Hunhan Nguoc Han Em Hoan
Chap 7: Lời kể của Lộc Hàm.Sáng hôm sau, tôi khó chịu chuyển động một chút. Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, tôi không sao ngủ được nữa. Từ từ mở mắt ra, phải công nhận đêm qua chẳng hiểu sao tôi lại ngủ ngon đến như vậy, có cảm giác hết sức bình yên. Ngồi dậy, hai đôi đồng tử mở to ra. Căn phòng chủ yếu là màu xám trắng, bên trên có chum đèn leong tinh xảo, mọi thứ được sắp xếp rất ngăn lắp. Trong căn phòng còn phẳng phắt một mùi hương hoa uất kim hương khá quen thuộc. Đang mơ màng, bỗng cửa phòng tắm kêu xoạch một tiếng, tôi giật thót người.Từ phòng tắm Ngô Thế Huân bước ra, hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi lại bận bịu lau mớ tóc ẩm ướt. Tôi ngẩn người nhìn hắn, đây là lần đầu tiên tôi thấy Thế Huân trong bộ dạng hết sức giản dị như vậy. Trên người chỉ choàng mỗi chiếc áo tắm trắng muốt, để lộ vầng ngực rộng lớn vô cùng cương trực.Có thể nói Ngô Thế Huân dáng vẻ bên ngoài đích thị là một nam thần. Gương mặt góc cạnh nam tính với cái cằm sắc sảo, sống mũi cao thẳng với đôi mắt ánh tím. Mái tóc bạch kim vốn quen thuộc nhưng vô cùng sang trọng. Có lẽ nhìn dáng vẻ này tôi cũng đoán được phần nào về lịch sử tình trường của Thế Huân nhiều cỡ nào.- Tỉnh rồi thì về phòng đi- Ngô Thế Huân bỗng lên tiếng cắt đứt thứ hỗn độn trong đầu tôi.Tôi sực tỉnh, cuống cuồng xuống giường, nhưng không may vấp phải tấm ga giường nên ngã dúi dụi xuống sàn nhà. Cả cơ thể bỗng sợ đến phát run, sợ anh ta thấy ngứa mắt lại hành hạ. Từ từ ngưởng đầu lên nhìn biểu tình của Ngô Thế Huân. Anh ta không có bất cứ biểu tình nào cả, chỉ đứng đó lau mái tóc rồi từ từ bước về phía bàn làm việc một cách bình tĩnh.Tôi nhanh nhẹn đứng dậy không dám quay lại nhìn mà cắm đầu chạy thẳng ra khỏi phòng. Trong thâm tâm của một đứa non nớt như tôi. Dù Ngô Thế Huân có đẹp như nam thần bước ra từ truyện tranh thì đối với tôi anh ta cũng chỉ là một tên ác quỷ chuyên hành hạ người khác. Công nhận cái vỏ bọc của anh ta hết sức hoàn hảo, người ngoài nhìn vào chắc cũng không nhận ra anh ta độc ác cỡ nào.Trên đời này có hai hạng người xấu đáng bị loại bỏ. Loại thứ nhất chính là loại đáng bị khinh bỉ, ngoài mặt lẫn trong lòng đều rắn độc, lạnh lùng. Còn loại thứ hai là loại mà còn đáng sợ hơn loại thứ nhất, khi mà trong lòng thì đáng sợ, ác độc nhưng bên ngoài lại mang vỏ bọc đẹp đẽ, loại người này đáng kinh tởm nhất trên đời. Ngô Thế Huân thuộc loại người đáng bị kinh tởm.Vừa mở cửa vào phòng, tôi mới có thể thở mạnh được, vừa rồi ở trong phòng đó thật sự quá căng thẳng. Nhắc đến căn phòng kia, cảm giác lạnh sống lưng nổi lên. Đến cả những vết thương cũng được băng bó rất cẩn thận. Chẳng lẽ Ngô Thế Huân lại đi làm cái việc ôn nhu lạ kì thế này? Một đống suy nghĩ mơ hồ lởn vởn quanh đầu mà không biết trả lời ra sao.Bên ngoài tiếng ô tô vang lên, tôi nhanh nhẹn chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống bên dưới. Ngô Thế Huân lại rời nhà đến công ti, như vậy tôi có thể thoải mái hơn được một chút................................................................................Tôi rón rén xuống nhà.Đi xuống dưới đại sảnh, thật sự thì tòa nhà này to như vậy tôi vẫn chưa biết đường nào dẫn đến đâu, chỉ nhớ đúng 1 đường dẫn đến phòng ăn mà hôm qua Thế Huân đã lôi xuống đó. Đi vào phòng ăn, tôi không dám gây tiếng động mạnh.Có tiếng nói:- Cậu tìm gì sao?Giật mình quay lại, hóa ra là giúp việc. Chị ấy nhìn tôi bằng đôi mắt dè chừng. Chắc chị ấy nghĩ tôi định làm gì đó nên mới nhìn như vậy.- Không có gì chị cứ làm việc đi.Chị giúp việc không nói gì, đi đến phía trước dọn dẹp khu bếp. Tôi cũng im lặng ngồi xuống chiếc ghế, đưa mắt nhìn khắp nơi.Đôi mắt dừng lại phía cửa sổ, phóng ánh mắt ra thế giới bên ngoài. Ngoài đó chắc sẽ vui lắm. Tôi thật sự muốn ra ngoài đó như bao người bình thường khác. - Em muốn ra ngoài không?- Bỗng chị giúp việc vừa cầm một cái túi nhỏ vừa nhìn tôi, khuôn miệng ánh lên nụ cười.Tôi ngây ngốc nhìn chị ấy một lúc. Bản thân không thể ngốc hơn được nữa:- Em được ra ngoài sao?Chị không nói, chỉ gật đầu mỉm cười. Tôi lại đờ đẫn. Không nói gì, bỗng chạy đến bên chị ấy, ừa kéo tay chị vừa nói:- Vậy chúng ta đi đi.Chị giúp việc bỗng giật tay lại, một cám giác trống rỗng trong lòng. Chẳng lẽ những lời chị vừa nói là giả dối.- Em không thể mặc như vạy ra ngoài.- chị ấy vừa nhìn bộ dạng của tôi vừa đăm chiêu.Thì ra chị lo cho bộ dạng của tôi.Tôi đưa mắt nhìn xuống, đúng là không thể mặc một chiếc áo sơ mi như thế này ra ngoài được, rất mất mặt.Chị ấy nghĩ ngợi gì đó. chạy vù lên tầng trên, tôi ngơ ngác nhìn theo. Một lúc sau quay lại, trên tay cầm một bộ quần áo đưa cho tôi:- Mặc vào đi rồi chúng ta ra ngoài.Tôi không cần biết đó là đồ của ai, cuống cuồng nhận lấy từ chị, theo lời chỉ dẫn chạy vào nhà vệ sinh gần nhất thay ra. Tôi muốn ra bên ngoài hít thở không khí lắm rồi. Ở đây thật sự quá ngột ngại....................................................................Sau khi tươm tất mọi thứ tôi cùng chị đi ra khỏi nhà.Vừa bước chân ra khỏi cổng Ngô gia tâm tình tôi thật sự rất thoải mái. Đi lên phía trước hai tay dang ra hít thở, đón lấy từng đợt gió mát lạnh cuối thu . Chị giúp việc đi đằng sau mỉm cười nhìn tôi.- Vui lắm sao? - Chị nói vọng lên.Tôi chạy lại bên chị:- Thật sự rất dễ chịu.Đây là lần thứ nhất tôi cười trong suốt những ngày qua. Từng ngày đều bị Thế Huân hành hạ thật sự rất đau đớn. Không hiểu sao hôm nay tôi lại có thể cười được dù trong lòng vẫn vạn phần lo lắng. Hôm nay anh ta không động vào tôi nhưng có thể ngày mai hoặc ngày kia và gần nhất có thể là đêm nay. Cứ khi nào anh ấy phát tiết là lại tìm đến mà hành hạ chà đạp tôi. Thật sự là đau không thấu hết được.- Gọi chị là chị Lệ là được.- Chị giúp việc lại lên tiếng.Tôi đang đi thong thả trên đường, nghe thấy chị nói vậy, cũng quay ra nhìn chị. Quả thật từ lúc quen chị ấy tôi không hề biết tên. Bây giờ biết tên lại thất thập phần gần gũi hơn bao giờ hết. Tôi gật nhẹ đầu, đi thẳng lên phía trước. Chị Lệ cuống cuồng chạy theo tôi, vừa chạy vừa goi:- Lộc hàm từ từ thôi.Tôi dừng lại quay lại nhìn chị. Ngu ngơ hỏi:- Đi đâu bây giờ ạ.Chị Lệ đi đến cốc nhẹ vào trán tôi một cái. Chị đi lên phía trước để tôi theo sau:- Đi vào trung tâm mua sắm.Tôi trợn tròn mắt lên nhìn:- Vào đó làm gì?Chị liếc nhìn một cái rồi bỗng nắm lấy tay tôi kéo đi không quên nói vô cùng hào hứng:- Đương nhiên là mua quần áo cho em, đi thôi nào.Tôi vui vẻ mỉm cười, tâm trạng vô cùng thoải mái..........................................................................Cả trưa hôm đó tôi và chị Lệ cứ quanh quẩn khắp khu mua sắm, hai người nói chuyện bàn tán rôm rả. Thật sự rất vui. Quanh tôi cuối cùng cũng có một người tốt với mình. Tôi phải trân trọng chị Lệ. Cảm ơn chị rất nhiều.Không có chị chắc cả đời tôi chỉ là một đám mây u ám không lối thoát.Hai chị em ngồi xuống ghế dài.- Lộc Hàm em có muốn ăn gì không?- Chị Lệ quay sang hỏi tôi.Tôi nhìn thấy quầy kem gần đó. Đã lâu lắm rồi chưa được ăn ly kem mát lạnh nào nên tôi chỉ ngay vào quầy kem:- Ăn kem được không?Chị Lệ đưa mắt về phía đó, gật đầu: - Em ngồi đây đợi chị ra mua nhé. Đừng đi đâu nghe chưa?Chị ấy đi mất, để lại tôi một mình. Chợt tôi nhìn về phía chị Lệ rồi lại nhìn về phía cánh cửa khu trung tâm mua sắm.Bỗng một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu tôi. Tôi do dự, đứng dạy khỏi ghế. Đôi chân trở nên nặng nề vô cùngTôi muốn thoát khỏi móng vuốt của Ngô Thế Huân, muốn anh ra khỏi cuộc đời của tôi. Tôi muốn như vậy...Theo đà chạy nhanh về phía cửa, không thèm ngoảnh đầu lại lần nữa.Tôi đã phụ một tấm lòng.End chap 7
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store