Hp Su Tham Lam
"Ron... Ron?... RONALD THỨC DẬY ĐI!"Hermione thô bạo vỗ mạnh vào khuôn mặt đang ngủ của Ron. Những đứa con trai khác khác đã dậy và lờ đờ ra khỏi giường. Họ uể oải chào Hermione - người trước đây từng đột nhập vào phòng ký túc xá của họ - và lo chuyện của mình. Ron tội nghiệp là đối tượng của cơn thịnh nộ của nữ phù thủy khi cô tiếp tục vỗ mạnh vào mặt cậu. Ron rên rỉ, xoa đôi má ửng đỏ tội nghiệp vì những cái vỗ, trừng mắt nhìn Hermione. Cô chỉ khịt mũi, chống tay vào hông và trừng mắt nhìn cậu. Hermione bực bội, đá vào giường Ron để cuối cùng cậu cũng thức dậy. Mắt cô liếc nhìn chiếc giường gần cửa sổ, cau mày vì không thấy dấu hiệu nào của Harry. Hermione lo lắng, không quan tâm đến việc Ron vẫn đang cố gắng tỉnh táo. "Harry đâu?" "Bồ ấy ở ngay - Ê... Harry đâu?" "Là mình đang hỏi bồ đó đồ ngốc ạ? Bồ là người ở đây cả đêm cơ mà." Cô thở hắt ra, sốt ruột giậm chân xuống sàn. "Làm sao... Làm sao mình biết được? Mình đã ngủ say lắm mà!" Harry gần đây trở nên khá kỳ lạ. Cậu ấy dè dặt hơn, im lặng hơn và cười quá nhiều. Hermione không thích điều đó chút nào. Harry trước đây nhút nhát, hay nghi ngờ và thậm chí còn từ chối tin tưởng họ khi họ mới gặp nhau. Cậu ấy không vứt bỏ khả năng có thể kết bạn, nhưng chắc chắn là thận trọng với nó. Hermione chỉ biết lý do tại sao Harry khó tin tưởng mọi người khi Ron kéo cô đi vào một ngày nọ trong năm thứ hai của họ. Cô đã mắng họ, bảo họ rằng bị đuổi học không phải là lựa chọn. Làm sao cô không tức giận được chứ? Vì Merlin, hai tên ngốc nghếch ấy đã lái một chiếc xe bay từ London đến Scotland. Cô đã rất sợ, sợ Harry và Ron bị đuổi học, sợ mình bị bỏ lại một mình không có bạn bè. Hôm đó, là ngày mùng 2 tháng 9. Ngay trước khi họ bước vào Đại Sảnh Đường, ngay trước khi thư Sấm đến, Ron đã kéo Hermione ra khỏi đám đông trong lúc họ đang đợi Harry. Cậu ấy kể cho cô nghe về những song sắt trên cửa sổ phòng Harry. Bọn họ giam bồ ấy như tù nhân! Có hàng tá ổ khóa trên cửa phòng bồ ấy và mình vẫn không hiểu Fred và George đã mở chúng như thế nào. Ron nói với vẻ đau khổ, Cái rương, sách vở, thậm chí cả đũa phép của bồ ấy đều bị khoá trong cái tủ chết tiệt đó! Hedwig tội nghiệp không được phép bay cả mùa hè. Ôi, cô ấy cảm thấy tồi tệ biết bao khi nghe thấy điều đó. Lần đầu tiên nhìn thấy Harry ở Hẻm Xeo, Hermione nhận thấy cậu ấy gầy đến mức nào. Cậu ấy cảnh giác, giấu giếm cơn giận khi mỉm cười với họ. Harry trông rất mệt mỏi và bực bội, đặc biệt là với việc Lockhart kéo cậu ra ánh đèn sân khấu. Harry chưa bao giờ thích sự chú ý... cậu ấy muốn chìm vào bóng tối và sống cuộc sống của mình một cách yên bình. Sau đó, Hermione đã nhìn thấy những dấu hiệu. Cô đã nhìn thấy những vết bầm tím trên người Harry mà cậu ấy cố che giấu bất kể thế nào. Cô thấy cách cậu ấy giật mình, cách cậu ấy cầm lấy cái đĩa để rửa sạch nó trong năm học đầu tiên. Chẳng đáng là bao, cô nghĩ đó là vì việc nhà vặt vãnh. Nhưng không phải vậy. Harry sợ hãi, kinh hoàng. Cậu ấy chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt ai, cậu ấy suýt không duy trì được tình bạn của họ nếu không có Ron phụ trách và chăm sóc cả hai người. Harry là nạn nhân của thứ mà Hermione biết đến là bạo lực gia đình.Hermione cảm thấy một sự gắn kết nào đó với Harry.Sau khi nhìn thấy những dấu hiệu, Hermione tự đánh giá bản thân. Cô không giống Harry, không hoàn toàn giống. Cha mẹ cô chưa bao giờ làm hại cô, chưa bao giờ bỏ đói cô, cũng chưa bao giờ đánh đập cô. Nhưng họ không ở bên cạnh. Cha mẹ cô đã luôn... vắng mặt. Họ vắng mặt trong suốt quãng đời của cô, hoặc là vì công việc của họ, hoặc là vì cô quá phiền phức. Hermione là một đứa trẻ kỳ lạ - cô đổ lỗi cho phép thuật của mình vì điều đó. Cô thừa nhận là mình hơi độc đoán.Nhưng cô đã từng là một đứa trẻ không bạn bè, cha mẹ không muốn quan tâm đến cô. Cô từng nghĩ cuộc sống của Harry sẽ ngược lại. Cô nghĩ vì những cuốn sách mình đã đọc, cậu ấy sẽ là một cậu bé hoàn hảo, tự tin và có một cuộc sống đáng ghen tị. Nhưng không phải vậy!Harry giống Hermione, nhưng ít nhất thì cô còn có cha mẹ... cho dù họ phớt lờ cô đi chăng nữa.Lý do duy nhất khiến cô có thể mua sách và học ở Hogwarts là vì nỗi sợ mà cha mẹ cô có thể đã cảm thấy. Họ sợ cô... cô không bao giờ thực sự chắc chắn, nhưng mẹ cô luôn tránh ánh mắt cô. Cha cô thì có vẻ không chắc chắn và bối rối mỗi khi nhìn cô, sự chú ý tiêu cực chỉ bắt đầu khi Giáo sư McGonagall đến nhà họ.Hermione là một phù thủy. Cháu bé có phép thuật và chắc chắn sẽ trở thành một phù thủy tuyệt vời. Giáo sư McGonagall đã nói với bố mẹ cô với sự tự tin tuyệt đối.Hermione đã vui mừng khôn xiết. Cô tự nhủ rằng mình không kỳ lạ, chỉ là mình đang ở sai thế giới. Nhưng rồi cô đến Hogwarts. Ngay cả khi cô khám phá ra phép thuật, cô vẫn bị đối xử khác biệt. Cô không thích điều đó. Ron lúc đầu thì còn đối xử tệ với cô, nhưng Harry lại nhìn cô với đôi mắt vô cảm.Không phải ánh mắt của cậu ấy cẩn thận hay quan tâm, mà chỉ là cậu ấy không quan tâm. Cậu ấy nhìn mọi người như nhau, và Hermione thích điều đó. Harry đối xử với mọi người như nhau, bất kể chủng tộc hay giới tính. Cậu ấy có một cái nhìn hờ hững- thờ ơ trong mắt khi họ còn là học sinh năm nhất và chỉ sáng lên trước khung cảnh phép thuật. Đối với cậu, mọi người đơn giản là không có gì để bận tâm.Sau đó họ trở thành bạn. Hermione trở thành một trong những người thực sự được quan tâm và đối xử khác biệt... theo một cách tích cực khiến Hermione cảm thấy ấm áp."Ron, mình thề, nếu chúng ta không tìm thấy bồ ấy trước bữa sáng, mình sẽ nguyền rủa bồ đấy." Cô khoanh tay và trừng mắt nhìn cậu ta."Mình, cái gì?" Ron cau mày một giây trước khi bật dậy. "Lại nữa sao! Mình sẽ đi hỏi cặp sinh đôi xem họ có nhìn thấy bồ ấy không. Bồ ấy tốt hơn hết là đừng bỏ bữa sáng như lần trước!""Ý bồ là như thường lệ à?""Nghe còn tệ hơn ấy."Hermione khúc khích khi nhìn thấy Ron hối hả chạy vào phòng tắm. Cô vui vẻ hừ một tiếng, bước ra khỏi phòng ngủ với quyết tâm của một con sư tử cái. Cô sẽ tìm Harry và cậu ấy sẽ ngồi ăn sáng cùng họ. Cô đã thề từ ngày cô kết luận về sự đau khổ của Harry - cô sẽ chăm sóc cậu ấy và không ai có thể ngăn cản cô."Trời ơi! Ginny, chị xin lỗi!" Cô hét lên khi nhìn chằm chằm vào Ginny Weasley tội nghiệp mà cô vừa va phải. Cô bé tóc đỏ đã buông xuôi cuộc sống và nằm vật ra sàn chờ chết.—————————————————————Những bước chân của cô nhẹ nhàng trên nền đá của lâu đài. Một số học sinh đã đi về phía Đại Sảnh, rõ ràng là mệt mỏi, nhưng đủ kiên quyết để giữ mình tỉnh táo. Điều khiến cô thất vọng là không ai trong số họ là Harry. Cô có thể nhớ rõ trong năm đầu tiên khi cô và Harry đang trong giai đoạn đầu của tình bạn.Harry kín tiếng, trầm tính và không thích công khai cuộc sống gia đình của mình. Cô chỉ hiểu lý do tại sao vào năm thứ hai của họ. Bất kể thế nào, cô nhớ Harry đã cố gắng hết sức để không cau có và chế nhạo với những người cậu ấy thấy khó coi. Đôi khi là Malfoy, đôi khi đó là một học sinh ngẫu nhiên thô lỗ xâm phạm vào không gian riêng tư của cậu.Cô có thể thấy ánh nhìn soi mói và bực bội như vậy trở nên mãnh liệt hơn khi mọi người lên án cậu vì khả năng Xà Ngữ của cậu ấy. Hermione không quá sợ hãi, cô ấy tò mò và thích thú khi Harry nói chuyện với rắn. Cô ấy hiếm khi nhìn thấy điều đó, nhưng đôi khi cô ấy có thể thấy Harry quan tâm đến việc nói chuyện với những con rắn theo nghĩa đen hơn là những con rắn được gọi là học sinh hay buôn chuyện, những kẻ không biết khi nào nên tránh xa chuyện của người khác.Cô thở dài, xoa tóc khi rẽ sang lối rẽ. Bữa sáng đã bắt đầu cách đây 10 phút và sẽ kết thúc sau 40 phút nữa. Cô lo rằng Harry lại bỏ bữa sáng, nhưng cô biết Ron đã giấu sẵn một hoặc hai chiếc bánh sandwich trong khăn giấy để đưa cho Harry.Họ đã quen với thói quen như vậy. Harry quên bữa nhiều lần, Hermione không thích nghĩ về lý do tại sao, và cô sẽ đi tìm cậu ấy trong khi Ron chuẩn bị một ít thức ăn phòng trường hợp Harry bỏ bữa.Cô đang mải mê suy nghĩ, không để ý đến cô gái mà cô va phải khi rẽ. Cô lảo đảo lùi lại, nghe thấy tiếng giấy da và sách rơi xuống. Mắt mở to, cô nhìn thấy một cô gái mặc áo choàng xanh nằm trên sàn."Ôi trời! Tôi rất xin lỗi." Hermione rối rít xin lỗi, nhanh chóng nhặt sách vở, giấy da và bút lông ngỗng lên.Cô gái kia chỉ mỉm cười và Hermione ngay sau đó đã nhận ra cô ấy . Đó là cô gái Ron đã nhắc đến, người bạn thân của Ginny."Không sao đâu. Ai cũng mắc lỗi và đó không phải lỗi của chị. Em nên cẩn thận hơn."Trời ơi, Hermione nuốt nước miếng khi nghe giọng nói của cô gái. Nó du dương, êm dịu và có thể nói là định nghĩa của sự thanh thản. Luna? Tên em ấy là Luna, phải không? Có gì đó liên quan đến mặt trăng...Hermione vụng về gom tờ giấy da trong tay khi cô gái Ravenclaw cười khúc khích. Cô gái lấy đũa phép ra và cho đồ đạc của mình bay vào túi. Hermione không thể phủ nhận, cô đã đỏ mặt như phòng sinh hoạt chung của họ khi quên mất việc sử dụng phép thuật. Thói quen ngu ngốc của Muggle. Ngu ngốc, ngu ngốc!"Luna Lovegood. Học sinh năm thứ ba của Ravenclaw." Cô gái, Luna, mỉm cười khi giới thiệu. Hermione do dự đưa tay ra, lắc nhẹ trong khi cô gái tóc vàng hoe cười."Có vẻ như chị đang tìm ai đó. Cho phép em hỏi đó là ai được không?""Hm? Ồ! Đúng rồi, em có nhìn thấy Harry không? Harry Potter." Cô ấy nói rõ. Hermione chắc chắn rằng có mười hai Harry khác ở Hogwarts. Có ba Harry khác ở Gryffindor."Ồ... chị đã thử thư viện chưa? Hay có thể là tầng bảy." Luna gợi ý, nụ cười không hề phai nhạt.Tuy nhiên, Hermione lại hơi bối rối với gợi ý thứ hai. Cô đã kiểm tra thư viện, đó là nơi đầu tiên cô tìm và Harry không có ở đó. Mặc dù cô không kiểm tra tầng bảy. Với một cái gật đầu nhỏ, cô cảm ơn Luna và tiếp tục đi.Khùng... không! Hermione xấu xa! Cô ấy lập dị và độc đáo! Không phải khùng. Đừng bắt nạt. Đừng giống như... Hermione mím môi khi mắng mình. Cô không bao giờ có ý định trở thành kẻ bắt nạt. Không trong kiếp này và kiếp sau.Vừa đặt chân lên tầng bảy, Hermione đã kiệt sức. Rên rỉ, cô tập hợp nốt tàn dư quyết tâm và bắt đầu tìm kiếm. Không lâu đâu, thế thôi.Harry thật là một tên ngốc, một người bạn tồi, vô cùng tồi khi bất ngờ xuất hiện trước mặt khiến cô giật mình. Cậu ấy trông hoàn hảo, Hermione cau có nhận thấy. Trong khi cô, một người tuyệt vời và là một người bạn tuyệt vời, lại trông như một mớ hỗn độn. Không phải kiểu xinh đẹp và nóng bỏng. Tóc Hermione rối bù chẳng khác gì đầu tổ quạ của Harry và áo choàng của cô đã nhăn nhúm không thể cứu chữa. Có lẽ cô đang phóng đại, nhưng so với Harry thì cô trông thật thảm hại!"Bồ! Đồ tồi! Đồ ngốc!" Hermione nhấn mạnh từng từ xen những cái vỗ mạnh vào vai Harry."Áu! Mione, bồ không cần phải làm thế đâu!""Bồ đã đi đâu?"Hermione rùng mình vì giọng điệu của mình nghe giống với bà Weasley. Cô không có vấn đề gì với bà ấy... ngoại trừ việc bà quá kiểm soát. Bà Weasley giống như những gì mà dân Muggle gọi là "cha mẹ trực thăng"*. Chà, đó là những gì cô hiểu từ những gì cô đã thấy và nghe được.———
*Bản gốc "helicopter parent" - Cha mẹ trực thăng - là thuật ngữ dùng để chỉ những bậc phụ huynh dành sự quan tâm, lo lắng và giám sát con cái quá mức. Họ thường xuyên can thiệp vào mọi khía cạnh đời sống của con, từ việc học tập, các mối quan hệ bạn bè, đến cả những quyết định cá nhân nhỏ nhất.Hình ảnh ẩn dụ "trực thăng" được sử dụng để mô tả cách họ "lượn lờ" trên đầu con cái, luôn theo dõi và kiểm soát mọi hành động của chúng.
———"Thật tổn thương... Bồ không có chút niềm tin nào sao?" Harry nói với giọng đùa cợt.Điều đó khiến Hermione khựng lại một lúc, hoảng hốt khi cô đột nhiên thấy Harry, người mà cô coi như em trai, thật sự rất hấp dẫn. Không theo kiểu ôi, cậu ấy dễ thương. Mà theo kiểu, Ôi trời... cậu ấy hấp dẫn quá...Hermione cảm thấy điều đó là sai trái. Nhưng sau đó, Harry có vẻ khác. Thực sự khác.Tóc cậu rối bù như thể ai đó đã luồn tay vào nó. Nụ cười tự mã trên khuôn mặt cậu ấy - đó là một sự thay đổi mới, Hermione biết rất rõ điều đó - và rồi cách cậu ấy cư xử với một sự tự tin mà cô ganh tỵ.Bồ ấy thật đẹp trai... Xấu! Xấu! Xấu! Xấu! Hermione hét lên, lảo đảo tránh xa Harry trong khi cô trừng mắt nhìn cậu."Trả lời câu hỏi, Potter! Ron và mình lo lắng đến phát ốm đây!"Đúng vậy... Ron và mình về cơ bản là cha mẹ của bồ ấy. Chỉ vậy thôi! Hermione trấn an bản thân, chỉ tay buộc tội cậu bé tóc đen. Nhưng cô lại khựng lại, trước khi ngay lập tức lắc đầu với suy nghĩ tiếp theo. Cô sẽ không nghĩ về điều đó ở đây."Mình đã kiểm tra một vài lối đi bí mật mà mình thấy trên bản đồ. Xin lỗi vì khiến bồ lo lắng - chỉ là hào hứng thôi." Harry cười nhăn răng, đưa tay ra cho cô. "Đi nào, mình biết một lối tắt."Hermione nhìn cậu đầy nghi ngờ, trước khi cô thở dài và nắm lấy tay cậu. Tay của Harry to hơn tay cô, cô có thể thấy những vết sẹo. Những vết sẹo cũ. Bàn tay cậu ấy chai sạn, cô không biết đó là do những cuộc phiêu lưu nguy hiểm của họ hay do những Muggle khủng khiếp mà cậu ấy phải sống chung. Tuy nhiên, bàn tay của Harry to hơn tay cô. Chúng ấm áp, dễ chịu, có điều gì đó khiến Hermione cảm thấy thoải mái.Harry dẫn cô đến một hành lang khác, dừng lại ngay trước bức chân dung của một người đàn ông trông có vẻ khó chịu. Cô không biết đó là ai, nhưng Harry dường như đang cười toe toét với ông ta. Rồi những tiếng rít phát ra từ miệng cậu.Điều tiếp theo Hermione biết, là cô đang nhìn chằm chằm vào một lối đi bí mật nơi bức chân dung mở ra. Người đàn ông trong bức tranh đang khẽ chửi thề, rít ra những từ nào đó bằng Xà Ngữ."Đặc quyền của việc nói Xà Ngữ. Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, được chứ?" Harry nháy mắt khi dẫn cô vào lối đi bí mật."Làm thế nào-""Tình cờ tìm thấy nó vài ngày trước khi năm thứ ba kết thúc. Lẩm bẩm một loạt Xà Ngữ và bùm! Lối đi bí mật."Một tràng rít khác vang lên, khiến cô quay đầu nhìn bức chân dung. Rồi cô quay lại nhìn Harry, trông cậu khá khó chịu nhưng chỉ lờ nó đi. Họ vội vã bước qua lối đi, đi xuống một cầu thang. Harry đã nắm tay Hermione khi đi xuống, nhưng ngay khi họ đi hết cầu thang đầu tiên, cô đã bị kéo về phía một cầu thang khác. Đó là một cầu thang xoắn ốc.Harry lẩm bẩm gì đó bằng Xà Ngữ, vội vàng bước lên một trong những bậc thang. Cậu kéo Hermione về phía mình, và cô hét lên khi cảm thấy cầu thang di chuyển. Cô ấy tát tay cậu một cái vì không báo trước."Sao bồ không nói cho bọn mình biết về điều này?" Cô không bỏ lỡ cách Harry nhếch mép trong một giây trước khi thay đổi biểu cảm thành nụ cười. Nó thật kỳ lạ, Hermione không thích nó chút nào."Ron là Gryffindor. Có lẽ bồ ấy nên được xếp vào Hufflepuff, nhưng bồ ấy nghiêng về Gryffindor hơn. Bồ đã thấy bồ ấy hoảng loạn thế nào khi phát hiện ra mình là một Xà Khẩu. Mình không thích Ron biết rằng mình thường xuyên sử dụng nó."Điều đó có thể hiểu được nhưng đồng thời, Hermione cũng muốn tranh luận với cậu. Ron là bạn của họ, như Harry đã nói, cậu ấy giống như một Hufflepuff. Trung thành. Nhưng rồi cô nhớ lại cách Ron đã hùng hổ nói về việc Xà Ngữ được coi là hắc ám trong cộng đồng pháp thuật Anh. Cô thấy nó vô lý. Cũng giống như vấn đề thuần huyết, nhưng lần này, chính những phù thuỷ ánh sáng lại là kẻ vu khống và lên án những Xà Khẩu."Mình - Được rồi... nhưng hứa với mình là lần sau bồ sẽ mang mình theo..." Hermione mắng, nhưng tránh nhìn vào mắt cậu. Cô cảm thấy má mình nóng ran, cô cảm thấy ngượng ngùng. "Mình muốn khám phá lâu đài nhiều hơn... nếu không có vấn đề... mình có thể mượn bản đồ không?"Harry mỉm cười với cô, "Tất nhiên rồi. Chúng ta hãy cùng nhau khám phá... xin lỗi Ron." Cậu bé thì thầm, nhưng lại cười tinh nghịch."Ồ nhìn kìa! Chúng ta đã đến tầng một rồi. Đi nào, trước khi Ronald nổi giận vì chúng ta bỏ bữa sáng.""Một, đó hoàn toàn là lỗi của bồ! Hai, bồ ấy không dám nổi giận đâu. Chỉ là mắng nhẹ thôi."Harry lại cười. Lần này, cậu ấy nhìn cô với ánh mắt hạnh phúc không thể tả khiến tim cô tan chảy. Cô ấy đã rất vui mừng, nếu như không phải vì cách cậu ấy chạy về phía hành lang, bỏ cô lại phía sau."Cái gì? Harry! Harry đồ ngốc!"Cô đuổi theo cậu, mỉm cười thầm khi họ cuối cùng đến Đại Sảnh. Ron đang trừng mắt nhìn bất cứ ai cố lấy thức ăn cậu ấy đã lấy, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía họ. Harry chỉ cười, ngồi đối diện với Hermione và Ron."Cảm ơn. Xin lỗi vì đã khiến bồ lo lắng, mình chỉ cần kiểm tra một vài lối đi bí mật trên bản đồ." Harry nháy mắt với Ron, nhanh chóng lấy một ít bánh mì nướng và thịt xông khói. Ron than vãn trước khả năng tìm kiếm của Harry, nhưng lại cười đắc thắng."Này, bồ nghĩ ai sẽ là quán quân của trường mình?" Ron hỏi."Hm... Không thực sự chắc chắn. Bồ đặt cược vào ai?"Hermione muốn rên rỉ dữ dội khi nhắc đến cá cược. Đêm hôm trước, Gryffindor đã bắt đầu cá cược xem ai sẽ là quán quân của Hogwarts. Một số người gợi ý ai đó từ nhà mình, nhưng một số khác đã đủ trưởng thành để thừa nhận họ nghĩ người khác sẽ là quán quân."Hm... Nếu Oliver vẫn ở đây, anh ấy có thể là quán quân." Ron cười khúc khích, cắn một miếng thức ăn."Mione, bồ nghĩ sao?""Mình không muốn tham gia cá cược." Cô thở dài, nhưng tò mò không biết họ nghĩ ai sẽ là quán quân. "Còn bồ, Harry?"Harry ậm ừ, ăn thức ăn với vẻ lịch sự mà Hermione chỉ thấy ở các diễn viên đóng vai quý tộc và thuần huyết. Thật đáng ngờ... "Mình nghĩ sẽ là ai đó từ Hufflepuff. Mình khá biết ơn vì có giới hạn tuổi tác. Hãy tưởng tượng nếu không có... quá nhiều áp lực." Cậu thở dài.Hermione cứng người, cô cũng thấy Ron bất động. Cô chưa từng nghĩ đến điều đó. Nếu không có giới hạn độ tuổi, Harry sẽ bị ép buộc trở thành quán quân. Đó sẽ là một cơn ác mộng, cũng như xét đến việc Harry rất ghét sự chú ý. Thật khó quên cách Harry sẵn sàng nguyền rủa Lockhart vì đã đẩy quá nhiều sự chú ý về phía mình.Cô liếc nhìn Ron, người gật đầu hiểu ý. Nếu có ai biết Harry ghét sự chú ý đến mức nào thì đó chính là họ."...Tại sao mình có cảm giác rằng bồ có thể bị lôi kéo vào giải đấu?" Ron do dự hỏi. Điều đó khiến cô rùng mình.Harry nhìn cậu ấy với đôi mắt hơi mở to, trước khi một nụ cười nở trên môi. "Nếu, bằng sức mạnh của số phận và ý chí của vũ trụ," Hermione đảo mắt, "mình tham gia giải đấu, mình thực lòng hy vọng tất cả các cậu sẽ ở bên cạnh mình."Ron toe toét, "Tất nhiên mình sẽ làm thế! Ý mình là bọn mình. Rõ ràng là bồ vẫn sẽ ở bên Harry nếu bồ ấy bằng cách nào đó bị cuốn vào giải đấu." Chàng trai tóc đỏ vội vàng sửa lại, mặt hơi ửng đỏ vì xấu hổ.Dễ thương, cô ấy nghĩ. Cô nhận ra điều đó sau vài giây, mặt đỏ lên và lắc đầu dữ dội. Cô đang nghĩ gì vậy? Ron? Dễ thương? Vô lý.Ánh mắt cô chạm vào đôi mắt xanh lá cây rực rỡ của Harry, rồi cậu bé tóc đen láu cá dám nháy mắt với cô như một tên quỷ láo xược mà cậu đã trở thành sau mùa hè. Khuôn mặt của cậu ấy vào lúc này đáng bị tát."Thế, bồ có những lớp học nào? Mình đã đến gặp cô McGonagall tối qua để nói về các lớp học mới của mình. Thật là một điều kỳ diệu khi mình nhớ ra gửi thư cú cách đây một tháng.""Thật sao? Mình đã bỏ Bói Toán và Muggle Học. Merlin ơi, những lớp học đó hoàn toàn vô dụng đối với mình.""Bồ học Muggle Học?" Ron nhìn cô với vẻ không tin, "Bồ biết gì không? Mình cũng không muốn biết đâu."Harry cười, "Có vẻ như chúng ta có cùng thời khoá biểu. Mình đã chọn Số Học Huyền Bí, Cổ Ngữ Rune và vẫn tham gia Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí. Mình đoán cả ba chúng ta đều học Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí.""Chết tiệt! Harry, Hermione đã làm gì bồ vậy?" Ron thở hổn hển, áp một tay lên trán Harry.Hermione nhìn cậu ta với vẻ bị xúc phạm, lấy một trong những cuốn sách của mình và đập vào sau đầu cậu ấy. Ron hét lên đau đớn, giận dỗi nhìn cô khi cậu ta ôm đầu."Cổ Ngữ Rune rất thú vị. Số Học Huyền Bí thì tương tự như Bói Toán nhưng đòi hỏi các con số thay vì các thuộc tính tâm linh. Về cơ bản là thần số học. Tớ thích nó hơn Bói Toán vì nó hữu ích hơn trong các tình huống chiến lược." Harry giải thích một cách dễ dàng. Hermione hoàn toàn thích thú khi lắng nghe, nhưng cô thấy vẻ mặt bối rối trên khuôn mặt Ron."Cái gì?""Nó sử dụng các con số để dự đoán tương lai. Ngoài ra nó còn có thể giúp bồ chơi cờ vua." Harry giải thích đơn giản, điều khiến Hermione không khỏi khúc khích."Tại sao... tại sao mình lại học Bói Toán chết tiệt chứ?!""Số Học Huyền Bí đòi hỏi tính toán phức tạp.""Không sao đâu. Mình sẽ gắn bó với sự điên rồ của Trelawney hơn là đối phó với toán học." Ron nhanh chóng bỏ cuộc, nở một nụ cười cho họ biết cậu hài lòng như thế nào khi không phải đối phó với toán học. Rõ ràng các gia đình phù thủy đã dạy con cái họ toán học và nó vẫn là một trong những môn bị ghét nhất.Hermione đảo mắt trước điều đó. "Một ngày nào đó Ronald... Một ngày nào đó mình sẽ thắng bồ trong cờ vua và bồ sẽ không tài nào ngờ tới." Cô tuyên bố với giọng đầy kiên định.Ron liếc nhìn cô đầy thách thức, cậu ta nhếch mép cười. Sao cái vẻ thách thức đó lại hấp dẫn lạ thường? Hermione cau mày nghĩ."Trong mơ đi, Granger. Trong mơ đi."Thôi bỏ đi. Mình lại muốn lấy sách đập vào đầu bồ ấy. Quyển sách của mình đâu rồi?Trong khi đó, Harry tội nghiệp nhìn hai người họ với vẻ thích thú. Sự căng thẳng giữa hai người dường như đã thay đổi theo một cách mãnh liệt hơn so với cuộc sống ban đầu của cậu. Nụ cười nở trên môi và một kế hoạch se duyên cho bạn bè của mình, cậu quyết tâm đưa người cháu gái và cháu trai của mình trở về.Than ôi... Mình có nên để Viktor dẫn Hermione đến vũ hội không hay là... cậu suy ngẫm, Ghen tuông thực sự giúp giảm bớt căng thẳng và củng cố tình cảm của một người.Cậu thở dài, xoa đầu khi quay về phía bàn Ravenclaw. Cậu giật mình khi nhìn thấy một đôi mắt xanh bạc đang nhìn lại mình. Một nụ cười thanh thoát trên môi cô, khi cô vẫy tay chào cậu. Nụ cười lan rộng trên khuôn mặt cậu là điều không thể tránh khỏi."Vẫn xinh đẹp như thường."Mặt trăng thật đẹp, ngay cả vào ban ngày.—————————————————————
—————————————————————Ghi chú của tác giả:Chương này hoàn toàn theo góc nhìn của Hermione... và việc cô ấy liên tục hoảng loạn về giới tính. Ha ha chết tôi mất.Dù sao đi nữa, tôi sẽ chiến đấu với bất kỳ ai nói rằng Hermione và Ron không phải cha mẹ của Harry! Ý tôi là... Một người là dòng dõi thuần chủng từ gia đình Gryffindor, người kia là một Muggleborn rất thông minh và lanh lợi. Một người có mặc cảm tự ti một chút vì những người anh em của họ và người kia là con một luôn cố gắng để trở thành người giỏi nhất. Một người tóc đỏ và người kia thì tóc rối bù kinh khủng. (Cả hai đều có thể là song tính hoặc toàn tính, ai mà biết!)Ron và Mione là cha mẹ của Harry và ai đó sẽ phải đào xác mục của tôi lên trước khi tôi không đồng ý với sự thật này.Một lần nữa, có một số khác biệt giữa cuộc sống đầu tiên và cuộc sống thứ mười ba của Harry. Thoạt nhìn chúng có vẻ giống nhau, nhưng hai cuộc sống này khá khác biệt (ngoài việc Harry ở kiếp thứ mười ba đã là Chủ nhân Tử Thần).Lịch trình của tôi vẫn lộn xộn nhưng tôi cố gắng đăng ít nhất một lần một tuần. Kỳ thi vào thứ Năm - thứ Sáu tuần tới nên hãy cầu nguyện cho tôi. Ha ha chết tôi mất, ước gì mình là một người hồi quy... tưởng tượng có sức mạnh hồi quy 24 giờ và tự sát sau ngày thi đầu tiên vì bạn đã biết những gì sắp đến. Hahahaha... chết tiệt điều này thật buồn.Dù sao đi nữa, Hermione thì song tính và Harry là đa tính? Không hoàn toàn chắc chắn nhưng đó là những gì tôi muốn ở họ lúc này. Ron vẫn đang trong quá trình xây dựng.
*Bản gốc "helicopter parent" - Cha mẹ trực thăng - là thuật ngữ dùng để chỉ những bậc phụ huynh dành sự quan tâm, lo lắng và giám sát con cái quá mức. Họ thường xuyên can thiệp vào mọi khía cạnh đời sống của con, từ việc học tập, các mối quan hệ bạn bè, đến cả những quyết định cá nhân nhỏ nhất.Hình ảnh ẩn dụ "trực thăng" được sử dụng để mô tả cách họ "lượn lờ" trên đầu con cái, luôn theo dõi và kiểm soát mọi hành động của chúng.
———"Thật tổn thương... Bồ không có chút niềm tin nào sao?" Harry nói với giọng đùa cợt.Điều đó khiến Hermione khựng lại một lúc, hoảng hốt khi cô đột nhiên thấy Harry, người mà cô coi như em trai, thật sự rất hấp dẫn. Không theo kiểu ôi, cậu ấy dễ thương. Mà theo kiểu, Ôi trời... cậu ấy hấp dẫn quá...Hermione cảm thấy điều đó là sai trái. Nhưng sau đó, Harry có vẻ khác. Thực sự khác.Tóc cậu rối bù như thể ai đó đã luồn tay vào nó. Nụ cười tự mã trên khuôn mặt cậu ấy - đó là một sự thay đổi mới, Hermione biết rất rõ điều đó - và rồi cách cậu ấy cư xử với một sự tự tin mà cô ganh tỵ.Bồ ấy thật đẹp trai... Xấu! Xấu! Xấu! Xấu! Hermione hét lên, lảo đảo tránh xa Harry trong khi cô trừng mắt nhìn cậu."Trả lời câu hỏi, Potter! Ron và mình lo lắng đến phát ốm đây!"Đúng vậy... Ron và mình về cơ bản là cha mẹ của bồ ấy. Chỉ vậy thôi! Hermione trấn an bản thân, chỉ tay buộc tội cậu bé tóc đen. Nhưng cô lại khựng lại, trước khi ngay lập tức lắc đầu với suy nghĩ tiếp theo. Cô sẽ không nghĩ về điều đó ở đây."Mình đã kiểm tra một vài lối đi bí mật mà mình thấy trên bản đồ. Xin lỗi vì khiến bồ lo lắng - chỉ là hào hứng thôi." Harry cười nhăn răng, đưa tay ra cho cô. "Đi nào, mình biết một lối tắt."Hermione nhìn cậu đầy nghi ngờ, trước khi cô thở dài và nắm lấy tay cậu. Tay của Harry to hơn tay cô, cô có thể thấy những vết sẹo. Những vết sẹo cũ. Bàn tay cậu ấy chai sạn, cô không biết đó là do những cuộc phiêu lưu nguy hiểm của họ hay do những Muggle khủng khiếp mà cậu ấy phải sống chung. Tuy nhiên, bàn tay của Harry to hơn tay cô. Chúng ấm áp, dễ chịu, có điều gì đó khiến Hermione cảm thấy thoải mái.Harry dẫn cô đến một hành lang khác, dừng lại ngay trước bức chân dung của một người đàn ông trông có vẻ khó chịu. Cô không biết đó là ai, nhưng Harry dường như đang cười toe toét với ông ta. Rồi những tiếng rít phát ra từ miệng cậu.Điều tiếp theo Hermione biết, là cô đang nhìn chằm chằm vào một lối đi bí mật nơi bức chân dung mở ra. Người đàn ông trong bức tranh đang khẽ chửi thề, rít ra những từ nào đó bằng Xà Ngữ."Đặc quyền của việc nói Xà Ngữ. Đây là bí mật nhỏ của chúng ta, được chứ?" Harry nháy mắt khi dẫn cô vào lối đi bí mật."Làm thế nào-""Tình cờ tìm thấy nó vài ngày trước khi năm thứ ba kết thúc. Lẩm bẩm một loạt Xà Ngữ và bùm! Lối đi bí mật."Một tràng rít khác vang lên, khiến cô quay đầu nhìn bức chân dung. Rồi cô quay lại nhìn Harry, trông cậu khá khó chịu nhưng chỉ lờ nó đi. Họ vội vã bước qua lối đi, đi xuống một cầu thang. Harry đã nắm tay Hermione khi đi xuống, nhưng ngay khi họ đi hết cầu thang đầu tiên, cô đã bị kéo về phía một cầu thang khác. Đó là một cầu thang xoắn ốc.Harry lẩm bẩm gì đó bằng Xà Ngữ, vội vàng bước lên một trong những bậc thang. Cậu kéo Hermione về phía mình, và cô hét lên khi cảm thấy cầu thang di chuyển. Cô ấy tát tay cậu một cái vì không báo trước."Sao bồ không nói cho bọn mình biết về điều này?" Cô không bỏ lỡ cách Harry nhếch mép trong một giây trước khi thay đổi biểu cảm thành nụ cười. Nó thật kỳ lạ, Hermione không thích nó chút nào."Ron là Gryffindor. Có lẽ bồ ấy nên được xếp vào Hufflepuff, nhưng bồ ấy nghiêng về Gryffindor hơn. Bồ đã thấy bồ ấy hoảng loạn thế nào khi phát hiện ra mình là một Xà Khẩu. Mình không thích Ron biết rằng mình thường xuyên sử dụng nó."Điều đó có thể hiểu được nhưng đồng thời, Hermione cũng muốn tranh luận với cậu. Ron là bạn của họ, như Harry đã nói, cậu ấy giống như một Hufflepuff. Trung thành. Nhưng rồi cô nhớ lại cách Ron đã hùng hổ nói về việc Xà Ngữ được coi là hắc ám trong cộng đồng pháp thuật Anh. Cô thấy nó vô lý. Cũng giống như vấn đề thuần huyết, nhưng lần này, chính những phù thuỷ ánh sáng lại là kẻ vu khống và lên án những Xà Khẩu."Mình - Được rồi... nhưng hứa với mình là lần sau bồ sẽ mang mình theo..." Hermione mắng, nhưng tránh nhìn vào mắt cậu. Cô cảm thấy má mình nóng ran, cô cảm thấy ngượng ngùng. "Mình muốn khám phá lâu đài nhiều hơn... nếu không có vấn đề... mình có thể mượn bản đồ không?"Harry mỉm cười với cô, "Tất nhiên rồi. Chúng ta hãy cùng nhau khám phá... xin lỗi Ron." Cậu bé thì thầm, nhưng lại cười tinh nghịch."Ồ nhìn kìa! Chúng ta đã đến tầng một rồi. Đi nào, trước khi Ronald nổi giận vì chúng ta bỏ bữa sáng.""Một, đó hoàn toàn là lỗi của bồ! Hai, bồ ấy không dám nổi giận đâu. Chỉ là mắng nhẹ thôi."Harry lại cười. Lần này, cậu ấy nhìn cô với ánh mắt hạnh phúc không thể tả khiến tim cô tan chảy. Cô ấy đã rất vui mừng, nếu như không phải vì cách cậu ấy chạy về phía hành lang, bỏ cô lại phía sau."Cái gì? Harry! Harry đồ ngốc!"Cô đuổi theo cậu, mỉm cười thầm khi họ cuối cùng đến Đại Sảnh. Ron đang trừng mắt nhìn bất cứ ai cố lấy thức ăn cậu ấy đã lấy, sau đó lại hướng ánh nhìn về phía họ. Harry chỉ cười, ngồi đối diện với Hermione và Ron."Cảm ơn. Xin lỗi vì đã khiến bồ lo lắng, mình chỉ cần kiểm tra một vài lối đi bí mật trên bản đồ." Harry nháy mắt với Ron, nhanh chóng lấy một ít bánh mì nướng và thịt xông khói. Ron than vãn trước khả năng tìm kiếm của Harry, nhưng lại cười đắc thắng."Này, bồ nghĩ ai sẽ là quán quân của trường mình?" Ron hỏi."Hm... Không thực sự chắc chắn. Bồ đặt cược vào ai?"Hermione muốn rên rỉ dữ dội khi nhắc đến cá cược. Đêm hôm trước, Gryffindor đã bắt đầu cá cược xem ai sẽ là quán quân của Hogwarts. Một số người gợi ý ai đó từ nhà mình, nhưng một số khác đã đủ trưởng thành để thừa nhận họ nghĩ người khác sẽ là quán quân."Hm... Nếu Oliver vẫn ở đây, anh ấy có thể là quán quân." Ron cười khúc khích, cắn một miếng thức ăn."Mione, bồ nghĩ sao?""Mình không muốn tham gia cá cược." Cô thở dài, nhưng tò mò không biết họ nghĩ ai sẽ là quán quân. "Còn bồ, Harry?"Harry ậm ừ, ăn thức ăn với vẻ lịch sự mà Hermione chỉ thấy ở các diễn viên đóng vai quý tộc và thuần huyết. Thật đáng ngờ... "Mình nghĩ sẽ là ai đó từ Hufflepuff. Mình khá biết ơn vì có giới hạn tuổi tác. Hãy tưởng tượng nếu không có... quá nhiều áp lực." Cậu thở dài.Hermione cứng người, cô cũng thấy Ron bất động. Cô chưa từng nghĩ đến điều đó. Nếu không có giới hạn độ tuổi, Harry sẽ bị ép buộc trở thành quán quân. Đó sẽ là một cơn ác mộng, cũng như xét đến việc Harry rất ghét sự chú ý. Thật khó quên cách Harry sẵn sàng nguyền rủa Lockhart vì đã đẩy quá nhiều sự chú ý về phía mình.Cô liếc nhìn Ron, người gật đầu hiểu ý. Nếu có ai biết Harry ghét sự chú ý đến mức nào thì đó chính là họ."...Tại sao mình có cảm giác rằng bồ có thể bị lôi kéo vào giải đấu?" Ron do dự hỏi. Điều đó khiến cô rùng mình.Harry nhìn cậu ấy với đôi mắt hơi mở to, trước khi một nụ cười nở trên môi. "Nếu, bằng sức mạnh của số phận và ý chí của vũ trụ," Hermione đảo mắt, "mình tham gia giải đấu, mình thực lòng hy vọng tất cả các cậu sẽ ở bên cạnh mình."Ron toe toét, "Tất nhiên mình sẽ làm thế! Ý mình là bọn mình. Rõ ràng là bồ vẫn sẽ ở bên Harry nếu bồ ấy bằng cách nào đó bị cuốn vào giải đấu." Chàng trai tóc đỏ vội vàng sửa lại, mặt hơi ửng đỏ vì xấu hổ.Dễ thương, cô ấy nghĩ. Cô nhận ra điều đó sau vài giây, mặt đỏ lên và lắc đầu dữ dội. Cô đang nghĩ gì vậy? Ron? Dễ thương? Vô lý.Ánh mắt cô chạm vào đôi mắt xanh lá cây rực rỡ của Harry, rồi cậu bé tóc đen láu cá dám nháy mắt với cô như một tên quỷ láo xược mà cậu đã trở thành sau mùa hè. Khuôn mặt của cậu ấy vào lúc này đáng bị tát."Thế, bồ có những lớp học nào? Mình đã đến gặp cô McGonagall tối qua để nói về các lớp học mới của mình. Thật là một điều kỳ diệu khi mình nhớ ra gửi thư cú cách đây một tháng.""Thật sao? Mình đã bỏ Bói Toán và Muggle Học. Merlin ơi, những lớp học đó hoàn toàn vô dụng đối với mình.""Bồ học Muggle Học?" Ron nhìn cô với vẻ không tin, "Bồ biết gì không? Mình cũng không muốn biết đâu."Harry cười, "Có vẻ như chúng ta có cùng thời khoá biểu. Mình đã chọn Số Học Huyền Bí, Cổ Ngữ Rune và vẫn tham gia Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí. Mình đoán cả ba chúng ta đều học Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí.""Chết tiệt! Harry, Hermione đã làm gì bồ vậy?" Ron thở hổn hển, áp một tay lên trán Harry.Hermione nhìn cậu ta với vẻ bị xúc phạm, lấy một trong những cuốn sách của mình và đập vào sau đầu cậu ấy. Ron hét lên đau đớn, giận dỗi nhìn cô khi cậu ta ôm đầu."Cổ Ngữ Rune rất thú vị. Số Học Huyền Bí thì tương tự như Bói Toán nhưng đòi hỏi các con số thay vì các thuộc tính tâm linh. Về cơ bản là thần số học. Tớ thích nó hơn Bói Toán vì nó hữu ích hơn trong các tình huống chiến lược." Harry giải thích một cách dễ dàng. Hermione hoàn toàn thích thú khi lắng nghe, nhưng cô thấy vẻ mặt bối rối trên khuôn mặt Ron."Cái gì?""Nó sử dụng các con số để dự đoán tương lai. Ngoài ra nó còn có thể giúp bồ chơi cờ vua." Harry giải thích đơn giản, điều khiến Hermione không khỏi khúc khích."Tại sao... tại sao mình lại học Bói Toán chết tiệt chứ?!""Số Học Huyền Bí đòi hỏi tính toán phức tạp.""Không sao đâu. Mình sẽ gắn bó với sự điên rồ của Trelawney hơn là đối phó với toán học." Ron nhanh chóng bỏ cuộc, nở một nụ cười cho họ biết cậu hài lòng như thế nào khi không phải đối phó với toán học. Rõ ràng các gia đình phù thủy đã dạy con cái họ toán học và nó vẫn là một trong những môn bị ghét nhất.Hermione đảo mắt trước điều đó. "Một ngày nào đó Ronald... Một ngày nào đó mình sẽ thắng bồ trong cờ vua và bồ sẽ không tài nào ngờ tới." Cô tuyên bố với giọng đầy kiên định.Ron liếc nhìn cô đầy thách thức, cậu ta nhếch mép cười. Sao cái vẻ thách thức đó lại hấp dẫn lạ thường? Hermione cau mày nghĩ."Trong mơ đi, Granger. Trong mơ đi."Thôi bỏ đi. Mình lại muốn lấy sách đập vào đầu bồ ấy. Quyển sách của mình đâu rồi?Trong khi đó, Harry tội nghiệp nhìn hai người họ với vẻ thích thú. Sự căng thẳng giữa hai người dường như đã thay đổi theo một cách mãnh liệt hơn so với cuộc sống ban đầu của cậu. Nụ cười nở trên môi và một kế hoạch se duyên cho bạn bè của mình, cậu quyết tâm đưa người cháu gái và cháu trai của mình trở về.Than ôi... Mình có nên để Viktor dẫn Hermione đến vũ hội không hay là... cậu suy ngẫm, Ghen tuông thực sự giúp giảm bớt căng thẳng và củng cố tình cảm của một người.Cậu thở dài, xoa đầu khi quay về phía bàn Ravenclaw. Cậu giật mình khi nhìn thấy một đôi mắt xanh bạc đang nhìn lại mình. Một nụ cười thanh thoát trên môi cô, khi cô vẫy tay chào cậu. Nụ cười lan rộng trên khuôn mặt cậu là điều không thể tránh khỏi."Vẫn xinh đẹp như thường."Mặt trăng thật đẹp, ngay cả vào ban ngày.—————————————————————
—————————————————————Ghi chú của tác giả:Chương này hoàn toàn theo góc nhìn của Hermione... và việc cô ấy liên tục hoảng loạn về giới tính. Ha ha chết tôi mất.Dù sao đi nữa, tôi sẽ chiến đấu với bất kỳ ai nói rằng Hermione và Ron không phải cha mẹ của Harry! Ý tôi là... Một người là dòng dõi thuần chủng từ gia đình Gryffindor, người kia là một Muggleborn rất thông minh và lanh lợi. Một người có mặc cảm tự ti một chút vì những người anh em của họ và người kia là con một luôn cố gắng để trở thành người giỏi nhất. Một người tóc đỏ và người kia thì tóc rối bù kinh khủng. (Cả hai đều có thể là song tính hoặc toàn tính, ai mà biết!)Ron và Mione là cha mẹ của Harry và ai đó sẽ phải đào xác mục của tôi lên trước khi tôi không đồng ý với sự thật này.Một lần nữa, có một số khác biệt giữa cuộc sống đầu tiên và cuộc sống thứ mười ba của Harry. Thoạt nhìn chúng có vẻ giống nhau, nhưng hai cuộc sống này khá khác biệt (ngoài việc Harry ở kiếp thứ mười ba đã là Chủ nhân Tử Thần).Lịch trình của tôi vẫn lộn xộn nhưng tôi cố gắng đăng ít nhất một lần một tuần. Kỳ thi vào thứ Năm - thứ Sáu tuần tới nên hãy cầu nguyện cho tôi. Ha ha chết tôi mất, ước gì mình là một người hồi quy... tưởng tượng có sức mạnh hồi quy 24 giờ và tự sát sau ngày thi đầu tiên vì bạn đã biết những gì sắp đến. Hahahaha... chết tiệt điều này thật buồn.Dù sao đi nữa, Hermione thì song tính và Harry là đa tính? Không hoàn toàn chắc chắn nhưng đó là những gì tôi muốn ở họ lúc này. Ron vẫn đang trong quá trình xây dựng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store