Huy Hoang X Be Troc Hoanghao Aog Fpt X Flash Tan Tro Duoi Mua
Sau buổi chiều hôm ấy, khoảng cách giữa Hào và Hoàng như được rút ngắn lại. Hào không còn né tránh nữa, dù vẫn dè dặt. Hoàng thì kiên nhẫn, không gặng hỏi, chỉ lặng lẽ xuất hiện mỗi ngày, mang theo tiếng cười và một chút bình yên.
Buổi sáng, Hào mở tiệm, thường thấy Hoàng đứng ngoài hiên, tay cầm ly cà phê nóng.
— “Cho mình gửi ly này, coi như tiền vé vào tiệm.”Hào lắc đầu, nhưng môi lại cong nhẹ. Lúc anh không để ý, Hoàng đặt ly cà phê xuống quầy, rồi thong dong đi chọn sách, như thể nơi này vốn đã thuộc về anh từ lâu.Buổi trưa, Hoàng hay gọi Hào cùng ăn. Có khi là quán cơm bình dân đầu ngõ, có khi chỉ là hộp bánh bao nóng hổi. Cả hai ngồi bên vỉa hè, khói bốc nghi ngút, nhìn dòng xe tấp nập trôi qua. Lần nào Hào cũng nói “ăn ở đây à?”, nhưng lần nào cũng ăn hết sạch.Buổi tối, khi khách đã về, Hoàng ngồi đọc sách, còn Hào sắp xếp kệ. Không cần nhiều lời, sự hiện diện ấy cũng đủ làm căn tiệm nhỏ thêm ấm áp.
Một hôm, Hoàng bất ngờ mang đến một chậu hoa nhỏ, đặt trên bậu cửa sổ.
— “Hào thấy chỗ này hợp với màu xanh.”Hào nhìn chậu cây, thoáng ngẩn ra. Đã lâu lắm rồi căn tiệm mới có thêm chút sắc màu tươi tắn. Anh khẽ hỏi:
— “Anh… thích hoa sao?”Hoàng nhún vai:
— “Không hẳn. Nhưng mình nghĩ cậu cần một thứ gì đó sống động, để mỗi sáng nhìn vào không thấy u tối nữa.”Hào cúi xuống, chạm khẽ vào lá non. Lòng anh thoáng rung động, vừa ấm áp vừa mơ hồ sợ hãi. Anh bắt gặp ánh mắt Hoàng, vội quay đi. Nhưng trong tim, có một điều gì đó lặng lẽ nảy mầm.
Những ngày sau đó, họ cùng nhau đi dạo quanh hồ vào buổi chiều. Hoàng kể đủ chuyện vụn vặt: công việc, bạn bè, những câu chuyện hài vô nghĩa. Hào ít nói, nhưng thỉnh thoảng lại mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi khiến Hoàng muốn giữ mãi.Một lần, Hoàng chỉ lên bầu trời nhuộm hoàng hôn, nói:
— “Mình thích khoảnh khắc này. Vì nó đẹp, nhưng ngắn ngủi. Như nhiều thứ trong đời.”Hào lặng người. Trong đáy mắt anh, nỗi sợ hãi ánh lên, như thể lời ấy là một điềm báo. Anh khẽ siết chặt tay áo, tự hỏi: “Liệu khoảng trời này… rồi cũng sẽ tàn?”
Thời gian trôi đi, họ dần có thói quen về nhau. Hoàng quen với việc dọn sách cùng Hào, quen với mùi giấy cũ và tiếng chuông cửa. Hào quen với tiếng bước chân Hoàng ngoài hiên, quen với ánh mắt luôn chờ đợi.Mọi thứ nhẹ nhàng đến mức Hào đôi khi tự hỏi: “Có lẽ… đây chính là hạnh phúc?”Nhưng sâu trong tim, một nỗi bất an vẫn rình rập. Hào biết rõ, quá khứ của anh chưa từng biến mất. Nó chỉ đang im lặng chờ một ngày trồi lên, xé toang bình yên mong manh này.
Và rồi, vào một buổi tối cuối thu, khi Hào vừa khóa cửa tiệm, thì một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng:
— “Lâu rồi mới gặp, Nhật Hào.”Anh sững người. Bàn tay cầm chìa khóa run bần bật. Giọng nói ấy, anh không thể nào quên. Giọng nói của người đàn ông đã để lại trong anh những vết sẹo không bao giờ mờ.Khoảnh khắc bình yên tan vỡ.
Buổi sáng, Hào mở tiệm, thường thấy Hoàng đứng ngoài hiên, tay cầm ly cà phê nóng.
— “Cho mình gửi ly này, coi như tiền vé vào tiệm.”Hào lắc đầu, nhưng môi lại cong nhẹ. Lúc anh không để ý, Hoàng đặt ly cà phê xuống quầy, rồi thong dong đi chọn sách, như thể nơi này vốn đã thuộc về anh từ lâu.Buổi trưa, Hoàng hay gọi Hào cùng ăn. Có khi là quán cơm bình dân đầu ngõ, có khi chỉ là hộp bánh bao nóng hổi. Cả hai ngồi bên vỉa hè, khói bốc nghi ngút, nhìn dòng xe tấp nập trôi qua. Lần nào Hào cũng nói “ăn ở đây à?”, nhưng lần nào cũng ăn hết sạch.Buổi tối, khi khách đã về, Hoàng ngồi đọc sách, còn Hào sắp xếp kệ. Không cần nhiều lời, sự hiện diện ấy cũng đủ làm căn tiệm nhỏ thêm ấm áp.
Một hôm, Hoàng bất ngờ mang đến một chậu hoa nhỏ, đặt trên bậu cửa sổ.
— “Hào thấy chỗ này hợp với màu xanh.”Hào nhìn chậu cây, thoáng ngẩn ra. Đã lâu lắm rồi căn tiệm mới có thêm chút sắc màu tươi tắn. Anh khẽ hỏi:
— “Anh… thích hoa sao?”Hoàng nhún vai:
— “Không hẳn. Nhưng mình nghĩ cậu cần một thứ gì đó sống động, để mỗi sáng nhìn vào không thấy u tối nữa.”Hào cúi xuống, chạm khẽ vào lá non. Lòng anh thoáng rung động, vừa ấm áp vừa mơ hồ sợ hãi. Anh bắt gặp ánh mắt Hoàng, vội quay đi. Nhưng trong tim, có một điều gì đó lặng lẽ nảy mầm.
Những ngày sau đó, họ cùng nhau đi dạo quanh hồ vào buổi chiều. Hoàng kể đủ chuyện vụn vặt: công việc, bạn bè, những câu chuyện hài vô nghĩa. Hào ít nói, nhưng thỉnh thoảng lại mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi khiến Hoàng muốn giữ mãi.Một lần, Hoàng chỉ lên bầu trời nhuộm hoàng hôn, nói:
— “Mình thích khoảnh khắc này. Vì nó đẹp, nhưng ngắn ngủi. Như nhiều thứ trong đời.”Hào lặng người. Trong đáy mắt anh, nỗi sợ hãi ánh lên, như thể lời ấy là một điềm báo. Anh khẽ siết chặt tay áo, tự hỏi: “Liệu khoảng trời này… rồi cũng sẽ tàn?”
Thời gian trôi đi, họ dần có thói quen về nhau. Hoàng quen với việc dọn sách cùng Hào, quen với mùi giấy cũ và tiếng chuông cửa. Hào quen với tiếng bước chân Hoàng ngoài hiên, quen với ánh mắt luôn chờ đợi.Mọi thứ nhẹ nhàng đến mức Hào đôi khi tự hỏi: “Có lẽ… đây chính là hạnh phúc?”Nhưng sâu trong tim, một nỗi bất an vẫn rình rập. Hào biết rõ, quá khứ của anh chưa từng biến mất. Nó chỉ đang im lặng chờ một ngày trồi lên, xé toang bình yên mong manh này.
Và rồi, vào một buổi tối cuối thu, khi Hào vừa khóa cửa tiệm, thì một giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng:
— “Lâu rồi mới gặp, Nhật Hào.”Anh sững người. Bàn tay cầm chìa khóa run bần bật. Giọng nói ấy, anh không thể nào quên. Giọng nói của người đàn ông đã để lại trong anh những vết sẹo không bao giờ mờ.Khoảnh khắc bình yên tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store