ZingTruyen.Store

Huong Dan Nhap Vai Npc Cho Yeu Mieu Xinh Dep




Ngón tay Hoắc Trầm Nghiêm nhẹ nhàng nâng cằm Tang Vãn Tinh, buộc cậu ngẩng đầu.

Đôi mắt sâu thẳm của anh cuộn trào cảm xúc nguy hiểm, nhưng giọng lại dịu dàng đến mê hoặc:

"Trò chuyện với Chu Hạc Xuyên vui chứ?"

"Còn định cưới, hử?"

Hoắc Trầm Nghiêm cười khẽ, giọng mang chút giận:

"Sao lại nhận tiền anh chuyển? Hử?"

"? Chúng ta là bạn mà, sao không nhận được?"

Tang Vãn Tinh mở to mắt nhìn anh.

"Bạn?"

Hoắc Trầm Nghiêm véo má cậu.

"Tui nói rồi, anh giận gì chứ? Tui còn chưa giận đây."

Tang Vãn Tinh gạt tay anh, xoa má mình,

"Anh tự gửi tiền trước, tui không nhận thì để làm gì."

"Chẳng phải anh nói muốn làm ATM của tui sao?"

Hoắc Trầm Nghiêm cứng người, "Em..."

- Boomerang không bao giờ đến muộn.

- Anh M còn thắc mắc gì không?

- Ngố rồi, vợ nói thật mà mày không tin.

Hoắc Trầm Nghiêm buông tay khỏi eo cậu, lùi một bước, day sống mũi cao, hít sâu hai hơi, nói:

"Được, vậy em thật sự thích Chu Hạc Xuyên à?"

Không đợi Tang Vãn Tinh trả lời, anh tiếp:

"Không thể nào, nếu thích thật thì sao lại add bạn anh, ngắm cơ bụng anh, thậm chí đồng ý để anh đặt trước làm bạn trai tiếp theo."

"Em chắc chắn cũng có ý với anh."

Hoắc Trầm Nghiêm nắm vai Tang Vãn Tinh, nhìn cậu, từng chữ rõ ràng:

"Không sao, anh đợi được."

Tang Vãn Tinh bị lối suy nghĩ kỳ lạ của anh làm cho bối rối,

"Tui đâu có đồng ý đặt trước gì của anh, tui cũng chẳng có ý gì với anh. Tui không thích anh."

"Cái gì?"

Ánh mắt Hoắc Trầm Nghiêm đột nhiên tối sầm, ngón tay siết đến trắng bệch, bất chợt cười, "Không thích?"

Hoắc Trầm Nghiêm tiến một bước, đôi chân dài áp sát, vải quần tây thẳng tắp cọ vào vạt váy mỏng manh của Tang Vãn Tinh, đầu gối chính xác chen vào khoảng trống giữa hai chân cậu.

Cơ bắp săn chắc dưới lớp quần tây chạm vào cậu qua lớp vải, áp lực thoảng nhẹ khiến hơi thở Tang Vãn Tinh căng thẳng.

Hoắc Trầm Nghiêm cúi đầu, lọn tóc rơi lướt qua má cậu đỏ ửng, hơi thở nóng bỏng phả lên xương quai xanh run rẩy:

"Sợ anh thế sao?"

Giọng cuối kéo dài cố ý, đầu gối tiến thêm nửa tấc, tiếng vải cọ xát khe khẽ vang rõ trong nhà vệ sinh tĩnh lặng.

"Hử?"

Đồng tử Hoắc Trầm Nghiêm co lại, yết hầu chuyển động hai lần, giọng đột nhiên khàn đục:

"Hử? Em là con trai đúng không."

Tang Vãn Tinh cứng người, giơ tay tát một cái.

"Bốp!"

Hoắc Trầm Nghiêm bị tát lệch đầu, bất ngờ cười:

"Hóa ra là một tên lừa đảo nhỏ..."

Anh chợt cười khẽ, "Giấu kỹ thế, Chu Hạc Xuyên biết không?"

Tang Vãn Tinh run lên, vội nắm lấy cổ tay Hoắc Trầm Nghiêm, giọng hoảng loạn:

"Anh làm gì!!"

Hoắc Trầm Nghiêm ngược lại khóa tay cậu, đan mười ngón tay ép lên tường.

Anh cúi sát tai Tang Vãn Tinh, giọng khàn:

"Sao, Chu Hạc Xuyên chưa thấy chỗ này à?"

"Liên quan gì đến anh!"

Tang Vãn Tinh ngoảnh mặt, hàng mi dài run rẩy dữ dội, "Thả tui ra..."

"Không buông."

Hoắc Trầm Nghiêm cảm nhận cơ thể đối phương căng cứng ngay tức khắc, ánh mắt anh càng thêm u tối,

"Nếu không phải con gái, sao lại mặc váy?"

"Vì tiền à?"

Tang Vãn Tinh cắn môi không đáp, cổ trắng ngần đỏ lên vì tức.

"A!"

Tang Vãn Tinh kêu lên, chân mềm nhũn suýt đứng không vững,

"Hoắc Trầm Nghiêm, anh điên rồi à!"

"Anh điên?"

Hoắc Trầm Nghiêm cười khẽ, nới lỏng sự kìm kẹp, nhưng ngay khi
Tang Vãn Tinh vừa định thở phào,

"Em thế này... anh không điên sao nổi?"

Tang Vãn Tinh đỏ bừng mặt giãy giụa kịch liệt, nhưng vô ích.

Hoắc Trầm Nghiêm một tay khóa cả hai cổ tay cậu, mạnh như gọng sắt, khiến Tang Vãn Tinh không kìm được phát ra tiếng rên vỡ vụn.

"Suỵt-"

Ngón tay Hoắc Trầm Nghiêm lướt qua vành tai nóng rực của cậu, tay áo vest trượt xuống lộ đồng hồ, mặt kim loại lạnh lẽo chạm vào hông Tang Vãn Tinh, tương phản với hơi nóng từ lòng bàn tay.

"Thả lỏng..."

Hoắc Trầm Nghiêm càng siết chặt hơn, hơi thở nóng bỏng phả lên xương quai xanh ướt mồ hôi của cậu:

"Mau cắt liên lạc với Chu Hạc Xuyên, nghe rõ chưa?"

Tang Vãn Tinh còn chưa kịp phản ứng, không nghe rõ, giọng kìm nén của Hoắc Trầm Nghiêm mang theo ý cười ác ý:

"Nghe rõ chưa? Không thì anh sẽ nói với Chu Hạc Xuyên rằng em là kẻ lừa đảo."

"Đến lúc đó, anh ta sẽ không như anh, dù biết em là con trai vẫn bám lấy không buông, anh ta sẽ trả thù em thật đấy -"

"Biết, biết rồi!"

Tang Vãn Tinh bị lời anh dọa sợ, gật đầu.

"Ngoan lắm."

Hoắc Trầm Nghiêm hài lòng cười, "Em ra ngoài trước đi, anh đợi thêm chút."

Tang Vãn Tinh đẩy anh ra, vội vàng rời đi.

Trong ngăn bên cạnh, Giang Chước Diêm ngậm điếu thuốc chưa châm, trầm ngâm suy nghĩ.

_____________________________________

Gòi luông, này thì "chị dâu"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store