ZingTruyen.Store

Hpdm Dich Tuyen Tap Oneshot Ao3

Tên truyện: Draco the Cowardly Lion
Tác giả: Lomonaaeren
Người dịch: flussssss
Link gốc: https://archiveofourown.org/works/392325

-

Mọi thứ đã thay đổi khi Draco được phân loại vô Gryffindor. Tốt, uh, có tốt hơn không đây?

-

"Tốt hơn là GRYFFINDOR!"

Harry nhìn chằm chằm Malfoy, thằng bé thô lỗ tóc vàng mà nó gặp trên tàu, vặn vẹo khỏi ghế và đưa cái Nón Phân loại cho giáo sư McGonagall còn đang sửng sốt. Sau đó cậu chạy đến bàn Gryffindor trong im lặng. Không có ai vỗ tay cho cậu ấy. Thực ra thì nửa số giáo sư ở dãy bàn cao giống hệt dì Petunia cái lần Dudley ném bóng làm vỡ cửa sổ đắt nhất của dì và đổ lỗi cho Harry.

Malfoy ngồi xuống bàn Gryffindor và khom vai. Những người khác đều tránh xa cậu.

Và điều đó khiến Harry phẫn nộ. Có phải Hogwarts cũng sẽ giống như Privet Drive, rằng người ta luôn coi thường ai đó? Harry là thủ phạm của mọi thứ với nhà Dursley, và đôi khi nó ghét những đứa trẻ "bình thường" tránh xa nó nhiều như với Dudley và Piers và tất cả những đứa khác cười nhạo nó. Điều gì sẽ xảy ra nếu ở đây là Dudley hoặc Piers, và Malfoy là Harry? Điều đó không đúng.

Vì vậy Harry bắt đầu vỗ tay thật to và phớt lờ khi tất cả mọi người đều nhìn nó chằm chằm. Ít nhất thì cũng khiến họ không nhìn chằm chằm nó vì vết sẹo. Và nếu nó phớt lờ mọi tiếng xì xào khi được gọi tên và nó bước tới cái ghế đẩu và mọi người nhận ra ai đã vỗ tay, thì nó thậm chí có thể giả vờ hầu hết họ nghĩ rằng nó kỳ quái vì những lý do khác chứ không phải tên nó.

"Ồ, phải rồi," Cái Nón cười thầm trong đầu nó. "Xảo quyệt, tham vọng, tốt bụng, trung thành, tất cả đều có tiềm năng...đầu óc không đến nỗi tệ, dù không phải kiểu thông minh sách vở...nhưng không cần phải hỏi mi sẽ vào đâu, chàng trai, không phải với sự dũng cảm này." Nón vén vành lên, chắc để hét tên Nhà nó.

"Tại sao Malfoy lại được xếp vào Gryffindor?" Harry hỏi nhanh.

Cái Nón im lặng một lúc rồi nói, "Ta không nên tiết lộ nhiều thế với mi, nhưng mi đã tử tế với thằng nhóc. Nó là về nỗi sợ hãi và chế ngự nỗi sợ. Hỏi nó cái đó; nó có thể nói cho mi."

Và rồi Nón hét lên, "GRYFFINDOR!" và Harry chạy đến cái bàn mới của nó và cố ý ngồi cạnh Malfoy và đưa tay ra. Malfoy lùng sục nhìn quanh, cứ như cậu nghĩ sẽ có quan tòa báo cáo cậu vì đã làm một điều gì đó quá tốt đẹp, rồi bắt tay Harry.

"Sao cậu lại được phân vô đây?" Harry thì thầm hỏi khi Buổi lễ Phân loại tiếp tục và cô gái tóc rậm, Granger, giảng giải cho Neville Longbottom về con cóc của cậu ấy.

Malfoy khinh thường nhìn nó. "Tôi không cần phải nói với cậu," cậu nói. Nhưng rồi cậu lại ngó qua vai mình và Harry nhớ lại những gì cái Nón đã nói về nỗi sợ hãi.

"Cậu sợ gì à?"

"Cha tôi," Malfoy thì thầm. "Cha sẽ biết ngay tôi không được phân loại vô Slytherin và cha sẽ tức giận về nó."

Harry chớp mắt. "Làm sao ông ấy biết ngay được?"

Malfoy trông có vẻ u ám. "Cha chỉ biết thôi."

Harry do dự một chút rồi quyết định. Nó vỗ vai Malfoy. "Đừng lo lắng," nó nói. "Tôi sẽ bảo vệ cậu."

Malfoy nhìn nó như thể nó bị điên, và sau này, khi Harry biết nhiều hơn về Lucius Malfoy, nó hiểu tại sao. Nhưng lúc này, cậu bé ngập ngừng nở nụ cười với Harry.

Sau đó, thức ăn xuất hiện trên bàn, và Malfoy hét lên trước sự đột ngột đó và lao xuống gầm ghế. Harry nghi ngờ nhìn cái Nón Phân loại, hoặc vị trí cái Nón Phân loại từng ở đó. Có thật chắc là nó (cái Nón) đã quyết định đúng?

*

"À," Voldemort đột nhiên nói, và đôi mắt hắn sau gáy Quirrell rực sáng như lửa khi hắn nhìn chằm chằm qua vai Harry. "Nhưng tao thấy mày mang theo một người bạn."

Harry quay lại, bắt đầu nói đó là không thể; chỉ có một lọ thuốc duy nhất cho phép ai đó đi tiếp, và nó đã uống hết. Nhưng Draco đang dựa vào tường, mắt mở to và thở nhanh đến nỗi Harry ngạc nhiên cậu vẫn chưa ngất đi.

"Cậu bé Malfoy," Voldemort ngâm nga, bước một bước về phía trước để quay mặt khỏi Harry. Nhưng ánh mắt của Quirrell lại trừng trừng nhìn Harry từ hướng khác nên nó phải đứng yên, dù rất muốn di chuyển và giúp đỡ Draco. "Ta rất ngạc nhiên khi biết Nhà của mi. Cha mi có biết về lòng trung thành đã thay đổi của mi không? Ta có nên liên lạc hắn và nói hắn -"

Draco tạo ra tiếng động như Fluffy bị nghẹn và ném thứ gì đó vào Voldemort. Voldemort loạng choạng lùi lại và kêu lên, Quirrell đưa tay lên cào khuôn mặt trắng bệch của hắn. Harry nhìn chằm chằm. Bám lấy Voldemort để sống sót, để khỏi bị ném đi nơi khác, chính là Trevor, con cóc của Neville.

Trevor nhắm mắt và bắt đầu rung lên. Những giọt lớn chất lỏng có mùi hôi rỉ qua da nó và rơi xuống Voldemort. Voldemort bắt đầu hét lên vô vọng, và sau đó Quirrell bốc cháy và bắt đầu loạng choạng quanh phòng. Trevor nhảy xuống sàn với một tiếng kêu và nhảy tới nơi an toàn phía sau cái Gương Ảo Ảnh.

Harry chạy tới ngưỡng cửa, nắm lấy tay Draco, rồi ném Bùa Vấp ngã lên Voldemort. Hắn ngã xuống sàn, ngọn lửa bao lấy hắn và thiêu rụi hắn. Lúc đó, Harry và Draco đã an toàn trong góc với Trevor.

Mấy phút sau cụ Dumbledore bước vào và nghiêm túc kiểm tra cái xác. Khi cụ đứng dậy, mắt cụ lấp lánh hơn bao giờ hết. "Voldemort đã biến mất và Quirrell đã chết, con trai," cụ nói. "Thầy vô cùng lo sợ rằng chúng ta vẫn chưa nhìn thấy kẻ thù cũ cuối cùng của mình, nhưng hắn vẫn chưa chiếm được Hòn đá Phù thủy, và đó là một chiến thắng lớn."

"Đó là một chiến thắng dành cho Draco," Harry nói, nhìn xuống Draco, lúc này đã bất tỉnh trong vòng tay nó. "Và Trevor."

Cụ Dumbledore nhướn mày. "Thật vậy?" Cụ nói và có vẻ trầm tư hơn. "Chà, thầy biết là người bạn cũ Augusta Longbottom của thầy có hứng thú với những loài lưỡng cư khác thường. Thầy không ngờ bà ấy lại đi xa tới mức mua một con cóc axit đích thực cho cháu trai mình. Chất tiết của chúng có giá trị rất lớn để chống lại cái ác; nó đúng là đốt đến chết."

Giữa cụ Dumbledore và Harry, họ đưa Draco đến Bệnh Thất và Trevor về với Neville. Draco chưa bao giờ đưa ra bất kỳ lời giải thích thỏa đáng nào rằng cậu đã theo Harry, Ron và Hermione như thế nào, hay vượt qua lớp bảo vệ cuối cùng để vào căn phòng có Gương Ảo Ảnh ở đó. Cậu chỉ nói cậu gặp ác mộng về một cái kéo, tỉnh dậy tìm Harry để ôm và thấy tất cả bọn nó rời khỏi phòng Sinh hoạt chung. Cậu đã tóm lấy Trevor để có bạn và đuổi theo tụi nó, và không bao giờ ngừng vì cậu "quá sợ hãi để dừng lại".

Cụ Dumbledore đằng hắng và có vẻ nghĩ rằng còn có gì đó hơn nữa, nhưng cụ chỉ nháy mắt khi Harry hỏi cụ.

*

Có những lúc, Harry nghĩ khi nó lùi khỏi con Tử Xà khổng lồ đang lắc lư phía trên và nghe tiếng cười của Tom Riddle, khi nó thực sự có thể làm được mà không gặp phải những hang động bất tiện ngăn nó với bạn bè.

Một cái răng nanh xuyên qua cánh tay nó. Nó mệt mỏi, đau đớn và có lẽ sắp chết vì chất độc, và nó chỉ muốn được giúp đỡ.

Một tiếng chim hót lớn vang lên phía trên nó, và Harry ngạc nhiên nhìn lên. Fawkes, con phượng hoàng của cụ Dumbledore, đang lao thẳng về phía nó và cái móng vuốt đang quắp thứ gì đó. Nó thả thứ đó xuống chân Harry rồi lao đi, vòng quanh đầu con Tử Xà. Một lúc sau, con Tử Xà hét lên bằng Xà ngữ. Harry hy vọng Fawkes đã móc mắt con vật kinh tởm đó ra.

Nó nhặt thứ mà Fawkes đã thả xuống. Cái Nón Phân loại? Đây là loại giúp đỡ mình nhận được à? Nó lắc cái Nón mạnh nhất có thể, hy vọng thứ gì đó sẽ chui ra.

Một thanh kiếm rơi ra, toàn thân lấp lánh đầy đá quý và một lưỡi kiếm cực kỳ sắc bén mà Harry suýt tự chém vào mình. Và một lúc sau, Draco lăn ra, cuộn tròn trong lòng Harry, co rúm lại và giấu mặt vào chân cậu.

"Cái gì? Draco -" Harry muốn hét vào mặt cậu để chạy khỏi Phòng và đừng trở thành một tên ngốc nữa, cậu không thuộc về nơi nguy hiểm như này, nhưng nó vẫn choáng váng vì chất độc và ngạc nhiên tột độ khi nhìn thấy Draco ở đó.

Con Tử Xà đột nhiên lao về phía tụi nó, miệng há rộng. Và cái răng nanh còn lại của nó sẽ cắm thẳng vào đầu Draco nếu cậu không cẩn thận! Harry, hành động theo bản năng thuần túy, chộp lấy thanh kiếm và đâm lên tuyệt vọng, hy vọng ít nhất nó có thể cắt được cái răng nanh khỏi miệng con rắn.

Thay vào đó, thanh kiếm xuyên qua vòm họng và con rắn rít lên một tiếng dài và đau đớn, giống lúc Fawkes lần đầu đuổi theo nó. Sau đó nó lê mình đi, quằn quại khắp Phòng Chứa Bí Mật. Harry hy vọng nó sắp chết, đồ khốn khiếp.

Mình biết gì đó về cái chết. Vết bỏng trên cánh tay nó rất nặng, và mắt nó ngày càng nặng trĩu...

Sau đó, một sức nặng ấm áp trĩu trên vai nó, và Harry cảm thấy một luồng sức mạnh và sự tinh khiết dâng trào khi Fawkes khóc lên vết thương. Nó hít một hơi thật sâu và cảm thấy cơn đau dịu đi phần nào. Nó rút cái răng nanh ra và ném sang một bên, rồi ngạc nhiên nhìn cánh tay đã lành của mình.

"Chả sao cả," Tom Riddle nói, bước tới, giọng đầy giận dữ. "Chả sao cả! Tao sẽ chỉ hút sức sống của Weasley và dùng phép thuật của tao để đánh bại mày! Tao sẽ -" Và rồi hắn dừng lại và nhìn chằm chằm vào Draco, vẫn đang run rẩy trong lòng Harry. "Xin chào," hắn nói. "Đây là tóc Malfoy. Một trong mấy nó đang làm gì ở đây?"

Draco đứng dậy khỏi lòng Harry như thể vừa bị đâm và hét lên. Harry ấn tay lên tai, nó ồn quá. Nó biết có "Malfoy" ở đâu đó đó, và "cha tao," và "xử mày," nhưng nó vẫn không thể hiểu nổi.

Draco chộp lấy cái răng nanh con Tử Xà mà nó đã nhét sang một bên và chạy thẳng tới chỗ Tom Riddle. Riddle cười lớn khi Draco cố đâm hắn; tất nhiên hắn không thực sự ở đó nên cái răng nanh chỉ xuyên qua cơ thể hắn. Nhưng rồi Draco quay lại, hét lên vô thức và tấn công cuốn nhật ký.

Sau đó, Tom Riddle cũng bắt đầu la hét và mực phun ra khỏi cuốn nhật ký. Harry kinh ngạc chết lặng nhìn hắn biến mất, còn Draco cứ đâm, đâm mãi cuốn nhật ký cho đến khi hầu như không còn lại gì ngoài một đống bìa rách nát và những mảnh giấy vụn.

Cậu im lặng khi Fawkes mang tất cả ra khỏi Phòng một lần nữa, mắt cậu nhắm nghiền và tay cậu ấy nắm chặt tay Harry. Harry nhìn cậu và lắc đầu.

*

"Lùi lại ," Giáo sư Snape đang nói bằng một giọng trầm khi người sói gầm gừ đang rình mò về phía họ. "Lupin chưa uống thuốc. Anh ta sẽ mất trí, có thể giết trò, và -"

Thầy Lupin đã cho họ xem những cái răng nanh của thầy, dài hơn và trông nguy hiểm hơn cả răng nanh Tử Xà, Harry nghĩ.

Và Draco hét lên.

Tiếng hét là thứ chói tai nhất mà Harry từng nghe. Nó khiến răng nó đau nhức và xương sọ nó rung lên. Âm lượng nhanh chóng tăng đến nỗi nó phải bịt tai lại rồi ra xa hơn, vào tĩnh lặng nói nó không thể nghe thấy cao độ nữa hoặc may mắn thay, điếc.

Thầy Lupin ngửa đầu ra sau và bắt đầu tru lên, như muốn cạnh tranh với tiếng hét. Khoảnh khắc tiếp theo, thầy quay người bỏ chạy, thút thít. Harry hy vọng thầy không cùng hướng mà Pettigrew đã chạy; sẽ khá khó xử nếu tụi nó không bao giờ có thể giải oan cho chú Sirius vì một người sói đã ăn mất bằng chứng ngoại phạm của chú. Nhưng không, thầy đang đi về phía Rừng Cấm, cách xa trường học và tất cả tụi nó. Harry hy vọng thầy sẽ tìm được một con nai để ăn hay gì đó.

Snape đang nhìn Draco với một biểu cảm trên khuôn mặt mà Harry không thể hiểu được khi giọng nói của thầy lại trở lại bình thường. "Làm tốt lắm, trò Malfoy," cuối cùng thầy nói, khi Draco đã ngừng la hét.

Đôi mắt của Draco trợn ngược trong đầu và cậu ngất đi - trong nhẹ nhõm, Harry nghĩ, niệm Bùa Làm nhẹ và bế cậu ấy lên. Nó đã khá giỏi phân biệt kiểu ngất xỉu của Draco với kiểu ngất xỉu khác.

Draco đã đi cùng tụi nó ngay từ đầu vì cậu tin Buckbeak sẽ trốn thoát khỏi buổi hành quyết và đuổi theo nó để kết thúc vụ tấn công mà cậu đã bắt đầu vào mùa thu. Không hiểu sao cậu nghĩ ở gần Harry, ngay cả khi Harry đến thăm bác Hagrid và Buckbeak, sẽ giữ cậu an toàn khỏi con Bằng mã cướp bóc.

Sau đó Harry cứ liếc nhìn qua vai, khi nó và Hermione sử dụng cái Xoay Thời gian để cứu chú Sirius. Nó biết Draco vẫn bất tỉnh trong bệnh thất, nhưng nó sẽ không thực sự ngạc nhiên nữa nếu nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, kiên quyết, tóc vàng nhọn hoắt lao theo nó vào thời điểm này.

*

"Và trong vinh quang của Ngài," Moody, hay người không phải Moody, kết luận, đôi mắt sáng lên giận dữ, "Chúa tể Hắc ám sẽ trỗi dậy lần nữa!"

Harry co người dựa vào lưng ghế, mắt dán chặt vào kẻ thù. Nó run lên vì sợ hãi và giận dữ, hình ảnh khuôn mặt của Cedric hiện lên trước mắt nó, bóng ma của cha mẹ nó và đũa phép của Voldemort giơ lên ​​​​giết nó. Nó muốn làm điều gì đó, nhưng cảm xúc đè nặng khiến nó không thể cử động bàn tay cầm đũa phép của mình.

Tuy nhiên, có thứ gì đó đang chuyển động. Cái Gương Thù của Moody có một cái bóng duy nhất, ngày càng tiến lại gần với vẻ quyết tâm điên cuồng. Harry cố gắng thoát khỏi cơn sốc, hy vọng nó có thể tự làm phép, hoặc cái bóng sẽ đến đó trước khi Moody quyết định giết nó.

Moody bắt đầu nhắm cây đũa phép của mình. Harry cố gắng giật giật những cơ bắp đông cứng của mình, nhưng có vẻ nó không thể di chuyển, thậm chí để lăn khỏi Lời nguyền Giết chóc mà nó nghĩ Moody định sử dụng.

Sau đó cánh cửa bật mở, và Draco, khung ở đó, chĩa cây đũa phép của mình một cách đắc thắng vào Moody và hét lên một câu thần chú nghe hoàn toàn vô nghĩa với Harry.

Một tia sáng vàng bắn ra từ cây đũa phép của cậu và đánh trúng Moody, khiến hắn co rúm lại và vặn vẹo. Một tiếng rít chói tai phát khỏi cổ họng hắn. Harry sửng sốt nhìn chằm chằm khi Draco biến Moody thành một con chuột, giống cách Moody đã biến cậu thành một con chồn sương đầu năm khi cậu tranh cãi với Ron liệu Harry có thực sự ghi tên nó vào Chiếc Cốc Lửa hay không.

Con chuột rơi xuống đất, co rúm lại một lúc rồi bò về phía cửa. Harry điên cuồng nhắm cây đũa phép của mình. Nó đã để thoát một con chuột vào năm ngoái, và nó sẽ chết tiệt nếu điều đó lại xảy ra lần nữa.

Nhưng Draco đã đến trước, tạo ra một cái lồng và đập gọn gàng xuống con chuột như ý muốn. Moody, hay bất kể hắn thực sự là ai, đứng bằng hai chân sau và quệt vào tấm kính, rít the thé.

"Đó," Draco nói. "Nó sẽ dạy ông tôn trọng cái tên Malfoy." Cậu sụt sịt và ngước lên, và chỉ khi đó cậu mới nhận ra sự hiện diện của Harry trong phòng. Cậu chớp mắt. "Ồ," cậu nói. "Tôi lại cứu mạng cậu nữa à? Tôi có vẻ làm vậy mỗi năm một lần và chúng ta đã đúng hạn."

Harry gật đầu. "Cảm ơn," nó nói, cổ họng vẫn khô khốc.

Draco đá cái lồng. Con chuột lật ngửa và trừng mắt nhìn cậu, nhưng ngay cả Draco cũng không tỏ ra sợ hãi trước một sinh vật nhỏ hơn mình rất nhiều, miễn là nó được bẫy đúng cách. "Lấy cái đó," cậu nói.

Harry lắc đầu và chuẩn bị giải thích vấn đề thì cụ Dumbledore, McGonagall và Snape xông vào, đặc biệt là khi Draco có vẻ sắp ngất khi Snape nhìn cậu gay gắt. Nhưng nó phải giấu nụ cười đằng sau bàn tay.

Draco là kiểu anh hùng đặc biệt của riêng nó.

*

"Aaah! Aaaah! Aaaah!"

Harry ước gì Draco ngừng la hét như vậy. Nó khiến Harry khó tập trung hơn vào những câu thần chú để bảo vệ cậu, đặc biệt là lúc này khi tụi nó đang cách nhau nửa căn phòng lớn ở Bộ và những lời nguyền của Tử Thần Thực Tử vẫn bay khắp xung quanh nó.

Vả lại, nó vừa thấy chú Sirius rơi qua cái màn che. Vẻ mặt ám ảnh của chú sẽ lấp đầy những cơn ác mộng của Harry suốt quãng đời còn lại.

Nó giận dữ chớp mắt, cố xua đi những giọt nước mắt và ký ức, rồi cứng người lại khi Bellatrix Lestrange lại chỗ nó. Mụ đang lật đi lật lại cây đũa phép trong tay và mỉm cười.

"Có phải em bé tội nghiệp đã mất đi hình bóng của người cha?" Mụ ngâm nga. "Em bé ngốc nghếch. Bé có muốn một cơ hội khác với mụ phù thủy độc ác xấu tính không?"

Tức giận, thậm chí không nghĩ mình đang làm gì, Harry cố gắng niệm Lời nguyền Tra tấn. Bellatrix nín thở và giật mình như thể bị sốc, nhưng ngay sau đó đã cười và chĩa đũa phép vào nó.

"Mi cần có lòng hận thù thực sự để sử dụng Lời nguyền Không thể Tha thứ, bé yêu," mụ nói. "Hãy để ta chỉ mi cách thực hiện -"

Sau đó, mụ phát ra một tiếng kêu kì lạ và ngã xuống sàn. Harry chớp mắt. Draco đứng đằng sau mụ, một tay che mặt để chỉ lộ một mắt và cây đũa phép của cậu chọc vào không trung.

"Tôi đã dùng Bùa Đâm lên mụ," câu bực bội nói. "Cha tôi luôn bảo tôi lẻn sau lưng ai đó nếu có thể. Mụ chết chưa? Mụ chết chưa? Mụ chết chưa?" Lời nói của cậu về cuối ngày càng chói tai, và khi tay cậu buông khỏi mặt, Harry thấy mắt cậu đảo ngược trong đầu, như thường lệ khi cậu sắp gục xuống.

Harry chạy hết tốc lực tới chỗ cậu ấy, nắm chặt tay cậu và thở vào mí mắt cậu. Nó rung lên. Một lúc sau, Draco ngước lên nhìn nó hoang mang. Harry đỏ mặt, nhận ra tụi nó đứng gần nhau thế nào, và hắng giọng khi lùi lại một bước.

"Tôi nghĩ giờ mụ xỉu rồi," nó nói, liếc nhìn Bellatrix và nhìn thấy vũng máu khổng lồ bên dưới cơ thể mụ. Nó ếm Bùa Trói Toàn Thân lên mụ để đề phòng rồi quay lại với Draco. "Cậu có nhận ra cha cậu ở đây không?" Nó ngạc nhiên khi thấy Draco vẫn đứng vững khi cùng phòng với Lucius.

"Cha đã ở đây," Draco nói. "Nhưng tôi đã ngã xuống và giả chết khi nhìn thấy cha, cha tái mặt và bỏ chạy. Tôi nghĩ cha đang cố suy tính xem mình sẽ làm gì nếu cha giết chết người thừa kế của mình."

Harry lắc đầu. Nó đang cắn môi để che giấu nụ cười. Nó không nghĩ Draco sẽ hiểu nếu thấy Harry cười.

"Gì?" Draco khăng khăng. Dường như cậu ấy đã nhận ra nụ cười đó.

Để đánh lạc hướng, Harry nghiêng người về phía trước và hôn thật mạnh lên môi Draco. Nó cảm thấy vết sẹo nhói lên khi làm vậy, và cảm giác ngắn ngủn của một người đang cố xâm nhập vào tâm trí nó, như lúc Snape thực hành Chiết tâm Trí thuật với nó, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, sự hiện diện đó chùn lại và biến mất. Harry không biết tại sao. Nó cảm thấy khá tuyệt vời, và chắc chắn bất cứ ai xứng đáng sự tôn trọng của nó sẽ ở lại để chia sẻ cảm giác này.

Nhưng tốt hơn nhiều so với cảm giác kỳ lạ đó chính là cái cảm nhận khi Draco vòng tay quanh cổ nó và đáp lại nụ hôn hết mình, thay vì ngất đi vì sốc. Có vẻ có một số thứ không làm cậu sợ hãi.

*

"Potter! Một trong những đứa bạn quái đản của mày đang tới gặp mày!"

Harry dụi mắt cho hết cơn buồn ngủ và ngồi dậy khỏi giường, cau mày. Nó không biết làm sao có người biết được nó đang ở đâu với nhà Dursley - có lẽ trừ khi đó là nhà Weasley? Rốt cuộc thì họ đã giải cứu nó vào mùa hè năm hai.

Nhưng khi nó bước ra khỏi phòng ngủ và đi xuống cầu thang, chính Draco đã lao mình vào vòng tay Harry và lảm nhảm.

"Harry, hắn muốn em trở thành Tử thần Thực tử, và mẹ em đang cố thuyết phục Snape thề, và dì Bellatrix vẫn còn sống sau đó và lại thoát khỏi ngục Azkaban, còn em cần được bảo vệ, và và..."

Harry thở dài, đỡ lấy Draco khi cậu đang ngất đi và kéo cậu lên cầu thang vào phòng ngủ, phớt lờ ánh mắt hoài nghi của dì và chú nó. Sau khi đặt Draco lên giường, nó lấy một cốc nước và vẩy lên mặt. Draco ngồi dậy, tái nhợt và bi thảm. Harry kìm nén mong muốn nói với cậu rằng cậu giống hệt một nữ anh hùng tiểu thuyết lãng mạn Muggle trong những cuốn sách dì Petunia đã đọc và buộc nó bắt đầu lại.

Có vẻ Lucius đã đào thoát, và trong nỗ lực khiến Draco trả giá cho phản ứng đáng thất vọng của cha mình, Voldemort đã cố gắng biến Draco thành Tử thần Thực tử và buộc cậu phải giết cụ Dumbledore. Narcissa đã có một kế hoạch điên rồ nào đó là đến gặp Snape và bắt ông ta thề Lời thề Bất khả bội, để thay vào đó ông ta sẽ giết cụ Dumbledore nếu Draco không làm nó. Bà đã bị tiếng khóc của Draco và sự xuất hiện đột ngột của Bellatrix ở nhà ngăn cản. Draco đã bỏ chạy, sợ dì cậu sẽ nhớ ra cậu là người đã ếm mụ Bùa Đâm.

Khi chắc chắn rằng mình đã hiểu đúng câu chuyện, Harry nắm lấy tay Draco và giữ thật chặt. "Anh sẽ viết thư cho thầy Dumbledore," nó nói. May mắn thay, tối nay Hedwig ở đây - cô bé đi săn về trước đó - và Harry đã học được cách mở ổ khóa trong lồng cô ấy. "Sau đó thầy có thể đến và đề nghị bảo vệ em."

Mặt Draco xám xịt. "Chỉ mình em? Còn anh thì sao?" Cậu tóm lấy Harry và ôm nó thật chặt.

"Anh an toàn sau lớp bảo vệ máu," Harry bắt đầu trấn an cậu.

"Nhưng em đã tìm thấy anh!" Draco hét lên. "Và em thậm chí còn không biết anh sống ở đâu! Em chỉ ước được đến đó và phép thuật đã đưa em đến đây." Cậu ôm lấy Harry, những ngón tay bấu chặt vào vai nó mà Harry biết từ kinh nghiệm sẽ không sớm nới lỏng. "Anh không thể để em đi một mình với thầy Dumbledore được. Điều gì sẽ xảy ra nếu thầy quên em và để em ở đâu đó Bellatrix có thể giết em?" Cậu rên rỉ khe khẽ. "Hoặc nếu giáo sư Snape tức giận về Lời thề Bất khả bội và cố giết em thì sao?"

Harry nghĩ ra đủ thứ từ hữu ích để Draco không sợ phải đi một mình, nhưng Draco chỉ đơn giản ngất trước nó, rồi khóc, rồi bĩu môi, đó là điều tồi tệ nhất và bất công nhất, cho đến khi Harry đồng ý rời đi với cậu khi cụ Dumbledore đến.

Cụ Dumbledore nhướn mày khi đến nơi và nghe câu chuyện của Draco. "Tất nhiên thầy sẽ bảo vệ trò," cụ nói, khi Draco dừng lại. "Và thầy thực sự cảm thấy thầy phải cảm ơn các trò. Thầy chuẩn bị lao vào một việc có thể coi là ngu ngốc nhất, cố gắng phá hủy một cổ vật bị nguyền rủa mà không có biện pháp phòng ngừa thích hợp. Sau đó Hedwig đến, và đương nhiên thầy có nhiều việc khác phải suy nghĩ."

Draco, kiệt sức và có vẻ hạnh phúc khi có cụ Dumbledore ở bên, đã ngủ quên khi họ chuẩn bị rời đi. Harry vuốt tóc cậu ra sau trán khi cụ Dumbledore sử dụng Bùa Làm nhẹ và nâng cậu lên.

"Thưa thầy?" Nó hỏi khi họ đi xuống cầu thang tới trước cửa. "Thầy có biết làm thế nào mà Draco tìm được ngôi nhà và vượt qua được lớp bảo vệ máu không ạ?"

Cụ Dumbledore đang đi rất nhanh, nhưng bây giờ cụ dừng lại và hướng về Harry với một nụ cười chậm rãi đầy bí ẩn.

"À, Harry," cụ nói, "tình yêu hoạt động theo những cách bí ẩn. Và nỗi sợ hãi cũng vậy."

Và cụ bước xuống cầu thang, cười tủm tỉm một mình trước khi Harry kịp hỏi thêm điều gì. Harry đảo mắt và đi theo, Draco ngáy nhẹ vào một bên cổ nó.

*

"Cuối cùng tao cũng có được mày, Harry Potter."

Harry nằm trên mặt đất, toàn thân đau nhức và thở hổn hển. Không hiểu sao nó lại nghĩ mọi chuyện sẽ đơn giản khi đã đi xa đến mức này. Nó, Ron, Hermione và Draco đã tiêu diệt tất cả các Trường Sinh Linh Giá, và sau đó chính Harry đã chết và quay lại để loại bỏ Trường Sinh Linh Giá trong người . Harry đã mượn cây đũa phép của Draco sau khi đánh bại cậu trong một trận đấu tập, để mọi thứ không bị hủy hoại khi cây đũa phép của nó và Voldemort là anh em. Và cụ Dumbledore đã cẩn thận cất cây Đũa phép Cơm nguội ở một nơi thật xa để Voldemort không thể lấy được nó.

Nhưng dù cố gắng hết sức, Harry vẫn không có đủ lòng căm thù để thực hiện Lời nguyền Không thể tha thứ. Và bây giờ Voldemort đã sử dụng một số câu thần chú nào đó nghe giống Sectumsempra và đang lảng vảng gần Harry hơn, đôi mắt hắn sáng rực khi máu của Harry chảy khỏi cơ thể nó.

"Vậy là mọi chuyện kết thúc," Voldemort thì thầm, mặt hắn lấm tấm máu vì câu thần chú đã khiến Nagini nổ tung khắp người hắn. "Tao thực sự mong mày sẽ chuyển lời chiến thắng của tao sang thế giới bên kia, Potter." Hắn lùi lại, cây đũa phép giơ cao. Đôi mắt Harry dán chặt vào nó với nỗi sợ hãi nhức nhối.

"AAAAAAAAHHHH!"

Trái tim Harry nhảy dựng lên; nó có thể biết được âm thanh của tiếng thét kinh hoàng đó bất cứ đâu. Với chút sức lực cuối cùng, nó quay đầu lại.

Draco đang lao thẳng vào Voldemort với cây đũa phép của Harry. Nhưng cậu không hề ếm bất kỳ lời nguyền nào. Thay vào đó, cậu chỉ nhắm mắt lại và chạy hết sức có thể, tiếng hét của cậu vang lên đầy tự hào để tất cả mọi người nghe thấy.

Voldemort đứng đó và nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn cậu đi tới. Khi Draco đến đủ gần, hắn bắt đầu lười biếng di chuyển cây đũa phép của mình. Harry lao vào hắn, tâm trí tràn ngập hình ảnh Draco cũng tan nát trong một mớ hỗn độn đẫm máu, và cố tóm lấy mắt cá chân của Voldemort.

Lực kéo của nó khiến Voldemort mất thăng bằng khi hắn niệm phép, khiến hắn đập mạnh xuống đất cạnh Draco, khiến hắn vặn vẹo và bốc khói. Harry không thể làm gì hơn nữa vì nó đã gục xuống ngay lập tức.

Nó không nhiều lắm. Nhưng thế là đủ.

Draco đâm sầm vào Voldemort, và cây đũa phép của Harry chọc thẳng vào cổ họng hắn và văng ra phía bên kia. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt của Voldemort nheo lại, như thể hắn đang cố nhìn xuống cây đũa phép cắm trên cổ hắn. Sau đó, những ngón tay hắn mở ra, hắn kêu lên rên rỉ và Harry phải lăn sang một bên để ngăn cơ thể của Voldemort rơi xuống người nó.

Draco đứng đó, miệng há hốc khi Voldemort tan biến thành tro và cát, như thể cậu không tin vào những gì mình đã làm. Sau đó, một tiếng reo hò vang lên từ những người xếp thành vòng tròn xung quanh tụi nó, đôi mắt của Draco trợn ngược trong đầu và cậu ngất đi. Harry đưa tay ra đỡ lấy cậu, nhưng sức lực nó yếu dần.

Sau đó, nó biết Snape đã đến gặp nó, càu nhàu suốt thời gian đó và chữa lành vết thương cho nó để giữ lại chút máu còn sót trong người. Nó và Draco được khiêng đến Bệnh Thất trên vai đám đông vui mừng, và Rita Skeeter cố gắng phỏng vấn Draco nhưng không thành công, cậu lại ngất xỉu khi tỉnh dậy và nhìn thấy cặp kính của ả lù lù trước mặt.

Nhưng đó là chuyện của sau này. Harry chỉ biết rằng, khi nó cuối cùng cũng mở mắt ra và thận trọng kiểm tra tứ chi của mình thì trời đã tối, tụi nó ở một mình trong Bệnh Thất, và Draco đã tỉnh dậy và nhìn nó đầy mong đợi.

"Em biết anh muốn làm gì không?" Harry hỏi, giọng khàn khàn và thô ráp nhưng kiên quyết. "Anh muốn làm tình."

Và Draco - Draco, người đã bắt Harry xem bài kiểm tra của mình và nói điểm cho cậu vì cậu ấy quá lo lắng, Draco, người từ chối bay cao hơn sáu feet so với mặt đất, Draco, người đã giết Chúa tể Hắc ám với cây đũa phép của Harry - mỉm cười với nó và nói, "Ra khỏi giường đó và đến đây, và chúng mình sẽ xem xét cho phép anh vào trong em."

Harry vẫn còn yếu vì mất máu và đau đớn, nhưng chưa bao giờ thấy khoảng cách lại ngắn đến vậy.

*

Sau đó, an toàn trở lại giường của mình, no nê, uể oải và với cái chăn đắp kín người một cách đoan trang, Harry tò mò nhìn cụ Dumbledore mở cửa vào Bệnh Thất. Cụ mỉm cười nhìn Draco đang ngáy, rồi tới bên giường của Harry và biến ra một cái ghế bên cạnh.

"Vâng, thưa thầy?" Harry nhẹ nhàng hỏi.

"Lần này Voldemort thực sự đã biến mất." Harry chưa bao giờ thấy cụ Dumbledore cười như thế, theo cái cách khiến cả khuôn mặt cụ bừng sáng. "Thầy đã tự mình kiểm tra và chúng ta đã nhờ một số chuyên gia của Bộ về Ma thuật Hắc ám kiểm lại. Không có Trường Sinh Linh Giá, hắn không có cách nào quay lại nữa."

Harry thở phào nhẹ nhõm, và dành một lúc nghịch nghịch mép chăn, nghĩ về tất cả những gì mình phải làm. Nó phải cảm ơn Narcissa Malfoy, người đã đóng vai một tín đồ tận tụy của Voldemort thành công dù bà ủng hộ con trai mình hẹn hò với Harry, và nói dối Harry đã chết khi nó sống lại trong Rừng. Nó phải tìm Ron và Hermione và ép chúng nó hôn nhau nếu điều đó chưa xảy ra; nó đã phát ngán vì những cuộc cãi vã không ngừng nghỉ của họ. Nó phải -

"Thưa thầy," nó đột nhiên nói và ngồi dậy. "Có một điều con không hiểu."

Đôi mắt của cụ Dumbledore sáng lấp lánh đến nỗi Harry có thể thắp sáng cả phòng với cặp mắt đó. "Ừ, Harry?"

"Cách mà Draco đã theo dõi con năm đầu tiên," Harry nói. "Và tìm đến con vào mùa hè trước năm sáu. Và cách em ấy đâm xuyên cổ họng Voldemort. Tất cả những điều này xảy ra như thế nào? Con biết thầy nói nó liên quan đến tình yêu và nỗi sợ hãi, nhưng con vẫn chưa hiểu ý thầy."

"Con có biết lý do tại sao Draco lại sợ cha mình thế không?" Cụ Dumbledore nhẹ nhàng hỏi.

"Chà," Harry ngập ngừng nói, "Lúc đầu con tưởng em ấy bị ngược đãi." Nó vẫn nhớ cái ngày nó hỏi Draco câu đó. Draco đã toát mồ hôi lạnh và lắp bắp suốt hai tiếng đồng hồ. Tuy nhiên, cuối cùng cậu cũng đã nói với Harry là suy nghĩ bị Lucius lạm dụng chứ không phải vì nó đã thực sự xảy ra. "Sau đó con chỉ nghĩ em ấy sợ cha mình, giống như với mọi thứ khác."

"Thật ra, đó là vì trò ấy đã có phép thuật vô tình mạnh mẽ từ khi còn là một em bé sơ sinh," cụ Dumbledore nói. "Thậm chí không cần một cây đũa phép để kiểm soát nó. Lucius cảm thấy ghê tởm khi con trai hắn hành động thiếu đàng hoàng đến vậy - rằng trò ấy mạnh mẽ nhưng lại không mưu mẹo. Phép thuật đã mang đến cho Draco thứ trò ấy muốn, trong những thời điểm trò ấy mong mỏi nhất. Đó thậm chí có thể là nguyên nhân khiến trò ấy ở trong cái Nón Phân loại vào năm hai của con và hét lên đủ mạnh để đánh bại một người sói vào năm ba. Thầy chưa nghiên cứu kỹ vấn đề này, con thấy đấy." Cụ trầm ngâm nhìn về phía giường của Draco.

Harry bắt đầu dịch người lại để giữ cơ thể của mình giữa Draco và cụ Dumbledore, rồi nhớ ra thầy Hiệu trưởng không thực sự là một mối nguy hiểm và sẽ không thử nghiệm trên Draco nếu không có sự cho phép của cậu. Nó hắng giọng có chút ngại ngùng. "Nhưng tại sao lại là yêu và sợ hãi ạ?"

"Trò ấy có một tình yêu rất lớn dành cho con, Harry à," cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói. "Từ năm đầu tiên trở đi, con luôn là người bảo vệ trò ấy. Về phần sợ hãi..." Đến lúc này, ánh sáng lấp lánh khiến Harry phải quay chỗ khác đề phòng bị nó làm lóa mắt. "Trò ấy sợ mất con hơn bất cứ điều gì khác. Đó chính là điều đã thúc đẩy trò ấy."

Harry lắc đầu. "Thật ngạc nhiên khi em ấy lại được xếp vào Gryffindor. Con rất vui vì em ấy đã làm vậy," nó vội vàng nói thêm, nghĩ cụ Dumbledore có thể hiểu lầm. "Nhưng con không hiểu tại sao."

Cụ Dumbledore cười khúc khích. "Thầy tình cờ nghe được buổi Phân loại của trò ấy, Harry à. Trò ấy đang lẩm bẩm khá lớn, và thầy, à, thầy đã nghe lén như thầy vẫn thường làm trong những lần Phân loại 'thú vị' nhất. Cái Nón nói trò ấy nên vào Slytherin. Draco tin họ sẽ xé nát trò ấy trong Nhà đó, và trò ấy cũng lo sợ tương tự từ Ravenclaw và Hufflepuff nếu họ quyết định trò ấy không đủ thông minh hoặc trung thành. Cái Nón đã chọn Gryffindor vì Draco quá sợ phải đi nơi khác."

Harry cố gắng ngăn tiếng khịt mũi của mình, nhưng thật không thể.

Sau đó cụ Dumbledore đứng dậy. "Con xứng đáng có một lễ kỷ niệm riêng tư của riêng mình, chàng trai của thầy," cụ nói. "Chúc mừng." Cụ đưa tay ra và Harry bắt tay. Sau đó cụ Dumbledore rời khỏi bệnh viện, ngâm nga.

Harry đợi một lúc, nhưng Draco vẫn chưa dậy. Có lẽ em ấy thực sự mệt mỏi. Harry quay lại giường và đưa tay vuốt ve mí mắt của Draco, nhắm lại ngay khi cậu ngủ rất sâu.

"Kẻ hèn nhát dũng cảm của riêng anh," nó thì thầm. "Người yêu hay sợ hãi của riêng anh. Anh chưa bao giờ hiểu lý do thực sự mà em sợ cha mình, nhưng -"

Và khoảnh khắc tiếp theo, Draco lại nằm dưới gầm giường, mang theo gần hết chăn, có vẻ đang đáp lại khi nhắc đến Lucius ngay cả trong giấc ngủ.

Harry bò xuống gầm giường với cậu, hôn lên trán cậu và đảo mắt.

END

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store