ZingTruyen.Store

Huan Dam Edit Huyen Lan Anh Hao 4 Thoi Gian Hanh Phuc

Thời gian khi cực kỳ bận rộn hoặc cực kỳ nhàn hạ đều trôi qua nhanh hơn bình thường. Khi thượng tá Giang Dương trở lại thủ đô, đã là hai tuần sau đó, huy chương mới được phát chất đống khắp nơi. May mắn là vào sinh nhật tháng trước, cậu em trai Giang Lập vừa tròn 14 tuổi của anh đã rất hiểu chuyện, tự tay làm một chiếc bình gốm mềm để tặng anh. Thế là Giang Dương liền tháo hết huy chương ra khỏi hộp, ném vào trong bình để cất giữ, chỉ khi nào có buổi triệu kiến định kỳ hay tham gia hội nghị đối ngoại mới chọn một số cái để đeo theo nghi thức.

Căn cứ của đội hành động độc lập Phi Báo nằm ở vùng ngoại ô phía tây nam thủ đô, cách xa trung tâm hành chính lẫn trung tâm thương mại. Vì tiện cho việc báo cáo công tác, Giang Dương tạm thời sống một mình tại nhà khách quân đội gần Bộ Quốc phòng. Về việc này, Tần Nguyệt Lãng rất khinh bỉ, còn Lư Lập Bản thì lo lắng vô cùng. Cả hai người đều cố gắng thuyết phục anh về nhà bằng cách riêng của mình dù xét về vị trí địa lý hay điều kiện sống, so với nơi này, phủ Nguyên soái vẫn tốt hơn gấp nhiều lần.

"Mỗi nhiệm vụ đều là một lần đối mặt sinh tử." Lư Lập Bản ghé thăm vào giờ ăn sáng, mang theo bánh táo giòn do chính tay vợ anh, Ngải Phỉ, nướng, kèm một cốc sô cô la nóng nhà làm, dịu dàng khuyên nhủ: "Sống sót trở về từ cõi chết mà không về nhà một chuyến thì không hợp lý đâu."

Giang Dương cắn một miếng bánh ngon lành, cúi đầu im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Trưa nay tôi sẽ đến Tổng Tham mưu báo cáo, sau đó quay thẳng về căn cứ."

Lư Lập Bản nghe vậy liền "ừm" một tiếng đầy ẩn ý, rồi lịch sự cáo từ.

Chỉ huy tiền tuyến của chiến dịch lần này là Đại tướng Dương Đình Viễn, Tổng Tham mưu trưởng Lục quân, xuất thân từ một trong những gia tộc danh giá nhất của Đế quốc Bố Tân. Nhưng khác với các quân nhân khác, ông nội của anh đã trở thành ông trùm chuỗi cửa hàng tiện lợi trải khắp đế quốc từ bốn mươi năm trước. Việc kinh doanh được truyền lại cho cha của Dương Đình Viễn, ngày càng phát đạt, trở thành tập đoàn đa quốc gia. Đáng tiếc, đến thế hệ của vị Đại tướng này thì sự nghiệp kinh doanh bị cắt đứt hoàn toàn.

Từ thời còn học viện quân sự, dù không thiếu tiền tiêu vặt, Dương Đình Viễn đã được mời làm gia sư môn chiến lược quân sự cho Giang Dương nhờ vào tư duy xuất sắc. Vì vậy, khi gặp nhau, họ không quá câu nệ. Sau khi bàn bạc xong công việc, Dương Đình Viễn mời Giang Dương cùng ăn trưa.

Tầng một của tòa nhà Bộ Chỉ huy Lục quân Đế quốc Bố Tân là nhà ăn, vào buổi trưa, tất cả các cấp bậc sĩ quan và binh lính đều tập trung ăn uống tại đây. Đây cũng là nơi có quy tắc ứng xử thoải mái nhất trong toàn bộ hệ thống quân đội, bạn có thể phớt lờ Nguyên soái đi ngang qua, có thể xếp hàng trước một Thượng tá để mua bánh mì, thậm chí có thể ngồi chung bàn với một vị Trung tướng trở lên để ăn cơm. À, nhưng đối phương có thể sẽ ăn uống rất chật vật, cũng không được cười, trong thời điểm như thế này, tư tưởng "Dân dĩ thực vi thiên" (Dân lấy ăn làm trọng) tuyệt đối lấn át mọi nguyên tắc "Kỷ luật nghiêm minh, bảo đảm trật tự".

Tuy nhiên, Giang Dương không thích ăn uống ở đây. Cậu thà tìm một trạm nghỉ ven đường về căn cứ Phi Báo để ăn tạm bát mì cho xong. Ngoài lý do có thể đụng mặt cha mình, Nguyên soái Giang Hãn Thao, hoặc các sĩ quan dưới trướng ông ấy, còn một nguyên nhân quan trọng khác: từ nhỏ đến lớn, mỗi khi bước vào nhà ăn này, luôn có vài vị "chú bác" trông rất thân thiện hỏi cậu một cách đầy chân thành: "Rốt cuộc cháu sinh ngày nào vậy?"

Đại tướng Dương Đình Viễn nghe xong lý do buồn cười này thì bật cười thành tiếng. Ngồi bên cạnh anh là Thiếu tướng Hoa Khải Hiên, Tổng Tư lệnh Phòng thủ Thủ đô, cũng bật cười theo, còn nháy mắt tinh nghịch nói với cấp trên của mình: "Thì ra nhân vật chính của vụ cá cược trong nhà ăn này, đến giờ vẫn không biết đầu đuôi câu chuyện."

Chuyện này bắt nguồn từ ngày nhà ăn vừa xây xong. Khi đó, lính phục vụ mang cơm cho đồng đội thường phải một tay bê hộp cơm của cả tiểu đội, tay còn lại phải chào theo điều lệnh. Những binh sĩ cấp thấp nhất này là đối tượng ăn uống chủ yếu tại nhà ăn, nhưng chỉ cần một Thiếu úy xuất hiện thôi, họ đã cảm thấy vô cùng áp lực, huống chi là những sĩ quan cao cấp như tướng lĩnh hay tá quan.

Người đề xuất quy định "Miễn lễ tiết trong giờ ăn" chính là Trung tá Trình Phi, lúc đó giữ chức Trợ lý Giám đốc Viện Nghiên cứu Công trình Quân sự Đế quốc, phụ trách phát triển các công nghệ quân sự cốt lõi của Bố Tân. Đáng tiếc, địa vị cao như vậy lại không đi đôi với diện mạo của anh ta. Các sĩ quan cấp cao thường nghi ngờ: "Cậu ta có đáng tin không vậy?" Thực ra, Trình Phi vô cùng đáng tin, tính cách nghiêm túc, trung thành là điều ai cũng công nhận. Chỉ có điều, anh trông quá trẻ, mới 30 tuổi mà thôi.

"Một suất rưỡi cá vược sốt chua." Trình Phi gọi món.

Một cánh tay từ phía sau đưa lên, ngón tay dựng thẳng lắc lư: "Thêm một suất." Đó là Trung tá Lăng Dịch, Trưởng phòng Quốc tế của Cục An ninh và Bảo vệ.

"Diệc Hàm thế nào rồi?" Lăng Dịch vừa xếp hàng vừa nhấp ngụm trà hỏi.

"Rất tốt, thấy em là cười vui lắm."

"Con ai mà không cười?" Giang Hãn Thao, lúc đó là Thượng tướng danh dự, Tổng tư lệnh tập đoàn quân vạn người, đã chiếm một bàn bốn người gần đó, bưng một phần ăn tiêu chuẩn, vẫy tay gọi đồng đội lại ngồi cùng.

Ba người họ là bạn bè từ thời niên thiếu, thường xuyên tụ tập. Nhưng dạo gần đây, câu chuyện của họ lại tập trung vào một chủ đề vì Trình Phi vừa có một cậu con trai, mở miệng là nhắc đến "Diệc Hàm".

Không ai ngờ rằng, ba sĩ quan cao cấp trẻ tuổi, quyết đoán trong các vấn đề quân sự và chính trị, lại quay về độ tuổi mười tám khi bắt đầu so bì về con cái.

Lăng Dịch thản nhiên nói: "Tiểu Hàn đã bắt đầu học lớp truy bắt cơ bản, hôm qua giáo quan khen nó có khả năng thăng bằng và phối hợp rất tốt."

Trình Phi dù ít nói nhưng vẫn không nhịn được: "Diệc Hàm cười rất đáng yêu, có vẻ phản xạ nhanh hơn trẻ con bình thường."

"Con em còn chưa biết nói mà, không cần nhắc tới." Giang Hãn Thao cười, "Thằng quỷ nhà anh rất thông minh, cách nó xử lý rắc rối làm anh và Sophie đều kinh ngạc."

"Mới 3 tuổi thôi, sao nhìn ra được thông minh hay không? Trẻ con đều giống nhau cả." Lăng Dịch đá nhẹ vào chân Trình Phi dưới bàn. Hiểu ý, Trình Phi liền gật đầu phụ họa: "Cũng đúng."

"Con anh khác nha." Giang Hãn Thao nhấn mạnh.

"Vậy cược đi?"

"Này, làm cha mà đem con cái ra cá cược à?" Trình Phi vẫn đóng vai người tốt, nhưng trong lòng lại mong chờ xem hai đứa trẻ đấu nhau, chỉ tiếc Diệc Hàm mới ba tháng tuổi, chưa thể tham gia.

"Được, cược gì?" Giang Hãn Thao tràn đầy tự tin.

Lăng Dịch cười lớn: "Ai thua thì mời 100 người đầu tiên vào nhà ăn ăn cơm!"

"Chơi luôn!" Giang Hãn Thao tháo miếng ngọc bội hình đầu hổ treo bên hông xuống, "Cuối tuần em sẽ đưa nó cho tiểu quỷ nhà em, nếu Tiểu Hàn lấy được thì coi như thắng."

Đơn giản chỗ nào chứ... Trình Phi cúi đầu cười, rõ ràng hai ông bố này đã chui vào ngõ cụt, cố chấp đấu nhau đến cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store