Huan Van Da Nguyet Thien Thu
"Anh hai, chúng ta ở đây không cần làm việc sao anh?""Tại sao hỏi như vậy?"Hắc Dạ buông sách trong tay xuống, nhìn bé con đang nằm ngoan trên đùi cậu mấy phút trước, giờ đây đã nhào tọt vào lòng ôm chặt lấy, còn dùng giọng mèo con nỉ non nói với cậu."Trước kia chúng ta cũng không có thoải mái như vậy ăn uống đều phải làm công đổi lấy. Bây giờ ai trong nhà này đều đối xử tốt với chúng ta ngay cả Ân tổng cũng cưng chiều chúng ta. Em... em cảm thấy chúng không chân thật.""Em không thích sao?""Thích! Nhưng em sợ lắm anh hai, nếu như... nếu như hắn nuôi béo chúng ta rồi bán đi giống ba ba thì sao?"Bạch Thiên nhớ lại cái cảnh tượng đó cơ thể bất giác run run, nó một khắc cũng không hề biến mất trong tâm trí nó. Bạch Thiên sợ lắm! Sợ cảnh tượng bản thân phải một lần vào hang ổ đó, sợ một lần nữa nhìn thấy anh hai chịu đánh chịu khổ vì nó. Nó không muốn thật sự không muốn."Đừng nghĩ nhiều.""Anh hai, chúng ta sẽ bình yên trưởng thành sao?""Ít nhất bây giờ thì là vậy. Em cũng đừng lo anh nhất định sẽ cho em một nơi có thể bình yên trưởng thành.""Anh hai, không phải một mình em mà cả anh nữa."Hắc Dạ nhìn em trai vui vẻ như vậy cậu làm sao có thể nói không cần được. Anh hai không thoải mái thì đã sao, chỉ cần em bình yên trưởng thành là được, cho dù mỗi ngày đều không vui vẻ, lại tràn ngập đau đớn, tủi nhục giống trước kia nhưng đổi lại em một nụ cười, một đời an nhiên của em anh sẵn sàng đánh đổi lấy."Anh hai, chúng ta xuống ăn tối thôi chắc Ân tổng sắp về rồi.""Em biết rõ dữ ta.""Ân, năm ngày qua em là đều cùng hắn ăn cơm. Người nhà này thật đáng sợ, ngoại trừ hắn ra em không dám ra khỏi phòng.""Bé con thật nhát gan.""Hứ em nhát gan lắm!! Anh hai phải hảo hảo khỏe mạnh, hảo hảo mạnh mẽ để bảo vệ em."Hắc Dạ phì cười nhìn bé con giận dỗi bỏ đi một mạch không thèm đỡ cậu. Là ai hồi ban sáng còn hùng hổ ép cậu nằm lại giường, giờ nhìn coi thấy cậu ngồi được rồi liền không thèm quản nữa mà."Anh hai, em xin lỗi.""Không dỗi nữa?""Em sai rồi." Bạch Thiên ỉu xìu ngoan ngoãn đỡ anh hai xuống nhà. Nó quên mất nó đáng trách quá!"Đại thiếu, tiểu thiếu.""Tôi không phải thiếu gia của các người."Bạch Thiên nhìn thấy rõ sự chán ghét của anh hai liền trừng mắt người đối diện. Nó biết anh hai có bao nhiêu chán ghét với cái danh vị ấy, cũng vì một tiếng "đại thiếu gia" đó anh hai của nó mới vĩnh viễn mất đi quyền được làm một đứa trẻ. Nó không muốn anh hai một lần nữa phải chịu vất vả."Bữa tối đã sẵn sàng mời các vị."Hắc Dạ bị phớt lờ liền hừ lạnh một cái, miệng gọi cậu cùng em trai là "Đại thiếu, tiểu thiếu." mà ngay cả lời cậu nói cũng chẳng bỏ vào tai. Ha!"Đại...."Hắc Dạ tức giận đập mạnh tay xuống bàn, nhanh nhẹn đem đối phương kéo xuống, cúi đầu đối diện với mình, mũi dao sắc dọn chĩa thẳng vào cuống họng quản gia, mạnh bạo lên tiếng đe dọa "Các người gọi một câu nữa tôi liền cắt lưỡi các người. Nói cho các người biết kẻ phớt lờ ý của tôi thật ít nha.""Anh hai, anh hai bình tĩnh."Bạch Thiên hoảng sợ vội vàng nhảy vào can ngăn. Anh hai giận rồi, đám người này không thể không chọc tức anh nó sao? Anh nó rõ ràng mới tỉnh dậy, thương thể còn rất nặng mỗi lần tức giận đều rất tổn hại."Có chuyện gì?""Ân tổng!!!"Bạch Thiên nhìn Ân tổng lại nhìn anh hai một mặt sát khí, liền hiểu chuyện vội vàng đứng chính giữa. Không hiểu sao nó lại cảm thấy bất an như vậy."Buông dao xuống.""Sao ngay cả quyền này tôi cũng không thể?"Hắc Dạ cười mỉa tay linh hoạt điều khiển con dao chơi đùa, vui vui vẻ vẻ nhìn nam nhân đối diện. Cậu không tức giận với hắn nhưng cậu tức giận cái danh vị hắn trao cho cậu. Vì cớ gì.... vì cớ gì? Rõ ràng cho cậu thời gian suy nghĩ thế mà mới qua ba, bốn tiếng đã khẳng định cậu là con hắn? Cậu không cần!"Ta bảo lập tức buông nó xuống."Đứa trẻ này vì cái gì mà tức giận? Hồi ban sáng còn rất ngoan ngoãn, có chút nghe lời vì sao mới mấy tiếng không gặp lại bướng bỉnh liều mạng như vậy?"Ngài càng bảo tôi càng làm ngược ý của ngài.""Anh hai, bị thương sẽ rất đau.""Không khóc anh lập tức buông."Bạch Thiên nghe vậy muốn nhanh tay đoạt lại con dao. Nhưng không, nó chưa kịp nghĩ ra cách thì con dao anh hai cầm trên tay, đã xẹt ngang qua mặt nó nhắm thẳng tới Ân tổng phía sau."Ngỗ nghịch."Bốp.Ân Khuyết Dục chụp được con dao liền đem đứa nhỏ kéo khỏi em trai, không cần suy nghĩ vung tay tát một cái. Bạch Thiên nghe đến tiếng vang đáng sợ ấy liền kinh hãi, thụt lùi lại phía sau nhưng đến khi nhìn thấy anh hai chao đảo té xuống đất liền đẩy nam nhân đó ra."Anh hai!!!""Anh không sao.""Anh... anh chảy máu rồi."Hắc Dạ mỉa mai cười, bình tĩnh đem em trai hoảng sợ ôm vào người. Đánh cũng đánh rồi, bây giờ lại nhìn cậu bằng ánh mắt thương xót như vậy là ý gì đây?"Không sao anh quen rồi!""Hức.... hức anh hai hức anh hai.""Đừng sợ ngoan, anh thật sự không sao.""Em không ăn nữa chúng ta lên phòng đi. Anh hai anh vẫn còn bị thương em không muốn....""Được đều theo ý em."Đứa trẻ này thật mau nước mắt. Anh hai đói một chút không sao em không thể đói được "Làm ơn mang một phần thức ăn lên lầu, cảm ơn.""Anh hai, không cần em không muốn dùng đồ nhà họ.""Ngoan."Ân Khuyết Dục nhìn hai đứa trẻ rời đi mới biết bản thân vừa nãy làm một chuyện hết sức ngu xuẩn, chỉ vì chút tức giận không kiềm chế được giờ thì tốt rồi anh trai đã ghét hắn bây giờ em trai cũng ghét hắn có khi hận hắn luôn rồi."Hắc Dạ ta...""Ngài đừng đụng vào anh trai tôi.""Bạch Thiên! Không được lỗ mãng đó là ân nhân của chúng ta.""Ân nhân thì sao? Em không quan tâm!!! Những kẻ đánh anh hai đều thối nát như nhau."Đúng vậy bọn họ đều như nhau cả đều muốn đánh đập, lợi dụng chúng. Nó không muốn, không muốn anh hai như vậy tiếp tục đau khổ, không muốn vì sự ngây thơ dễ tin của bản thân đẩy anh hai xuống đáy vực, cũng không muốn vì chút tốt bụng ấy mà bị lừa gạt. Bạch Thiên nó chịu đủ rồi!"Tránh ra!"Ân Khuyết Dục nhìn bé con bên cạnh anh trai mặc dù cơ thể run rẩy, khuôn mặt vì bị dọa cho sợ mà biến đổi liên tục. Nhưng lại một chút cảnh giác cũng không hề nới lỏng, vẫn mạnh mẽ dùng ánh mắt kiên định đối diện với hắn. Lúc đó cũng vậy bây giờ cũng thế, hắn cứ tưởng em trai chính là loại yếu đuối sợ hãi luôn núp sau vòng tay anh hai. Nhưng không, đôi mắt lần đầu nhìn hắn thật sự còn thâm độc xấu xa hơn cả anh hai mình. Như con mãnh thú đang nhìn con mồi ngon sẵn sàng vồ tới cấu xé. Lại giống như một kẻ khi bị dồn tới chân tường liền thấy chết không sợ. Bất chợt hắn cảm nhận lòng ngực đau xót như có ai lấy dao đâm vào vậy. Cũng phải bởi vì cuộc đời hai đứa nhỏ này từ khi bắt đầu đã không do chúng làm chủ."Bạch Thiên đừng khóc nữa.""Anh hai, là lỗi của em hức anh có đau không?"Hắc Dạ mỉm cười, chẳng nói chẳng rằng kéo em trai vẫn tỉ tê khóc kia vào lòng. Bé con xin lỗi lại khiến em phải lo lắng, đau lòng giùm anh hai rồi."Anh không sao.""Hức anh hai, nếu họ đã ghét chúng ta như vậy rồi thì rời đi nha anh hai.""Bạch Thiên à, rời đi rồi chúng ta sẽ sống làm sao? Bây giờ cũng vào đông rồi!""Hức nhưng ở lại đây ngài ấy sẽ tiếp tục đánh anh hai mất.""Không phải, đều là anh hai không ngoan nên ngài ấy mới đánh."Hắc Dạ nhìn em trai khóc lóc như vậy còn vì cậu mà lo lắng, sợ hãi liền ra sức dỗ dành. Em trai của cậu thật mít ướt, chẳng phải trước kia đều bị ăn đánh thành quen sao? Dù gì cũng chỉ là một cái tát so với trước kia thật sự đã rất nhẹ nhàng rồi. Hắn ta như vậy đã rất kiềm chế, bằng không với phong cách của hắn đã sớm đem cậu đánh phạt ngay lúc ấy."Hức anh từ trước đến nay đều chưa từng sai, em không tin.""Không sao anh hai quen rồi!"Bạch Thiên nghe đến từ "quen" ấy trong lòng lại càng thêm đau đớn. Đúng vậy anh hai nó sớm quen rồi, sớm quen với những nỗi đau của xác thịt lẫn linh hồn. Thật bất công vì sao anh hai luôn là người nhận lấy hết thảy bất hạnh? Tuổi thơ cũng chẳng như bao đứa trẻ khác ngày đêm đều phải cắm mặt vào sách vở, trời sáng tinh mơ đã lao mình vào luyện tập. Anh hai của đó hức anh hai của nó thật sự đã sớm quen rồi! Cái quen ấy mỗi khi nó nhìn đến đều thật đau lòng."Anh hai, chúng ta đi đi em không muốn anh tiếp tục nhận thêm đau đớn.""Ngoan, đừng làm loạn nữa, anh không sao.""Hức anh hai hức anh hai.""Ừa anh hai đây, Bạch Thiên ngoan không khóc nhìn coi mặt anh hai cũng không có vấn đề gì hết."Hắc Dạ mỉm cười, hai tay không an phận nhéo nhéo cái mũi nhỏ đỏ ửng kia. Bé con khóc nhìn trông thật giống mèo nhỏ. Nhưng giờ cậu cũng không sao rồi trên mặt cũng chẳng lưu lại dấu tay của hắn. Ân Khuyết Dục ngài ấy căn bản chỉ là nhất thời tức giận mới ra tay đánh cậu. Một phần cũng là do cậu từ miệng mình làm thì tự miệng mình nhận phạt."Nào đừng khóc nữa em còn khóc anh không thèm chơi với em nữa đâu đấy.""Em lập tức nín. Anh hai đừng không chơi với em."Bạch Thiên nghe vậy liền vội vàng lấy tay lau đi nước mặt, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh hai một chút thút thít cũng không có, chỉ im lặng dựa sát vào người uất ức không nói thành lời. Nó chỉ là lo lắng cho anh hai...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store