• [ HUNGAN - QUANGHUNGNEGAV ] || BABY NÓI ANH NGHE •
13
#rg
;
sau khi tiễn đăng dương rời đi, quang hùng mới chầm chậm đi ra khoảng sân phía sau của bệnh viện, anh nhìn quanh để kiếm ghế đá trống và ngồi xuống. anh bây giờ thực sự cần thời gian yên tĩnh để ngẫm lại mọi chuyện đã qua, anh hiện còn chưa dám tin đặng thành an, người anh từng yêu cho dù choáng váng đến mức ngất đi vẫn cố gắng nắm chặt lấy tay anh. cái khoảnh khắc đó, anh hoảng hốt đỡ em ngã vào lòng mình nên không hề để ý đến đôi tay nhỏ đang siết chặt, khẽ len vào từng khoảng trống nhỏ giữa các đầu ngón tay anh khi nó đang run lên. nghĩ về điều này, đột nhiên anh cảm thấy đặng thành an thật ngốc, rõ ràng bên cạnh em có rất nhiều người, thậm chí có cả người không tiếc vì em mà làm mọi thứ, hà cớ gì em cứ phải để tâm tới một kẻ như anh chứ, anh chỉ là một tên đàn ông vô dụng và hèn nhát, lại còn yếu kém, em chỉ mới ngất đi như thế, anh đã hoảng tới mức không biết làm điều đơn giản nhất cho em, là lái xe chở em đi viện, vậy thì thử hỏi nếu ở bên anh lâu dài, anh có gì để đủ tự tin sẽ bảo vệ được em hả an ? anh chẳng có gì cả, yêu em anh đã không dám, so về gia thế, anh lại càng thua, đến cả dũng khí bày tỏ với em, anh còn không có nữa mà. vậy, em mong chờ gì ở anh đây an ?
“ sao em chưa về mà ngồi đây làm gì ? ”
khi mọi chuyện đã ổn hơn, em đã tỉnh dậy và nghe được những lời mắng yêu của hiếu với khang, tuấn tài mới đặt được tảng đá trong lòng xuống mà đi dạo một chút để nhường lại không gian riêng tư cho gia đình họ. bấy giờ, anh tài lại thấy quang hùng đang ngồi thẫn thờ ở một góc sân nên anh mới tiến lại hỏi han.
“ em hơi mệt nên ngồi nghỉ một chút, ừm.. an sao rồi anh ? em ấy tỉnh rồi chứ ạ ? ”
tuấn tài nghe anh ấp úng hỏi thăm em, trong lòng như đang thầm cười, cười vì sự bất lực của tất cả mọi người ở hiện tại, với tình cảnh éo le này. tuấn tài một bên lo lắng cho thành an, một bên lại cảm thấy thương cho quang hùng, và vì anh thấu rõ câu chuyện đằng sau họ, nên anh càng không biết phải làm gì để giúp họ bớt đi phần nào nỗi đau. Hai con người đó, yêu nhau sâu đậm trong ngần ấy năm, cũng không gọi là tình nguyện để mọi chuyện kết thúc lại luỵ nhau tới độ dù đau như cắt đi từng khúc ruột cũng không nỡ quên đi bóng hình của đối phương. tuy họ luôn nở nụ cười khi bên nhau, nhưng riêng thằng nhóc kia lại luôn khóc thầm trong đêm, khóc trong nỗi nhớ và nỗi đau xé lòng. nếu không phải vì anh để quên đồ ở nhà em phải quay lại lấy vào vài giờ sau, có lẽ anh sẽ chẳng thể thấy bộ dạng mệt mỏi với đôi mắt hoen đỏ sưng húp của em khi đó. cũng bởi anh biết về một đặng thành an với một vỏ bọc quá tốt, năng lượng anh nhận được từ em quá tích cực, nên đôi khi anh dường như cũng quên mất, em vốn dĩ vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ quá đỗi hiểu chuyện, vui thì cười nhưng buồn lại chẳng dám khóc. và chỉ khi em thực sự không gắng gượng nổi nữa, anh cùng mọi người quan tâm em mới được biết về tình trạng thật của em, được biết về một tình trạng đáng buồn.
“ nó tỉnh rồi, không phải lo đâu, vẫn còn sức cãi bọn anh mà. em cũng nom về sớm mà nghỉ ngơi, mai vẫn còn phải đi tập đấy. một đứa bệnh là đủ rồi. ”
“ em khoẻ lắm, đợi lát nữa hai người kia nguôi giận rồi em xin vào gặp an một lát, ít ra em cũng yên tâm hơn là chỉ được nghe. ”
nghe.. đau lòng nhỉ ? từ khi nào việc được gặp em, anh cũng phải xin phép người khác mới được gặp vậy ? nhưng hiện thực, nó là như vậy đấy. mọi người xung quanh em đang có ác cảm với anh, anh biết em trân trọng họ như gia đình, nên anh không muốn khiến em phải khó xử, không muốn để em vì anh mà phải đứng giữa. vì em, hạ mình xin phép quyền được gặp em một chút, anh không thấy phiền khi phải làm điều đó. dẫu sao thì, được nhìn thấy em khoẻ mạnh và hạnh phúc là anh đã mãn nguyện rồi.
“ vớ vẩn, hai đứa nó lo cho an mới làm thế, em đừng để tâm. muốn vào thăm cứ vào, không phải xin ai cả, chúng nó cũng chẳng có quyền cấm. ”
tuấn tài cũng chẳng ủng hộ việc hai người dây dưa với nhau mãi không dứt đâu, nhưng hiện tại anh quan tâm tới tâm trạng và cảm xúc của em hơn, với lại quang hùng cũng chẳng làm gì sai cả, họ không có quuyền nặng nề về vấn đề này. có gặp hay không hoàn toàn là quyết định của riêng em mà thôi.
“ cũng muộn rồi, anh dẫn em lên gặp an nhé ? chắc nó cũng mong được gặp. ”
thấy anh còn chần chừ, tuấn tài mất kiên nhẫn cầm lấy cổ tay anh kéo đi luôn. dù sao cũng phải gặp, chi bằng gặp luôn cho đỡ phải bồn chồn rồi nhung nhớ. phải thừa nhận rằng tuấn tài sợ cảm giác khi thấy ánh mắt đượm buồn của thành an, mỗi khi thấy nó xuất hiện, anh tài liền cảm thấy bản thân mình trở nên vô dụng lắm, anh không thể giúp gì cho em cả, anh chỉ biết im lặng đứng nhìn thôi. Cái cảm giác đó nó khó chịu lắm..
“ anh còn lên đây làm gì ? thấy an chưa đủ khổ à ? ”
hiếu vừa hay đi ra ngoài lấy đồ cho em khi hai người kia đến trước phòng bệnh của em, nhìn thấy quang hùng, cảm xúc trong anh đang tĩnh lại như gặp cơn mà sóng liền cuộn trào. hiếu không thích anh ta, vì anh làm cho an khổ, và là người đã chứng kiến sự dằng xé đó của em bao năm qua, sẽ không quá lạ lẫm nếu hiếu có thái độ không tốt với anh. quang hùng hiểu rõ lí do, cũng chấp nhận nó như một lẽ dĩ nhiên anh phải nhận.
“ chưa đủ đâu, an sẽ còn khổ hơn nếu thấy em cãi nhau với hùng đấy. muộn rồi nên hai đứa về đi, để hùng nói chuyện với an một lát, có khi an cũng đang chờ cũng nên. ”
“ nhưng anh ta.. ”
“ hiếu ”
tuấn tài phải gằn giọng nhắc nhở cậu, có lo cũng đừng cư xử như thế, nếu em biết, chắc chắn em sẽ chẳng thể vui nổi đâu. huống chi một người là người em yêu khắc cốt ghi tâm còn một người là người anh em luôn trân quý, đừng vì lo cho em mà khiến em phải khổ tâm thêm nữa, nó chẳng tốt chút nào. ngược lại là hiếu, bị anh nhắc liền hậm hực bỏ đi, rõ là không nên xuất hiện nhưng cứ loanh quanh, luẩn quẩn trước mặt an mãi làm gì ? thằng bé khóc đủ nhiều rồi.
khang thì dịu hơn hiếu một chút, thấy anh bước vào cũng không nói lời nào mà rời đi luôn, còn an thì đang ngủ, sau khi được ăn no và uống thuốc vừa nãy. anh bước từng bước chậm chạp đến bên giường của em và ngồi xuống. ngắm nhìn gương mặt em say ngủ, bàn tay anh không tự chủ mà khẽ đan vào tay em rồi đặt xuống dưới lớp chăn để giữ ấm. em vẫn vậy, vẫn thanh thoát như thế, và em biết không an ? trong mắt anh, luôn có em ở trong đó, chỉ là anh chẳng bao giờ dám nói điều đó ra, với những chuyện anh đã gây ra trong quá khứ, anh hoàn toàn không xứng đáng được nói ra nó. Anh thật sự không xứng với tình cảm em dành cho anh, lại càng không xứng để em vì anh mà chịu khổ.
“ sao em lại để mình bị ốm vậy hả ? em từng hứa với anh sẽ chăm sóc bản thân thật tốt cơ mà, vậy mà em lại thất hứa với anh rồi. ”
“ anh cũng thất hứa với em mà hùng. ”
thành an khẽ nói, đáp lại anh với những lời mình đã nghe. em đã tỉnh dậy từ khi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh rồi, và chỉ có anh mới nắm tay em dưới lớp chăn như thế mà thôi nhưng em vẫn giả vờ ngủ, vì em muốn, muốn được nắm tay anh thêm một lúc nữa.
“ anh từng hứa sẽ mãi yêu em như ngày đầu chúng ta hẹn hò mà đúng không ? nhưng anh lại là người bỏ em mà đi trước. ”
từng lời em đang cố kìm nén để nói ra đều như lưỡi dao sắc bén cứa vào tim anh từng nhát thật sâu, nhưng em nói sai rồi. anh chưa từng thất hứa với em, anh vẫn yêu em như vậy, như những gì anh đã từng, chỉ là anh không dám bộc lộ với em điều đó. anh bỏ em đi là thật, nhưng anh chưa từng hết yêu em, vậy cũng đâu tính là anh thất hứa đúng không ?
“ anh xin lỗi. ”
em im lặng, siết chặt lấy tay anh dưới lớp chăn ấm, em bật cười. lời xin lỗi này, em đã nghe chán rồi, dù anh có nói thêm một ngàn, một vạn lần nữa, nó cũng chỉ là một lời xin lỗi mà thôi. em cũng chẳng còn hơi sức đâu mà trách móc anh nữa, chuyện chúng ta đã là quá khứ lâu như vậy, vẫn là do em cố chấp ôm lấy nó không buông. âu cũng là lỗi do em mà ra cả.
“ thôi bỏ đi, cũng chẳng phải lỗi của anh, với lại chuyện này từ đầu đến cuối đều là do em chọn, có ra sao cũng là do em tự chịu mà. ”
nói rồi em thở hắt ra một hơi, gượng người dậy, cố với lấy ly nước trên bàn để uống cho đỡ khát. lời em nói bây giờ, hoàn toàn là sự buông xuôi, em mệt rồi, hùng à, em khổ, anh cũng khổ nhưng em không đành lòng nhìn anh phải chịu khổ, em xót lắm..
“ vậy thì em đừng chọn làm bản thân mình đau nữa. ”
quang hùng nắm tay bàn tay em, nơi đã buông khỏi anh tức thì mà chân thành nói. em có thể cảm nhận được ánh mắt anh dành cho em chưa hề thay đổi, nhưng em không dám chắc trái tim của anh cũng vậy.
“ em chọn, nhưng em đâu có quyết định được đâu anh ? nó đau thì nó vẫn đau thôi, nhưng tập quen dần nó cũng như kiến cắn ý mà. ”
“ an, nghe anh này.. ”
anh xoa nhẹ lên bàn tay em, ngập ngừng chốc lát rồi lại mím môi không biết phải tiếp tục nói như thế nào, anh đang sắp xếp lại ngữ từ, anh là đang sợ nếu anh nói không rõ ràng, có thể sẽ làm em hiểu sai ý anh mất. mà.. hiểu lầm, nó đáng sợ lắm.
“ việc em làm bản thân em đau, anh mong em hiểu rằng sẽ không chỉ có mình em đau thôi đâu, nên từ sau, em đừng làm thế nữa nhé ? ”
“ trong đó.. có anh không ? ”
“ anh.. ”
quang hùng đang định nói gì đó, thế nhưng lại bị hành động của em làm cho khựng lại. em đang đặt chồng tay mình lên tay anh, ánh mắt chứa đầy sự buồn bã và muộn phiền nhưng lại không thể lấp đi sự mong chờ và hy vọng nơi đáy mắt ấy.
“ ý em không phải là điều anh vừa nói. ”
có những lời thật ra không nên hiểu, và anh nghĩ có lẽ là lời em đang nói chẳng hạn. anh hiểu ý em, lại thấu rõ cực kì, nhưng anh không muốn mình hiểu, càng không muốn em biết rằng mình hiểu, sẽ rất khó xử..
“ bỏ đi, dù sao anh cũng chẳng hiểu gì cả. ”
anh im lặng không lâu, nhưng đủ để em xác định được dòng suy nghĩ trong anh rồi. em không muốn phí thời gian cho vấn đề này nữa, anh và em đều giống nhau, rất dễ bị bối rối nên em không mong bản thân sẽ là lí do khiến anh bị như thế đâu.
“ ừm, muộn rồi, em ngủ sớm đi. anh.. ”
“ anh.. tối nay anh sẽ ở lại với em đúng không ? ”
thành an vội vã nắm chặt lấy bàn tay mình vừa buông ra, em thật sự không muốn hiểu chuyện chút nào, em muốn bản thân mình được ích kỉ. em chỉ muốn được ở bên anh, được anh chăm sóc, được nhõng nhẽo với anh và được anh chiều theo điều đó. tất cả những điều đó, đều là khát khao trong em, khát khao về một lê quang hùng của trước đây, một lê quang hùng vì em mà không ngần ngại mưa gió để chạy đi mua thuốc cho em khi em bệnh, em chỉ ước một lần nữa trong đời có một lê quang hùng như thế.
“ ừ, anh ở lại với em. ”
quang hùng đang định trả lời là không nhưng anh không tài nào cưỡng lại được ánh mắt cún con đang ươn ướt của em được. nó là chiêu chí mạng đối với anh, dù muốn dù không, anh đều không nỡ làm em buồn chứ đừng nói đến là làm em khóc. thêm nữa, một tay em cũng đang nắm lấy vạt áo anh mà kéo nhẹ, một sự làm nũng hoàn hảo để rồi, cho đến cuối cùng, vẫn là anh mỉm cười xoa đầu em, dịu dạng nói lời đồng ý.
“ nhưng anh phải hứa sẽ không bỏ đi sau khi em ngủ cơ. ”
“ được rồi, anh hứa. ”
_______________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store