ZingTruyen.Store

Hung tuý - Tác giả: Dương Tố

Chương 47: Đặc Huấn Trước Kỳ Thi

themberlia

Khương Dã mở mắt ra, phát hiện mình lại đến phòng thí nghiệm của Giang Nhiên. Lần này, phòng thí nghiệm trông có vẻ khác so với lần trước. Ánh đèn trên hành lang nửa sáng nửa tối, nhấp nháy không ngừng, cuối hành lang tối đen như mực, hình như có những đám mây đen u ám tụ tập ở đó. Giang Nhiên vẫn mặc chiếc áo khoác đen, hai tay đút túi, bước đi thong dong. Khương Dã đi theo hắn xuyên qua hành lang, nhìn thấy phòng thí nghiệm sạch sẽ giờ đây khắp nơi là xác chết nằm la liệt, máu chảy lênh láng trên sàn, ào ạt chảy vào cống thoát nước. Một số lính đánh thuê mặc đồ đen, đeo mặt nạ phòng độc, vai vác súng, đạn đã lên nòng, ghì súng canh gác cửa ra vào. Khi Giang Nhiên đi qua, họ đều cúi đầu, gọi một tiếng: "Giang ca."

Giang Nhiên điềm nhiên như đang dạo chơi vào căn phòng thí nghiệm cuối cùng. Bác sĩ Thi đang giơ hai tay đứng trước một cái bình nuôi cấy, một tên lính đánh thuê dí súng vào thái dương cô. Dựa vào bức tường là rất nhiều nhà nghiên cứu mặc áo blouse trắng đang quỳ, ai nấy hai tay ôm đầu, run bần bật. Phòng thí nghiệm có thêm rất nhiều bình nuôi cấy, mỗi bình đều có một bào thai đã trưởng thành. Giang Nhiên đi một vòng, nhãn dán trên bình ghi số thứ tự từ 25A đến 25F.

"Cái nào tốt nhất?" Giang Nhiên hỏi.

Bác sĩ Thi lạnh lùng nhìn hắn, "Giang Nhiên, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Xin lỗi," Giang Nhiên khẽ cúi người, nhã nhặn nói, "Sự tồn tại của đứa bé này là một bí mật. Và cách tốt nhất để giữ bí mật là để tất cả những người biết về nó đi tìm cái chết."

Bác sĩ Thi phản đối: "Anh và thuộc hạ của anh đều biết sự tồn tại của nó."

Giang Nhiên cười cười, nói: "Chúng tôi là những người đã chết rồi, bác sĩ Thi, cô và chúng tôi không giống nhau."

Bác sĩ Thi mắt đỏ hoe, nói: "Giang Nhiên, tôi đang mang thai."

"Tôi biết." Ánh mắt Giang Nhiên dừng lại ở cái bụng nhô lên của cô, "Ngay cả thai phụ cũng giết, tôi đúng là một tên khốn nạn xuống địa ngục mà. Không sao, tôi rất nhanh sẽ xuống địa ngục thôi. Bác sĩ Thi, cứ nguyền rủa tôi đi, tất cả những lời nguyền rủa của cô sẽ thành sự thật."

Bác sĩ Thi ôm bụng, vô vọng lắc đầu, "Tôi không thể chết được. Giang Nhiên, tôi không thể chết được."

Giang Nhiên thở dài, "Xem ra cô không định nói cho tôi biết đứa bé nào tốt nhất, được thôi, tôi tự mình thử vậy."

Hắn ra hiệu, vài tên lính đánh thuê cầm vali nhôm bạc tiến lên, mở vali, lấy ra vài ống tiêm màu đen. Họ lần lượt đi đến từng bình nuôi cấy, tiêm chất lỏng màu đen đó vào ống dẫn dịch dinh dưỡng.

"Anh làm gì?" Bác sĩ Thi lạnh giọng hỏi, "Anh tiêm vào đó cái gì?"

Giang Nhiên thản nhiên nói: "Thịt Thái Tuế diệt sinh."

"Anh điên rồi sao? Làm sao anh có thể cho nó ăn loại đồ vật này?"

"Tôi muốn thử nghiệm xem nó có phản ứng bài xích với thịt Thái Tuế không. Trước đây tôi bảo cô kích hoạt lại danh sách gen vô dụng của nó, là vì tôi cần một đứa trẻ có thể hoàn toàn tiếp nhận thịt Thái Tuế."

"Ý anh là sao?" Bác sĩ Thi mặt đầy vẻ không thể tin được, "Anh lẽ nào muốn cấy tứ chi Thái Tuế vào đứa bé này? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Giang Nhiên khoanh tay, quan sát những đứa trẻ trong bình nuôi cấy.

"Từ xưa đến nay, cuộc chiến giữa chúng ta và sinh vật dị thường chưa bao giờ dừng lại. Người xưa quá yếu ớt, không đánh lại chúng, liền xem chúng như thần linh cao cao tại thượng, thông qua việc cầu xin và khẩn cầu để tránh tai họa. Nhưng kỳ thực, trong đền thờ ấy không có tượng Thiên Đế. Chỉ có một bà lão già nua khoác áo đen ở Điền Tây, ẩn mình trong bóng tối. Bọn chúng — ở khắp mọi nơi.

Hiện tại cũng có một số người bị chúng mê hoặc, tự xưng 'LiênMinh Thần Mộng'', cam nguyện cống hiến bản thân trở thành chất dinh dưỡng cho chúng, thậm chí ý đồ yết kiến vị thần thật sự đứng sau chúng. Nhưng tôi thì không như vậy, tôi muốn giết chúng, không tiếc mọi giá. Đáng tiếc, bác sĩ Thi, con người đều không đánh lại thần." Giang Nhiên sắc mặt nghiêm nghị, "Tôi từ bỏ tất cả, thân phận, địa vị, người thân, đồng đội... cũng không đánh lại thần."

"Vậy nên anh..." Bác sĩ Thi dần dần hiểu ra hắn muốn làm gì, lộ ra vẻ kinh hãi.

"Chỉ có thần mới có thể giết thần." Giang Nhiên nhấn mạnh từng chữ, "Cho nên, tôi muốn tạo ra thần."

Chất lỏng màu đen từ ống tiêm đi vào dịch dinh dưỡng trong bình nuôi cấy. Bình xuất hiện một lớp sương mù màu đen nhạt, như có sinh mệnh vậy, ngưng tụ thành những sợi nhỏ như giun, nhanh chóng đi thẳng vào mắt, mũi, miệng của đứa trẻ. Vài đứa trẻ bắt đầu ho dữ dội, tay chân ngắn ngủn như củ sen vô lực quẫy đạp loạn xạ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thống khổ. Một số máy kiểm tra sự sống của bình nuôi cấy phát ra tiếng "tích tích", đường cong vốn đều đặn trên màn hình kéo thành một đường thẳng tắp.

Giang Nhiên "chậc" một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ mỉa mai lạnh lùng, "Bác sĩ Thi, tôi đã đánh giá cao cô, nhưng kỹ thuật của cô chẳng ra gì. Người của ngành cô thật sự hữu danh vô thực, tôi mỗi năm trả cho các cô hàng triệu đô la, các cô lại cho tôi loại rác rưởi này. Thôi được, nếu số 25 đã chết hết, tôi sẽ không giết cô, cô có thể tiếp tục làm việc cho tôi."

"Đi chết đi! Tôi mà vì anh làm loại chuyện táng tận lương tâm này nữa thì tôi không phải người!" Bác sĩ Thi mắt đỏ hoe mắng to.

Hầu như tất cả các máy kiểm tra sự sống đều bắt đầu báo động, từng sợi tơ hồng nhảy vào màn hình, khuôn mặt của những đứa trẻ trong bình hiện lên sắc chết chì. Giang Nhiên đi một vòng, dừng lại trước chiếc bình nuôi cấy cuối cùng.

Giang Nhiên vuốt cằm, có chút kinh ngạc, "Thằng nhóc rác rưởi này không chết."

"Giang ca," một tên lính đánh thuê tiến vào báo cáo, "LiênMinh Thần Mộng' đã tìm thấy chúng ta, chúng ta phải rút lui nhanh chóng."

Giang Nhiên bĩu môi về phía chiếc bình nuôi cấy trước mặt, "Mang cái thứ nhỏ bé này ra, chúng ta đem đi, những người khác bắn chết."

Lập tức có hai tên lính đánh thuê tiến lên, rút dịch dinh dưỡng trong bình nuôi cấy, mở bình, đặt đứa bé đang cuộn tròn bên trong vào chiếc hộp giữ nhiệt của họ. Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm vang lên vài tiếng súng, vài vệt máu đỏ tươi chói mắt bắn tóe lên bức tường trắng tinh, những nhân viên thí nghiệm ban đầu quỳ rạp trên đất run rẩy đều ngã gục.

Bác sĩ Thi nghe tiếng súng đinh tai nhức óc, rùng mình một cái thật mạnh, cố gắng trấn tĩnh nói: "Ngày sinh của tôi dự kiến vào tháng sau, anh tha cho tôi đi."

"Không phải tôi không tha cho cô," Giang Nhiên giơ súng lên, "Con đường này tôi đã đi quá sâu, những thứ xấu xí và tà ác đó nằm mơ cũng muốn tôi chết. Nếu chúng biết cô đã từng làm việc cho tôi, chúng sẽ bắt cô, tìm mọi cách moi tin tức về tôi từ miệng cô. Bản thân tôi không sao, vì chúng không thể bắt được tôi, nhưng số 25 sẽ gặp nguy hiểm. Tin tôi đi, đến lúc đó cô cũng sẽ đau đớn muốn chết, chi bằng bây giờ cứ chết ở đây."

Bác sĩ Thi cắn răng, nói: "Anh đơn giản là sợ tôi tiết lộ bí mật. Tôi có cách, Giang Nhiên, tôi có cách!"

Có một tên lính đánh thuê nhắc nhở, "Giang ca, chúng nó càng ngày càng gần, khu vực này đang lún sâu vào vùng cấm."

Giang Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của bác sĩ Thi, nói: "Cho cô một phút để thuyết phục tôi."

Bác sĩ Thi từ trên bàn thí nghiệm lấy ra một lọ bột trắng, "Lần trước anh hỏi tôi có vũ khí sinh học nào không, anh xem, đây là caffeine nồng độ cao. Sau khi dùng nó, hệ thần kinh của bệnh nhân sẽ phát sinh bệnh biến, sinh ra ảo giác và hoang tưởng nghiêm trọng, triệu chứng tương tự như tâm thần phân liệt nặng. Tôi sẽ uống cái này, anh thả tôi đi. Không ai sẽ tin lời một kẻ điên, tôi sẽ vĩnh viễn không thể tiết lộ bí mật."

"Để tôi nhắc nhở cô, cô còn đang mang thai, con cô có tỷ lệ biến thành dị dạng," Giang Nhiên cảnh cáo cô.

Cô cắn răng, run rẩy hỏi: "Tôi có lựa chọn sao? Ngay cả khi chỉ có 1% khả năng khỏe mạnh, tôi cũng muốn thử!"

Giang Nhiên im lặng một lúc lâu, gật đầu với một tên lính đánh thuê.

Bác sĩ Thi nắm chặt tay, nhìn tên lính đánh thuê tiến lên, cầm lọ bột phấn lên ngửi.

"Đúng là caffeine."

Giang Nhiên nói: "Bác sĩ Thi, mời."

Bác sĩ Thi nâng lọ thủy tinh lên, hít sâu một hơi, hỏi: "Giang Nhiên, anh không sợ gặp quả báo sao?"

Giang Nhiên khẽ thở dài, "Tôi nợ cô một ân tình. Nếu sau này con cô gặp phải khó khăn sinh tử, tôi sẽ giúp nó một lần."

Tường kính phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ của bác sĩ Thi. Cô ngẩng cổ, uống hết toàn bộ bột caffeine trong lọ thuốc. Vài giây sau, cô đau đớn khom người, miệng sùi bọt mép, cơ thể không kiểm soát được co giật và run rẩy. Đó là phản ứng của việc dùng caffeine quá liều, hệ thần kinh của cô sẽ suy sụp trong vài giờ tới. Từ nay về sau, cô sẽ mất đi cuộc sống của một người bình thường. Cô ngã xuống đất run rẩy, đôi mắt kiên định nhìn chằm chằm Giang Nhiên.

Giang Nhiên cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đau khổ và bi ai của cô phản chiếu khuôn mặt lạnh nhạt của hắn, trơ mắt nhìn hắn chậm rãi giơ súng lục lên, nhắm thẳng vào thái dương cô.

"Xin lỗi, tôi vẫn không thể yên tâm." Hắn nói.

Giang Nhiên đang định nổ súng, chợt thấy ngoài bức tường kính, một nữ lính đánh thuê mặc đồ đen, dáng người yểu điệu, đeo mặt nạ phòng độc, xuyên tường nhắm thẳng vào thái dương hắn.

"Tên họ Giang khốn nạn," người phụ nữ đó nói, "Tôi khuyên anh một câu, lừa phụ nữ không có kết cục tốt đẹp đâu."

"..." Giang Nhiên liếc nhìn cô ta một cái, thu súng lại nói, "Chuẩn bị cáng."

Hai tên lính đánh thuê tiến lên, đặt bác sĩ Thi lên cáng. Mọi người theo thứ tự rút lui, người cuối cùng rời đi đã phá hủy công tắc nguồn điện trên tường, phòng thí nghiệm rộng lớn tức thì chìm vào bóng tối.

Lý Diệu Diệu mua vài bộ váy JK, mỗi ngày đi khắp nơi chơi bời, chụp ảnh. Nhà họ Cận sắp xếp cho Khương Dã sân huấn luyện và huấn luyện viên, đưa cậu đi tập bắn bia, tập chạy bộ mang vác nặng. Để rèn luyện sự ổn định khi cầm súng, huấn luyện viên mỗi ngày chồng bốn vỏ đạn lên nòng súng, bắt cậu đứng yên cầm súng hai tiếng đồng hồ. Ngoài ra, cậu còn phải chống đẩy hai trăm cái mỗi sáng. Cận Phi Trạch mỗi ngày đều quấy rối, lúc cậu kéo lốp xe chạy bộ thì ngồi lên lốp xe, lúc cậu chống đẩy thì ngồi xổm trên lưng cậu. Ngay cả huấn luyện viên cũng không ngăn được Cận Phi Trạch, vì cậu ta trả lương. Khương Dã đành phải kéo chiếc lốp xe lớn và Cận Phi Trạch nghiến răng chạy, còn Cận Phi Trạch ngồi xổm trên lưng cậu ăn kem mà vẫn hoàn thành đủ hai trăm cái chống đẩy.

Chưa đủ, Cận Phi Trạch còn muốn châm chọc khi cậu bắn bia.

"Đoán xem cậu có thể bắn trúng mấy vòng?" Cận Phi Trạch cười nói, "Không chừng viên đạn của cậu sẽ bay ra ngoài không gian, bắn trúng người ngoài hành tinh đi ngang qua hệ mặt trời."

Khương Dã liếc nhìn cậu ta, không nói gì, cầm súng trường tấn công nhắm vào mục tiêu cách hơn 500 mét. Mục tiêu đó đã bị bắn thủng nhiều lỗ. Khương Dã nhắm vào tâm điểm vòng mười.

Cận Phi Trạch dịu dàng an ủi cậu, "Đừng căng thẳng, lần đầu bắn bia, bắn không trúng cũng bình thường thôi, cùng lắm thì chứng tỏ cậu là một thằng ngốc không có thiên phú."

Khương Dã hít sâu một hơi, tai nghe che tai, giọng Cận Phi Trạch ù ù, như truyền đến từ một thế giới khác. Thực ra cậu cũng không mong mình bắn tốt, đây là lần đầu tiên cậu chạm vào súng, bắn không trúng là chuyện rất bình thường. Nhưng cậu cảm thấy một sự quen thuộc khó hiểu, từ cò súng đến thiết bị ngắm, cậu dường như tự nhiên biết tất cả cấu tạo của cây súng này. Súng trường tấn công SAR-21, chứa đầy đạn dược nặng gần 4KG. Cậu biết lực giật của cây súng này tuy nhỏ, nhưng nó tác động thẳng lên vai xạ thủ, tư thế xạ thủ cần phải chuẩn xác, nếu không rất dễ bị thương.

Cậu khẽ giơ súng lên, qua kính bảo hộ nhìn thẳng ống ngắm, toàn thân xương cốt như một cỗ máy tinh vi bắt đầu vận hành, ngón tay cậu bóp cò súng.

Chính giữa vòng mười.

Sự trào phúng của Cận Phi Trạch đột ngột im bặt.

Khương Dã cũng thầm kinh ngạc trong một khoảnh khắc. Cậu cúi đầu nhìn tay mình, cảm giác bóp cò súng vừa rồi rất kỳ lạ, không giống chính cậu, mà như có một người khác trong cơ thể cậu. Súng ống không phải là thiên phú của cậu, mà là tuyệt kỹ của Giang Nhiên. Lẽ nào là Giang Nhiên đang ảnh hưởng đến cậu?

Lực giật của súng làm vai cậu tê dại, cậu liếc nhìn Cận Phi Trạch, tên này hình như hơi không vui, đại khái là vì bị Khương Dã vả mặt. Cận Phi Trạch là thiếu gia tính tình coi trời bằng vung, bị vả mặt chắc chắn rất tức giận.

Khương Dã lại tùy tiện bắn thêm mấy phát, tất cả đều bắn trật mục tiêu. Trên màn hình phía trên đầu họ hiển thị những lỗ đạn phân bố loạn xạ xung quanh mục tiêu.

"Xem ra phát đầu tiên chỉ là ngẫu nhiên thôi," Cận Phi Trạch lại vui vẻ trở lại.

Khương Dã tiếp tục luyện tập, lần này cậu nhắm vào vòng 9, vòng 8, và lại một lần nữa trúng đích.

Cận Phi Trạch đắc ý khởi động lại chế độ trào phúng: "Tiểu Dã, cậu đúng là một tiểu phế vật. Cậu thà ở đây lãng phí thời gian từ phế vật hạng ba luyện thành phế vật hạng hai, chi bằng cởi quần áo quyến rũ tôi để tôi bảo vệ cậu."

Khương Dã mặc kệ cậu ta, buông súng xoay người đi chạy bộ mang vác.

Lý Diệu Diệu chơi một mình hai ngày thấy không thú vị, cũng chạy đến xem Khương Dã đặc huấn. Cận Phi Trạch đang ngồi trên chiếc lốp xe của Khương Dã ăn kem que sơn trà, cậu ta vẫy tay với Lý Diệu Diệu, rồi vỗ vỗ chiếc lốp xe khác, cười tủm tỉm nói: "Để cổ vũ Tiểu Dã cứng cỏi, cùng nhau lên ngồi nào."

Lý Diệu Diệu nhìn Khương Dã mồ hôi như mưa, "À, em nặng trăm cân, anh em có thể chịu không nổi."

Cô vừa dứt lời, Khương Dã liền ngã quỵ. Hôm nay kéo Cận Phi Trạch chạy 400 mét, thật sự không chịu nổi nữa. Mặt trời chói chang trên cao, cậu nằm trên đất thở hổn hển từng ngụm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như vừa vớt từ dưới nước lên. Lý Diệu Diệu chạy đến, tháo dây đeo lốp xe trên vai cậu.

"Anh ơi, về nghỉ ngơi chút đi, đừng để bị cảm nắng," Lý Diệu Diệu nói.

Khương Dã xua tay, ra hiệu rằng cậu không đi nổi.

"Để em kéo anh về," Lý Diệu Diệu bảo cậu ngồi lên một chiếc lốp xe không khác, còn mình thì đeo dây kéo lên.

Sân huấn luyện việt dã này rất rộng, buổi sáng cậu chạy việt dã nhẹ nhàng, buổi chiều mới bắt đầu chạy mang vác nặng, khoảng cách chạy khá xa. Để trở về khu nghỉ ngơi ít nhất phải một cây số. Khương Dã vốn định bảo huấn luyện viên lái xe đến, ai ngờ Lý Diệu Diệu siết chặt dây an toàn, hét lớn một tiếng "Đi thôi!", rồi kéo hai chiếc lốp xe lớn và người trên lốp xe phóng như bay, chỉ thoáng chốc đã nhanh như chớp giật, cảnh vật xung quanh vụt vụt lùi lại. Khương Dã ngồi trên lốp xe, còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, tóc tai bù xù trong gió. Cậu kéo Cận Phi Trạch còn bước đi khó khăn, Lý Diệu Diệu lại chạy như gió.

Cậu hỏi Cận Phi Trạch bên cạnh: "Cậu chắc chắn là Lý Diệu Diệu kéo chúng ta không?"

Không phải là cái hung túy kỳ lạ nào đó chứ!

Cận Phi Trạch cắn kem que, hiếm khi im lặng.

Một cú cua đột ngột, Lý Diệu Diệu chạy quá nhanh, ném cả hai người trên lốp xe vào bụi cỏ ven đường núi. Cô bé vẫn không hay biết, phóng đi như gió mạnh. Lý Diệu Diệu đúng là ngốc nghếch, Khương Dã bò dậy từ dưới đất, rồi kéo Cận Phi Trạch lên.

"Quần áo bẩn hết rồi," Cận Phi Trạch vẻ mặt có chút u ám.

Mấy ngày nay họ ở sân huấn luyện việt dã, trên người luôn dính bụi bẩn. Cận Phi Trạch mỗi ngày đều phải thay quần áo, quan trọng là quần áo của cậu ta rất đắt tiền, không thể dùng máy giặt, chỉ có thể giặt tay. Trông chờ thiếu gia Cận tự giặt quần áo là điều không thể, may mắn là khách sạn 5 sao của nhà họ Cận có dịch vụ giặt là, nếu không quá hai ngày Cận Phi Trạch sẽ phải trần truồng chạy ngoài đường.

Khương Dã như vô tình hỏi: "Cận Phi Trạch, mẹ cậu mất như thế nào?"

"Bà ấy không chết," Cận Phi Trạch nói.

"Không chết?" Khương Dã sửng sốt, "Cậu trước đây nói bà ấy chết ở vùng cấm mà."

"Đó là kết luận của học viện. Cận Nhược Hải hy vọng bà ấy chết, cho nên bà ấy phải chết."

Khương Dã truy vấn: "Vậy bà ấy ở đâu?"

Cận Phi Trạch kìm cằm cậu, nheo mắt đánh giá cậu, "Cậu hỏi cái này làm gì? Cậu hình như rất quan tâm đến bà ấy."

"Bà ấy có liên quan đến người không tồn tại kia. Cậu biết mẹ cậu từng tham gia một dự án tử cung nhân tạo không? Người đầu tư dự án đó là hắn."

Cận Phi Trạch dịu dàng mỉm cười, "Muốn biết sao? Được thôi. Cởi vòng cổ ra, nói anh A Trạch tha thứ cho tôi thì tôi sẽ nói cho cậu."

Khương Dã: "..."

Tên này dù biết về dự án đó, hẳn cũng không biết dự án đó có liên quan đến Giang Nhiên. Nếu biết, khi nhìn thấy Giang Nhiên trong video đám cưới sẽ không ngạc nhiên đến vậy, nhưng cậu ta hẳn biết số phận hiện tại của bác sĩ Thi. Cận Phi Trạch biết, nhà họ Cận nhất định cũng biết, Khương Dã không hiểu, tại sao nhà họ Cận lại phải tuyên bố ra bên ngoài rằng bác sĩ Thi đã chết?

Cận Phi Trạch cái tên điên này, muốn cậu ta hợp tác quả thực là không thể, nhưng Khương Dã càng không thể cúi đầu trước cậu ta.

"Cậu chắc chắn tôi sẽ không tùy tiện giật điện cậu."

Cận Phi Trạch cười tủm tỉm, "Ai bảo Tiểu Dã của chúng ta là người tốt chứ?"

"Nhưng cậu đã quên rồi, ông cậu đã giao cho tôi tất cả quyền hạn để quản cậu," Khương Dã lạnh lùng nói, "Cận Phi Trạch, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ yêu cầu khách sạn ngừng dịch vụ giặt đồ cho cậu, ngoài ra, tôi còn sẽ đóng băng thẻ của cậu, cậu cũng không mua được quần áo mới đâu."

Nụ cười của Cận Phi Trạch cứng lại trong một khoảnh khắc, "Cậu có ý gì?"

"Quần áo của cậu, cậu tự giặt."

"Tôi không giặt thì sao?"

Khương Dã lạnh lùng vô tình, "Vậy cậu cứ khỏa thân chạy ngoài đường đi."

Editor: Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store