ZingTruyen.Store

Huong Dan Tro Thanh Dai Ac Quy


"Ding Ding--"


Khi hoàng hôn buông xuống, tiếng chuông báo hiệu sự chuyển giao giữa ngày và đêm vang vọng khắp lâu đài Pankrati.


Tòa lâu đài tráng lệ này, sừng sững giữa gió mạnh và bão tuyết, tựa như một thanh kiếm lạnh lẽo xuyên qua bầu trời, nay đã bước vào khoảnh khắc sống động nhất trong ngày.


Những người hầu cúi đầu, khom lưng, mang theo những khay bạc đựng thức ăn và xếp hàng ngay ngắn đi về phía phòng tiệc. Chủ nhân của lâu đài, Acheros, ngồi trên chiếc ghế cao, mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa màu xanh lá cây rực rỡ. 


Một tay chống trán, dáng vẻ của Acheros có vẻ uể oải. Mái tóc dài, mềm mại của hắn buông xuống tận sàn nhà, tựa như một dòng suối ánh trăng lạnh lẽo.


Khi tiếng cánh cửa phòng tiệc mở ra, Acheros từ từ nhấc mi mắt, để lộ đôi đồng tử màu vàng dựng đứng, sắc bén hơn cả ánh mặt trời. Kết hợp với đôi khuyên tai hình thánh giá ngược màu vàng kim trên tai, chúng lấp lánh đến mức khiến Enoch, cậu quỷ nhỏ, cảm thấy nhức mắt.

Ước gì mình có thể đào chúng lên và biến thành tiền vàng, cậu thầm nghĩ.


Bên ngoài, Enoch cố tỏ ra ngoan ngoãn, thậm chí không dám bay quá cao. Ngón chân cậu chỉ cách mặt đất nửa đốt, lẩn vào giữa đám người hầu, trông chẳng có gì nổi bật.


Từng người hầu một bước đến chân cầu thang dẫn lên chiếc ghế cao của rồng, mở nắp khay bạc để Acheros xem bữa tối họ đã chuẩn bị.

Người hầu đầu tiên tiến lên, và câu trả lời của hắn là: "Cút đi."


Người hầu thứ hai nhận được câu trả lời tương tự: "Cút đi."


Sau khi con rồng ác độc nói "cút đi" cả trăm lần, Enoch bắt đầu hoảng sợ.


Cậu lặng lẽ vỗ cánh bay cao hơn để nhìn trộm những món ăn do các nô lệ khác nấu. Một số món trông tầm thường, trong khi một số khác lại tươi ngon, hấp dẫn. Nhưng Acheros đều không thích bất cứ món nào. Hóa ra con rồng này rất kén ăn, chỉ cần liếc mắt một cái không vừa ý, hắn sẽ đuổi người hầu cùng món ăn đi.

Vậy là bữa tối mình đã dày công chuẩn bị sẽ bị lãng phí sao?


Đôi môi hồng nhạt của Enoch mím chặt, lộ rõ vẻ lo lắng và bất lực.


Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến lượt Enoch. Cậu hít một hơi ấm, nâng khay bạc lên ngang đầu và chậm rãi tiến về phía chiếc ghế cao. Giọng cậu trong trẻo như tiếng họa mi hót: "Thưa Ngài Acheros, đây là bữa tối ta đã chuẩn bị cho Ngài."


Nhìn thấy những món ăn nhàm chán mà các người hầu khác mang đến, Acheros đã nhắm mắt lại, gần như ngủ gật. Nhưng giọng nói trong trẻo của Enoch khiến hắn đột ngột mở mắt. Đôi đồng tử vàng dựng đứng ánh lên một cái nhìn sắc lạnh, dừng lại trên mái tóc vàng óng của cậu quỷ nhỏ.


"452, nô lệ mới đáng yêu của ta." Giọng Acheros trầm và chậm, nhưng mang một sức hấp dẫn khó tả. Hắn vươn tay về phía Enoch, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khó đoán, vừa có vẻ ác ý lại vừa thích thú. "Mau lại đây, cho chủ nhân xem ngươi đã chuẩn bị món gì ngon?"


Ha ha, con rồng độc ác đã bị lừa!


Cuộc trả thù tàn độc đầu tiên của Enoch sắp bắt đầu!


Enoch kìm nén niềm vui trong lòng. Cậu định bay lên, nhưng rồi lại quyết định đi bộ để thể hiện sự vâng lời tuyệt đối và giảm bớt sự cảnh giác của con rồng. Enoch đáp xuống đất, cậu đã từng ngã xuống địa ngục, và giờ cậu ở đây để trả thù.


Một hành động thật vĩ đại, nghĩ đến đó Enoch nhếch khóe miệng. Cậu bước chân trần lên từng bậc thang, tiến về phía ngai vàng. Đôi mắt màu sapphire của cậu dường như tỏa sáng, lấp lánh hơn cả các vì sao, thu hút mọi ánh nhìn một cách đầy mê hoặc. Acheros cũng chăm chú nhìn cậu.


Enoch nhấc nắp bạc ra khỏi khay, nhìn thẳng vào con rồng và nói: "Thưa Ngài Acheros, tôi đã chuẩn bị một món ăn phương Đông vô cùng quý hiếm cho Ngài."


Đồ ăn phương Đông? Ta chưa bao giờ thử.


Lần này, Acheros thực sự hứng thú. Hắn dời mắt khỏi tiểu quỷ nhỏ và nhìn vào chiếc đĩa bạc: một bát súp màu xám đục, bên trong có một dải dài màu đen, không rõ hình dạng, đang trôi nổi.


"..."


Sau một khoảng lặng, con rồng nhướng mày: "Đây là đồ ăn phương Đông sao?"


Enoch giới thiệu. "Vâng. Món này có tên là 'Rồng đen vượt sông'."


Enoch giải thích rằng ở Đông Địa Ngục, người ta dùng hành lá để làm món "Rồng Xanh Vượt Sông." Vì cậu không có hành nên cậu dùng một cái đuôi thằn lằn đen to lớn để thay thế, và món ăn được đổi tên thành "Rồng Đen Vượt Sông."


Tuy nhiên, Acheros, một con rồng đen nhìn vào dải đen trong bát và thấy nó chẳng giống mình chút nào. "Cái này giống rồng đen chỗ nào?"


Enoch đáp lại. "Rồng ở Đông Địa Ngục dài và hẹp, còn chúng ta ở Tây Địa Ngục lại to lớn. Đây là rồng phương Đông, rồng đen phương Đông."


Con rồng phương Tây da đen to lớn: "..."


"Ngài Acheros, nếu Ngài không ăn bây giờ món ăn sẽ nguội mất," cậu quỷ tóc vàng thì thầm một cách nhẹ nhàng. "Xin Ngài hãy thử món tôi đã nấu."


Acheros cười khẽ và từ chối một cách đầy ẩn ý: "Không, tự ngươi ăn đi."


"..." Enoch cứng người. Lo lắng đến mức cậu thậm chí còn gọi thẳng tên của mình: "Chủ nhân! Đây là món ngon ta đặc biệt nấu cho Ngài. Chỉ Ngài mới được thưởng thức nó."


Con rồng rộng lượng nói: "Vậy thì ta sẽ ban cho ngươi đặc ân cùng ta thưởng thức món ngon này."


"..." Enoch hoàn toàn câm lặng.


"452" con rồng tóc bạc hạ giọng, giục một cách đầy đe dọa. "Nếu không ăn bây giờ, món ăn sẽ nguội mất. Mau thử món ăn ngươi đã nấu đi."


Enoch có dám thử không? Dám hay không thì cậu cũng phải ăn, nếu không con rồng độc ác sẽ nghi ngờ. Lúc này, Enoch chỉ có thể thầm biết ơn vì đã không dùng nước rửa chân để nấu súp, nếu không, chính cậu sẽ là người chịu khổ lớn nhất.


Mặc dù vậy, sau khi uống hết bát súp, Enoch vẫn không thể kìm được nước mắt vì tức giận. Acheros thì vô cùng thích thú. Hắn cảm thấy đôi mắt đỏ như quả anh đào chín, nước mắt như sương xuân trên đôi má trắng, cùng hàng mi dày và đôi môi hồng của tiểu quỷ nhỏ khiến khuôn mặt này càng thêm xinh đẹp. Khi bắt gặp ánh mắt ướt át đầy oán hận của Enoch, hắn càng không thể nhịn cười.


Nụ cười đó làm giọt lệ trong mắt tiểu quỷ tuôn ra càng dữ dội hơn. Acheros lập tức nín cười, hắng giọng và giả vờ quan tâm: "452, sao ngươi lại khóc?"


Enoch hít mũi, dùng mu bàn tay lau nước mắt, cúi đầu và thì thầm: "...Bởi vì canh rất ngon."


"Uống hết bát canh này thật là một mất mát lớn." Enoch không chịu bỏ cuộc, nén nước mắt và bịa ra một lý do mới: "Vậy nên Ngài hãy ăn đi, đừng để hối hận."


Acheros lại cười, một tiếng cười giận dữ. Hắn tự nhủ: tiểu quỷ nhỏ này sao lại có thể ngạo mạn đến thế? Nhưng khi nhìn khuôn mặt sưng húp của Enoch, nụ cười trong mắt hắn không hề tắt. Hắn cố ý nói: "Ta no rồi. Nhưng còn ngươi, Enoch ngươi lùn quá, cần ăn nhiều hơn mới lớn được."


Enoch nghe xong, suýt ngất đi vì tức giận. Mình đã chết rồi! Chết từ lâu rồi! Làm sao có thể cao thêm được nữa?!


Ngoài sự tức giận, Enoch còn sợ hãi. Cậu sợ Acheros sẽ bảo mình ăn cái "Rồng đen" trong bát. Nếu điều đó xảy ra, cậu sẽ giả vờ ngất ngay tại chỗ.


May mắn thay, con rồng độc ác cuối cùng không nói thêm gì, chỉ phất tay bảo cậu rời đi. Enoch không hề biết rằng con rồng mà cậu nghĩ đã mất hết nhân tính, thực ra lại mềm lòng với cậu vào lúc này.


Mặc dù đã chết nhiều năm, trái tim không còn đập, máu không còn nhiệt độ, nhưng Acheros vẫn tha cho Enoch. Thậm chí còn gọi tên cậu một cách nhẹ nhàng thay vì chỉ gọi số nô lệ.


Nhưng Enoch, người đã thất bại trong việc trả thù và phải gánh chịu hậu quả, lại còn bị hạ nhục về chiều cao, đang chìm trong trạng thái choáng váng. Cậu cảm thấy thế giới đã mất đi màu sắc, và linh hồn đang lơ lửng như vừa mới thoát khỏi địa ngục.


Cậu hoàn toàn không nhận ra lời gọi của Acheros. Trong đầu cậu chỉ còn vang vọng lời người bạn thân Miriel từng nói: Cùng là quỷ, nhưng số phận khác nhau.


Có con quỷ có thể trở thành chú chó cao quý thứ 51 của Chúa tể Mammon, một trong bảy chúa quỷ của địa ngục.


Có con quỷ chỉ có thể làm nô lệ đáng thương thứ 452 của con rồng địa ngục Acheros đáng nguyền rủa.


Sau đó, Enoch từ 250 biết được biết rằng Acheros yêu cầu các nô lệ chuẩn bị bữa tối mỗi ngày, nhưng không phải lúc nào hắn cũng thích. Những bữa tối không được chọn sẽ là bữa tối của chính người làm ra nó.


Nghe được tin xấu này, đôi mắt Enoch run lên, môi mím chặt. Cậu lê thân thể rệu rã và tan nát của mình, dùng chiếc chìa khóa đồng vừa lấy được để mở cánh cửa ký túc xá nô lệ được giao cho cậu.


"Kẽo kẹt..."


Cánh cửa gỗ mục nát phát ra âm thanh khàn khàn, giống như tiếng quạ kêu trong nghĩa địa. Căn phòng nhỏ lạnh lẽo và hoang tàn như một ngôi mộ, góc phòng phủ đầy mạng nhện, sàn nhà đầy bụi bẩn.


Trong phòng chẳng có gì ngoài một chiếc giường, một tủ quần áo, bồn tắm hỏng, và một bộ bàn ghế nhỏ với tay vịn lung lay. Nó thậm chí còn tồi tàn hơn cả ngôi nhà của Enoch sau khi bị cướp.


250 mang theo chiếc áo choàng đã giặt sạch và một bộ váy hầu gái khác cho Enoch. Cậu giúp Enoch treo quần áo vào tủ và lẩm bẩm: "452, cậu mới đến thôi. 


Tuyệt vọng là chuyện bình thường. Tôi cũng đau lòng không kém khi bị lừa bởi bản đồ kho báu do Lãnh chúa Acheros lan truyền. Cậu quen rồi sẽ ổn thôi..."


"...Cái! cái gì cơ?"


Nghe thấy từ khóa "bản đồ kho báu," Enoch nắm lấy cổ tay của 250. Các ngón tay thon dài của cậu siết chặt đến trắng bệch. Cậu mở to đôi mắt xanh và lo lắng hỏi: "Bản đồ kho báu... là do Acheros gửi đến sao?"


"Vâng." Với vẻ mặt thờ ơ và vô cảm thường thấy, 250 lại ném cho Enoch một tin tức kinh hoàng khác. "Chúa tể Acheros không muốn tốn tiền thuê quái vật để hầu hạ, nên đã in rất nhiều bản đồ kho báu và phát tán, dụ dỗ những kẻ săn kho báu ngây thơ như chúng ta vào bẫy để trở thành nô lệ của hắn."


Ngay khi 250 dứt lời, đôi cánh của Enoch ngừng vỗ. Cậu chỉ kịp thốt lên một tiếng nấc nghẹn trước khi nhắm chặt mắt và rơi xuống đất với một tiếng "rầm," bất tỉnh nhân sự.


Lần này, mình thực sự tức giận đến mức ngất đi rồi.

________


Editor: tội bé Enoch quá huhu. jpg

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store