Husky và sư tôn mèo trắng của hắn ( phiên bản khác )
chương 10 : hai Sở Vãn Ninh
Sau khi Sở Vãn Ninh quay người đi bỏ xa hai đứa đồ đệ đần thì, có cái dây răng băng màu ngân theo sống lưng đè lên tóc của y bò lên vai vòng vài vòng quanh cổ y cọ cọ vài cái vào mặt như đang bán manh làm nũng
" Ninh , tối hôm nay ngươi nghĩ ai sẽ là người làm chủ cơ thể hắn "
Sở Vãn Ninh tay xoa xoa đầu Sương Hoa làm nó thỏa mãn thấy thật thoải mái , giọng lãnh đạm nhưng ôn nhu nói
" Không biết nhưng dù thế nào hắn cũng là đồ đệ của ta , dù kiếp này hay kiếp trước "
Nhớ lại ngày hôm qua lúc hoàng hôn qua đi màn đêm buông xuống trước khi y đi sủa lại kết giới thì y cảm nhận được ở ngọn núi sau Tử Sinh Đỉnh có dấu hiệu dao động linh lực rất kì lạ nhưng lại quen thuộc với y đó là cấm thuật ' sinh tử thời không ' được mở ra , có kẻ đi đến thế giới này , khi y đến thì không thấy kẻ thi triển đâu .
Chờ một hồi không quá lâu thì xa xa trông thấy một thân bạch y đối lập với một thân hắc y của mình , làm y nhớ lại những ngày trước .
Làm lòng ngực y thắt lại đến cùng cực nếu y hiện tại không đeo mặt nạ ngưới ta sẽ có thể thấy sắc mặt y khó coi đến thế nào .
Đến khi người đó tới thì Sở Vãn Ninh lên tiếng " ngươi cớ sao lại đến đây , ngươi không phải người của hồng trần này , ngươi nên biết dùng cấm thuật sẽ trả giá đắt " cái giọng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, xung quanh y tỏa ra cái khí chất người sống chớ đến gần cộng thêm đêm đen và bộ hắc y đang mặc trên người làm cho y thập phần đáng sợ .
Làm cho người ta nhìn vào sẽ liên tưởng ngay đến tử thần .
Người mặc bạch y nghe thấy liền giật mình nghĩ bị phát hiện có chút khẩn trương , thì Sở Vãn Ninh đứng bên cạnh một cái cây to ở cách vết rách do ' sinh tử thời không ' tạo ra không xa đứng trong màn đêm của cây to tạo ra thêm bộ hắc y mặt nạ đen chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng sắc bén khiến ai nhìn thấy cũng có thể lẩy bẩy tay chân ngã khụy xuống đất vì sợ hãi, áp lực .
Trên quai xương còn có một con rắn màu ngân mắt sắc kim sắc bén nhìn ra , ánh mắt cũng không thua kém gì chủ nhân của mình .
" Không cần khẩn trương , bình tĩnh đi , ta có chuyện hỏi ngươi thôi "
Nói y xong bước ra khỏi bóng tối của cây cùng con rắn nhìn về phía người đối diện trong mắt y hiện lên tia khinh ngạc nhưng rồi lại trở về như cũ như chưa từng có bất kì cái gì ở đó .
Người mặc bạch y căng thẳng cảnh giác nhìn về Sở Vãn Ninh một thân màu đêm đen cùng con rắn cũng đang nhìn chằm chằm vào mình như một miếng mồi ngon nói
"Ngươi muốn gì "
Cảm giác vừa lạ vừa quen trong người mặc bạch y khiến y càng thêm cảnh giác với người đối diện với mình .
Lúc này Sở Vãn Ninh mới nhìn kĩ được người mặc bạch y , thân người nhỏ nhắn mảng mai như chỉ cần có gió thổi sẽ đổ có thể thấy rõ được cả sự chật vật , suy yếu của người mặc bạch y , tóc được xõa ra , ngũ quan tao nhã lịch sự đẹp đẽ mắt phượng lãnh đạm cong lên cảnh giác , làn da mặc dù trong đêm tối cũng như đồ gốm trắng .
Sở Vãn Ninh đang quan xác người mặc bạch y thì Sương Hoa con rắn trên người y theo cánh tay bò xuống đến bên người mặc bạch y bò xung quanh nhìn nhìn đánh giá rồi mới quay lại dọc theo cánh tay y bò lên lại chỗ cũ thì thầm vào tay Sở Vãn Ninh .
Người mặc bạch y thấy con rắn bò lại chỗ mình lòng đầy căng thẳng , sau một hồi thấy con rắn bò lại chỗ cũ lòng cũng nhẹ lại nhưng chưa được bao lâu thì lại thấy nó thì thầm vào tai hắc y nhân trước mắt lòng lại như đá treo trên cao .
Sở Vãn Ninh nghe xong Sương Hoa nói thì liếc về phía đối diện rồi hạ một kết giới xung quanh, bên ngoài kết giới thì nhìn vào sẽ không thấy gì , y tiện tay búng ra vài ngọn lửa nhỏ đỏ cam làm sáng lên mọi thứ xung quanh những ngọn lửa như có linh tính bay khắp kết giới hóa đủ hình dáng đom đóm, hồ điệp, trông rất thơ mộng đẹp đến câu hồn phách nói : "ngươi đang tìm ta ? "
Người mặc bạch y kinh ngạc nhìn thấy một màn này nghĩ làm sao lại có thể điều khiển linh lực được như vậy quá khéo léo , quá cường đại hắc y nhân này còn mạnh hơn chính mình thời hoàng kim nữa trên tất cả y ra tay quá tùy tiện, ánh mắt càng thêm cảnh giác nhưng khi nghe hắc y nhân nói xong mặt biểu cảm không hiểu nhìn một người một rắn kia .
Thấy y như vậy Sở Vãn Ninh chợt nhận ra mình đang đeo mặt nạ cũng không thích lắm giơ tay cởi chiếc mặt nạ đen ra rồi mặt bình tĩnh như sự yên lặng trước nguy hiểm nhìn người mặc bạch y .
Người mặc bạch y sửng sốt nhìn hắc y nhân đối diện .
Y không ngờ người mình đang tìm lại tìm thấy mình .
Khuân mặt đằng sau chiếc mặt nạ được hé lộ , đó là một khuân mặt rất đẹp khiến ai nhìn vào cũng muốn y là của mình .
Hai người nhìn nhau không nói gì bởi gì cả hai đều biết người khi là ai .
Người mặc bạch y không còn căng thẳng cảnh giác như lúc nãy nữa mà nhìn vào chính mình ở đây.
' Sở Vãn Ninh ' nhìn Sở Vãn Ninh giống mình, thậm chí còn trẻ hơn mình hồi trước nhưng thân hình nho nhã tuấn mỹ hơn, khí chất lỗi lạc hơn, thanh tu xuất trần hơn, ngũ quan tao nhã lịch sự hơn đã thế lại còn tinh xảo , mắt phượng lạnh lùng sắc bén sâu không đáy như nhìn thấu tất thảy cũng đẹp đến ai nhìn vào cũng hồn bay phách lạc lại thêm chút quyến rũ, da y dưới ánh sáng thì như thủy tinh trong suốt, quanh thân được phủ lên sự lạnh lẽo người sống chớ đến gần cộng thêm bộ y phục và linh kiện y mang trên người càng tôn lên được vẻ đẹp thiên ban của y nhưng cũng nó cũng khiến Sở Vãn Ninh đáng sợ hơn nếu mang mặt nạ vào thì không khác tử thần đến là bao.
Phải nói y hơn ' mình ' rất nhiều .
Dù cho phải nói là ' Sở Vãn Ninh ' không quan tâm nhan sắc vẻ bề ngoài nhưng cũng không khỏi khen chính 'mình' ở hồng trần này .
Nhìn vào chỉ có thể hình dung là đệ nhất mỹ nhân tu chân giới, có khi năm chữ này cũng không đủ để nói lên hết vẻ đẹp của y .
Cả hai đều là Sở Vãn Ninh nhưng bên ngoài lại khác biệt quá lớn , ' Sở Vãn Ninh ' còn nhớ khi xưa 'mình' cũng gặp qua không ít tuyệt đại mỹ nhân , chính 'mình' cũng được người khác xưng là một trong nhưng mỹ nhân đẹp nhất của tu chân giới nhưng đứng đây nhìn thấy chính 'mình' ở đây thì y có thể dám chắc rằng Sở Vãn Ninh ở đây nếu nói y đẹp thứ hai thì không ai xứng thứ nhất .
Y cảm thấy chính 'mình' ở đây đẹp như vậy thì đeo mặt nạ là đúng rồi nếu không sẽ gây ra một hồi mưa gió giông bão không nhỏ đâu .
sau khi mở mặt nạ ra để xác nhận thân phận thì Sở Vãn Ninh cũng nhanh chóng đeo lại mặt nạ vào
Sương Hoa trên quai xương thấy vậy thì cọ tới cọ lui vào mặt y làm nũng bán manh cầu được vuốt ve, phải nói tuy ngày nào nó cũng được thấy nhưng mỗi khi Sở Vãn Ninh mang mặt nạ vào nó vẫn thấy tiếc cho khuân mặt đẹp đến nhường ấy bị che đi nhưng đáng tiếc cho nó là Sở Vãn Ninh lại không biết giá trị nhan sắc của mình khủng đến mức nào .
Thấy Sương Hoa như vậy Sở Vãn Ninh cũng xoa đầu nó , thấy nó hài lòng rồi mới dừng .
Sở Vãn Ninh lúc này mới tập trung nhìn chính mình ở hồng trần khác cũng quá thảm rồi linh hạch không còn mà vẫn có thể mở ra ' sinh tử thời không ' thì cũng đã rất được rồi .
" Ngươi vừa chuyển một phần hồn của Mặc Nhiên đồ đệ của ngươi và ngươi vào trong ' Mặc Nhiên ' ở đây "
' Sở Vãn Ninh ' nghe thì giật mình nói : " đúng vậy , sao ngươi biết " y không phủ nhận việc mình làm .
Nghe vậy Sở Vãn Ninh sau chiếc mặt nạ nhíu mi
" Cảm nhận được, ngươi có biết rằng chuyển hồn, người được chuyển sẽ phải đấu tranh với nguyên chủ để giành quyền làm chủ hay không "
' Sở Vãn Ninh ' lại giật mình hoảng hốt nghĩ sao 'mình' không hề hay biết về việc này chuyện này.
" Ngươi nói rõ ra "
Y cố đè nén cảm xúc giọng hơi run nếu nghe không kĩ thì có thể sẽ không phát hiện ra nhưng đối với Sở Vãn Ninh mà nói thì chuyện gì trong phạm vi của y thì đều có thể nghe được rõ ràng cả .
" Có thể nói ngươi chuyển hồn của Mặc Nhiên của ngươi vào trong ' Mặc Nhiên ' ở đây thì tụi nó sẽ phải đấu tranh giàng quyền kiểm xoát thân thể nếu như Mặc Nhiên của ngươi thắng thì nó sẽ có quyền điều khiển là trở thành chính Mặc Nhiên ở đây còn thua thì phần hồn được chuyển vào sẽ tan biến hay đúng hơn là hồn phi phách tán "
Y vừa nói vừa đùa với Sương Hoa đang bò ở trên cánh tay trái của mình một cách vui vẻ không để ý đến lời mình vừa nói có bao nhiêu trọng lượng với ' Sở Vãn Ninh ' kia
Nhìn Sở Vãn Ninh vẫn điềm tĩnh không gợn sóng nói như không phải chuyện liên quan đến mình ' y ' không nghĩ rằng chính mình ở đây lại lạnh như vậy , y đau lòng
" Vậy ' Mặc Nhiên ' ở đây sau khi thua thì sao ? "
" 'Mặc Nhiên' sẽ không chết chỉ là sẽ dung hợp hồn của mình vào Mặc Nhiên của ngươi sẽ thành một phần với Mặc Nhiên của ngươi, ngươi nên cảm thấy rất may mắn là hai đứa tụi nó giống nhau đều là Mặc Nhiên là đồ đệ của chúng ta nếu không tụi nó phải người sống ta chết và ta cũng sẽ không để yên như vậy "
' Sở Vãn Ninh ' nghe được như vậy liền yên lòng khẽ mỉm cười .
Y không nói rằng hai Mặc Nhiên kia có thể cùng tồn tại nếu tụi nó biết nhường nhịn nhau nhưng Sở Vãn Ninh biết đồ đệ của mình sẽ không chịu như vậy .
" Cảm ơn, nãy ngươi nói ta đang tìm ngươi thì đúng vậy , ta muốn đưa ngươi một phần hồn của ta "
Sở Vãn Ninh không nói gì như đã biết , nhìn vào ' Sở Vãn Ninh ' nói : " ngươi ở bên đó phải như thế nào mới có thể khiến ngươi như hoa sắp tàn như vậy đến cả linh hạch cũng vỡ thành từng mảnh phải dựa hết vào Cửu Ca để mở ' sinh tử thời không ' qua đây làm những việc này ? "
' Sở Vãn Ninh ' cười khổ , mắt phượng rũ xuống đau khổ, mất mát nhìn chính 'mình' ở đây không nói gì chỉ lặng im .
Quang cảnh đẹp đẽ xung quanh như cảm ứng được cảm xúc của y trở nên trầm lạnh u buồn .
Thấy y không muốn nói Sở Vãn Ninh cũng không ép buộc , Sương Hoa thì chỉ Sở Vãn Ninh lại gần ' y ', Sở Vãn Ninh cũng không nói gì lại gần ' Sở Vãn Ninh ' đưa cánh tay mà Sương Hoa đang bò trên đó đến trước mặt 'y' .
Sương Hoa bò dộc theo cánh tay đến trước mặt ' Sở Vãn Ninh ' cọ cọ vào mặt an ủi ' y ' nhưng đuôi thì vẫn quấn chặt tay Sở Vãn Ninh được một lúc rồi thì lại nhanh chóng bò lên cổ Sở Vãn Ninh quấn vài vòng quanh cổ y rồi gác đầu lên vai y không làm gì nữa .
' Sở Vãn Ninh ' thấy vậy thì muốn phì cười trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn phải biết từ trước đến giờ không ai an ủi y cả đặc biệt từ khi ' y ' không còn linh hạch những ngày tháng đó rất đau khổ , nên ' y ' bây giờ lòng đầy vui vẻ cảm ơn .
Sau đó ' Sở Vãn Ninh ' đưa tay ra muốn bắt tay, Sở Vãn Ninh ngầm biết ý của ' y ' cũng không vạch trần .
Nắm tay ' y ' thì lúc sau y cảm nhận có cái gì đó đi vào trong linh hồn mình nhưng cảm nhận được nó không có ý gì cũng bỏ qua vì y biết đó là một phần hồn của ' Sở Vãn Ninh ' y bỏ tay ra .
" Ngươi như vậy sẽ không sao đi , ngươi chia hồn mình ra đưa cho ta và Mặc Nhiên thì ngươi bây giờ chỉ còn có một phần hồn duy nhất của mình đấy "
' Sở Vãn Ninh ' lắc đầu ý bảo sẽ không sao
" Ngươi không cần lo lắng , sở dĩ ta làm vậy là vì ở hồng trần của ta có kiếp nạn nên ta muốn thay đổi hồng trần này để kiếp nạn đó không xảy ra ở đây "
Dứt lời thì có một bình ngọc được ném qua cho 'y' .
' Sở Vãn Ninh ' mặt gơ gác nhờ nhìn Sở Vãn Ninh vừa ném cho 'mình' bình ngọc.
" Cái sẽ giúp ích cho ngươi đó uống đi , ta không biết thuốc ta chế ra có giúp ngươi được không nhưng mà có còn hơn không "
' Sở Vãn Ninh ' ngạc nhiên 'mình' ở đây lại biết y thuật .
Lúc này Sương Hoa nãy giờ không nói gì giờ lại lên tiếng giọng vui vẻ lạc quan .
" Ninh biết nhiều thứ lắm chừng này không là gì đâu ngươi cứ nhận đi "
' Sở Vãn Ninh' nhìn bình ngọc trong tay gật đầu cảm ơn có thể thấy rõ sự bình yên trong lời nói .
' Y ' mở bình ngọc hương thảo mộc lan tỏa khắp nơi , mùi hương thơm dịu nhẹ , làm cho người ta cảm thấy thư thái , thoải mái , dễ chịu làm cho sự mệt mỏi , u sầu tan biến vào hư không chỉ để lại sự bình yên .
' Sở Vãn Ninh ' ngửi vào cảm giác thật sự rất thoải mái , 'y' uống hết bình thuốc thì thấy rõ chuyển biến trong người , những đau đớn biến mất thay vào đó là một nguồn linh lực đi khắp cơ thể chữa trị và xoa dịu .
" cảm ơn ta thật sự rất cảm ơn " giọng 'y' hơi nghẹn ngào như muốn khóc ' Sở Vãn Ninh ' không biết tại sao ' mình ' lại như vậy , nhưng rất nhanh ' y ' đã khôi phục lại bộ dạng lãnh đạm .
" Ta không có cái gì tặng ngươi cả nên chỉ có thể chúc ngươi bình an may mắn "
Sở Vãn Ninh chỉ gật đầu sau đó tránh đường đưa ' y ' vào vết rách ' sinh tử thời không '
" Hãy cố gắng sống thật tốt "
Y chỉ nói lời chia tay với ' Sở Vãn Ninh ' giọng nói ôn nhu ấm áp trái ngược với hình dáng tử thần của y .
" Nhớ sống thật tốt nha chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi "
Sương Hoa cũng nói lời chia ly với ' y' giọng trẻ con nhí nhảnh
' Sở Vãn Ninh ' đang đi quay lưng với bọn họ đầu hơi quay lại gật đầu
" Ta sẽ cố gắng sống thật tốt , cảm ơn "
Hai dòng nước mắt của 'y' không kìm được trào ra , ' y ' lần đầu tiên trong đời ' y' là chính 'mình' được nở một nụ cười hạnh phúc như vậy giống như 'y' đã chịu đựng rất nhiều điều giờ mới được phóng thích , sau đó bước vào vết rách ' sinh tử thời không '.
Khi vết rách đã khép lại chỉ còn hai bọn họ đứng đó kết giới đã được phá giải cũng không còn những đốm lửa tất cả giờ chỉ còn là một màn đêm cùng những làn gió lạnh buốt trong khung cảnh thê lương cô đơn đó chỉ có một hình bóng màu đen đang bước đi thấy bóng người đó khiến ta không khỏi sót thương trong đêm tối hình bóng đó thật sự rất cô đơn và buồn bã .
Sương Hoa lên tiếng : " Ninh ngươi không cần quá buồn dù gì chủ nhân cũng không mong Ninh như vậy "
Hình bóng màu đen đi trong đêm này là Sở Vãn Ninh gật đầu sờ sờ Sương Hoa
" Ừm , cảm ơn giờ chúng ta về thôi chứ " giọng y mền mại ôn nhu trong trẻo như nước
" Ừm về thôi , Ninh ta muốn ăn thịt "
" Vậy tí về sẽ làm cho ngươi "
" Làm cho bọn Hắc Phong nữa ăn là phải đông mới vui "
" Ừm "
Hình bóng màu đen giờ không còn cô đơn và buồn bã nữa giờ nó đã được soi sáng bởi ánh trăng dần ló dạng sau khi bị mây che khuất , cảnh tượng giờ mới bình yên và tươi sáng dù cho đây là vào ban đêm .
Tâm trạng của Sở Vãn Ninh giờ cũng vui vẻ hơn , đôi môi y cong lên thành một nụ cười làm cho ta cảm thấy bình tâm sau lớp mặt nạ màu đen đẹp đẽ tinh xảo .
Nhưng đó là ngày hôm qua.
" Ninh đến rồi " giọng nói vui vẻ của Sương Hoa vang lên
Làm y thoát ra khỏi sự hồi tưởng của mình .
" À , ừ " Sở Vãn Ninh ấp úng nói
" Ninh đang suy nghĩ gì vậy "
" Ta chỉ đang nhớ lại ngày hôm qua thôi "
" Vậy à , thôi đừng quá lo giờ Ninh mau đi nghỉ ngơi đi để tí còn đi thăm chủ nhân "
" Vậy thì được rồi "
Sở Vãn Ninh cũng không nói gì nữa đi vào Hồng Liên Tạ Thủy .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store