Hunhan Canh Suon Tinh Yeu
Có thể là bởi vì trời mưa, cho nên không có nhiều người đến khách sạn dùng cơm tối,Đồ ăn Ngô Thế Huân và Lộc Hàm gọi rất nhanh được mang lên.Bạch Hiền quả thật là có chút đói bụng, không khách khí cầm lấy đũa chuẩn bị tiến lên.Ngô Thế Huân nói: Trước chờ đồ ăn lên đủ đi, còn có người đang tới.Trong lòng Bạch Hiền dâng lên một dự cảm không tốt.Quả nhiên chỉ lát sau, biên tập Xán Liệt đẩy cửa tiến vào ngượng ngùng: tôi tới muộn.Xán Liệt vừa nhìn thấy Ngô Thế Huân ngồi cùng Lộc Hàm, cảm thấy có chút hiểu rõ, gật gật đầu: Chúc mừng.Ngô Thế Huân và Lộc Hàm nhìn nhau cười, Ngô Thế Huân nói: Cám ơn.Bạch Hiền lẩm bẩm một câu: Thật là ăn một bữa cơm cũng không thoải mái a.Xán Liệt quay đầu nhìn về phía Bạch Hiền: Ai, khéo vậy, cậu đã ở đây a.Bạch Hiền:......Bữa ăn này vẫn thật vui vẻ .Bạch Hiền cùng Xán Liệt đã sớm biết Ngô Thế Huân thích đàn ông, quen biết nhiều năm, ở chung cực kỳ tự nhiên;Lộc Hàm tuy rằng là từ thẳng biến cong, nhưng tính tình cũng là bình tĩnh hiền lành,Cho nên bốn người tán gẫu, không khí hòa hợp, chuyện dài không dứt.Trong lúc Bạch Hiền cảm khái nói Lộc Hàm cư nhiên sẽ bị một tên ngốc như Ngô Thế Huân cứ vậy mà lừa vào tay.Lộc Hàm cười nói:- Anh ấy làm sao mà ngốc a, tặng kẹo tặng hoa, tặng ếch nhỏ anh ấy tự tay xếp, còn cố ý lừa gạt tặng vé xem phim, tuy rằng cơ bản cũng y như tặng trực tiếp vậy.Bạch Hiền tò mò nói: Vậy mà cậu còn thích cậu ta?Lộc Hàm nói: Không có cách nào, chỉ cần anh ấy cười tôi sẽ không có biện pháp a. Mỗi lần anh ấy cười, tôi liền cảm thấy, a, bầu trời trong xanh. Sau đó lúc anh ấy thổ lộ, tôi đã nghĩ, cùng anh ấy một chỗ, chắc chắn mỗi ngày đều là ngày nắng đẹp đi. Sẽ nhịn không được thật chờ mong a.Lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Hiền và Xán Liệt đều cực kỳ kinh ngạc,Bọn họ đều không có nghĩ đến Lộc Hàm cư nhiên sẽ ở trước mặt bọn họ thẳng thắn thành khẩn biểu đạt tình cảm của cậu đối với Ngô Thế Huân như vậy.Ngô Thế Huân cũng là lần đầu tiên nghe được như vậy,Bất ngờ mặt đỏ hồng lên, nhưng ánh mắt lại mềm mại như có nước trong đó.Bạch Hiền xem như vậy thì thì thầm với Xán Liệt: Lộc Hàm như vậy, hẳn là muốn biến thân đi.Cơm nước xong Bạch Hiền hưng trí bừng bừng nói muốn đi hát, Ngô Thế Huân biến sắc vội vàng nói buổi tối có việc không thể đi.Bạch Hiền vẻ mặt như hiểu rõ: Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim*, tớ biết. Cậu cứ việc đi đi. (*đêm xuân một khắc đáng giá ngìn vàng)Nhưng một người hát cũng quá nhàm chán, vì thế sống chết lôi kéo Xán Liệt cùng đi KTV,Xán Liệt nghĩ dù sao cũng không có việc gì làm, hơn nữa còn uống rượu, cũng không phản đối.Buổi tối trời có mưa nhẹ, Ngô Thế Huân cầm dù che, cùng Lộc Hàm chậm rãi tản bộ trên đường.Lộc Hàm nhớ tới phản ức lúc nãy của Ngô Thế Huân, nói: Bạch Hiền vừa nói muốn đi hát, sao sắc mặt anh liền biến đổi?Ngô Thế Huân: Không nói giỡn chứ, giọng hát của cậu ta không phải cho người nghe đâu. Thậm chí còn mang chức năng tẩy não, nghe một lần thì ba ngày đừng mong ngủ ngon.Lộc Hàm: Không phóng đại quá chứ.Ngô Thế Huân nghiêm túc lắc đầu: Thật sự không hề phóng đại. Là em chưa được trải nghiệm qua sự lợi hại đó thôi......Ngô Thế Huân liền kể cho Lộc Hàm nghe một số chuyện thú vị trước kia, kể đến mặt mày hớn hở,Lộc Hàm nở nụ cười cảm khái nói: Lúc em mới quen anh còn nghĩ anh là người không thích nói chuyện cơ.Ngô Thế Huân nghe xong hắc hắc cười không ngừng, cũng không nói gì.Lộc Hàm: Cười cái gì?Ngô Thế Huân lặng lẽ đem dù hạ thấp xuống một chút, quay mặt sang hôn lên môi Lộc Hàm một cái, nói:- Anh lần đầu tiên ở tiệm cà phê nghe được tiếng nói của em, anh đã nghĩ, người này thanh âm sao lại dễ nghe như vậy, dễ nghe làm cho người ta muốn một ngụm nuốt vào.Kết quả hiện tại xác thực anh có thể đem thanh âm của em nuốt mất.Lộc Hàm:......Ngô Thế Huân: Hiện tại nhớ tới lúc ấy, thật là có cảm giác đây là số mệnh a......Lộc Hàm:......(nội tâm Lộc Hàm: em chỉ cảm thấy anh ăn no mặc ấm sinh dâm dục thôi.)Lúc về đến nhà, mưa đã tạnh, Ngô Thế Huân thu dù để dưới nhà,Lộc Hàm vừa mới chuẩn bị xoay người lên lầu, đèn đồng loạt tắt hết, hành lang một mảnh tối đen.Cậu còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị Ngô Thế Huân ôm vào trong lòng.Ngô Thế Huân gắt gao ôm cậu, nhẹ giọng nói: Anh sẽ đối xử tốt với em.Lộc Hàm có chút không hiểu sao đột nhiên Ngô Thế Huân lại nói vậy, nhưng cậu vẫn im lặng nghe.Ngô Thế Huân: Thật xin lỗi, làm cho em thích một tên đàn ông. Tuy rằng có thể đem em bẻ cong anh thật sự rất vui.Lộc Hàm:......Ngô Thế Huân: Chúng ta, như thế này, cũng không phải là dạng xã hội này hay là đa phần mọi người có thể tiếp nhận. Nhưng em đừng sợ, không có gì hết, anh sẽ đối tốt với em, anh sẽ bảo vệ em. Em hãy tin tưởng anh.Hắn đang bất an.Lộc Hàm bỗng nhiên ý thức được, Ngô Thế Huân đang bất an.Nói thật ra, cậu chỉ là thích Ngô Thế Huân, mà đối với chuyện tiến vào giới này rốt cuộc sẽ bị chê trách ra sao, cậu cũng không có sâu sắc nhận thức lắm.Nhưng là cậu đã tiếp nhận tình cảm của Ngô Thế Huân, cũng đã chuẩn bị đối mặt với các loại áp lực.Cậu không phải là loại người sẽ bỏ dở giữa chừng, bất luận là sự nghiệp, hay là là tình cảm.Lộc Hàm nhẹ nhàng giãy ra khỏi vòng tay Ngô Thế Huân, hai tay xoa nhẹ má Ngô Thế Huân, ôn nhu hôn lên môi hắn.Ngô Thế Huân tựa hồ bị nụ hôn bất ngờ của cậu làm cho hoảng sợ, ngốc lăng ngẩn người trợn tròn hai mắt.Lộc Hàm than nhẹ một tiếng: Không nên nhìn em. Sau đó đưa tay che mắt hắn, đầu lưỡi lướt trên khóe miệng Ngô Thế Huân, lập tức sau đó tiến quân thần tốc, cùng đầu lưỡi hắn quấn lây cùng một chỗ.Nhưng mà Ngô Thế Huân rất nhanh đảo khách thành chủ, bắt đầu kịch liệt cùng cậu dây dưa.Thự tựa hồ không thể hô hấp, hành động của Ngô Thế Huân như rút sạch khí lực của cậu,Việc duy nhất cậu có thể làm hình như chính là phối hợp với hắn, môi lưỡi giao triền, nước bọt ẩm ướt,Nhất thời, cầu thang tối đen chỉ có tiếng thở gấp và thanh âm hôn môi ẩm ướt của hai người.Qua một hồi lâu, Ngô Thế Huân buông Lộc Hàm ra, hai người bình ổn lại tình tự xúc động một chút,Lộc Hàm nói: Em tin anh.~~~~~~Lại nói đến Xán Liệt theo Bạch Hiền đi vào KTV, hai người gọi đồ ăn thức uống ,Bạch Hiền cũng liền đem áo khoác cởi ra, bắt đầu cất giọng.Từ những bài hát phổ biến trên mạng đến những bài hát xưa,Từ bài hát tiếng Trung đến bài tiếng Anh,Từ hí khúc đến dân ca,Bạch Hiền chỉ cần lướt sơ qua lời bài hát, làm Xán Liệt phải nhìn với cặp mắt khác xưa,Đồng thời ca khúc khác nhau lại hát theo cùng một cách giống nhau, cũng làm Xán Liệt mở rộng tầm mắt.Bạch Hiền một mình high hát một lúc lâu, cảm thấy thật sự không thú vị,Vì thế đẩy đẩy: anh, tôi không muốn hát. Tôi tìm cái gì đó chơi đùa tí nhá?Xán Liệt nhìn nhìn Bạch Hiền: Ý của cậu là -Bạch Hiền: Nếu đã đến thì phải vui vẻ chút chứ nhỉ, loại thời điểm này rất thích hợp để làm cái gì, anh biết đấy.Xán Liệt:......Bạch Hiền cười có chút nhộn nhạo: Hai người chúng ta cũng không thể chơi được, để tôi kêu thêm hai "Công chúa".Nói thực ra Xán Liệt có chút bất ngờ: Chính mình trong khi làm việc có những bữa tiệc tiếp khách, cũng thường xuyên gọi vài cô em mua vui một chút. Nhưng không nghĩ tới Bạch Hiền cư nhiên tịch mịch đến như vậy, ngày thường cũng đi...... Phỏng chừng là bị hạnh phúc làm mù mắt người khác của Ngô Thế Huân Lộc Hàm kích thích rồi.Xán Liệt nhìn Bạch Hiền từ chối cho ý kiến.Bạch Hiền: Được rồi, đừng giả vờ, tôi biết anh cũng muốn.Chỉ chốc lát liền có hai "Công chúa" xuất hiện, eo nhỏ chân dài, Bạch Hiền chậc chậc miệng, thì thầm vài câu với một trong hai cô,Vị Công chúa kia lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: Tiên sinh, thật sự muốn?Bạch Hiền hưng phấn gật gật đầu: Nhanh lên nhanh lên, trong bụng ta đang ngứa ngáy muốn chết rồi.Bạch Hiền lại nhìn Xán Liệt, vui vẻ nói: Đừng vội, lát nữa đạo cụ quan trọng nhất sẽ tới liền.Xán Liệt:...... Tôi đi vệ sinh.Xán Liệt ở trong nhà vệ sinh suy nghĩ nửa ngày, quyết định vẫn là vì mối quan hệ quen biết khuyên can Bạch Hiền không nên làm những hành vi suy đồi đó.Đợi cho Xán Liệt từ nhà vệ sinh trở về phòng, mở cửa,Chỉ thấy hai cô gái và Bạch Hiền mỗi người ngồi một phía của cái bàn bốn cạnh,Chính giữa bàn là một đống hình khối chữ nhật có khắc hình bông hoa -Bàn mạt chược ba người thiếu một a!!!Xán Liệt có chút đơ người nhìn Bạch Hiền: Cậu -Bạch Hiền (cao hứng phấn chấn): Nhanh lên nhanh lên, lâu rồi không đánh, tay ngứa muốn chết! Trước tiên phải nói, mỗi ván người thua nhiều nhất sẽ phải bị phạt thêm một ly rượu!Hai tiếng sau, Xán Liệt nhìn Bạch Hiền đang sa đến bất tỉnh nhân sự, thở dài một hơi.Hai cô gái tay cầm tiền thằng được, lùng túng nhìn Xán Liệt: Tiên sinh, anh xem -Xán Liệt: Thôi được rồi, các cô đi đi.~~~~~~Buổi sáng Bạch Hiền là bị một trận chuông báo thức đánh tỉnh, cậu nhắm mắt sờ soạng hướng tủ đầu giường, sờ nửa ngày cũng không tìm thấy đồng hồ báo thức ở đâu,Hoàn hảo người bên cạnh đúng lúc tìm được nút ấn tắt, bằng không thật sự là ồn chết người.Ân? Khoan khoan -Bạch Hiền mở trừng mắt: Bên cạnh có người!Cậu hấp tấp ngồi dậy nhìn người bên cạnh mình, là Xán Liệt!Cậu lại nhìn lại bản thân mình, toàn thân trần trụi, ngay cả quần lót cũng không mặc,Sao lại thế này, cậu cư nhiên trần như nhộng cùng Xán Liệt nằm trên một cái giường!Bạch Hiền cẩn thận hồi tưởng lại đêm qua:Ăn tối...... ca hát...... chơi mạt chược...... bản thân thua uống rất nhiều rượu......Sau đó thì cố thế nào cũng không nhớ nổi.Bất quá, hẳn là mình uống rượu say, nên Xán Liệt mới mang mình về đây đi.Có lẽ là do tiếng ồn Bạch Hiền tạo ra quá lớn, Xán Liệt cũng tỉnh lại.Hắn ngồi dậy nhìn Bạch Hiền nói: Cậu dậy rồi a.Bạch Hiền: Ngày hôm qua là anh mang tôi về?Xán Liệt: Cậu ngày hôm qua uống hơi nhiều, tôi không biết nhà cậu ở đâu, cũng chỉ có thể mang cậu về đây thôi.Bạch Hiền: Thật sự là cám ơn .Xán Liệt khoát tay đi xuống giường, cầm lấy áo ngủ: Không có việc gì, bạn bè thôi!Bạch Hiền thả lỏng người, như là nghĩ tới cái gì nở nụ cười, nói với Xán Liệt:Anh có biết tôi lúc mới tỉnh lại nhìn quanh thì liền nghĩ tới cái gì không? Nghĩ đến một cảnh hay xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình - cái gì mà buổi sáng tỉnh lại phát hiện mình nằm nhà ai đó, thấy trên người mình có dấu đỏ đáng nghi, trên giường còn có vết máu, liền nghĩ đến chính mình cùng đối phương đã làm cái gì, ha ha ha ha, tôi thiếu chút nữa cũng nhịn không được muốn tìm tìm một chút, ha ha ha ha ~~~~~~~Xán Liệt mặt không chút thay đổi nhìn Bạch Hiền.Bạch Hiền ngừng cười: Làm sao vậy?Xán Liệt: Chúng ta quả thật đã làm .Bạch Hiền lập tức bật cười: Anh đừng đùa, không có khả năng!Xán Liệt: Tôi hôm qua uống cũng không ít.Bạch Hiền: Trên người tôi một cái dấu hôn cũng không có!Xán Liệt kéo áo ngủ: Ở trên người tôi.Bạch Hiền: Vết máu khả nghi đâu!Xán Liệt: Nếu cậu không có bệnh mù màu, đem chăn xốc lên, tôi nghĩ, cậu hẳn là xem thấy.Bạch Hiền cơ hồ là sét đánh vào đầu.Trên cổ Xán Liệt xác thực có mấy dấu đỏ đáng nghi, trên cánh tay cũng có mấy dấu vết xanh tím, trên giường...... trên giường cũng......Cậu có chút suy yếu nói: Sao lại có thể...... kia, tôi như thế nào một chút cảm giác cũng không......Xán Liệt cơ hồ là có chút thương hại nhìn cậu: Cậu thật sự uống hơi nhiều......Thẳng đến trước khi Xán Liệt rời khỏi nhà, Bạch Hiền vẫn ở trong trạng thái hóa thạch.Xán Liệt nhẹ nhàng thoải mái nói "Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày hôm qua cậu mệt muốn chết rồi" Liền khoái trá xuất môn đi làm việc.Ba ngày sau -Xán Liệt đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Hiền, nói là có việc muốn gặp mặt hắn.Tuy rằng cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá hắn vẫn nhận lời.Hai người hẹn nhau ở một trà quán, Bạch Hiền vừa nhìn thấy Xán Liệt tiến lại, trên mặt biểu hiện hoàn toàn không tự nhiên.Đợi cho Xán Liệt ngồi vào chỗ của mình, Bạch Hiền đầy một cái nồi đất nhỏ đến trước mặt hắn: Này, tốt cho anh, ăn đi.Xán Liệt mở ra thì thấy: Canh gà ác tiềm thuốc bắc.Xán Liệt ( trầm mặc một hồi ): Tôi mười phần chắc chắn tôi không có ở cữ.Bạch Hiền: Này, bổ ......Xán Liệt: Tôi cũng mười phần xác định tôi không cần bổ khí huyết.Bạch Hiền: Ngày đó...... giống như ra rất nhiều máu...... cũng không biết có làm đau anh hay không...... còn là lần đầu tiên của tôi...... A, không phải, ý tôi là, là lần đầu tiên với đàn ông......Xán Liệt: Ý của cậu là - cậu thượng tôi, đem tôi làm cho chảy máu, cho nên chuẩn bị canh cho tôi bồi bổ?Bạch Hiền: Có thể kĩ thuật của tôi không tốt lắm...... thật xin lỗi......Xán Liệt: Vì cái gì là cậu thượng tôi mà không phải là tôi thượng cậu? Cậu rốt cuộc là tin tưởng vào đâu mà nghĩ là cậu thượng tôi?Bạch Hiền: Này còn phải nghĩ sao? Khẳng định là tôi, cái kia anh......Xán Liệt [ hít sâu một hơi ]: Được rồi, tôi không muốn chơi nữa. Hiện tại tôi nghiêm túc nói cho cậu biết, chuyện hôm đó là tôi nói giỡn với cậu mà thôi, lừa cậu cho vui chút thôi, chúng ta cái gì cũng không hề phát sinh.Bạch Hiền biểu tình phức tạp nhìn Xán Liệt.Bạch Hiền: Vậy còn dấu......hôn trên cổ anh?Xán Liệt: Là bị muỗi cắn .Bạch Hiền: Máu trên giường......Xán Liệt: Cậu uống say rồi lộn xộn, đấm một đấm vào mũi tôi.Bạch Hiền cơ hồ là có chút thương hại nhìn hắn: Nói thực ra...... nghe có điểm giả tạo...... tôi biết anh rất khó chấp nhận...... nhưng là...... nếu đã xảy ra......Xán Liệt:...... Chúng ta, thật sự cái gì cũng chưa phát sinh.Bạch Hiền: Được được được, coi như cái gì cũng chưa phát sinh. Anh trước đem canh uống đi.Xán Liệt:...... Quên đi, không nói với cậu nữa. Tôi còn có việc, đi trước .Xán Liệt nói xong đứng dậy muốn đi, Bạch Hiền thấy thế khẽ cắn môi, hướng về phía Xán Liệt hô một câu: Hai ngày nay tôi đã nghĩ rất nhiều, anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm!Trà quán vốn chính là một nơi yên tĩnh, một câu hô lên này của cậu ta,Khách trong quán liền tức tốc hiều kì mà hướng mắt về phía bọn họ.Xán Liệt chỉ cảm thấy vài dâu thần kinh trong đầu đứt phựt, hắn giận dữ quay lại cười một cái, nhìn Bạch Hiền nói: Cậu muốn chịu trách nhiệm như thế nào?~~~~~~Thành phố X này, sau một trận mưa cuối Thu đầu Đông thời tiết liền lạnh đi,Thời điểm giao mùa, luôn có rất nhiều người bị cảm mạo.Ngô Thế Huân bởi vì liên tục thức đêm vài ngày viết cho xong mấy bản thảo, cũng thực bất hạnh mà trúng bệnh rồi - cảm mạo phát sốt, ốm đau liệt giường.Buổi chiều sau khi Lộc Hàm nhận được điện thoại của Ngô Thế Huân, liền giúp hắn xin phép ông chủ, tỏ vẻ nếu cần người làm luôn ca tối cậu có thể giúp.Ông chủ cười như không cười liếc nhìn Lộc Hàm một cái: Tôi vậy mà không biết quan hệ của các cậu lại tốt như vậy a.Lộc Hàm lúng túng, ông chủ vẫy vẫy tay:Được rồi, hai ngày này bảo cậu ta nghỉ ngơi cho tốt đi, dù sao trời lạnh thì buổi tối cũng không có nhiều khách, tôi làm luôn cũng được.Ngay trước khi tan ca, Lộc Hàm gọi cho Ngô Thế Huân, hỏi hắn muốn ăn cái gì, cậu mua đồ ăn về làm cho.Giọng Ngô Thế Huân trong điện thoại bởi vì bị bệnh mà có vẻ dị thường trầm thấp, nói: Anh muốn ăn em......[ làm sườn ]Lộc Hàm ở đầu kia điện thoại nghe liền mặt đỏ tai hồng, cuống quít cúp máy.Hai người Ngô Thế Huân Lộc Hàm cùng một chỗ, nhưng còn chưa đi đến bước cuối cùng.Ngô Thế Huân nghĩ gì, cậu không biết,Lộc Hàm thì tự nói với bản thân, tuy rằng tâm lý đã muốn chấp nhận Ngô Thế Huân, nhưng mà đề cập đến chuyện trên giường, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.Chính xác mà nói, cậu còn đang trong giai đoạn học tập.GV trên mạng, Lộc Hàm cũng lén lút tải một đống, mỗi lần xem xong là mặt đỏ tim đập,Tưởng tượng chính mình cùng Ngô Thế Huân, vô luận là mình đè hắn, hay là hắn đè mình, đều có điểm không thể tưởng tượng nổi.Sau lại nghĩ nghĩ, làm tình vốn nên từng bước từng bước nước chảy thành sông, mình có chủ động hay không, thật sự không cần thiết lắm.Kết quả hôm nay nghe được Ngô Thế Huân ngu ngu ngơ ngơ nói một câu "Anh muốn ăn em",Lộc Hàm không hiểu sao liền thấy mặt nóng lên.Nhà Ngô Thế Huân đang ở chính là của hắn, ba phòng ngủ một phòng làm việc, trang hoàng gọn gàng thoải mái.Nhà nằm cạnh kênh đào thành cổ của thành phố X, đứng ở ban Ngô Thế Huân có thể ngắm nhìn liễu mọc thành hàng bên bờ kênh, cảnh sắc thật đẹp.Lộc Hàm lần đầu đến liền nói đùa với Ngô Thế Huân: Khó trách lúc trước kêu anh đến ở với em anh không muốn.Ngô Thế Huân ấp úng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: Em, có muốn đến ở cùng anh không?Lộc Hàm không nghe rõ lắm, nhìn Ngô Thế Huân hỏi: Cái gì?Ngô Thế Huân hít sâu một hơi, từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa được xỏ vào một sợi dây đỏ đeo vào cổ Lộc Hàm: Sính lễ.Lộc Hàm nhìn nhìn, chùm chìa khóa kia ít nhất cũng phải có 10 cái: Sao lại có nhiều như vậy?Ngô Thế Huân: Cái gì có khóa anh đều làm thêm một cái.Cậu có chút dở khóc dở cười: Vậy vì sao không phải là của hồi môn?Ngô Thế Huân liền nghe lời: Được, vậy là của hồi môn.Lộc Hàm:......Ngô Thế Huân lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Lộc Hàm cũng đành đáp ứng nhận chùm chìa khóa.Bất quá căn phòng cậu thuê là thuê luôn nửa năm, còn tới hai tháng mới đến kì, cho nên tạm thời không thể lại đây.Lúc đến nhà Ngô Thế Huân thì trời đã tối, mở cửa liền phát hiện trong nhà thực im lặng.Cậu lặng lẽ đi vào phòng Ngô Thế Huân, thấy hắn đang ngủ, cậu vội vàng lấy tay sờ sờ trán hắn, hoàn hảo, tựa hồ không nóng lắm.Ngô Thế Huân hình như là cảm thấy lành lạnh, thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay Lộc Hàm.Lộc Hàm có chút buồn cười, lấy khăn ướt lau mồ hôi cho hắn, lại giúp hắn chỉnh lại chăn.Buổi chiều Ngô Thế Huân gọi điện thoại nói đã uống thuốc hạ sốt rồi, vậy thì đổ mồ hôi là tốt rồi.Lo rằng người bị sốt thì khí hư, Lộc Hàm nấu một ít cháo trắng, làm một ít đồ ăn nhẹ.Xem cơn sốt của Ngô Thế Huân cơ bản cũng đã lui, liền đánh thức hắn: Dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.Trong lúc ăn Ngô Thế Huân vẫn bảo trì trầm mặc, Lộc Hàm nói cái gì hắn cũng chỉ gật đầu hoặc là "Ân" Vài tiếng tỏ vẻ như đang nghe.Lộc Hàm có chút kỳ quái: Người này hôm nay sao lại im lặng vậy. Sinh bệnh thì ngay cả khí lực nói chuyện cũng không có sao?Ăn tối xong Ngô Thế Huân ngồi trên sô pha đọc sách,Lộc Hàm ngồi xuống cạnh hắn nói: Không ngủ? Anh hôm nay làm sao mà nãy giờ không nói gì?Ngô Thế Huân suy nghĩ một chút, rốt cục mở miệng: Anh bị cảm hơi nặng, lây bệnh cho em sẽ không tốt lắm.Lộc Hàm nở nụ cười, hôn Ngô Thế Huân một cái, nói: Em thử xem, có thể hay lây bệnh không.Không hề bất ngờ khi thấy mặt Ngô Thế Huân đỏ lên, Lộc Hàm thấy đùa rất vui, nói: Di, không lây bệnh, em thử lại một chút.Nói xong lại hôn Ngô Thế Huân một cái.Ngô Thế Huân có chút bất đắc dĩ nhìn Lộc Hàm: Em khi dễ anh không có sức.Lộc Hàm có chút đắc ý: Ai bảo anh- ngô -Ngô Thế Huân chuẩn xác bắt lấy môi Lộc Hàm, đầu lưỡi ấm ướt trơn trượt như một con rắn tiến vào khoang miệng Lộc Hàm, triền miên mà kịch liệt.Không biết có phải vì mới lên cơn sốt hay không, mà Lộc Hàm cảm thấy trên người Ngô Thế Huân, ngay cả hơi thở cũng mang theo nhiệt khí bức người, lại thêm Lộc Hàm thấy chính mình cũng trở nên khô nóng, bức thiết khát cầu thứ gì đó,Không hề ý thức chút nào rằng quần áo của hai người trong lúc say sưa môi lưỡi giao triền thì đã chậm rãi bị cởi ra hết.Thẳng đến khi da thịt cảm thấy được một chút lành lạnh, Lộc Hàm mới từ cơn thở dốc thanh tỉnh lại.Trước mắt là Ngô Thế Huân thân trên trần trụi, trên mặt một mảnh ửng hồng, trong ánh mắt là dục vọng trần trụi.Hắn bình tĩnh nhìn Lộc Hàm một lúc, sau đó gục mặt vào cổ Lộc Hàm, hô hấp nóng rực kinh người đến mức Lộc Hàm hoảng hốt suýt nhảy dựng lên.Ngô Thế Huân bình ổn một chút ham muốn, khàn khàn nói: Mau dừng lại, nếu không -Lộc Hàm cười nhẹ, nắm lấy tay Ngô Thế Huân đặt ở hạ thân của mình nhẹ giọng nói: Dừng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store