Hunhan Canh Suon Tinh Yeu
Rất nhanh đã đến thứ bảy, một hàng năm người đi tới suối nước nóng lớn nhất nằm ở trung tâm thành phố bên cạnh,Mùa đông nha, đi ngâm nước nóng nha, rất là thoải mái.Vé chiêu đãi của Xán Liệt thật sự rất tốt, ba gian phòng hạng sang có suối nước nóng riêng ngay bên trong, không cần giống như 1 đám sủi cảo chen chúc ở hồ tắm chung.Mọi người cùng nhau đi xuống nhà ăn dùng cơm chiều,Ngô Hân tựa hồ rất hưng phấn, quấn quít lấy Bạch Hiền và Xán Liệt ríu rít không ngừng.Cơm nước xong, Thế Huân Lộc Hàm hai người trực tiếp nhận phòng rời đi trước.Xán Liệt cầm chìa khóa hai gian phòng, đứng trước phòng 106 nói với Bạch Hiền: Một phòng106, một phòng 107, cậu...... muốn ở phòng nào?Bạch Hiền kỳ quái liếc hắn một cái: 107 a. Nói xong liền dẫn theo Ngô Hân đi vào phòng 107.Xán Liệt cái gì cũng không nói, xoay người vào phòng bắt đầu hút thuốc, hắn nghĩ: Một điếu thuốc, hắn nhẫn nại đợi trong thời gian một điếu thuốc.Kết quả một điếu thuốc còn chưa hút xong, Bạch Hiền liền mở cửa đi vào.Xán Liệt sửng sốt, nói: Cậu sao không ở lại phòng 107?Bạch Hiền: Anh nói giỡn hả? Người ta là con gái đó!Xán Liệt:......Bạch Hiền không hề để tâm đến Xán Liệt, thuần thục cởi quần áo, phần dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, tiến vào suối nước nóng.Xán Liệt tựa vào trên tường nhìn cậu: Ngô Hân kia, thật sự là bạn gái cậu sao?Bạch Hiền liếc mắt nhìn hắn: Đương nhiên. Tôi biết anh nghĩ cái gì, tôi với cô ấy mới quen nhau chưa lâu, nhưng tôi cũng không phải người tùy tiện.Xán Liệt cười thành tiếng, Bạch Hiền có chút buồn bực: Anh cười cái gì?Xán Liệt: Tôi cũng không phải người tùy tiện.Nói xong hắn bắt đầu nhanh nhẹn cởi quần áo.Bạch Hiền: Anh định làm gì?!Xán Liệt: Ngâm suối nước nóng a.Quả thật đúng là ngâm suối nước nóng.Xán Liệt và Bạch Hiền mỗi người ngồi ở một bên, Bạch Hiền lật tạp chí có sẵn trong phòng, Xán Liệt cầm di động hình như đang gửi tin nhắn.Bạch Hiền thật sự có chút nhàm chán, dùng chân đá đá Xán Liệt: Ai, nếu tôi không đến, anh thật sự một mình đi ngâm suối nước nóng? Anh nói xem tổng biên tập như anh, sao khổ ải quá vậy?Xán Liệt buông di động ra, tìm tư thế nằm thoải mái: Tôi quen rồi. Ba mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn nhỏ, tôi đi theo mẹ. Một người mẹ đơn thân một mình nuôi con thật sự rất vất vả, bà thường xuyên làm việc đến khuya mới về, tôi thường một mình ăn cơm, một mình học bài, một mình xem truyền hình...... quen rồi, thì bình thường thôi.Không biết có phải ngâm nước nóng rất thoải mái, thanh âm của Xán Liệt không có vẻ kiên cường như lúc bình thường, mà là mang theo chút yếu đuối.Bạch Hiền nghe được trong lòng có chút chua xót, lập tức tưởng tượng tình cảnh một cậu bé một mình ngồi trên ghế đẩu trước cửa nhà đợi mẹ.Bạch Hiền: Mẹ anh thật sự rất vất vả a. Lần đó anh nói rằng anh không vui khi bà tái hôn, có phải sợ người khác chia sẻ bớt tình yêu của bà dành cho anh không a? Nhìn không ra anh yêu mẹ nhiều như vậy.Xán Liệt không nói gì.Nói thật hắn thiếu chút nữa đã quên mất hắn từng nói với Bạch Hiền chuyện này. Mặc dù có điểm không tốt đẹp gì, bất quá khi đó quả thật là hắn đã lừa Bạch Hiền.Người mẹ hắn tái hôn hắn cũng đã gặp qua, là một người đàn ông dịu dàng thành thật, hắn rất yên tâm. Hơn nữa hắn cũng không phải một thằng bé con, không có gì là không vui hết.Bạch Hiền thì thấy Xán Liệt chậm chạp không có rả lời, tựa hồ như vẫn còn khổ sở khép chặt hai mắt.Cậu trong lòng căng thẳng, bơi tới bên cạnh Xán Liệt, vươn tay che đi đôi mắt hắn.Cẩn thận nói: Không có gì đâu, anh đừng khổ sở. Tuy rằng mẹ anh có gia đình mới, nhưng mà tôi tin rằng trong lòng bà anh vẫn là người quan trọng nhất.Xán Liệt đẩy tay cậu ra, lộ ra một đôi mắt sáng ngời.Hắn vẫn không nhúc nhích, nhìn Bạch Hiền, nói: Cậu đối với người khác cũng tốt bụng như vậy sao?Không đợi Bạch Hiền trả lời, Xán Liệt đã hôn lên môi cậu.Nụ hôn này không giống như chuồn chuồn lướt nước khi lần đầu tiên hắn hôn Bạch Hiền, cũng không kịch liệt như khi bọn họ làm tình.Xán Liệt lần này là dịu dàng mà triền miên, hắn cực kì có kiên nhẫn, đi bước một dẫn đường cho Bạch Hiền, chậm rãi cắn nuốt lý trí cậu.Hắn vuốt ve Bạch Hiền, từ trên xuống dưới, một tấc lại một tấc,Động tác thong thả làm Bạch Hiền trở nên mẫn cảm dị thường.Cậu trông chờ đụng chạm của Xán Liệt, thậm chí, cậu khao khát nhiều hơn nữa.Tay Xán Liệt đã đi xuống phía dưới cậu, đảo quanh phần đùi gần nơi nhạy cảm,Duy nhất không hề chạm vào phân thân đã sớm dựng thẳng kia.Khuôn mặt Bạch Hiền đỏ lên: Người này, thật sự rất xấu xa.Tựa hồ là nhìn ra cậu đang nghĩ cái gì, Xán Liệt cười khẽ một tiếng, cắn vành tai cậu, tay trái cầm lấy lọ sữa tắm bên cạnh, đổ ra một ít hướng về phía hậu huyệt Bạch Hiền bắt đầu thăm dò.Sau khi ngón tay Xán Liệt tùy tiện mà trượt vào, thân thể Bạch Hiền bắt đầu run lên,Xán Liệt ghé vào bên tai Bạch Hiền nói: Phòng này cách âm không tốt lắm, một lát nữa, đừng lớn tiếng.Đêm ở suối nước nóng, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.(/////.\\\\\)< đi nghịch công tắc bóng đèn đây >~~~~~~~~~Ba ngày sau khi đi tắm suối nước nóng, Bạch Hiền gọi điện thoại cho Ngô Hân, hỏi cô sau khi tan ca có rảnh không.Ngô Hân nói cô cũng đang có việc cần tìm cậu, hai người liền hẹn gặp nhau ở tiệm cà phê.Bạch Hiền đến chỗ hẹn sớm một chút, chỉ cảm thấy trong lòng có chút rối loạn,Cậu tới đây là định muốn chấm dứt quan hệ người yêu với Ngô Hân.Lần đó nóng nảy chạy đến quán bar, mời vài cô gái uống rượu, trong đó một người chính là Ngô Hân.Sau khi ra khỏi quán bar cậu liền nói với Ngô Hân: Nếu không ngại, chúng ta thử quen nhau đi?Cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Ngô Hân thế nhưng lại đáp ứng.Cậu khi đó nghĩ: Có lẽ nên nghiêm túc một lần đi.Nhưng mà, sau khi trải qua đêm ở suối nước nóng, cậu không thể không thừa nhận, cậu có thể là......Tóm lại, cậu thật sự không có cách nào đối mặt với người "bạn gái" này.Một lát sau, Ngô Hân đi đến.Bạch Hiền đang cân nhắc xem phải mở lời như thế nào, Ngô Hân đã nói: Thật xin lỗi, chúng ta vẫn nên chia tay đi.Bạch Hiền:......Ngô Hân: Dù sao chúng ta lúc bắt đầu cũng chỉ là chơi đùa chút thôi. Anh lúc ấy cũng là nghĩ như vậy đi.Quả thật đúng là như vậy, nhưng mà, sao lại có cảm giác buồn bực vậy chứ.Bạch Hiền cảm thấy có chút uất ức, nói: Anh có thể biết vì sao không?Ngô Hân: Em thích người khác rồi, anh ấy là người đàn ông hoàn hảo trong mắt em. Hơn nữa, em cảm thấy anh ấy cũng có ý với em.Bạch Hiền nghĩ: Không đúng a, bọn họ từ khi quen biết đến giờ, tổng cộng chưa quá một tuần, hơn nữa mấy ngày này đều dính vào với nhau, làm thế nào gặp được cái tên đàn ông hoàn hảo nào?Athật cẩn thận hỏi: Hắn là......?Ngô Hân ngẩng đầu nhìn cậu một cái: Thật ra nói cho anh biết cũng chẳng sao, là Xán Liệt.Xán Liệt đang tăng ca buổi tối.Nói là tăng ca, nhưng thật ra là ngồi ở văn phòng ngẩn người nhìn di động.Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn là cầm lấy di động, bắt đầu gõ tin nhắn.Kết quả còn chưa kịp gõ xong, "ầm" một tiếng, chỉ thấy Bạch Hiền nổi giận đùng đùng đạp cửa mà vào.Xán Liệt: Cậu sao vậy? Ăn nhằm thuốc nổ hả?Bạch Hiền cười lạnh một tiếng: Anh cũng thật cao tay a!Xán Liệt: Cái gì?Bạch Hiền: Giả vờ, còn tiếp tục giả vờ!Bạch Hiền quả thực bị chọc giận đến phát điên rồi, Ngô Hân nói với cậu, buổi tối ngâm suối nước nóng đó hai người còn nhắn tin qua lại.Hắn cũng thật cao tay đi, vừa quấn lấy cậu, vừa cấu kết xằng bậy với phụ nữ.Xán Liệt nhăn mặt: Cậu rốt cuộc đang nói cái gì?Bạch Hiền: Tổng biên tập, chắc là không nên nói ra đâu a, mà thôi, anh còn không sợ mất mặt, vậy tôi còn kiêng kị cái gì. Thế nào, tán tỉnh con gái sau lưng tôi có phải có cảm giác thực thú vị hay không?Xán Liệt bình tĩnh nhìn cậu, không nói gì.Bạch Hiền thấy hắn như vậy, trong lòng liền lạnh đi.Vốn rằng cậu muốn chạy đến đây, xem xem có phải có hiểu lầm gì hay không, sau đó nghe hắn giải thích một chút.Biểu hiện của hắn bây giờ là loại gì, ngầm thừa nhận?Xán Liệt nhìn cậu một hồi, cuối cùng mở miệng: Cậu tức giận là vì tôi sau lưng cậu quyến rũ phụ nữ hay là vì tôi phản bội bạn bè đi dụ dỗ bạn gái của cậu?Bạch Hiền bị hắn hỏi vậy liền sửng sốt: Cậu hệt như một người ghen tuông chạy tới chất vấn hắn, là vì......Xán Liệt tiếp tục nói: Tôi thừa nhận, đêm đó tôi quả thật gửi tin nhắn cho cô ấy. Tôi -Bạch Hiền vừa nghe vậy lại lập tức bùng lên lửa giận, lập tức đánh gãy lời hắn: Anh rốt cuộc cũng thừa nhận?Sau đó cậu nhìn thấy di động trên tay Xán Liệt, liền giật lấy, nói: Vừa mở cửa liền thấy tay anh run lên. Anh khẩn trương cái gì, chẳng lẽ đang làm chuyện gì mà không muốn người ta thấy?Cậu nhấn bàn phím, màn hình lập tức sáng lên.Bạch Hiền: Ai da, thì ra là đang gửi tin nhắn a. Người nhận, ngôi sao nhỏ! Xưng hô cũng thật thân thiết a.Bạch Hiền căm hận nhìn Xán Liệt: Tôi xem xem viết cái gì - Anh muốn nói với em, anh thích em. Thật sự thích em. Cho nên, em hãy cùng anh...Bạch Hiền đọc to từng chữ từng chữ, giận dữ cười lớn: Thì ra đã tiến tới gian đoạn thổ lộ rồi a. Bất quá còn chưa kịp viết xong đã bị tôi gián đoạn. Không có gì, hai ngươi tâm linh tương thông, không cần phải viết hoàn chỉnh cô ấy cũng hiểu thôi. Tôi này bạn bè nên làm một chuyện tốt, giúp anh gửi đi đi.Nói xong, cậu liền nhấn gửi tin nhắn.Chưa đầy năm giây sau, trong văn phòng vang lên một chuỗi thanh âm "bulubulu" thanh thúy.Đó là tiếng chuông tin nhắn điện thoại di động của Bạch Hiền.Bạch Hiền lập tức ngây ngẩn cả người.Cậu có chút do dự lấy điện thoại ra, nhìn màn hình di động, lại nhìn Xán Liệt,Giống như đột nhiên mất đi năng lực suy xét, không biết nên nói gì.Xán Liệt thản nhiên nói: Tôi tan tầm trước, cậu khi về nhớ đóng cửa cẩn thận.Nói xong, hắn cầm chìa khóa đi ra cửa.Xán Liệt đi đến bãi đỗ xe, tựa vào xe mình bắt đầu đốt thuốc.Hắn có chút rối loạn.Hắn hoàn toàn không ngờ tới, cư nhiên sẽ thổ lộ trong một cái tình huống hỗn loạn như vậy.Nói thật ra từ khi gặp Bạch Hiền, hắn liền cảm thấy mình càng ngày càng không phải là mình.Bạch Hiền này nhìn qua thì thấy thông minh, trên thực tế ngốc muốn chết, là một người quá mức tốt bụng, cho nên chính mình luôn nhịn không được muốn trêu chọc cậu ta;Nhưng mà cuối cùng người như vậy, chậm rãi, vững vàng bắt rễ bám trong lòng hắn.Có vài lần hắn tự hỏi, người này rốt cuộc có cái gì tốt?Nhưng là, có biện pháp nào đâu chứ? Thích chính là thích a.Xán Liệt thở dài một hơi, dụi tắt điếu thuốc.Mở cửa xe chuẩn bị về nhà, lại thấy Bạch Hiền thở hổn hển chạy tới .Xán Liệt nhìn cậu.Cậu đứng cách hắn một bước dài,Chỉ cần bước tới một bước, hắn có thể đưa tay ôm lấy cậu.Nhưng mà hắn không dám.Hắn nhận ra rằng hắn không dám.Bạch Hiền nhìn Xán Liệt cũng không nhúc nhích, có chút khẩn trương, vì thế bàn tay buông lỏng bên người một lúc thì nắm chặt một lúc thì buông ra.Cuối cùng cậu khẽ cắn môi, từ trong túi lấy ra điện thoại di động, sau đó bước từng bước nhỏ về phía trước:Cái...... tin nhắn kia...... anh phải gửi một bản hoàn chỉnh chứ.Xán Liệt nở nụ cười.Sau đó,Vươn tay ôm lấy cậu.Vậy bây giờ, cậu có muốn nghe hay không?~~~~~~~Đảo mắt một cái đã đến cuối năm, năm mới gần ngay trước mắt, chỉ còn một tuần nữa là Tết tây.Lộc Hàm vốn định Tết này không về nhà, kết quả nhà gọi điện thoại tới, nói là có việc, nhất định phải trở về.Chuyện này phá hỏng kế hoạch ban đầu của hai người.Thế Huân vốn định Tết này dẫn Lộc Hàm về nhà ăn cơm, xem như chính thức ra mắt người lớn,Hiện tại đành phải đổi thành lễ Giáng Sinh trở về.Cũng may lễ Giáng Sinh vừa đúng cuối tuần, tối thứ sáu Lộc Hàm liền kéo Thế Huân ra ngoài dạo phố, chuẩn bị mua quà cho hai vị người lớn trong nhà.Quà cho mẹ Huân thì rất dễ lựa chọn, Lộc Hàm mua ngay một cái khăn quàng cổ lông cừu màu đỏ, vừa có thể giữ ấm lại vừa đẹp.Về phần quà cho cha Huân,Lộc Hàm muốn mua rượu, Thế Huân nói trong nhà có rất nhiều;Lộc Hàm muốn mua thuốc lá, Thế Huân nói trong nhà có rất nhiều;Lộc Hàm muốn mua trà, Thế Huân lại nói trong nhà có rất nhiều.Lộc Hàm:...... nhà anh mở siêu thị à?Thế Huân:...... anh biết có một thứ cha anh rất thích, nhưng mà mẹ anh không cho ông ấy mua.Thứ Thế Huân nói là một bộ ấm chén trà men xanh.Lộc Hàm nhìn vật tinh xảo bày trong tủ hàng dễ vỡ, tò mò nói: Bác thích trà đạo sao?Thế Huân: Không phải.Lộc Hàm: Vậy sao lại thích cái này?Thế Huân:...... phòng đọc sách của cha anh vẫn thiếu một vật trang trí, mà bộ đồ sứ này, bất luận là về phong cách hay màu sắc, ông ấy đều thấy rất hợp với căn phòng ấy.Lộc Hàm:......Ngày thứ bảy, hai người mang theo quà tặng này nọ đến nhà Thế Huân.Đây là lần đầu tiên Lộc Hàm gặp mẹ Thế Huân, mẹ Huân từ lúc bắt đầu nhìn thấy cậu, liền vẫn nhìn cậu cười mỉm, cười đến mức Lộc Hàm đỏ mặt.Thế Huân lấy khăn quàng cổ Lộc Hàm mua ra, nói: Mẹ, đây là khăn quàng cổ Lộc Hàm mua cho mẹ.Mẹ Huân nhìn thấy thì cực kì thích, lập tức choàng lên rồi hỏi cha Huân nhìn đẹp không.- Ân, rất đẹp, tiểu Lộc thật biết chọn.Lộc Hàm vừa nghe vậy liền nhanh tay đưa bộ đồ sứ đã đóng gói kĩ càng ra: Bác, đây là cho bác. Dù là đồ vật cũng phải được đặt đúng nơi, cháu cảm thấy, rất thích hợp để trong phòng làm việc.Cha Huân khóe miệng cong lên: Cháu..... đứa nhỏ này.....Mẹ Huân liếc Thế Huân một cái: Con không cho ba con tiêu tiền lung tung, lại cho tiểu Lộc tiêu bừa bãi.Bốn người ngồi ở phòng khách tán gẫu một hồi, mẹ Huân vào bếp chuẩn bị bữa trưa.Ông Ngô: Tiểu Lộc, lại đây chơi cờ với ta.Lộc Hàm đi đến, cha Huân đã bày xong bàn cờ.Cậu ngồi nghiêm chỉnh một bên bàn cờ, tay cầm một quần cờ đen, vững vàng hạ xuống.Lộc Hàm: Bác, cháu xin đi trước.Cha Huân: Ha ha, tiểu Lộc thật là, đừng nhìn bác già rồi mà coi thường chứ.Thế Huân ở một bên nói thầm:...... chơi cờ năm quân thôi mà, có cần đến mức......Hai người không để ý tới hắn, vui vẻ chơi cờ năm quân.Thế Huân ở bên cạnh nhìn một hồi, cảm thấy thật sự nhàm chán, chạy vào bếp phụ mẹ nấu ăn.Lộc Hàm thấy Thế Huân đã vào bếp, lặng lẽ nói với cha Huân: Bác, cháu mấy hôm trước trên mạng học được một chiêu gọi là cờ đen tất thắng.Cha Huân có chút tò mò: Có thứ như vậy sao?Lộc Hàm: Để cháu dạy cho bác, lát nữa bác chơi với Thế Huân, tiêu diệt hết uy phong của anh ấy.Cha Huân: Được!Quả nhiên một lát sau, Lộc Hàm gọi Thế Huân ra.Lộc Hàm: Em chịu thua, không chơi được nữa, anh tới chơi với bác đi.Thế Huân: Em nói thật hay nói chơi a, tuy rằng cha anh thường xuyên chơi cờ năm quân, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ ở trình độ trung bình thôi.Lộc Hàm: Em lại thấy rất lợi hại nha, anh chắc chắn cũng sẽ thua.Thế Huân: Không có khả năng.Cha Huân nhàn nhã chêm vào một câu: Thế thì đánh cược xem?Thế Huân: Đánh cược gì?Lộc Hàm: Em cảm thấy cái khăn quảng cổ của bác gái phối với một cái áo khoác chắc chắn sẽ rất đẹp......Cha Huân: Nói mới nhớ, bác gái đúng là hai ngày trước có vừa mắt một cái, như sợ đắt, không dám mua......Thế Huân:...... cha, muốn mượn hoa hiến phật, cũng phải bằng bản lĩnh thật a.Ông Ngô vẻ mặt không hề gì: Vậy thì chơi một ván đi.Kết quả không đến 5 phút, Thế Huân đã thua.Mẹ Huân bưng đồ ăn đã xong xuôi đi ra, nhìn thấy Lộc Hàm và chồng bà cười không khép miệng được, con nhà mình thì lại một bộ dáng buồn bực, hỏi: Làm sao vậy?Cha Huân khí phách phẩy tay: Không có gì, vừa thắng một cái áo khoác cho em thôi.Ăn xong cơm trưa, mẹ Huân thần thần bí bí nói với Lộc Hàm muốn cho cậu xem thứ này,Sau đó bà lấy ra một quyển nhật kí.Không đợi Lộc Hàm hỏi cái này là cái gì,Chợt nghe Thế Huân rên lên một tiếng: Mẹ! Mẹ sao lại vẫn giữ bản nhật kí này!Mẹ Huân không thèm để ý tới hắn, nói, tiểu Lộc, để bác đọc cho con nghe. Vui lắm!Mẹ Huân thanh thanh cổ họng, mở miệng bắt đầu đọc:Năm XX tháng X ngày X, trời quang, hôm nay cô Vương mặc một cái váy màu đen, sau đó cô bảo chúng ta dùng cụm từ "Váy đen giống như [...]" để đặt câu, ta đặt câu là - Váy đen giống như cái quần cộc của cha. Cô giáo phạt ta đứng ngoài hành lang.Năm XX tháng X ngày X, trời mưa, hôm nay mưa thật là lớn, ta không muốn đến trường, nhưng mà vẫn phải đi. Mẹ đưa ta hai quả trứng luộc nước trà để đem đến trường ăn, thơm quá, thế là ta lập tức ăn luôn. Kết quả bị nghẹn. Mở ngoặc, chữ nghẹn viết khó quá a, đóng ngoặc.Năm XX tháng X ngày X, trời mưa, sao vẫn còn mưa a. Trời mưa chắc là do ông mặt trời tưới hoa đi.Năm XX tháng X ngày X, thời tiết âm u, hôm nay viết văn đề bài là "Giáo viên của em", ta viết về thầy giáo dạy toán của ta, ta nói thầy dạy toán nhìn rất được, chỉ là hơi nhiều gàu.Năm XX tháng X ngày X,......Mẹ Huân không đọc nổi nữa, Lộc Hàm cũng nghe không nổi nữa, hai người cười ngửa tới ngửa lui.Thế Huân mặt đỏ bừng giật lại quyển nhật kí, ai oán nói: Con lần này nhất định phải đem nó bỏ đi.Khó có được một cái cuối tuần về thăm nhà, Thế Huân Lộc Hàm buổi tối cũng không về, ngủ lại ở đó.Lộc Hàm nằm trên giường, nhớ tới ban ngày mẹ Huân đọc nhật kí của Thế Huân trước đây, nhịn không được cười lớn.Thế Huân có chút không biết nói gì nhìn cậu: Mắc cười đến vậy sao?Lộc Hàm ngừng cười, lắc đầu.Kết quả Thế Huân vừa xoay người, chợt nghe phía sau truyền đến một tràng cười ngặt nghẽo.Thế Huân:......Lộc Hàm thật vất vả cười đủ, nhìn hắn đang ngồi trên bàn viết cái gì đó, liền hỏi: Anh đang viết cái gì vậy?Thế Huân giận dỗi nói: Viết nói xấu em.Lộc Hàm:...... phải viết tỉ mỉ đó nha.Thế Huân quẳng bút sang một bên, bổ nhào vào trên giường hung hăng hôn Lộc Hàm một cái, sau đó lấy chăn phủ lên cả hai người: Ngủ.Không biết có phải do ở chỗ lạ hay không, sáng hôm sau Lộc Hàm tỉnh dậy sớm hơn so với bình thường.Lúc cậu rời giường chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, lại thấy quyển nhật kí đặt trên bàn làm việc kia.Cậu quay đầu liếc nhìn Thế Huân một cái: Hắn còn đang ngủ.Lộc Hàm cười cười, lén mở nhật kí ra, lật đến trang mới nhất,Chỉ thấy trên đó dùng viết mực đen viết một dòng chữ:Năm 2011 tháng 9 ngày 2, trời đẹp, ta, gặp Lộc Hàm.~~~~~~~Chiều ngày 31, Lộc Hàm chuẩn bị về nhà.Thế Huân có chút không muốn cậu đi, Lộc Hàm bất đắc dĩ nói: Ba ngày thôi mà, ngày thứ ba thì anh có thể thấy em rồiThế Huân mua cho Lộc Hàm rất nhiều đặc sản thành phố X, đưa đến tận chỗ ngồi trên xe.Trước khi xuống xe, hắn nhìn Lộc Hàm hình như muốn nói gì đó, nhưng mà trên xe nhiều người, Lộc Hàm xoa xoa nhẹ tay hắn để trấn an, cho hắn một ánh mắt bảo hắn cứ an tâm, đến lúc đó Thế Huân mới chịu xuống xe.Ông cụ ngồi cạnh Lộc Hàm nói, nói: Thằng nhóc này, anh bạn này của cháu thật tốt a, giúp cháu xách đồ rồi còn đưa tận lên xe.Lộc Hàm cười nói: Không phải bạn cháu, là người nhà cháu.Lúc về tới nhà thì cũng đã tới giờ cơm,Lộc Hàm nhớ đến lần trước ở nhà Thế Huân cùng cha mẹ hắn dùng cơm, không khỏi tưởng tượng đến nếu Thế Huân đến nhà cậu sẽ là loại tình cảnh nào nữa.Bước vào nhà, Lộc Hàm có chút bất ngờ:Trong nhà hình như có khách.Mẹ Lộc Hàm vừa thấy Lộc Hàm đã về đến, lập tức cười tiến đến: A Tiểu Lộc đã về rồi. Mau tới đây.Mẹ Lộc dẫn Lộc Hàm đến trước mặt một đôi vợ chồng trung niên, nói: Anh Lí, anh xem, đây là Lộc Hàm nhà ta, chỉ chớp mắt mà đã lớn thế này rồi đấy.Tiểu Lộc, đây là bác Lí, có nhớ không? Trước kia bác Lí toàn ở sau lưng chúng ta, lén cho con kẹo.Nói thật ra thì Lộc Hàm hoàn toàn không nhớ, bất quá cậu vẫn cười nói: Thì ra là bác Lí a, cháu chào bác.Bác Lí nhìn Lộc Hàm cười nói: Tiểu Lộc vẫn nhu thuận lễ phép giống như trước kia, đâu như con gái bác, còn ngang tàng hơn cả con trai.Vừa dứt lời, một thanh âm hờn dỗi truyền đến: Cha, cha nói xấu con.Lộc Hàm lúc này mới chú ý tới, thì ra trong nhà còn có một cô gái.Dì Lí nhìn con gái nói: Tiểu Tuệ, con trước đây suốt ngày thích bám theo anh Tiểu Lộc, sao bây giờ gặp lại không nói tiếng nào?Lời này nói xong bốn vị người lớn đều bật cười.Cô gái gọi là Tiểu Tuệ kia mặt đỏ hồng nhìn Lộc Hàm gọi một tiếng: Anh Tiểu Lộc.Lộc Hàm có chút xấu hổ đáp lại.Đợi Lộc Hàm đem đồ đạc xếp gọn vào phòng, mọi người liền dùng bữa.Trong bữa cơm cha mẹ hai nhà vui vẻ trò chuyện những thứ linh tinh đầy ý ám chỉ kiểu như "Tiểu Tuệ nhà tôi còn chưa có bạn trai, chỉ hy vọng tìm được một đứa nhỏ hiểu chuyện","Tiểu Lộc, mau gắp đồ ăn cho Tiểu Tuệ","Tiểu Tuệ cùng Tiểu Lộc đứng chung một chỗ thật đúng là xứng đôi".Cho dù là Lộc Hàm và cô gái kia chỉ tùy tiện nói một hai câu, hai bên cha mẹ đều cười đầy ẩn ý.Lộc Hàm cũng nhận ra nguyên nhân cha mẹ nhất quyết gọi mình về nhà cũngchắc cũng là do chuyện mai mối này, trong lúc nhất thời thật sự là [như đứng đống lửa, như ngồi đống than].Thật vất vả ăn hết bữa cơm, Cha Lộc nói: Tiểu Lộc a, nhà bác Lí mười mấy năm nay cũng chưa hề quay lại nơi đây, thành phố Y chúng ta mấy năm nay cũng thay đổi nhiều, dù sao ngày mai con cũng không có việc gì làm, dẫn Tiểu Tuệ đi chơi đi.Vừa mới dứt lời, bác Lí liền nói luôn: Đúng đúng đúng, chúng ta đã già, đi không nổi, mấy con còn trẻ tự dẫn nhau đi đi.Nói xong một đám người đều tha thiết nhìn cậu, Lộc Hàm gian nan gật gật đầu.Tiễn nhà bác Lí về, Lộc Hàm rốt cuộc nhịn không được cất lời: Cha, mẹ, hai người định làm gì vậy?!Mẹ Lộc cười cười nói: Tiểu Tuệ rất được. Năm sau, cố bé sẽ đến thành phố X làm việc, con cũng không phải đang muốn ở lại thành phố X phát triển sự nghiệp sao, về sau các con có thể quan tâm giúp đỡ nhau.Lộc Hàm: Con tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này.Cha Lộc: Con xem con nói cái gì vậy. Con cũng đã trưởng thành. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải muốn con kết hôn ngay bây giờ, chỉ là chuẩn bị trước vậy thôi không cần gấp gáp.Lộc Hàm: Cha!Cha Lộc phất phất tay: Được rồi, ngày mai ngoan ngoãn mà dẫn con gái nhà người ta đi chơi đi.Lộc Hàm có chút tức giận, lại không thể phát tác, chỉ có thể buồn bực đầy đầu trở về phòng gọi điện thoại cho Thế Huân, muốn cùng hắn nói một chút về chuyện này.Kết quả gọi ba bốn lần, cũng không có ai nhấc máy.Ngày hôm sau, Lộc Hàm dẫn Tiểu Tuệ đi chơi khắp nơi.Bất quá Lộc Hàm vẫn có chút không yên lòng, theo lẽ thường Thế Huân hẳn là sẽ gọi lại cho cậu, nhưng mà di động vẫn không hề vang lên.Đến buổi chiều, lúc Lộc Hàm dẫn Tiểu Tuệ đến nhà hàng mà cả nhà cô đã hẹn ăn cơm,Tiểu Tuệ lấy ra một cái hộp, nói là trà mà cha cô muốn tặng cha Lộc, ngày hôm qua đã quên đưa.Lộc Hàm có chút do dự, có ý muốn từ chối, nhưng mà cái này cũng không phải là tặng cho cậu, cũng đành nhận lấy.Về nhà, mẹ Lộc hăng hái nhìn cậu hỏi hôm nay đi chơi thế nào, Lộc Hàm vốn trong lòng không hề thoải mái chút nào,Vì thế nói cho có lệ "Cũng được", liền đem đồ đưa lại cho cha mẹ.Cha mẹ cậu nghi hoặc một chút, mới giật mình: Này rõ ràng là tâm ý của con bé, chắc là sợ bị từ chối mới lấy danh nghĩa cha mình mà tặng.Mẹ Lộc khen Tiểu Tuệ thật là có lòng, lại có chút áy náy.Vì thế trở về phòng lấy ra một vật đưa cho Lộc Hàm, bảo ngày mai tặng lại cho cô.Lộc Hàm nhìn thấy, là một cái dây chuyền mặt phật.Lộc Hàm chấn động: Mẹ! Mẹ đang đùa cái gì vậy!Mẹ Lộc: Làm sao vậy? Con không nhớ ngọc phật này à ? Là lúc mẹ đi chơi, hòa thượng ngôi chùa XX nổi danh nhất thành phố X đưa cho mẹ, nói là hữu duyên. Mẹ xem vật này dường như là cũng khai quang rồi, đưa cho tiểu Tuệ làm bùa hộ mệnh rất tốt a.Lộc Hàm làm sao mà lại có thể không nhớ rõ, ngọc phật này thật sự đã được sư thầy khai quang rồi, nhưng là do Thế Huân trước đó lấy lòng, sau đó lại nhờ đại sư trong chùa đưa cho mẹ cậu.Thế Huân nói mặc kệ như thế nào, này cũng là lần đầu gặp người lớn. Dựa theo phong tục thành phố X, nhất định phải tặng gì đó mới được.Vì thế đã nghĩ ra cái cách vòng vo như vậy, đem ngọc phật tặng đi.Lộc Hàm: Không được, vật này không thể tặng. Đại sư nói mẹ có duyên với người nên người mới tặng cho mẹ, mẹ tùy tiện đem tặng người khác như vậy không tốt.Mẹ Lộc: Như thế nào mà không tốt, mẹ cùng Tiểu Tuệ cũng là có duyên a. Thiện duyên thì cũng nên được truyền đi, con tuổi còn trẻ mà sao còn cứng nhắc hơn cả mẹ, mẹ xem đi xem lại, vẫn cảm thấy tặng thứ này là tốt nhất .Lộc Hàm: Mẹ, không được, thứ này tuyệt đối không thể tặng.Mẹ Lộc: Mẹ cảm thấy tốt lắm a. Tuy rằng không quý giá lắm, nhưng mà có ý nghĩa.Lộc Hàm: Ngọc luôn rất đắt tiền.Lời này làm cho cha Lộc đang xem truyền hình buồn cười: Miếng ngọc phật này chỉ thu của mẹ con một đồng tiền, làm sao có thể quí giá?Lộc Hàm trong lòng vừa vội vừa giận, nhịn không được nói: Cha, ngọc phật này là bạn con mua tặng mẹ đó!Mẹ lộc mặt nhăn nhíu: Con nói Tiểu Huân? Con đùa cái gì vậy, mẹ và Tiểu Huân không thân cũng chẳng quen, quan hệ gì cũng không có, người ta tặng mẹ ngọc phật quí vậy làm chi? Được rồi, mẹ thấy con chỉ là tìm cớ không muốn đi mà thôi, ngày mai chính mẹ đem tặng.Lộc Hàm rốt cuộc chịu không nổi, lập tức vụt đứng lên: Như thế nào lại không có quan hệ, anh ấy với con của mẹ đang yêu nhau đấy!!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store