(Hương-Khuê) Người yêu là kẻ thù (cover)
8.Phụ nữ quyến rũ
Cả một tiết học đứng trong góc lớp tê liệt cả đôi chân, Lan Khuê nguyền rủa tên đầu sỏ Phạm Hương chết không tử tế được cho đến tận hết tiết học.Đến khi trở lại chỗ ngồi, đôi chân mỏi rã rời chẳng còn tí cảm giác nào."Lan Khuê, cậu thật đáng thương!" Lan Khuê thấy Kim Chi đồng thời là bạn thân nhất của cô đang xem tiểu thuyết tình cảm nước mắt lưng tròng buông quyển truyện trong tay xuống, quăng cho Lan Khuê một cái nhìn vô cùng cảm thông. Nàng ấy điển hình cho hình tượng tiểu mỹ nhân dịu dàng điềm tĩnh kiêm đa sầu đa cảm, chỉ đọc một cuốn tiểu thuyết thôi mà cũng xúc động đến rơi nước mắt, ngây thơ thuần khiết khiến cho Lan Khuê không thể không lo nàng ấy sẽ bị người ta ăn đến cả khớp xương cũng không còn."Cô giáo của chúng ta rõ ràng nhằm vào cậu, người khác có đến muộn cũng không bị phạt đứng." Vẻ mặt của nàng ấy trông còn đáng thương hơn Lan Khuê gấp trăm lần, lại còn bênh vực hộ Lan Khuê, Lan Khuê đưa cho nàng ấy một chiếc khăn tay, trước hết để nàng ấy lau hết nước mắt đi đã, không Lan Khuê xem lại thấy xót xa."Loại nữ sinh như tớ mà bà ấy thích thì đúng là thần kinh bà ấy có vấn đề.""Ai! Không muốn nói nữa thì thôi vậy!"Nói xong, nàng lau lau nước mắt, tiếp tục xem cuốn tiểu thuyết trong tay.Tại cái thời đại chuyện lên lớp quyết định toàn bộ cái gọi là nghĩa vụ giáo dục, có thầy cô nào thích một con người không có ý chí tiến thủ không.Thật ra trước đây Lan Khuê học cũng không tệ lắm, về sau nghĩ kỹ thì lại thấy nếu như có một ngày Lan Khuê thật sự sẽ giết Phạm Hương, may thì được vệ sĩ của chị ta cho chết toàn thây, không may thì nói không chừng lại phải vào tù suốt đời, học có ích lợi gì đâu?Đến khi Lan Khuê hiểu ra điều này, cô dứt khoát không chịu tiến bộ, lên lớp thì nhìn chằm chằm lên bảng nhưng đầu óc cứ đặt ở trên mây, buổi tối về nhà thì ngồi với Phạm Hương trên sofa giết thời gian. Bởi thế đến khi thi, Lan Khuê ngồi cắn bút hai giờ đồng hồ cũng tính không ra một cái đề vật lý, thành tích vốn ổn định đã tụt dốc không phanh.Cô giáo nói muốn gặp mặt phụ huynh Lan Khuê, Lan Khuê rất thành thật nói cho cô ấy biết rằng Lan Khuê không có cha cũng không có mẹ, chẳng có thân thích. Cô ấy lục lọi, giở lại hồ sơ của Lan Khuê, thấy mỗi cột người giám hộ đều trống không, im lặng triệt để, từ đấy về sau luôn luôn không xem Lan Khuê vừa mắt. Phạt đứng vẫn còn nhẹ đó, có đôi khi còn bắt cô chép phạt đến nỗi tay bị chuột rút, bưng đống khóa luận trên lưng đến mức tưởng lưng gãy mất rồi, thậm chí còn phê bình Lan Khuê tơi bời trước mắt toàn bộ học sinh trong lớp...Cuối cùng, Lan Khuê phải rút ra một kết luận, Phạm Hương thật sự đối xử với Lan Khuê như một người chị dịu dàng yêu thương em gái!Cả buổi sáng, Lan Khuê buồn chán ngồi với Kim Chi đọc tiểu thuyết tình cảm, cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa.Lan Khuê hỏi nàng ấy có muốn đi ăn trưa cùng nhau không, nàng ấy vẫn còn đắm chìm trong tình tiết cuốn truyện mà không thoát ra được, chùi chùi nước miếng nói: "Đợi lát nữa đi mà, tớ đọc hết đoạn này đã..."Lan Khuê nhìn trời, cả trời đầy dấu chấm nhỏ.Lúc vào canteen ăn cơm, Lan Khuê tò mò nhìn vào đôi mắt sưng phù của Kim Chi hỏi: "Xúc động đến như vậy sao?""Người phụ nữ này thật tốt, vì người phụ nữ mình yêu mà cái gì cũng có thể vất bỏ, đáng tiếc là người phụ nữ không tim không phổi đấy không biết...""Thế nhưng chị ta là người xấu mà, chị ta cưỡng ép... muốn người phụ nữ ấy ở bên cạnh chị ta, giết người như ma quỷ... cái loại phụ nữ đấy phải chết vạn lần mới đúng, cậu còn rơi nước mắt vì cô." Lan Khuê thật sực không có cách nào chịu đựng được cái loại nhìn nhận tình yêu bị bóp méo này cùng với lòng thông cảm bi thương ấy.Kim Chi khinh bỉ trừng mắt với Lan Khuê: "Mình nói này Phạm Ngọc Lan Khuê, cậu có hiểu cái gì gọi là sự quyến rũ của người phụ nữ không hả?"Lan Khuê không hiểu, bên người Lan Khuê có một người phụ nữ chẳng hề quyến rũ, khiến cho Lan Khuê sống không được, chết cũng chẳng xong.Nàng ấy thấy vẻ mặt Lan Khuê rất là mù mờ, có lòng tốt đưa ra cao kiến, "Phụ nữ, phải dám yêu dám hận, dám làm dám nhận, thế mới gọi là quyến rũ!""Tớ cho rằng quyến rũ là từ miêu tả ngoại hình chứ." Đổi lại bằng một ánh bắt khinh bỉ, Lan Khuê không dám đưa ý kiến nữa, ngoan ngoãn lắng nghe chỉ bảo."Dù cho người ấy có lỗi với toàn bộ thế giới này, chỉ cần toàn tâm toàn ý bảo vệ người phụ nữ mình yêu, chính là một người phụ nữ tốt.""Quả thật là có trình độ có khác." Lan Khuê hỏi: "Nếu có một người phụ nữ rất yêu cậu, nhưng chị ta giết người, đốt nhà, không chuyện ác nào không làm, cậu cũng nguyện ý à.""Giết người, đốt nhà thì sao? Cứ giết người đốt nhà thì là người xấu hả?"Lan Khuê uống một ngụm nước, đối với vấn đề này Lan Khuê có quyền duy trì sự im lặng.Nàng ấy ngồi thẳng người, vô cùng kiên định nói với Lan Khuê: "Tớ thấy rằng Phạm Hương chính là người phụ nữ đáng để yêu nhất, nếu như người ấy yêu tớ..."Lan Khuê phun toàn bộ nước trong miệng lên mặt nàng ấy, dù là một giọt cũng không phí phạm!"Phạm Ngọc Lan Khuê!!!!""Xin lỗi! Xin lỗi!" Lan Khuê vội vàng đưa khăn tay ra lau sạch nước trên mặt nàng ấy, việc này thật sự không thể trách Lan Khuê được, lời nói của nàng ấy dọa Lan Khuê sợ chết đi. "Cậu nói ai cơ? Phạm Hương?""Đúng vậy! Có gì khó hiểu đâu.""Cậu biết chị ta?" Lan Khuê chỉ biết là khi chị ta đưa Lan Khuê đi dạo phố, luôn luôn có một số người nhàm chán nói với chị những lời mà cô nghe không hiểu, ví dụ như sáng sớm hôm nay chẳng hạn, thế nhưng Lan Khuê chưa bao giờ biết rằng chị ta lại nổi tiếng đến như vậy."Cậu đừng có nói với tớ là cậu không biết.""Tớ..." Lan Khuê lắc đầu, không hề do dự trả lời: "Không biết!"Lần này ánh mắt của nàng ấy là càng thêm khinh bỉ Lan Khuê hơn: "Một ngày của cậu biết những cái gì hả!"Lan Khuê cũng biết nhiều lắm chứ, thế mới không dám nói cho người khác biết là cô biết loại người như chị ta, sợ rằng người ta lại xếp Lan Khuê vào cùng một chỗ với loại người ấy."Người ấy rất rất quyến rũ nha."Quyến rũ? Nhớ tới khuôn mặt kia, Lan Khuê miễn cưỡng đồng ý.Nàng ấy lau đi nước miếng, tiếp tục nói: "Nghe nói vào thời điểm chị ấy vẫn còn trong xã hội đen, người nào trong thế giới ấy nghe thấy tên chị ấy cũng đều run sợ, người đắc tội chị ấy ban đêm cũng chẳng dám đi ngủ..."Nhớ lại vẻ mặt của cha Lan Khuê khi nhìn thấy chị, Lan Khuê cũng đồng ý."Hiện nay chị ấy thoái ẩn giang hồ... vẫn không ai có can đảm chọc vào...""Bạn Kim Chi thân mến, có phải bạn đã từng đọc tiểu thuyết võ hiệp rồi phải không?""Không nhiều lắm, tớ mới từng đọc khoảng 300 quyển... Thế nhưng tớ nghĩ nếu như chị ấy sống ở thời cổ đại, chắc chắn chị sẽ trở thành một đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa.""Là ma đầu tà giáo làm nhiều điều ác." Lan Khuê có lòng tốt sửa chữa lại."Đi đi! Chẳng có cách nào đả thông cái óc cậu hết!"Lan Khuê cúi đầu, tự mình kiểm điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store