Hunhan Canh Suon Tinh Yeu
Rốt cục ngày hôm sau đến lúc Lộc Hàm tan ca,Ngô Thế Huân sớm đang mang theo nguyên liệu mua đầy đủ, đứng ở gần tiệm cà phê chờ Lộc Hàm.Lộc Hàm nhìn đồ hắn mua, có chút bất ngờ, thế mà không mua sườn?Chỗ Lộc Hàm ở cách tiệm cà phê cũng không xa, hai người đi một lúc liền tới.Lúc đi lên lầu thì đụng phải cô bé con chủ nhà, cô nhỏ vừa nhìn thấy Lộc Hàm liền vui mừng kêu:Chú, chú tặng cháu con vật nhỏ cháu rất thích, cháu còn muốn một con pikachu, chú xếp cho cháu một con nha?Ngô Thế Huân nghe xong liền nói với cô bé: Pikachu chú cũng biết xếp, lần sau chú xếp cho cháu được không?Cô bé nhìn Lộc Hàm rồi lại nhìn Ngô Thế Huân, gật gật đầu.Đợi cho cô nhóc rời khỏi, Lộc Hàm có chút xấu hổ, vừa định mở miệng nói gì đó,Ngô Thế Huân nói: tôi sẽ xếp pikachu thật mà.Lộc Hàm:......Sau khi vào phòng, Ngô Thế Huân cố gắng ngăn chặn nội tâm đang sục sôi mãnh liệt, lấy ra một chai rượu vang đỏ, nói là cho Lộc Hàm .Lộc Hàm nhất thời không phản ứng kịp, đại khái là vì thấy Ngô Thế Huân lần đầu tiên tặng quà mà bình thường như vậy, có điểm không quen.Ngô Thế Huân nhìn phản ứng của Lộc Hàm, nơm nớp lo sợ nói: cậu sẽ không phải là cũng bị dị ứng với nó chứ?Lộc Hàm nở nụ cười, nhanh tay tiếp nhận rượu nói không có, chính là nghĩ nên để chỗ nào thì thích hợp.Ngô Thế Huân thế này mới yên lòng, bắt đầu nhìn ngắm nhà Lộc Hàm.Chỗ Lộc Hàm ở giống hệt như tưởng tượng của hắn: Sạch sẽ, sáng sủa, ngăn nắp,Chỗ ở là một căn nhà 2 phòng, Lộc Hàm ở một phòng, một phòng bỏ không.Lộc Hàm nói: Bạn cùng phòng trước kia vừa dọn đi, sao, anh muốn dọn đến ở không?Ngô Thế Huân lắc đầu nói không được, hắn cũng rất thích chỗ mình đang ở hiện giờ .Lộc Hàm gật gật đầu, liền đem nguyên liệu vào bếp, bắt đầu nấu.Xào ba món, nấu một nồi canh, hai người loáng cái giải quyết sạch sẽ.Lộc Hàm rất vui vẻ, thật lâu chưa từng có người cùng cậu ăn cơm,Lộc Hàm nói về sau tôi sẽ không giữ phần đồ ăn cho anh nữa, mỗi ngày cơm chiều anh tới nhà tôi ăn đi,Chi phí ăn uống chúng ta một người một nửa, ăn không hết thì anh cầm theo làm bữa ăn khuya khi làm việc.Ngô Thế Huân mặc dù có điểm tiếc nuối không thể tái cùng Lộc Hàm tiến hành giao lưu bồi dưỡng tình cảm,Nhưng khi nghĩ đến mỗi ngày có thể ăn cơm cùng Lộc Hàm, cũng liền vui vẻ đáp ứng rồi.Cơm nước xong Ngô Thế Huân chủ động nhận phần rửa chén, Lộc Hàm cũng không chối từ.Lộc Hàm cầm chén đũa hắn đưa qua, nghĩ đến chuyện lúc lên cầu thang, anh không trách tôi đem mấy con thú giấy cho người ta hết?Ngô Thế Huân nói tặng cho cậu thì chính là của cậu, không có quan hệ gì hết.Lộc Hàm nói anh vừa nói dối thì mặt liền đỏ.Thế Huân cực kì hoảng sợ: a, không có chuyện đó!Lộc Hàm nở nụ cười, sau đó chậm rãi dừng lại, nhẹ giọng nói: ếch nhỏ tôi sẽ không cho ai hết.Thế Huân gật gật đầu, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.Ngày hôm sau đi làm, Lộc Hàm phát hiện trên bình thủy tinh có thêm một con pikachu màu vàng.Lộc Hàm nhìn con pikachu, bỗng nhiên thở dài một hơi.Cậu không phải người mới vào đời, rất nhiều chuyện cho dù chưa từng thấy qua nhưng cũng nghe qua không ít.Kỳ thật lúc trước cậu mơ hồ cảm thấy Ngô Thế Huân đối với cậu có chút tâm tư, thủy chung vẫn cảm thấy là lạ,Cho nên khi Thế Huân tới ăn cơm cậu còn thử rủ hắn đến ở cùng,Bất quá hắn tựa hồ cũng không có ý tứ về phương diện kia, dựa theo tính cách của Ngô Thế Huân nếu hắn có ý gì với mình thì chắc sẽ đồng ý ở chung ngay.Hơn nữa Ngô Thế Huân ngay cả yêu cầu của một cô bé không quen biết cũng đều ghi tạc trong lòng,Lộc Hàm nghĩ, hắn chắc là lấy phương thức của hắn để báo đáp mình thường xuyên đem đồ ăn cho hắn đi, tuy rằng quả thật có điểm dễ làm cho người ta hiểu lầm.Xem ra là tự mình đa tình, suy nghĩ nhiều.Ánh mắt Lộc Hàm lại chuyển tới trên người ếch nhỏ, nhớ tới bộ dáng khi Ngô Thế Huân ở tiệm cà phê xếp giấy, nhịn không được nở nụ cười:Kỳ thật, hắn là một người rất tốt a.=============Một ngày đẹp trời của Biện Bạch Hiền:- Cậu vì sao luôn kể cho tớ nghe a?Bạch Hiền vừa cắn hạt dưa vừa hỏi.Nói thật, Bạch Hiền hiện tại rất tò mò về Lộc Hàm.Ngô Thế Huân người này miệng thì nói "sẽ duy trì chừng mực" "chúng ta chỉ là bạn bè bình thường" linh tinh,Nhưng mà vẻ mặt ngập tràn mùa xuân (Bạch Hiền tưởng tượng) kể với cậu Lộc Hàm hôm nay làm đồ ăn gì, hôm nay mặc quần áo gì, cười rộ lên thật là đẹp mắt gì gì đó.Xin cậu đó, ai muốn trước khi đi ngủ phải nghe mấy cái này đâu chứ.Đúng vậy, là trước khi đi ngủ.Từ sau khi Ngô Thế Huân mỗi ngày cùng Lộc Hàm ăn cơm chiều,Bạch Hiền rốt cục thoát khỏi điện thoại kinh hồn lúc rạng sáng, chuyển thành chuyện kể lúc nửa đêm.Đối với điểm ấy, Bạch Hiền vẫn thập phần khó hiểu:Ngô Thế Huân cũng không phải loại người thích đem loại chuyện tình cảm riêng tư này chia sẻ với bạn bè,Cũng không phải học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi, tình cảm của người trưởng thành, luôn ngắn gọn mà nhanh chóng, vậy nên mới có nhiều thơ ca về thiếu nữ ôm ấp tình cảm như vậy.Vì thế một ngày, Bạch Hiền rốt cục nhịn không được hỏi Ngô Thế Huân:- Cậu vì cái gì luôn kể cho tớ nghe a?Ngô Thế Huân trầm mặc hồi lâu mới trả lời nói: tớ cuối cùng cảm thấy nếu tớ không tìm được người để kể lại, tớ sẽ không khống chế được bản thân chạy đi tìm cậu ấy.Nghe vậy Bạch Hiền trong lòng hồi hộp một chút, trong óc hiện lên một câu - con lớn rồi thì không cần cha nữa.Đó là nguyên nhân hiện giờ Bạch Hiền đang giấu Ngô Thế Huân ngồi ở tiệm cà phê nho nhỏ này:Đem Ngô Thế Huân mê hoặc thành như vậy, thân là người cố vấn kiêm thùng rác dĩ nhiên muốn tới nhìn một cái .Ngồi ở trong tiệm cà phê, cùng với âm nhạc nhẹ nhàng, nhìn bên ngoài người đến người đi,Bạch Hiền bỗng nhiên có điểm xúc động, nhớ tới mình trước kia phong hoa tuyết nguyệt, vì thế liền u buồn thương cảm,Thậm chí thẳng đến khi Lộc Hàm tiến đến trước bàn của cậu ta, cậu ta vẫn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ.Lộc Hàm: tiên sinh, xin hỏi ngài muốn gọi gì?Bạch Hiền: cho một ly "thời gian" đi.Lộc Hàm:...... xin lỗi, tiệm chúng tôi không có loại thức uống này.Bạch Hiền: đúng là, quá khứ đã qua không thể tìm lại a......Lộc Hàm:...... xin hỏi ngài còn muốn gọi gì khác?Bạch Hiền: vậy có "hồi ức" không?Lộc Hàm:...... ông chủ, cho vị tiên sinh này một ly cappuccino.Bạch Hiền lúc này mới quay sang tỉ mỉ nhìn Lộc Hàm, đồng thời nội tâm cảm khái:Ánh mắt Ngô Thế Huân thật không sai, huệ chất lan tâm a, cappuccino hương vị nồng đậm, đúng là giống như hồi ức sâu đậm.Cà phê đã uống, Lộc Hàm cũng đã nhìn qua, Bạch Hiền thỏa mãn đi về.Cậu ta vừa đi vừa nghĩ: là bạn thân của Ngô Thế Huân, mặc kệ Ngô Thế Huân quyết định như thế nào, ta cuối cùng vẫn sẽ ở cạnh ủng hộ hắn .Cậu ngẩng đầu, cảm thụ được ánh sáng mặt trời chiếu trên người mình,Cậu cảm thấy,Thật sự là một ngày đẹp trời a.Lúc Ngô Thế Huân và Lộc Hàm ăn cơm chiều.Lộc Hàm: Hôm nay đi làm gặp phải một khách hàng kì quặc.Ngô Thế Huân: Sao vậy?Lộc Hàm: nói hắn gọi nước, hắn nói muốn một ly "thời gian ", tôi nói không có, hắn lại gọi một ly "hồi ức", buổi chiều quan đông gần chết, anh nói người nó không phải đến chọc phá tôi à?Ngô Thế Huân: Sau đó thì sao?Lộc Hàm: tôi tùy tiện đem cho hắn một ly cappuccino, thích uống thì uống đi. Hắn còn giống như trừng mắt nhìn tôi một cái.Ngô Thế Huân: sau này nên chú ý hơn một chút, dạo này có rất nhiều kẻ biến thái. Lộc Hàm: Ân.=========Lộc Hàm gần nhất cảm thấy thời gian cậu gặp gỡ Ngô Thế Huân tựa hồ càng ngày càng nhiều.Tỷ như nếu là bình thường, cậu tan ca lúc 5 giờ, Ngô Thế Huân mua nguyên liệu nấu ăn xong đến tiệm đón cậu;Sau đó hai người đến nhà cậu, bắt đầu nấu cơm.Trước 6 giờ một chút hai người bắt đầu ăn cơm, sau đó vui vẻ kết thúc bữa ăn,Ngô Thế Huân rửa chén, lằng nhằng đến 6 giờ 45, sau đó đi làm ca tối ở tiệm cà phê.Nhưng kỳ thật là?Ngô Thế Huân thường xuyên 4 giờ rưỡi đã đem đồ ăn chạy đến.Nhưng mà hắn chưa bao giờ vào trong tiệm, bình thường là trốn vào một góc gần tiệm cà phê,Hắn nghĩ rằng Lộc Hàm không biết, nhưng mà thật ra Lộc Hàm đã phát hiện ngay từ lần đầu tiên hắn đến trước giờ hẹn.Lộc Hàm đoán rằng Ngô Thế Huân là sợ quấy rầy không dám tiến vào, định đi ra gọi hắn,Lại phát hiện Ngô Thế Huân tựa vào tường, rút ra một điếu thuốc.Lộc Hàm có chút bất ngờ, đây là lần đầu tiên cậu thấy Ngô Thế Huân hút thuốc.Trước đó vô tình ở trên người Ngô Thế Huân ngửi được mùi khói, Lộc Hàm đều tưởng là hắn không cẩn thận mà bị ám vào.Phát hiện này làm cho cậu thấy thật mới lạ:Một người mà mình vốn tưởng rằng đã biết rõ về người ta lại lộ ra một bộ mặt khác, sẽ luôn làm người khác nổi lên hứng thú muốn tìm hiểu đến tận cùng.Cho nên mỗi khi Ngô Thế Huân vụng trộm tránh ở góc chờ Lộc Hàm,Lộc Hàm cũng luôn nhịn không được mà quan sát hắn.Đại bộ phận thời gian, Ngô Thế Huân sẽ tựa vào hút thuốc, sau khi hút xong thì ăn một viên kẹo, át bớt mùi khói.Có một lần Lộc Hàm cố ý tan ca sớm, Ngô Thế Huân thấy vậy luống cuống tay chân ném thuốc lá đi nhét kẹo vào miệng, đợi đến khi đến gần, Lộc Hàm tận mắt thấy hắn đem cục kẹo nuốt luôn, nghẹn đến mặt đỏ bừng;Có mấy lần thấy có người hỏi đường, hắn rất nhiệt tình, vẽ đường cho người ta;Còn có lần thành phố X vừa lúc phát động chiến dịch thành phố văn minh, trên đường có rất nhiều ông bà lão mang băng tay đỏ,Phỏng chừng thấy hắn bộ dạng khả nghi (ban ngày ban mặt mang theo một cái túi nilon đứng bên đường, lúc thì hút thuốc, lúc thì ăn kẹo),Gặng hỏi vài lần, Ngô Thế Huân giống như có chút dở khóc dở cười, vừa lấy chứng minh nhân dân lại còn đem đồ ăn ra cho họ thấy,Lộc Hàm lúc ấy đang ghi món cho một người khách ngồi gần cửa sổ, thấy một màn như vậy lập tức bật cười,Khách hàng ngơ ngác không hiểu gì, Lộc Hàm xấu hổ liên tục giải thích.Chủ quán vừa tính sổ sách vừa nói:Dạo này trời mau tối, về sau nếu có tôi ở trong quán, cậu có thể tan ca lúc 4 giờ rưỡi.Lộc Hàm không biết có phải chủ quán nhìn ra cái gì hay không, chỉ cảm thấy mặt có chút nóng lên.Có đôi khi buổi tối cũng vậy.Có khi đang đọc sách, xem Ti Vi hoặc là làm chuyện khác, Lộc Hàm lại đột nhiên nhớ tới Ngô Thế Huân, không hiểu sao rất muốn cười,Sau đó sẽ đến tiệm cà phê tìm Ngô Thế Huân.Tại đó đọc sách một lúc, nghe hắn kể vài câu chuyện cười, hoặc là hai người chơi vài ván bài.Lộc Hàm cảm thấy chính mình hiện tại có điểm đắm chìm trong cuộc sống như vậy,Cậu cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng kết luận là-Cuộc sống của mình rất nhàm chán, mà Ngô Thế Huân thì rất thú vị.=====Thời tiết dần dần có chút lạnh, vì thế một ngày vào giờ cơm chiều Lộc Hàm liền nói với Ngô Thế Huân dù sao cuối tuần không có việc gì làm,Không bằng hắn đến nhà cậu ăn lẩu đi.Ngô Thế Huân vui vẻ đáp ứng rồi, nghĩ đến cuối tuần cũng có thể gặp Lộc Hàm, tâm tình tăng vọt, lúc rửa chén còn ngâm nga hát.Lộc Hàm ở một bên nghe được rõ ràng:Ân, hình như là bài ' Mình Yêu Nhau Đi ' của Bích Phương.Buổi tối Ngô Thế Huân gọi điện thoại cho Bạch Hiền: cậu biết tớ cuối tuần cùng với Lộc Hàm làm gì không?Bạch Hiền: Làm gì?Ngô Thế Huân: Ăn! Lẩu!Bạch Hiền: cậu chắc chắn không phải là vừa trồng cây chuối vừa ăn lẩu chứ?Ngô Thế Huân:...... chỉ là ăn lẩu bình thường.Bạch Hiền: vậy sao cậu hưng phấn như vậy?Ngô Thế Huân: Hắc hắc hắc hắc hắc hắc.Bạch Hiền:......Ngô Thế Huân: trên tay tớ có hai vé xem phim, phim nước ngoài mới nhất [Frozen].Bạch Hiền: Cho nên?Ngô Thế Huân: Hắc hắc hắc hắc hắc hắc.Bạch Hiền:......Ngô Thế Huân: cậu nghĩ xem cậu ấy sẽ chịu đi không?Bạch Hiền: quan hệ hiện tại của hai người khá tốt, hẳn là sẽ đồng ý thôi.Ngô Thế Huân: tớ cũng cảm thấy như vậy, hắc hắc hắc hắc hắc hắc.Bạch Hiền:......(nội tâm Bạch Hiền: thật muốn giết hắn a ~~~~)=============Vé xem phim là vào chủ nhật, Ngô Thế Huân nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy là không thể trực tiếp như vậy mời Lộc Hàm đi xem phim,Một thằng đàn ông mời một thằng đàn ông khác đi xem phim, sao cũng thấy thật khả nghi. (kỳ thật là Ngô Thế Huân chột dạ a)Bất quá, hắn đã nghĩ ra cách có vẻ tự nhiên nhất để mà đưa cho Lộc Hàm mấy vé xem phim.Sáng sớm thứ 7, Ngô Thế Huân cùng Lộc Hàm hẹn gặp mặt ở cửa siêu thị, cùng đi mua đồ ăn.Hai người mua xong đồ đi ra, Ngô Thế Huân nói hắn chưa ăn điểm tâm có chút đói bụng,Lộc Hàm nhìn thấy siêu thị này có chỗ ăn điểm tâm thì cũng tán thành, liền nói đến chỗ đó ăn đi.Sau khi đi vào Ngô Thế Huân nhanh chóng tìm chỗ ngồi lấy di động ra gọi điện thoại, Lộc Hàm thấy thế đành phải đi mua bữa sáng.Khoảng 7, 8 giờ thì đồ ăn cũng không còn nhiều, Lộc Hàm vừa muốn trả tiền, người bán hàng mặt mày tươi cười nói với cậu:Chúc mừng ngài, tiên sinh, ly trà sữa ngài vừa gọi là ly trà sữa thứ 10000 mà tiệm bán được từ lúc khai trương tới nay, ngài được tặng một vé xem phim.Lộc Hàm:...... các vị đếm hết tất cả những ly trà sữa đã từng bán ra sao?Người bán hàng: trên máy tính của chúng tôi có thống kê số liệu. Điểm tâm của ngài hết 23.5 nhân dân tệ, thỉnh ngài nhận vé xem phim.Lộc Hàm:...... úc.Lộc Hàm bưng điểm tâm ngồi vào ghế đối diện Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân tò mò nhìn trong tay cậu: Đây là cái gì?Lộc Hàm: vé xem phim. Người ta nói là ly trà sữa tôi mua là ly thứ 10000, thế là tặng tôi .Ngô Thế Huân: vận khí của cậu cũng quá tốt đi.Lộc Hàm: chính là phim mới nhất đó, anh muốn đi xem sao, cho anh đó.Ngô Thế Huân: Không không không, tôi ngày mai cũng có việc rồi.Lộc Hàm: thật ra thì, tôi cũng không muốn đi xem lắm.Ngô Thế Huân: bộ phim này gần đây rất nóng, nghe nói hay lắm, cậu ngày mai cũng không có việc gì bận, đừng lãng phí .Lộc Hàm: nói cũng đúng, vậy đi thôi.Phim là chiếu vào ba giờ chiều chú nhật,Kế hoạch của Ngô Thế Huân là vừa vặn sau khi xem xong hai người sẽ dùng cơm bên ngoài luôn.Vì tránh cho đi sớm gặp Lộc Hàm, Ngô Thế Huân còn đợi đến sau khi bắt đầu kiểm phiếu mới xuất hiện.Ngô Thế Huân tìm được vị trí của mình liền ngồi xuống, thấy Lộc Hàm còn chưa có đến, vui vẻ nghĩ:Không biết đến khi Lộc Hàm nhìn đến bên cạnh là ta sẽ nói cái gì.Phỏng chừng sẽ nói - ai nha, anh như thế nào lại ở chỗ này?Mính sẽ trả lời sao nhỉ - tôi cũng ngẫu nhiên được phần thưởng? Ha ha ha ha ha ha.Không nên không nên, rất giả, không bằng cứ thành thật nói cho cậu ấy biết đi.Ngô Thế Huân hoan hỉ tưởng tượng, cảm giác được ghế bên tay phải có người ngồi xuống, hắn quay đầu sang -Cư nhiên lại là một cô gái ra dáng sinh viên!Ngô Thế Huân ngây ngẩn cả người một chút, nhìn trái nhìn phải, vội vàng hỏi: xin lỗi, cô không ngồi nhầm chứ?Cô gái lấy vé ra đối chiếu một chút: hàng số 9 ghế số 8, đúng vậy nha.Ngô Thế Huân có chút không tin, dò xét nhìn lại, thật là hàng 9 ghế 8.Hắn vuốt vuốt tấm vé xem phim hàng số 9 ghế số 9, mở miệng hỏi: tôi có thể hỏi vé của cô là từ đâu mà có không?Vừa nghe cái này cô gái vui vẻ nói: Trên mạng tìm được, [Frozen] đang rất nóng, vé cho ngày chiếu hôm nay đã hoàn toàn không còn, hoàn hảo đêm qua tôi phát hiện có người muốn nhượng lại vé, cũng không uổng công tôi hôm nay đi xe đến lấy ~~~~~Tâm tình của Ngô Thế Huân lập tức rơi xuống đáy cốc.Đèn trong phòng chiếu phim đã tắt, màn ảnh bắt đầu chiếu hình.Phim disney chính là phim disney, nội dung thu hút, đồ hoạ tuyệt vời, trong rạp chiếu phim liên tiếp vang lên tiếng cười,Nhưng mà Ngô Thế Huân chỉ lăng lăng nhìn màn hình lớn, cái gì cũng không thấy được.Hắn suy nghĩ có phải Lộc Hàm đoán ra vé xem phìm là hắn đưa hay không, cho nên mới nhượng lại cho người khác.Quả nhiên một thằng đàn ông hao hết tâm tư mời một thằng đàn ông khác đi xem phim rất là kỳ quái đi.Ngô Thế Huân có điểm khổ sở.Hắn thật sự không muốn gì, hắn thật sự, không dám muốn gì.Ngây dại hết hai tiếng, hết phim, Ngô Thế Huân chầm chập từ rạp chiếu phim đi ra,Đi vài bước, đột nhiên phát hiện Lộc Hàm tựa vào tường đứng cạnh cửa lớn, tay nhét vào túi quần, mắt nhìn phía trước, không biết đang suy nghĩ cái gì.Tựa hồ là cảm giác được gì đó, Lộc Hàm quay đầu lại thấy Ngô Thế Huân đi ra, vội vàng đứng thẳng dậy vẻ mặt hối lỗi bước đến:Thật có lỗi, tôi không biết -Ngô Thế Huân ngơ ngác nhìn cậu, Lộc Hàm bỗng nhiên có chút không biết làm sao.Qua một lúc lâu, cậu thở dài một hơi, lấy ra hai vé xem phim:Không biết anh có ngại không, chúng ta lại xem phim đi?15.Lộc Hàm cũng không hiểu được hiện tại cậu vì cái gì mà đứng ở chỗ này,Cậu cảm thấy chính mình có điểm vô lý.Ngày hôm qua lấy được vé xem phim Lộc Hàm biết đây là của Ngô Thế Huân cho cậu,Trước tiên không nói tới Ngô Thế Huân rõ ràng chính mình muốn ăn điểm tâm thế nhưng lại ngồi xuống chơi di động làm cậu phải đi mua,Thì cái chuyện ly trà sữa thứ 10000 được tặng vé xem phim cũng chẳng có tuyên truyền quảng bá gì hết, hoạt động không minh bạch lại kỳ quái thì làm gì có thương nhân nào làm a.Thủ pháp vụng về như vậy, đại khái cũng chỉ có Ngô Thế Huân nghĩ ra.Lộc Hàm lúc ấy trong lòng chỉ là có chút buồn cười,Dù cho hắn giống như mọi ngày, lại toát ra chút gì đó làm người ta không thể đoán được hắn nghĩ gì, cũng liền thuận theo hắn đi .Nhưng là đợi đến sau khi Ngô Thế Huân ăn xong cái lẩu rồi về nhà còn lại một mình cậu ngồi nhìn vé xem phim cười một mình, cậu mới ý thức được:Loại hành động giống như "cho đối phương một sự kinh hỉ" này, thế nhưng lại làm cho cậu sinh ra loại cảm giác hạnh phúc khi được cưng chiều.Làm cho cậu bất an chính là, trừ bỏ cảm giác có điểm không được tự nhiên ra, thì cậu lại có loại tâm tình hưởng thụ hơn.Cậu nghĩ, này cơ bản chính là gần giống như cảm giác yêu vậy đó.Cậu bị ý tưởng này làm cho hoảng sợ,Cẩn thận ngẫm lại cậu cùng Ngô Thế Huân kết giao (theo nghĩa bình thường) này mới được mấy tháng,Đại thể thì từ không gặp mặt đến ngẫu nhiên gặp mặt, đến bây giờ cơ hồ mỗi ngày đều thấy nhau,Ngô Thế Huân chậm rãi chiếm cứ cuộc sống của cậu, hết thảy đều tự nhiên như vậy.Cậu ẩn ẩn cảm thấy có chút không ổn, nhưng là cậu rất thích tình trạng hiện nay -Nghĩ đến đây, như là để chứng minh cái gì đó, Lộc Hàm lập tức đem tin muốn nhượng lại vé xem phim đăng lên mạng.Rất nhanh có người gọi điện thoại đến, đối phương tỏ vẻ sẵn lòng sáng chủ nhật lại đây lấy vé.Tới lấy vé là một cô gái trẻ, sau khi nhận vé liền bắt đầu ríu rít:Trời ạ, hàng thứ 9 ghế số 8, cư nhiên là vị trí tốt như vậy. "Anh nhất định tốn không ít công sức mới lấy được tấm vé này đi.Là vì có việc bận không có cách nào đi được sao? Thật đáng tiếc, nghe nói bộ phim điện ảnh này cực kì hay nha!"Lộc Hàm cười cười không nói gì.Sau khi cô gái đi rồi, Lộc Hàm bắt đầu quét tước dọn dẹp, giặt quần áo, nấu cơm, đọc sách, lên mạng,Những việc có thể làm cậu đều làm, lại thủy chung cảm thấy trong lòng trống rỗng.Lời nói của cô gái như ma chú quấy nhiễu trong lòng cậu: nhất định tốn không ít công sức mới lấy được tấm vé này đi.Ngô Thế Huân nhất định tốn không ít công sức mới lấy được tấm vé này đi.Hắn tựa hồ như muốn cùng mình xem phim, thế nhưng không biết vì cái gì lại không nói thẳng mà lại nghĩ ra cái phương pháp lằng nhằng như vậy đem vé cho cậu.Hắn nhìn thấy bên cạnh không phải cậu thì sẽ phản ứng ra sao? Sẽ thất vọng sao? Sẽ khổ sở sao?(được rồi, ta nói cho các ngươi biết lúc Lộc Hàm đang nghĩ ngợi như vậy Ngô Thế Huân đang ngồi ở rạp chiếu phim tưởng tượng Lộc Hàm một lát nữa thấy hắn thì sẽ phản ứng thế nào)Lộc Hàm phát hiện chính mình không có cách nào khác không nghĩ đến Ngô Thế Huân, vì thế cậu bị thôi thúc đi tới rạp chiếu phim.Phim đã chiếu rồi, cậu bèn mua hai vé của một bộ phim khác, muốn đền bù cho Ngô Thế Huân một chút.Cậu cũng không muốn gọi điện thoại gọi Ngô Thế Huân ra, cậu muốn dùng khoảng thời gian chờ đợi này để ngẫm lại sự tình.Kết quả đợi cho đến khi phim chiếu xong, cậu cũng chưa nghĩ được rõ ràng.Nhưng là khi Ngô Thế Huân đứng ở trước mặt cậu, Lộc Hàm phát hiện chính mình muốn làm một chuyện,Chính là cùng hắn xem phim.Chuyện khác, quên đi, mặc kệ nó.Lộc Hàm thở dài một hơi, lấy ra hai vé xem phim:Không biết anh có ngại không, chúng ta lại xem phim đi?Kết quả hai người cũng vào xem phim.Sau khi xem xong phim Lộc Hàm đề nghị hai người vừa tản bộ vừa nói chuyện một chút.Lộc Hàm áy náy nới với Ngô Thế Huân thật tình cậu không biết vé là của hắn cho, đột nhiên không muốn đi xem mới nhượng lại. Sau lại xem Ti Vi nói rằng bộ phim kia khó mà tìm nổi một vé mới nghĩ ra rằng có thể là của Ngô Thế Huân cho cậu.Ngô Thế Huân: tôi đây về sau mời cậu đi xem phim, cậu sẽ đi chứ?Lộc Hàm: Ân.Ngô Thế Huân: cậu hôm nay không tới, tôi rất thất vọng.Lộc Hàm:...... thật sự rất xin lỗi.Ngô Thế Huân: tôi khi thất vọng thường muốn ăn cái gì đó.Lộc Hàm:...... chúng ta đi ăn cơm chiều đi.Ngô Thế Huân: cái khác ăn không vô, tôi muốn ăn sườn.Lộc Hàm:......Ngô Thế Huân: cậu nói xem có kì quái hay không?Lộc Hàm:......
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store