ZingTruyen.Store

Hp Su Tham Lam

Gellert khó có thể quên được ngày đầu tiên ông bế con trai mình. Damian là một cậu bé khỏe mạnh, mạnh mẽ ngay cả khi còn là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng thực sự mạnh mẽ. Cậu bé xứng đáng là người thừa kế của ông và Gellert đã kỳ vọng những điều vĩ đại sẽ đến với cậu trong tương lai. Ông quay sang Freida, một Muggleborn mà dì của ông đã nhận nuôi khi họ còn nhỏ.

"Freida-"

Nhưng niềm vui của ông đã tan biến khi nhìn thấy làn da tái nhợt, gần như xám xịt của Freida. Họ đã biết chuyện như thế này sẽ xảy ra. Freida chọn trở thành phụ nữ, uống một loại thuốc để ngoại hình phù hợp với bản dạng mà cô cảm thấy thoải mái nhất. Freida không cảm thấy thoải mái khi là đàn ông. Suy nghĩ về việc ở lại với cái tên Hubert đã ám ảnh cô. Đó là cái tên, sự tồn tại của một đứa trẻ luôn sợ hãi Muggle.

"Em đã cố gắng..." Freida thở ra.

Dù thế nào đi nữa, Freida được sinh ra là nam giới. Giới tính khi sinh của cô là nam nhưng giới tính cô chọn là giới tính mà cô cảm thấy thoải mái. Bất kể cô uống loại thuốc gì, nó cũng không hoàn hảo. Freida có tử cung, chính DNA của cô đã được thay đổi để phù hợp với bản dạng mong muốn.

Thuốc không đủ mạnh. Bất chấp điều đó, cơ thể cô ấy không đủ sức thích nghi với việc một đứa trẻ đang lớn lên ở trong bụng cô so với những phụ nữ khác. Trong tương lai, những loại thuốc như vậy sẽ được tạo ra một cách hoàn hảo để việc mang thai không còn là vấn đề lớn. Nhưng đó là vào đầu những năm 1910... phép thuật và độc dược chưa đủ tiên tiến.

Chúng bị lỗi, chúng không hoàn hảo. Gellert biết rằng đó sẽ là một rủi ro - rủi ro khi có người thừa kế với Freida. Nhưng bất kể ông nói gì với bản thân, ông không muốn mẹ của con mình là bất kỳ ai khác. Ông muốn Freida. Ông muốn người mà ông đã lớn lên cùng. Ông muốn người đã theo học Beauxbatons và mang về rất nhiều sách về nghệ thuật hắc ám khi ông bị đuổi học. Ông muốn người không bao giờ bỏ rơi ông bất kể giá nào. Ông muốn người biết những rủi ro khi có con với ông nhưng vẫn đồng ý mang người thừa kế của ông trong bụng. Ông muốn Freida, và ông nhận ra sự ích kỷ như vậy đã khiến cả hai phải trả giá.

Ông bế đứa con trai trong tay, một cậu bé có mái tóc vàng hoe, gần như trắng hệt như tóc ông. Nếu đứa trẻ mở mắt, ông sẽ cầu nguyện rằng chúng có cùng màu hổ phách như Freida.

Run rẩy, ông đưa đứa con trai cho cô. Freida mỉm cười rạng rỡ, yếu ớt, nhưng Gellert nghĩ nó có thể sánh với mặt trời. Cô khúc khích khi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán con trai. Hai người nhìn thẳng vào mắt đứa bé và họ có thể nhìn thấy rõ hai màu sắc. Gellert thở dài vô vọng, con trai họ trông hệt như ông. Ông thực sự hy vọng mắt nó sẽ có màu hổ phách, giống như Freida. Ông hy vọng con trai mình sẽ có mái tóc đen giống cô.

"Chúng ta đặt tên cho nó là gì?" Gellert hỏi. Ông đã giao cho Freida bế con mình; cô ấy xứng đáng được đặt tên cho con. Bản thân cái tên là thứ mà Gellert hy vọng cô sẽ chọn, vì đứa bé cô mang trong bụng chín tháng trông hệt như cha của nó.

"Damianos." Freida thì thầm, "Damianos Gellert Grindelwald."

Gellert tò mò, "Tại sao lại là Damianos?"

Freida chỉ mỉm cười với anh, "Nó là tiếng Hy Lạp, có nghĩa là thuần hóa, chinh phục, làm chủ." Cô mỉm cười với ông khi nhẹ nhàng nhưng ôm chặt Damian. "Em tin rằng một ngày nào đó... một ngày nào đó nó sẽ chinh phục thế giới. Nó sẽ đưa tất cả những truyền thống bị mai một bởi văn hóa Muggle của chúng ta trở lại. Em tin rằng nó sẽ chinh phục và lấy lại những gì đã bị lãng quên." Cô thì thầm, "Dù sao thì nó cũng là con trai của anh mà."

"Con trai của chúng ta." Gellert sửa lại với vẻ mặt trịnh trọng.

Freida chỉ đơn giản lẩm bẩm, ôm Damian nhỏ bé trong vòng tay khi cô ngân nga một giai điệu nhẹ nhàng. Gellert đứng bên cạnh cô, nắm tay cô khi cô tiếp tục ngân nga. Vài phút trôi qua và Gellert lại nghe thấy tiếng Damian khóc thét lên lần nữa. Damian chỉ khóc trong vài giây đầu tiên sau khi sinh ra nhưng đột nhiên lại im lặng. Đã năm giờ trôi qua kể từ đó, và bây giờ...

"Cảm ơn anh... cảm ơn anh đã ở bên cạnh em." Freida thì thầm khi cô vuốt má Gellert.

"Ich liebe dich, Freida." (Anh yêu em, Freida) Gellert thì thầm khi nước mắt ông lăn dài trên mặt. Freida mỉm cười rạng rỡ với ông - đó là lần đầu tiên ông nói rằng ông yêu cô. Ông ấy hối hận vì đã mất quá nhiều thời gian.

"Ich liebe dich auch." (Em cũng yêu anh) Cô run rẩy đáp lại, "Ich liebe dich mein Sohn." (Mẹ yêu con, con trai) Cô lặng lẽ khóc cho đến khi Damian gào khóc khi trái tim mẹ cậu từ từ ngừng đập.

Ngày 31 tháng 10 năm 1916, Gellert Grindelwald có được và mất đi hai thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Vào ngày 31 tháng 10 năm 1916, Damianos Gellert Grindelwald chào đời. Vào ngày 31 tháng 10 năm 1916, Freida Adelheide S̶c̶h̶n̶e̶i̶d̶e̶r̶ Grindelwald qua đời khi sinh con trai duy nhất của mình.

Gellert nhìn chằm chằm vào cơ thể lạnh ngắt của người bạn lâu năm nhất của bản thân - có lẽ ông đã yêu cô, có lẽ ông chỉ đơn giản coi cô là bạn. Bất kể thế nào, Gellert nghĩ cô ấy là tri kỷ của mình. Ông ấy quan tâm - trân trọng cô ấy sâu sắc như chưa một người đàn ông nào có thể.

Ông hít một hơi, đôi tay run rẩy đưa ra để bế Damian từ tay người mẹ đã khuất của cậu bé. Đứa trẻ áp mình vào ngực Freida, như thể đang tìm nhịp tim của cô. Nhiều người nói rằng trẻ em phản ứng tích cực với nhịp tim của mẹ... Damian đã nghe thấy nhịp tim của mẹ mình ngừng lại.

Ông bế đứa trẻ trên tay, không thể dỗ dành nó nín khóc. Damian khóc mãi, khóc mãi, trong khi cả Numengard đều lắng nghe tiếng than khóc của người thừa kế của Chúa tể Hắc ám khi mẹ cậu qua đời. Gellert ôm đứa trẻ sơ sinh, con trai mình, một cách bảo vệ trong khi ông thì thầm những lời đảm bảo và hứa hẹn với nó.

Ông ấn Damian vào ngực mình, ngạc nhiên khi thấy kết quả. Con trai ông đã im lặng, chỉ còn thút thít khi nghe nhịp tim của cha mình.

Nếu Gellert biết rằng Damian hoàn toàn có ý thức với một linh hồn có tuổi đời hàng thế kỷ, ông đã nhận ra lý do tại sao cậu bé lại khóc nhiều như vậy.

Damianos Grindelwald đã có ý thức, suy nghĩ theo cách của một người trưởng thành khi mẹ cậu bế cậu. Cậu bé lắng nghe nhịp tim của mẹ mình, cậu nghe nó ngừng lại, cậu cảm thấy linh hồn của mẹ mình rời khỏi cơ thể. Cậu đã nhìn thấy Tử Thần đến đón mẹ mình - Làm ơn, Damian chỉ mới gặp bà ấy thôi mà!

Nhưng Damian luôn có một mối liên hệ đặc biệt với tất cả các bà mẹ của mình - cậu đã ở trong bụng mẹ trong nhiều tháng. Nó khác với cha của cậu...

Nhiều năm trôi qua và Gellert đã làm mọi thứ có thể để chữa lành trái tim tan vỡ của con trai mình. Damian lớn lên và ngày càng tự ghét lản thân mình, liên tục nói với cha rằng ông đã phạm sai lầm khi chọn có con, rằng đó là lỗi của Damian khiến mẹ cậu chết. Gellert khinh bỉ cách con trai ruột của mình ghét bản thân, nghĩ rằng đó là lỗi của nó.

Damian tự oán giận bản thân, không thể chịu đựng được vài giây lắng nghe những câu chuyện về mẹ mình trước khi chạy đi trong nước mắt. Người thừa kế của Chúa tể Hắc ám rõ ràng thiên vị mẹ mình, ngay cả khi bà qua đời khi sinh ra cậu. Gellert đã rất đau khổ. Vinda thường nói với ông về việc một số đứa trẻ phép thuật có mối liên hệ với mẹ chúng sâu sắc đến mức ngay cả cái chết cũng không thể phá vỡ được sợi dây ràng buộc.

Khi Damian lên bảy tuổi, Gellert đã đưa về nhà một cô bé từ trại trẻ mồ côi - Chúa tể Hắc ám đã mạo hiểm nhận nuôi cô bé như con ruột. Vinda đã đề cập đến một đứa trẻ sở hữu phép thuật mạnh mẽ như vậy đang ở trại trẻ mồ côi tại Đức, rõ ràng không phải là Muggleborn. Mái đen, đôi mắt xanh sống động dường như lấp lánh dưới ánh sáng. Cô bé sở hữu sức mạnh nhưng lại ôm mối hận thù với thế giới và tự cô lập mình. Một đứa trẻ khiến ông nhớ đến Damian, ngoại hình gần như đối lập hoàn toàn.

Ariadne trở thành con gái nuôi của Gellert và là cánh tay phải của Damian. Lúc đầu, chúng ghét nhau ra mặt, nhưng chỉ trong một năm, chúng đã trở nên gắn bó và quyết liệt bảo vệ lẫn nhau. Gellert thường đùa rằng chúng là cặp song sinh không cùng trứng, điều mà các tín đồ của ông đồng ý. Mái tóc đen của Ariadne phần nào khiến ông liên tưởng đến Freida. Ông tự hào về những đứa con của mình và dự đoán tương lai nơi Damian kế thừa ông trở thành Chúa tể Hắc ám, với Ariadne luôn bên cạnh.

Than ôi, Gellert không bao giờ được chứng kiến ngày đó. Không phải khi ông bị Dumbledore đánh bại và bị lôi đến nhà tù - nơi ông tự tay xây dựng. Ông buộc phải chứng kiến cảnh con cái mình chiến đấu với từng Thần Sáng và chuyên gia an ninh được cử đến, chứng kiến cảnh Damian thậm chí không màng đến việc tự cứu mình mà cố gắng giải thoát cho ông. Ông nhìn thấy Ariadne lao ra trước Damian để đỡ bảo vệ cậu khỏi lời nguyền màu lục do Dumbledore phóng tới. Thân thể Ariadne gục xuống sàn nhà ngay khi một lời nguyền giết chóc khác nhắm vào Damian.

Gellert bị lôi đến Nurmengard trong xiềng xích khi thi thể của những đứa con của ông bị mang đi... sau đó ông phát hiện ra rằng Dumbledore đã tàn nhẫn ra lệnh thiêu hủy xác của chúng và rải tro cốt xuống vùng biển gần Azkaban.

—————————————————————

"Thưa ngài Gellert, Winly lo rằng ngài không nên rời khỏi trang viên." Gia tinh buồn bã nói với vẻ mặt cầu xin.

Hadrian đã dặn rõ Gellert không được rời khỏi trang viên trong một khoảng thời gian, nhưng người đàn ông này nhớ con trai mình. Ông đã phải chịu đựng gần năm mươi năm mục rữa trong chính nhà tù mà ông từng gọi là nhà, và giờ đây con trai ông quá bận rộn để dành thời gian cho ông. Ông cảm thấy cay đắng về điều đó.

"Sẽ không có vấn đề gì. Ta chỉ đơn giản là sử dụng phép che mắt và ảo ảnh cấp cao để không bị nhận ra. Ta... ta chỉ muốn gặp con trai ta thôi." Gellert kiên quyết nói. Ông cầm lấy áo khoác, đi đến trước gương và bắt đầu thay đổi toàn bộ ngoại hình bằng phép che mắt.

Mái tóc vàng hoe của ông - Damian luôn nói nó là màu trắng - chuyển sang màu nâu sẫm. Đôi mắt không giống nhau của ông chuyển sang màu đen, các đường nét trên khuôn mặt thay đổi thành vẻ ngoài nhạt nhẽo và đơn giản hơn. Điều đó sẽ khiến ông không được chú ý. Gellert chọn những bộ quần áo không khiến ông nổi bật, mặc dù ông rất ghét việc phải mặc một bộ đồ sến súa như vậy.

Phép thuật của ông ngân nga trong cây đũa phép mà ông nắm chặt. Gellert hy vọng không ai nhận ra dấu ấn phép thuật của ông cũng như cây đũa phép ông sử dụng - ông nghi ngờ điều đó. Những kẻ chống lại ông giờ đã chết hoặc quá yếu để có thể thể ra khỏi nhà. Gellert hơi thất vọng khi biết Orion Black đã qua đời, nhưng người đàn ông đó đã cưới một người phụ nữ độc ác làm vợ. ( - Thật không may thay lại là em họ của hắn.)

"Đi nào, Winly." Gellert ra lệnh, "Chúng ta hãy khởi hành đến Ngã Tư Vua"

Gia tinh không thể kìm được tiếng thở dài nặng nề. Tội nghiệp, Gellert nghĩ khi Winly vẫn luôn tận tình đi theo sau. Gia tinh rất tử tế, rất trung thành, nhưng Gellert lại nóng lòng muốn gặp con trai mình.

Với một tiếng nổ lớn, Gellert di chuyển đến gần ranh giới của Ngã Tư Vua. Ông ngân nga khi nhìn thấy đoàn tàu màu đỏ thẫm, tàu tốc hành Hogwarts. Nó không giống như Durmstrang, vì hầu hết học sinh Hogwarts đến từ Anh và Ireland. Không giống như Durmstrang, con tàu của họ đến một vài quốc gia có nhiều học sinh theo học - Nga; Na Uy; Đức; Ba Lan - Chắc chắn là thuận tiện hơn nhiều.

Khi Damian và Ariadne theo học Durmstrang, chúng đã nhập học với họ Nachtnebel. Điều đó đã gây ra một cuộc náo động khi chúng vào trường, giả vờ là sinh đôi khác trứng vì hai người cùng tuổi.

Mắt Gellert quét qua đám đông, cuối cùng nhìn thấy một mái tóc đen giữa đám tóc đỏ; Gia đình Weasley , ông nghĩ. Phép thuật của ông ngay lập tức vươn ra về phía cậu bé, ngay lập tức nhận được phản ứng.

Đầu của Hadrian nghiêng về phía ông, đôi mắt xanh lục mở to vì ngạc nhiên. Cậu nói chuyện với gia đình Weasley bằng một nụ cười dễ dàng, xin phép rời đi trước khi chạy về phía Gellert. Người đàn ông thở dài trước vẻ mặt phẫn nộ của Hadrian.

"Ông... đang làm gì ở đây?!" Hadrian khẽ rít lên, nhìn chằm chằm vào Gellert. Nhưng ông có thể thấy nỗi lo lắng và sợ hãi trong đôi mắt màu ngọc lục bảo đó.

"Ta muốn gặp con... và có lẽ thoáng nhìn thấy em gái con." Gellert lẩm bẩm. Ông liếc nhìn quanh nhà ga, nhưng không thấy ai. "Có vẻ như nó đã lên tàu rồi... thật đáng tiếc..."

Ông cảm thấy khá buồn. Ông đến Ngã Tư Vua không chỉ để gặp Hadrian mà còn để gặp kiếp luân hồi của con gái mình. Ariadne sẽ trông giống Damian, và tình cờ, Hadrian trông giống Ariadne.

"Cha- Gellert, xin hãy cẩn thận. Cha không cần tiễn con. Con hứa sẽ... sẽ cố gắng đến thăm! Gửi thư hàng tuần - hàng tháng, tốt hơn là một tháng vì con sẽ rất bận..." Hadrian vật lộn để nói, có một chút bối rối theo như Gellert nhận thấy. "Con... con sẽ cập nhật cho cha về Ari. Xin hãy... hứa với con là cha sẽ an toàn."

"Cha sẽ hứa nếu con cũng hứa như vậy." Gellert ngay lập tức đáp trả.

Hadrian bĩu môi, khiến Gellert đảo mắt và xoa đầu con trai mình. "Đừng chết."

"Ý con là... Mười ba lần-"

"Đừng chết trong kiếp sống này, ít nhất là chưa."

Nụ cười cay đắng nở trên môi Hadrian. Cái chết là điều không thể tránh khỏi đối với nó, con trai của ông, kẻ bằng cách nào đó, là sự đầu thai của chủ nhân tử thần. Suy cho cùng, đó là định mệnh của Hadrian. Gellert không hề ganh tị với con trai mình về sức mạnh như vậy kể từ khi nhận ra hậu quả của Bảo bối Tử thần, nhưng ông vô cùng mong ước có thể gánh vác những gánh nặng của con trai mình và giải thoát cho cậu.

Gellert thì thầm, "Um zu leben, muss man leiden." Muốn sống thì phải chịu đau khổ.

Và Hadrian thì thầm đập lại, "Denn der Tod ist die einzige Barmherzigkeit." Vì cái chết là sự thương xót duy nhất.

Mỉm cười dịu dàng, Gellert nhẹ nhàng bóp vai Hadrian. "Con bé sẽ nhớ những lời đó." Ông nói, an ủi cậu bé theo một cách mà ông không thể dùng lời nói.

Nhưng Hadrian lại mang một biểu cảm cay đắng, "Con bé sẽ nhớ... đó là những lời cuối cùng chúng con nói với nhau trước khi chết."

Gellert nhắm mắt lại, lặng lẽ gật đầu. Ông cảm thấy buồn nôn khi biết rằng những lời ông nói với con cái mình - những lời động viên chúng sống sót, lại là những lời cuối cùng chúng nói với nhau.

"Hoặc là thế hoặc là töten oder getötet werden." Hadrian khịt mũi. Giết hoặc bị giết. Đó là một trong những phương châm mà cậu và Ariadne sống theo.

Gellert cười buồn bã. Con cái ông sống theo những phương châm và câu nói mà chúng lặp đi lặp lại để nhắc nhở bản thân phải sống sót. Chúng được sinh ra và lớn lên trong chiến tranh. Bây giờ, khi nhìn Hadrian, ông đau đớn nhớ lại rằng ngay cả trong một kiếp sống khác, con trai ông cũng được sinh ra và lớn lên trong chiến tranh.

"Để sống, người ta phải chịu đựng đau khổ. Cái chết là sự thương xót duy nhất mà chúng ta có thể mong muốn." Ông nhắc nhở. Đó không phải là những từ ngữ phù hợp, nhưng Gellert đã sống đủ lâu để hiểu rằng cái chết chính là sự thương xót. Nếu phải lựa chọn, ông thà để con trai mình chết còn hơn là chịu đựng sự thao túng của người tình cũ.

"Đi đi. Đưa em gái và vinh quang trở về."

Hadrian nhăn răng, "Vinh quang? Chẳng phải con đã làm điều đó rồi sao?"

Gellert khịt mũi, vẫy tay tiễn Hadrian khi cậu bé cười khúc khích và chạy về phía tàu. Ông nhìn Hadrian nói chuyện với bạn bè, những người đã nhìn Gellert với ánh mắt nghi ngờ. Gellert mỉm cười vui vẻ và vẫy tay chào họ. Hai người chớp mắt ngạc nhiên, trước khi mỉm cười rạng rỡ và vẫy tay đáp lại.

Ông thở dài, không biết đó là do nhẹ nhõm hay thất vọng. Gellert quan sát cảnh những bậc cha mẹ khác khóc thương con cái họ, chủ yếu là vì những học sinh bắt đầu năm học đầu tiên. Nhà ga ồn ào, điều mà Gellert đã quen thuộc.

Khi Hadrian bước lên tàu, ông nhìn theo bóng dáng con trai mình đi qua hành lang. Mắt ông dừng lại ở một toa có một cô gái đang ngồi bên cửa sổ. Một cuốn sách trong tay khi cô ấy ấn đũa phép lên trang giấy. Gellert nheo mắt, có chút bối rối khi cô gái đóng sách lại và từ từ quay về phía ông.

Ông ngay lập tức đóng băng, miệng khô lại khi nhìn thấy đôi mắt màu bạc đục ngầu sương mù. Cô gái mỉm cười, vẫy tay với ông khi một sợi dây chuyền đeo trên cổ. Biểu tượng Bảo bối Tử thần được gắn trên dây chuyền khi cô mỉm cười trước vẻ ngạc nhiên trên mặt ông.

Cái chết là sự thương xót, ông thấy miệng cô gái nói. Gellert hít một hơi thật sâu trước khi mỉm cười với cô ấy. Cuộc sống là đau khổ, ông thầm lặng nói. Cô mỉm cười rạng rỡ khi đoàn tàu bắt đầu chuyển động.

"Thưa ngài Gellert?"

Người đàn ông khẽ gật đầu, nắm chặt tay lại khi nhìn đoàn tàu màu đỏ thắm biến mất khỏi tầm mắt. "Đi nào. À... thôi bỏ đi, chúng ta hãy đến Hẻm Xéo. Ta muốn mua quà cho bọn trẻ."

Winly vui vẻ gật đầu trước viễn cảnh mua quà cho chủ nhân của mình. Tuy nhiên, cô gia tinh hơi bối rối vì tại sao Gellert lại nói bọn trẻ thay vì con trai. Cô không thực sự quan tâm, đi theo Gellert khi họ dịch chuyển đến cổng Gringotts. Rốt cuộc, bọn yêu tinh sẽ nghe theo ông... con trai ông chính là người đã giúp họ loại bỏ những kẻ phản bội tội lỗi của ngân hàng.

"Hm... trước tiên ta cần kiểm tra một số hầm chứa của mình."

Không một phù thủy nào chú ý đến ông, không thèm liếc nhìn ông lấy một cái. Ông đi lên quầy giao dịch của yêu tinh và lặng lẽ cúi đầu chào tên yêu tinh. Điều này không hề bị yêu tinh kia bỏ qua, hắn ta nheo mắt nhìn Gellert.

"Chào buổi sáng ngài yêu tinh." Gellert nói với giọng lịch sự, mang lại cho ông một chút thiện cảm nhỏ từ tên yêu tinh. Ông nhận được một cái nhếch mép nhỏ, nhưng được thừa nhận.

"Nói cho tôi biết công việc của ngài."

"Tôi đến để gặp Thủ lĩnh yêu tinh Ragnar." Gellert tuyên bố một cách nhẹ nhàng, khiến hầu hết những yêu tinh xung quanh ngạc nhiên. Giác quan của chúng tốt hơn so với phù thủy, điều mà hầu hết mọi người không thực sự biết.

"Tôi hiểu rồi..." yêu tinh dường như cân nhắc lời nói của mình, chắc chắn đang nghĩ đến sự xuất hiện đột ngột của Damian tại ngân hàng hai tháng trước. Yêu tinh quay lại nhìn Gellert với ánh mắt nghi ngờ, "Tôi nên gọi ngài là gì?"

"Nơi công cộng... tôi không thể nói cụ thể. Tuy nhiên, tôi đủ tự tin để nói rằng tôi là cha của Damianos." Gellert thản nhiên nói. Ông quan sát phản ứng nhanh chóng của bọn yêu tinh. Ai đó đã được gọi đi để thông báo cho Thủ lĩnh.

Gellert vội vã được đưa đi khỏi tầm mắt tò mò của các pháp sư và phù thủy, dẫn sâu vào các sảnh đường của Gringotts. Ông nhìn thấy cánh cửa lớn chắc chắn sẽ dẫn đến văn phòng của Thủ lĩnh yêu tinh.

"Thưa Ngài Grindelwald," một trong những yêu tinh lên tiếng khi họ đã khuất khỏi tầm mắt, "Tôi là Ernok. Trợ lý của Thủ lĩnh yêu tinh Ragnar."

Gellert gật đầu thừa nhận, tiếp tục lắng nghe yêu tinh nói. "Người thừa kế Hadrian - trước đây là Người thừa kế Damianos, đã thông báo cho chúng tôi về việc ngài được thả. Thưa ngài, tôi sẽ dẫn ngài đến gặp ngài Ragnar."

Gellert không bao giờ hết ngạc nhiên về việc con trai mình dễ dàng tạo được mối quan hệ với yêu tinh mà thậm chí vẫn còn bền chặt ngay cả sau khi cậu qua đời. Ông được dẫn qua nhiều văn phòng và bọn yêu tinh bận rộn chạy qua các sảnh đường với những chồng giấy tờ và một số đồ tạo tác trên tay. Ông nghe thấy tiếng gầm vọng lại, nghi ngờ đó là con rồng mà Damian đã từng đề cập với ông.

Ông lặng lẽ đi theo Ernok cho đến khi chạm mặt với một cánh cửa được tạo ra từ vàng. Yêu tinh gõ cửa một lần và nhận được trả lời, sau đó mở ra để lộ ra một yêu tinh khác.

"Chúa tể Grindelwald... thật vui khi thấy ngài vẫn khỏe mạnh như người thừa kế Hadrian đã nhắc đến." Ragnar hừ hừ, vẻ hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt hắn khi cựu Chúa tể Hắc Ám ngồi xuống trước mặt mình.

"Bây giờ, tôi cho rằng ngài đến đây vì những hầm chứa mà ngài đã mở..." Ragnar tạm dừng kiểm tra các hồ sơ, khiến Gellert hơi ngạc nhiên trước sự sẵn sàng của chúng, "Bảy mươi sáu năm trước. Đúng chứ?"

"À... đúng vậy. Những tài khoản tôi đã mở cho Freida."

"Hm... Mẹ của người thừa kế của ngài. Số tiền trong các hầm chứa gần đây đã tăng gấp đôi do những khoản đầu tư của ngài Damian, khoản đầu tư này không ngừng lại kể từ khi cậu ấy qua đời. Cậu ấy khá kiên quyết chuẩn bị cho sự đầu thai của mình trong dòng thời gian này... có vẻ như dự đoán của cậu ấy đã chính xác và giờ đây cậu ấy là niềm hy vọng cho thế giới hoàn mỹ của Dumbledore." Ragnar khịt mũi.

Gellert biết rất rõ Hadrian sẽ không phải là con rối nhỏ bé của Dumbledore. Không phải với việc chính lão già đó đã ra lệnh thiêu hủy xác của họ và vứt tro cốt xuống vùng nước đen ngòm xung quanh Azkaban. Tuy nhiên, ông có chút ấn tượng về việc con trai ông đã chuẩn bị rất nhiều cho những kiếp sau. Hơi ngớ ngẩn nếu Gellert có thể nói, nhưng chứng hoang tưởng của Damian giờ đây lại khá hữu ích.

"Ngài Damian đã mở lại hầu hết các hầm chứa của mình từ... kiếp trước của cậu ấy." Ragnar cười buồn bã, "Tình hình tương tự với các hầm chứa của phu nhân Freida. Tăng gấp đôi, gấp ba... khá nhiều tiền do các khoản đầu tư của cậu ấy và những thứ khác. Tham lam vàng bạc như thường lệ."

Tiếng cười thoát ra từ Gellert. Giữa Ariadne và Damian, con trai ông là người nghiện tiền nhất. Ông từng nghe lý tưởng chết của nó là bị nghiền nát bởi khối tài sản khổng lồ của mình...

"Tôi hiểu... lòng tham lam và sự hoang tưởng của nó đã giúp ích cho chúng ta."

"Thật trớ trêu. Đây là các tài liệu liên quan đến hầm chứa mà ngài đã mở cho Freida Nachtnebel, Người thừa kế Hadrian đã chuyển giao cho ngài. Nó được để trống vì cậu ấy cho rằng ngài sẽ thích một bí danh."

Lần nữa, Gellert khịt mũi. Con trai ông quá chu đáo, nhưng ông cũng không phàn nàn gì. Ông sẽ không phải lo lắng về những danh tính giả và tài liệu mà ông sẽ sử dụng để thực sự đi lại tự do giữa các pháp sư và phù thủy ngày nay. Kiểm tra các tài liệu, số vàng thực sự tăng gấp đôi so với trước đây. Hầm chứa ban đầu dành cho Freida nếu cô ấy sống sót qua sinh nở. Gellert luôn cho cô ấy lựa chọn chạy trốn khỏi cuộc sống mà ông đã đặt ra cho cô. Đây chỉ đơn giản là món quà ông dành cho cô ấy.

Khi ông và Ragnar chuẩn bị các tài liệu cho danh tính của mình, ông lặng lẽ suy nghĩ về cái tên sẽ sử dụng. Bàn tay ông lơ lửng trên giấy da, thầm tranh luận với bản thân.

"Liệu có cơ hội nào... chúng ta có thể coi như gia đình Nachtnebel đang ẩn náu không?"

"Thật không may, điều đó sẽ đòi hỏi nhiều tài liệu hơn về những người không tồn tại... trừ khi ngài đóng vai hậu duệ của bà ngoại của Freida, bà cố của ngài Damianos."

Gellert gật đầu hiểu trước khi viết ra cái tên sẽ sử dụng.

"Vậy thì như vậy đi. Tôi là một máu lai, gần đây phát hiện ra mình là hậu duệ của gia tộc Nachtnebel. Vì tất cả các thành viên còn lại đều đã qua đời, tôi sẽ tiếp tục mang họ này. Nghe có ổn không?"

Ragnar cười lớn, "Nếu ngài hài lòng, thì chúng tôi có thể thực hiện được. Cha của ngài là dân Muggle kết hôn với một phù thủy thuần chủng. Cả hai đều đã qua đời." Hắn nhìn Gellert để xác nhận. Cựu Chúa tể Hắc Ám gật đầu, Ragnar vui vẻ lấy lại các tài liệu.

"Vậy thì... chào mừng ngài trở lại thế giới phép thuật... Felix Nachtnebel."

"Tốt hơn là không nên công bố chuyện này. Danh tính giả chỉ đơn giản là để thuận tiện hơn trong việc truy cập vào một số hầm chứa mà tôi đã đặt dưới tên Freida và bí danh của các con tôi. Ngoài ra còn để tránh nghi ngờ từ Bộ Pháp thuật." Gellert tuyên bố khi ông vỗ nhẹ vào áo khoác.

Cái tên ông chọn không đến nỗi tệ, chỉ trừ việc nếu Hadrian biết được thì ông sẽ bị chế giễu. Felix có nghĩa là May mắn. Mà Gellert thì không may mắn.

"Cảm ơn ngài đã dành thời gian, Thủ lĩnh yêu tinh."

Ragnar đứng dậy, "Không, tôi mới phải cảm ơn ngài. Với sự trở lại của ngài, tôi dự đoán rằng thế giới phép thuật cuối cùng sẽ được chữa lành. Xét cho cùng Damian đã nhiều lần bày tỏ rằng ngài là một phần động lực của cậu ấy."

Gellert mỉm cười buồn bã. Con trai ông được nuôi dạy và dạy dỗ để kế vị ông, đó là tham vọng của Damian, nhưng Gellert đã sống lâu hơn Freida, Ariadne và Damian. Lần này, ông muốn chứng kiến con trai mình kế vị mình, bất kể nó đã trở thành ai.

"Tôi nói thay cho yêu tinh, Chúa tể Grindelwald." Ragnar nghiêm nghị, nhìn chằm chằm vào cựu Chúa tể Hắc Ám. Một lời tuyên bố thật nặng nề và Gellert có hơi lo lắng. "Chúng tôi tin rằng Hadrian Potter tốt hơn nên là người kế nhiệm ngài hơn là trở thành học trò của Dumbledore. Cậu bé đó - bất tử như cậu ta đã trở thành - chính là chìa khóa để hồi sinh những phương thức cổ xưa. Chúng tôi chân thành hy vọng rằng ngài sẽ sát cánh bên cậu ấy, dẫn dắt cậu ấy nếu cậu ấy lạc lối và bị ánh sáng làm cho mù quáng."

Gellert nuốt khan. Lời nói của Thủ lĩnh yêu tinh, đặc biệt là khi nói thay cho toàn thể Gringotts, có ý nghĩa rất sâu sắc. Việc những lời đó mang theo niềm tin, hy vọng và sự tin tưởng tuyệt đối rằng Gellert là lựa chọn tốt hơn khiến phép thuật của ông run rẩy. Ông đã hiểu Damian; Hadrian không chỉ đơn giản là một người tái sinh, không chỉ đơn giản là cậu bé sống sót. Nhưng ông không ngờ đến mức độ như vậy.

"Số phận đã định đoạt người hùng của chúng ta, và Hadrian Potter đã sống nhiều kiếp để sửa chữa thế giới theo cách riêng của mình. Tôi sợ... tôi sợ rằng trong kiếp này, những thay đổi mà cậu ấy phải thực hiện sẽ lớn hơn tất cả những kiếp sống trước đây của cậu ấy."

Gellert gật đầu trịnh trọng. "Tôi trung thành với con trai mình. Tôi đã không lắng nghe nó trong quá khứ và nó khiến tất cả chúng ta phải trả giá. Lần này... Lần này chúng ta sẽ làm theo cách của nó."

Ragnar ngâm nga, "Số phận thật tàn nhẫn." Hắn ta tạm dừng trước khi quay về phía trần nhà của văn phòng. Gellert nhìn theo và chết lặng. Phía trên ông là bức tranh một vòng tròn phép thuật với những ngôi sao của hầu hết các chòm sao trên bầu trời. Nhưng ngay chính giữa, không gì khác ngoài biểu tượng của Bảo bối Tử thần, gia huy của gia tộc Peverell. "Chúng ta làm theo cách của nó hoặc không làm gì cả."

Tương lai nằm trong tay con trai ông. Gellert lo sợ gánh nặng mà Hadrian phải mang, nhưng ông sẽ ủng hộ con trai mình. Hadrian, bất kể tên gọi, dòng máu hay giới tính gì, đều là con ông. Ông chỉ có thể hy vọng rằng Ariadne vẫn coi ông là cha giống như cách ông coi cô là con gái.

Gellert nhắm hờ mắt lại, nuốt nước bọt khi nhìn thấy những tia chớp. Ông nhìn thấy Hadrian, một lời thề thốt ra từ môi cậu, và sau đó là tia chớp đỏ. Ý nghĩa của điều đó vẫn còn là một bí ẩn nhưng ông tin con trai mình sẽ sống sót. Ai khác ngoài nó? Ai khác ngoài Damian Grindelwald? Ai khác ngoài Hadrian Potter?

Gellert không biết còn ai khác, tất cả những gì ông biết là nếu không phải con trai ông, thì thế giới này sẽ bị thiêu rụi.

"Ngoài nó ra thì còn ai..." Gellert thầm thì khi rời mắt khỏi trần nhà. Ông chạm mắt với Ragnar, cúi đầu chào Thủ lĩnh yêu tinh trước khi rời khỏi văn phòng. Con trai ông có cả một tương lai vĩ đại phía trước. Dù là bóng tối hay ánh sáng, nó đều rất vĩ đại, và chắc chắn con trai ông định mệnh sẽ làm nên chuyện lớn. Thật vậy, ngoài Hadrian thì còn ai.

"Um zu leben, muss man leiden. Denn der Tod ist die einzige Barmherzigkeit."

Muốn sống thì phải chịu đau khổ. Vì cái chết là sự thương xót duy nhất.

—————————————————————
—————————————————————

Ghi chú của tác giả:
Hoàn thành các chương đầu tiên!

Chương này tập trung nhiều hơn vào góc nhìn của Gellert, về cách Damian được sinh ra như thế nào, và Freida, mẹ của Damian, đã qua đời khi sinh ra cậu. Freida là người chuyển giới? Tôi đoán là vậy, vì cô ấy được sinh ra là nam. (Tôi thực sự muốn có đại diện cho nhân vật chuyển giới, ngay cả khi nhân vật đầu tiên tôi tạo ra đã chết... Xin lỗi... Tôi sẽ tạo thêm! Và giữ họ sống sót trong khoảng thời gian cần thiết.)

Cuộc trò chuyện của Gellert với các yêu tinh là một dấu hiệu cho thấy chúng rất tôn trọng Damian, hay Hadrian. Tôi thích nghĩ rằng một số yêu tinh có khả năng tiên tri hoặc chúng có thể tiếp cận một số lời tiên tri nhất định, do đó yêu tinh rất tôn trọng Hadrian vì mối quan hệ mật thiết của cậu với cái chết.

Khả năng tiên tri của Gellert chỉ đến với hắn thành từng đoạn ngắn. Nghĩa là những dự đoán của hắn không đầy đủ và hắn phải cẩn thận lên kế hoạch cho mọi thứ dựa trên trực giác và trí thông minh của mình. Đây là một trong những điểm khác biệt lớn nhất của hắn với Luna (tôi dự định khiến khả năng của cô ấy mạnh mẽ hơn, đó là lý do tại sao cô ấy có vẻ lơ mơ hơn).

Ngoài ra, Damian là một tên khốn tham lam vô độ, mối tình đầu của cậu ta là tiền. (Ý tôi là ai mà không thích tiền chứ?) Sinh nhật của cậu ta thực sự là ngày 31 tháng 10. Tôi sẽ để các bạn tự suy nghĩ lý do (◠‿◕)

Tiếng Đức trong văn bản được dịch từ Google Dịch! Hãy sửa chúng nếu bạn thấy lỗi để tôi có thể thay đổi, bởi vì tôi hoàn toàn không biết ứng dụng dịch nào là đáng tin cậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store