anh nói vậy... nhưng anh đâu biết. Vết thương này... sâu lắm. Đến bây giờ, tôi vẫn run khi nghe giọng anh ta. Tôi vẫn sợ... nếu mình tin ai đó thêm lần nữa... tôi sẽ lại bị bỏ lại, bị nghiền nát."Khoảnh khắc ấy, Hoàng không kìm được nữa. Anh đứng dậy, vòng ra sau quầy, nhẹ nhàng ôm lấy Hào. Cái ôm không xiết chặt, chỉ vừa đủ để Hào cảm nhận hơi ấm.— "Mình không hứa sẽ xóa đi quá khứ. Nhưng mình có thể ở đây, mỗi ngày, để nhắc cậu rằng cậu đáng được yêu, đáng được sống thanh thản. Mình sẽ không biến mất. Dù cậu có tin hay không."Hào run lên trong vòng tay ấy. Nước mắt anh rơi xuống áo Hoàng, nóng bỏng như lửa. Nhưng giữa cơn run rẩy, anh chậm rãi vươn tay, nắm lấy vạt áo người kia.Lần đầu tiên sau nhiều năm, Hào thôi trốn tránh. Anh để cho một người khác bước vào thế giới đã nát vụn của mình.
Đêm hôm đó, khi Hoàng ra về, Hào ngồi một mình trong căn phòng tối. Bên ngoài, mưa rơi lất phất. Anh nhìn ra cửa sổ, thấy chậu cây nhỏ vẫn hứng giọt nước, lá rung khẽ.Trong lòng, nỗi đau chưa hề biến mất. Nhưng giữa những vết nứt, có một mầm xanh bé nhỏ vừa ló rễ.
Hào thì thầm trong đêm:
— "Huy Hoàng... nếu một ngày tôi làm anh thất vọng... liệu anh có rời đi không?"Tiếng mưa trả lời bằng sự im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store