|| HùngAn • ABO || Từng Bước Bên Nhau
4. Gia đình
"Bé An sao nay về nhà vậy?" Thành Trí dang tay đón Thành An đang nhào tới, cậu chụp lấy nó rồi vò rối mái tóc của em mình, "Sao dợ, sao Negav nay nhõng nhẽo dợ"Thành An chẳng trả lời liền, nó dụi dụi mặt vào hõm cổ của anh mình vài cái rồi mới chịu buông ra, "Em nhớ mẹ á" "Ừm hứm" Thành Trí né sang một bên để cho Thành An đi vào bên trong, cậu khoá lại cửa nhà. "Mẹ đang ở dưới bếp á, em qua mà hong nói trước kiểu gì mẹ cũng la cho coi""Mẹ hong có la em đâu" Thành An bĩu môi, nó vẫn đứng chờ muốn vào nhà chung với anh nó, "Mà trong nhà có ba hong hở anh?" "Hong á, ba lên công ty mất rồi, tại em qua không báo trước chứ ai""Hoi, em về nhà em, em chẳng thích cứ phải báo trước đâu" An đi cùng với Trí vào nhà, nó nhìn quanh phòng khách một lúc để tìm thử ba mình rồi mới đi thẳng về phía bếp.Khi đến gần bếp, mùi thơm của món kho đang được nấu dần lan tỏa. Nó ra hiệu anh mình giữ im lặng rồi từ từ tiến về phía mẹ.
"Ú oà! Hú hồn chị Lan chưaa" Thành An bất ngờ vòng tay ôm lấy eo mẹ mình, thấy bà giật thót người, nó còn hí hửng cười lớn lên.Mẹ An, quay lại với vẻ mặt giả vờ giận dỗi, bà bặm môi dùng đũa doạ đánh thằng út nhà mình. "Cái thằng!"
Thành An nhanh chân né sang một bên, nó chộp lấy Thành Quang đang đứng kế bên, "Hai ơi cứu emmm""Trời ơi! Nhà đang im lặng, mày về một cái là ầm trời hết" Thành Quang cười xòa, vòng tay quanh Thành An rồi kéo em trai vào lòng, tạo thành lá chắn giữa An và mẹ."Bé An qua đây mẹ ôm cái coi" An liền xà qua ôm lấy mẹ mình, để bà hôn chóc chóc vài cái vào má béo, "Mẹ ghiền con lắm chứ gì, chứ gì nữaaaa""An ra chỗ khác cho mẹ nấu tiếp đi kìa" Thành Trí đi đến tách mẹ và em trai mình ra, "Chốc nữa mẹ muốn ôm hun gì nó thì ôm hun cũng được mà""Đi rửa tay trước đi mấy đứa, anh với mẹ cũng sắp xong rồi" Thành Quang nhắc nhở.Dọc đường đi đến bồn rửa, An nói liên hồi về những chuyện đã qua, giọng nói náo nức, tay cử chỉ rôm rả. Thành Trí chỉ cười, gật đầu, thỉnh thoảng đưa tay vuốt lại mái tóc rối của em trai, rồi ậm ừ đáp lời.
....Ngồi vào bàn ăn, An lấy chén đũa chia đều cho cả bốn người, "Ủa mà ba với anh Bảo không về ăn bữa nay hở mẹ?"Bà Lan lắc đầu khi bới cơm vào các chén, "Ba còn họp, nói là sẽ về muộn, thằng Bảo thì về lại nhà nó từ hôm trước rồi, 2 người đó kiểu gì cũng tiếc đứt ruột khi không được gặp lại con thôi."Thành An nhún vai, "Mẹ nói quá không à, đâu phải con đi luôn đâu""Chẳng phải do em bận quá hả, mấy nay cũng chỉ gặp nhau rồi nói được vài câu thôi chứ lâu lắm rồi mới ăn tối với em á" Thành Trí nói, thìa trong tay cậu đập nhẹ vào chén, làm một âm thanh lách cách nhỏ. "Em mà hong về, kiểu gì thằng Bảo cũng được cưng hơn em cho coi"Bà Lan cười, mắt liếc qua liếc lại giữa hai đứa con trai.Thành An nhìn mẹ mình, mặt nó như chuẩn bị nhõng nhẽo đến nơi, "Mẹeee nói một câu bênh con coiiiii""Thằng Bảo với mày ai cũng là con của mẹ hết, có gì mà phải ganh tị với nhau. Nhưng mà, mẹ bênh con đây này, ai bảo mấy hôm nay anh Bảo không về ăn cơm với mẹ, còn con thì có về."Thành An hài lòng nở nụ cười to, gật đầu như để khẳng định mình đã chiến thắng. "Thấy chưa, mẹ vẫn thương con nhất!"Thành Trí chẳng phục, cậu lầm bầm trong miệng nhưng âm lượng đủ to để mọi người đều nghe thấy, "Mẹ thiên vị bé An rõ ràng, Bảo nó tuần nào chẳng qua còn gì""Mà An" Thành Quang kêu, "Chừng nào mới tổ chức concert day 2 á?""19/10 á, mọi người có đi xem hong? Em xin vé cho" An nuốt vội muỗng cơm xuống rồi trả lời.Mẹ An nhỏ giọng mắng nó."19/10 thì anh bận mất tiêu rồi, chắc buổi rehearsal thì qua với em được một chút, thằng Trí hôm đó đi được không?"Thành Trí ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, "Ừ, hôm đó hình như là rảnh ấy"Không khí gia đình ấm áp khiến Thành An cảm thấy hạnh phúc, những suy nghĩ khó chịu mấy nay dường như tan biến. An nghĩ đến việc sắp được đứng trên sân khấu, được tận hưởng bầu không khí ngày hôm ấy lần nữa, đặc biệt là khi lần này nó còn có gia đình đi theo ủng hộ, trong lòng tràn ngập phấn khích."Bữa đó ba với Bảo không biết có rảnh không nhỉ? Em muốn cả nhà mình cùng đến coi," An nhìn mẹ, mắt long lanh hi vọng."Con cứ để mẹ lo," Bà Lan mỉm cười, "Mẹ sẽ bảo họ sắp xếp công việc để cùng đi, bé An cứ lo toả sáng trong ngày hôm đó đi nhe""Mẹ nói nhennn""Rồi hứa mà""Con yêu mẹ ghê á, yêu cả nhà mình lắm luôn""Sao nay sến ghê vậy thằng nàyyy" Thành An bật cười chẳng đáp, nó với người gắp thêm vào miếng thịt vào chén mình. Tiếng cười nói rôm rả vang lên quanh bàn ăn, Mẹ An đôi khi cũng chen vào, kể lại một vài chuyện về những ngày xưa khi cả nhà còn sống chung quanh nhau nhiều hơn, khiến không khí càng trở nên ấm áp."Thằng nhỏ này khi lên sân khấu là một ngôi sao, nhưng về nhà là cứ như thằng bé con trong vòng tay mẹ." Thành Quang lên tiếng, vừa nói anh vừa kéo tô canh lại để An tiện múc.Thành An không hề tỏ ra phật ý, nó tiếp lời anh mình một cách vui vẻ, "Còn hơn là về nhà còn làm ngôi sao chứ, vậy mới mệt""Mọi người ủng hộ con mà"Cả gia đình An đều là Beta, họ không hiểu, và cũng chẳng biết thế giới của Alpha và Omega là như thế nào. Trong khi đó, An là một Omega, điều này khiến cuộc sống của An có phần khác biệt so với những người trong gia đình. Tuy nhiên, điều đó không làm thay đổi tình yêu và sự chấp nhận mà gia đình dành cho An, đứa nhỏ mà cả gia đình yêu thương, trân trọng, là bé út của gia đình.Ra ngoài đường Thành An là Negav, là rapper được nhiều người yêu mến và ngưỡng mộ, nhưng khi trở về nhà, nó chỉ là An, đứa con bé bỏng, đứa em út cần được chở che. Điều này khiến cho cuộc sống của An có hai mặt rất trái ngược nhưng cũng rất đầy đủ: một mặt là ánh đèn sân khấu, mặt còn lại là sự ấm áp, bình yên bên gia đình.Cuộc sống của An, dù có thế nào, luôn được bao bọc bởi tình yêu thương này.Mãi mãi là như thế.Nhưng An cũng đã trưởng thành rồi... để ý đến những nếp nhăn trên đôi mắt của người phụ nữ gần 60 tuổi, An biết mẹ nó đã phải lo lắng cho nó quá nhiều rồi, đặc biệt khi nó trưởng thành với giới tính thứ cấp là một Omega...Chỉ cần biết sau lưng luôn có gia đình, nhiêu đó đã là quá đủ rồi.
._Suny_***Tất cả đều là sản phẩm của trí tưởng tượng**Tất cả tên các thành viên trong gia đình đều không phải là thật vì để phục vụ cho plot truyện về sau.
"Ú oà! Hú hồn chị Lan chưaa" Thành An bất ngờ vòng tay ôm lấy eo mẹ mình, thấy bà giật thót người, nó còn hí hửng cười lớn lên.Mẹ An, quay lại với vẻ mặt giả vờ giận dỗi, bà bặm môi dùng đũa doạ đánh thằng út nhà mình. "Cái thằng!"
Thành An nhanh chân né sang một bên, nó chộp lấy Thành Quang đang đứng kế bên, "Hai ơi cứu emmm""Trời ơi! Nhà đang im lặng, mày về một cái là ầm trời hết" Thành Quang cười xòa, vòng tay quanh Thành An rồi kéo em trai vào lòng, tạo thành lá chắn giữa An và mẹ."Bé An qua đây mẹ ôm cái coi" An liền xà qua ôm lấy mẹ mình, để bà hôn chóc chóc vài cái vào má béo, "Mẹ ghiền con lắm chứ gì, chứ gì nữaaaa""An ra chỗ khác cho mẹ nấu tiếp đi kìa" Thành Trí đi đến tách mẹ và em trai mình ra, "Chốc nữa mẹ muốn ôm hun gì nó thì ôm hun cũng được mà""Đi rửa tay trước đi mấy đứa, anh với mẹ cũng sắp xong rồi" Thành Quang nhắc nhở.Dọc đường đi đến bồn rửa, An nói liên hồi về những chuyện đã qua, giọng nói náo nức, tay cử chỉ rôm rả. Thành Trí chỉ cười, gật đầu, thỉnh thoảng đưa tay vuốt lại mái tóc rối của em trai, rồi ậm ừ đáp lời.
....Ngồi vào bàn ăn, An lấy chén đũa chia đều cho cả bốn người, "Ủa mà ba với anh Bảo không về ăn bữa nay hở mẹ?"Bà Lan lắc đầu khi bới cơm vào các chén, "Ba còn họp, nói là sẽ về muộn, thằng Bảo thì về lại nhà nó từ hôm trước rồi, 2 người đó kiểu gì cũng tiếc đứt ruột khi không được gặp lại con thôi."Thành An nhún vai, "Mẹ nói quá không à, đâu phải con đi luôn đâu""Chẳng phải do em bận quá hả, mấy nay cũng chỉ gặp nhau rồi nói được vài câu thôi chứ lâu lắm rồi mới ăn tối với em á" Thành Trí nói, thìa trong tay cậu đập nhẹ vào chén, làm một âm thanh lách cách nhỏ. "Em mà hong về, kiểu gì thằng Bảo cũng được cưng hơn em cho coi"Bà Lan cười, mắt liếc qua liếc lại giữa hai đứa con trai.Thành An nhìn mẹ mình, mặt nó như chuẩn bị nhõng nhẽo đến nơi, "Mẹeee nói một câu bênh con coiiiii""Thằng Bảo với mày ai cũng là con của mẹ hết, có gì mà phải ganh tị với nhau. Nhưng mà, mẹ bênh con đây này, ai bảo mấy hôm nay anh Bảo không về ăn cơm với mẹ, còn con thì có về."Thành An hài lòng nở nụ cười to, gật đầu như để khẳng định mình đã chiến thắng. "Thấy chưa, mẹ vẫn thương con nhất!"Thành Trí chẳng phục, cậu lầm bầm trong miệng nhưng âm lượng đủ to để mọi người đều nghe thấy, "Mẹ thiên vị bé An rõ ràng, Bảo nó tuần nào chẳng qua còn gì""Mà An" Thành Quang kêu, "Chừng nào mới tổ chức concert day 2 á?""19/10 á, mọi người có đi xem hong? Em xin vé cho" An nuốt vội muỗng cơm xuống rồi trả lời.Mẹ An nhỏ giọng mắng nó."19/10 thì anh bận mất tiêu rồi, chắc buổi rehearsal thì qua với em được một chút, thằng Trí hôm đó đi được không?"Thành Trí ngẫm nghĩ một chút rồi đáp, "Ừ, hôm đó hình như là rảnh ấy"Không khí gia đình ấm áp khiến Thành An cảm thấy hạnh phúc, những suy nghĩ khó chịu mấy nay dường như tan biến. An nghĩ đến việc sắp được đứng trên sân khấu, được tận hưởng bầu không khí ngày hôm ấy lần nữa, đặc biệt là khi lần này nó còn có gia đình đi theo ủng hộ, trong lòng tràn ngập phấn khích."Bữa đó ba với Bảo không biết có rảnh không nhỉ? Em muốn cả nhà mình cùng đến coi," An nhìn mẹ, mắt long lanh hi vọng."Con cứ để mẹ lo," Bà Lan mỉm cười, "Mẹ sẽ bảo họ sắp xếp công việc để cùng đi, bé An cứ lo toả sáng trong ngày hôm đó đi nhe""Mẹ nói nhennn""Rồi hứa mà""Con yêu mẹ ghê á, yêu cả nhà mình lắm luôn""Sao nay sến ghê vậy thằng nàyyy" Thành An bật cười chẳng đáp, nó với người gắp thêm vào miếng thịt vào chén mình. Tiếng cười nói rôm rả vang lên quanh bàn ăn, Mẹ An đôi khi cũng chen vào, kể lại một vài chuyện về những ngày xưa khi cả nhà còn sống chung quanh nhau nhiều hơn, khiến không khí càng trở nên ấm áp."Thằng nhỏ này khi lên sân khấu là một ngôi sao, nhưng về nhà là cứ như thằng bé con trong vòng tay mẹ." Thành Quang lên tiếng, vừa nói anh vừa kéo tô canh lại để An tiện múc.Thành An không hề tỏ ra phật ý, nó tiếp lời anh mình một cách vui vẻ, "Còn hơn là về nhà còn làm ngôi sao chứ, vậy mới mệt""Mọi người ủng hộ con mà"Cả gia đình An đều là Beta, họ không hiểu, và cũng chẳng biết thế giới của Alpha và Omega là như thế nào. Trong khi đó, An là một Omega, điều này khiến cuộc sống của An có phần khác biệt so với những người trong gia đình. Tuy nhiên, điều đó không làm thay đổi tình yêu và sự chấp nhận mà gia đình dành cho An, đứa nhỏ mà cả gia đình yêu thương, trân trọng, là bé út của gia đình.Ra ngoài đường Thành An là Negav, là rapper được nhiều người yêu mến và ngưỡng mộ, nhưng khi trở về nhà, nó chỉ là An, đứa con bé bỏng, đứa em út cần được chở che. Điều này khiến cho cuộc sống của An có hai mặt rất trái ngược nhưng cũng rất đầy đủ: một mặt là ánh đèn sân khấu, mặt còn lại là sự ấm áp, bình yên bên gia đình.Cuộc sống của An, dù có thế nào, luôn được bao bọc bởi tình yêu thương này.Mãi mãi là như thế.Nhưng An cũng đã trưởng thành rồi... để ý đến những nếp nhăn trên đôi mắt của người phụ nữ gần 60 tuổi, An biết mẹ nó đã phải lo lắng cho nó quá nhiều rồi, đặc biệt khi nó trưởng thành với giới tính thứ cấp là một Omega...Chỉ cần biết sau lưng luôn có gia đình, nhiêu đó đã là quá đủ rồi.
._Suny_***Tất cả đều là sản phẩm của trí tưởng tượng**Tất cả tên các thành viên trong gia đình đều không phải là thật vì để phục vụ cho plot truyện về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store