ZingTruyen.Store

[HP] | [DRARRY] Mẹ Hiền Yêu Dấu [Mommy Dearest]

Chương 21: Distant Memories

Roxana_ens

Chương 21: Những kỷ niệm xa xôi.

Chủ nhật, ngày 9 tháng 4 năm 1998 – 13 tuổi 1 tháng 

Cắn. Mút. Gặm. Nhai

Draco nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Đối diện cậu nhóc lúc này là Harry đang cúi đầu, miệng bận bịu gặm cắn đầu bút lông. Hai người đang ở trong thư viện, đi theo còn có Hermione, Pansy, Blaise và Ron. Một tiếng trước, Hermione đề nghị cả bọn tới đây ôn tập cho kỳ thị N.E.W.T.S sắp tới. Blaise và Pansy trước đó được Hermione mời đến phòng nghỉ dùng bữa với cả bọn, nên tự nhiên cũng theo đến thư viện cùng.

Đám con trai rên lên trước lời đề nghị trong khi Pansy, ngạc nhiên làm sao, lại đồng ý với Hermione. Draco, đã sớm tường tận cách Hermione ôn tập, biết rằng phải vài tiếng nữa họ mới có thể rời khỏi đây được.

Cậu nhóc cúi đầu, cố tập trung vào quyển sách trước mặt. Hành động của Harry cứ liên tục làm cậu sao nhãng...

Đọc xong một đoạn ngắn, Draco ngước đầu lên lần nữa. Pansy và Hermione đang châu đầu vào nhau, lầm rầm thảo luận về môn Bùa chú. Blaise thì đang viết sột soạt lên tấm da dê, tay còn lại đặt trên quyển sách Tiên tri. Ron ngồi kế bên Harry thì lại đang giấu mặt sau cuốn sách về Thảo dược học.

Về phần Harry, cậu vẫn chưa thôi nhai đầu bút.

Ôi Chúa ơi.

Cậu nhóc tóc vàng phải cố lắm mới không bật lên tiếng rên, cậu đã bắt đầu bước vào thời kỳ vỡ giọng, vậy nên mỗi tiếng kêu rên đều giống như kêu ré lên vậy. Có lần Draco đang cười thì đột nhiên phát ra tiếng khùng khục, Harry và Ron nghe được đã phá ra cười, dù sau đó bị Hermione mắng cho một trận.

Draco thở dài, cắn môi, đá nhẹ vào cẳng chân Harry. Harry hồi thần, trừng Draco, nhận lại một nụ cười mỉm vô tội từ cậu nhóc.

"Gì đây, Draco?" Harry thè lưỡi ra và cố nhìn xuống nó. "Ugh...."

Draco khịt mũi, ghé sát lại gần trước lại liếc của Hermione, người vẫn đang thì thầm không dứt với Pansy.

"Lưỡi cậu bị sao thế?" Thấy Harry ngước lên nhìn mình, Draco đảo mắt, bắt chước biểu cảm mới rồi của cậu. "Chắc phải bị sao thì cậu mới kêu 'ugh' chứ."

Harry thu lưỡi lại, bật cười nhẹ. "À... Tôi bị cạnh sắc của bút lông cứa vào lưỡi ấy mà."

"Làm cho xong bài luận độc dược của cậu đi, Harry." Draco thì thầm, không muốn mọi người chú ý tới bàn mình. "Và đừng có nhai đầu bút nữa, nó sắp nát bấy rồi đấy."

"Tôi đang cố đây." Harry lầm bầm, rồi lại theo thói quen giơ bút lên miệng. Cắn đầu bút là một trong những thói quen xấu của Harry. "Tôi mới viết được có 2 feet, mà Snape lại yêu cầu tận 3 feet 9 inch lận. Thầy ấy bị sao không biết nữa?" Harry nhếch môi, lật qua lật lại vài trang sách Độc dược. "Tôi phải viết bài luận về các đặc tính của Cỏ hắt hơi và những độc dược dùng nó làm nguyên liệu."

"Nó thường được dùng để điều chế Nước thuốc lẫn lộn." Hermione lơ đãng trả lời trước khi quay lại cuộc thảo luận với Pansy.

Harry nhướn một bên lông mày, quay đầu lại đối diện Draco, thấy cậu nhóc đang rướn cổ đọc nội dung trong quyển sách mình cầm. Cậu trai mắt xanh mỉm cười, vươn người qua bàn, chạm nhẹ lên mặt Draco. Cậu nhóc hơi ngước lên rồi đỏ bừng mặt khi nghe tiếng chặc lưỡi của Harry.

"Không sao đâu, Draco, rồi tôi sẽ tìm thêm được vài thông tin có ích thôi mà." Harry nhẹ giọng nói, khụ một tiếng khi thấy Bà Pince bước đến ngay sau lưng Draco, rồi thở phào khi bà đi sang hướng khác. "Cậu không cần ở lại đây với bọn tôi đâu, Draco. Tôi biết là ngồi đây chán lắm...."

"Không sao mà." Draco nói, cậu nhóc đã bình tĩnh hơn đôi chút, mặt cũng không còn đỏ tưng bừng như hồi nãy nữa. "Tôi sẽ ở đây với....mấy cậu." Draco vội sửa lời, không muốn mình nghe như chỉ muốn ở lại đây vì Harry.

"Vậy nếu mệt thì nói tôi biết nhé. Cũng khá muộn rồi đấy." Harry liếc sang Hermione. "Nhưng chắc chúng ta cũng chưa về ngay được đâu."

"Biết rồi, thưa mẹ." Draco chọc. Harry hừ một tiếng rồi quay lại với bài luận độc dược.

————————————————

"Ôi trời, giết mình đi còn hơn...." Ron rên rỉ trên đường trở về phòng nghỉ. "Đây chắc là buổi học dài nhất mình từng trải qua đấy...."

"Chú ý ngôn từ, Ron." Hermione mắng, đưa tay lên miệng che một cái ngáp. "Và uhm, quả thực hôm nay chúng ta có ở lại lâu hơn một chút so với mọi khi, tớ có thể đồng ý với cậu điểm đó."

"Một chút á?" Ron hỏi với vẻ không thể tin được. "Chúng ta đã ở đó bốn tiếng liền. Học suốt cho tới tận nửa đêm đấy !"

"Thì tốt cho cậu thôi mà, Ronald." Hermione khịt mũi. "Kiểm tra tới nơi rồi còn gì. Thôi mấy cậu ngủ ngon nhé. Sáng mai gặp lại." Cô mở cửa phòng ngủ của mình, bước vào trong.

"Cậu ấy nói đúng đấy, chúng ta cần phải học." Harry lắc đầu, cố xua đi cơn buồn ngủ, nói. Cậu nhìn sang bên khi thấy Draco càng lúc càng dựa sát vào mình. "Draco." Harry lay lay cậu nhóc.

"Hử....gì v...?" Draco thẳng người dậy. "Oh....xin lỗi nha. Tại cậu dừng lại đấy..." Draco húng hắng giọng, trừng cậu trai tóc đỏ lúc này đang dựa lưng vào tường, cười khúc khích nhìn mình. "Ron, đừng có cười nữa đi !"

Ron đứng thẳng người dậy, giơ tay nói. "Tôi chẳng định trêu chọc gì cậu đâu, chúng ta đều mệt cả mà. Chẳng có gì lạ nếu cậu có ngủ gật. Đi trước nhé." Ron vỗ vai Harry và Draco. "Chúc mấy cậu ngủ ngon."

Draco gầm gừ, sau đó bước lên trước Harry, ngước đầu nhìn cậu. Harry đáp lại bằng một nụ cười nửa miệng.

"Gì nào?"

"Không...uhm...." Draco cau có nhún vai. "Chỉ là.... không có gì." Cậu nhóc nhón chân, hôn một cái lên má Harry. "Ngủ ngon !" Draco sau đó chạy xộc vào phòng, bỏ lại Harry đứng đó nhìn theo bóng mình.

"Ngủ ngon, Draco !" Harry gọi với theo ngay trước khi Draco sập cửa, bật cười khi nghe trong phòng vọng ra một tiếng kêu đầy kích động. "Nhóc ngốc...."

————————————————-

.: Thứ ba, ngày 11 tháng 4 năm 1998 – 13 tuổi 3 tháng :.

"Không phải vẩy cổ tay như thế, Harry." Hermione nhăn nhó phàn nàn. "Cậu phải đưa tay thành hình tròn, sau đó lướt nhanh từ phía trên bên trái xuống phía dưới bên phải." Hermione chỉ đũa phép vào tấm da dê, chỉ một giây sau, một tấm khác y hệt xuất hiện ngay bên cạnh. "Đó là cách nhân đôi đồ vật."

Harry thở dài nhìn mẩu da dê nhăn nhúm trước mặt, Draco gần đó thì đang cười khúc khích. "Không có gì đáng cười đâu, Draco." Cậu mỉm cười khi thấy Draco húng hắng giọng, nhặt một quyển sách lên vờ chú tâm đọc.

"Xin lỗi."

Harry đảo mắt, cúi xuống nhìn mẩu da dê. Cậu giơ đũa phép về phía nó, chuyển động cổ tay theo hình tròn rồi lướt một đường. Một đụn khói xuất hiện và Harry há hốc miệng khi thấy bùa chú của mình chẳng để lại gì ngoài một vệt cháy đen ngay giữa miếng da dê.

"Ôi.Chúa.ơi." Harry lầm bầm.

Draco trộm liếc nhìn Harry từ sau quyển sách, cắn môi cố ngăn không cho những tiếng khúc khích ra khỏi miệng, nhưng mọi nỗ lực đều thành công cốc khi thấy kết quả bùa chú của Harry.

"Phụt...Hahahah...." Draco ụp cả quyển sách độc dược đang đọc lên mặt. "Ôi....Hah....Thử...thử lại lần nữa đi, Harry.... Hahah..."

Harry thở phì phì chọt Draco. "Giỏi thì cậu làm thử xem !" Cậu hừ một tiếng, nói. "Cứ đứng đấy mà cười chẳng giúp được gì cho tui đâu."

Draco khịt mũi, hạ quyển sách trên mặt xuống, liếc sang Hermione, thấy cô lắc đầu với mình. Cậu nhóc ngay lập tức cảm thấy hối hận, thở dài, khép sách lại, đặt lên bàn. Lúc này bốn người họ đang ngồi quanh bàn thảo luận về bùa chú. Hermione cứ nhất quyết bắt Harry và Ron phải thực hành bùa chú học được trong tiết Biến hình và Bùa chú. Ron đã bắt đầu có dấu hiệu kiệt quệ, còn Harry thì có vẻ khá bức xúc vì kết quả chẳng mấy khả quan của mình từ nãy tới giờ.

"Xin lỗi mấy cậu....Tôi thật không phải khi ngồi đó cười cợt trong lúc mấy cậu đang phải học tập vất vả...." Draco chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, đầu gác trên tay. "Tôi cũng muốn giúp lắm, nhưng mà với kiến thức hạn hẹp tôi biết được năm mười ba tuổi, thì bùa nhân đôi không nằm trong số đó."

"Không sao đâu mà, Draco." Hermione lên tiếng. "Cậu có thể lấy giúp bọn tôi chút đồ uống cũng được. Bạn Ron đây trông có vẻ sắp chết khát tới nơi rồi nè."

Ron lúc này đang nhìn vô định vào đống tập vở trước mặt, ngẩng phắt đầu dậy khi nghe đến đồ uống.

"Oh, lấy giúp tôi một chia bia bơ được không?" Ron tràn trề hy vọng hỏi. "Hình như trong tủ lạnh còn vài chai đấy...."

Draco chặc lưỡi, gật đầu, sau đó quay sang Harry hỏi. "Cậu có muốn gì không?"

"Hử...?" Harry chớp mắt nhìn Draco, cậu còn đang mải chú ý tới đám tóc mai rủ xuống mắt Draco, và rằng cậu muốn gạt chúng ra thế nào. "Oh.... Tôi cũng muốn một chai."

"Hermione?"

"Tôi cũng thế nhé."

Draco đứng dậy, đi vào bếp. "Có ngay đây !"

Khi Draco quay trở lại với ba chai bia lạnh trong tay, cảnh tượng đập vào mắt khiến cậu nhịn không được mỉm cười. Hermione đang hướng dẫn Ron biến một cái ghim kẹp thành cọng lông. Còn Harry thì vẫn đang cố nhân đôi mẩu da dê trước mặt.

"Đồ uống tới rồi đây." Draco lên tiếng. Ron nhìn sang, cười khì khì vươn tay đón.

Draco đưa một chai bia bơ cho cậu chàng rồi đặt một chai khác xuống trước mặt Hermione.

"Cảm ơn nha." Hermione mỉm cười, nhấp một ngụm bia lạnh.

Draco ngồi xuống chỗ của mình, thúc nhẹ vào vai Harry. "Harry?" Thấy Harry vẫn không nhận ra sự xuất hiện của mình, Draco thở dài, đặt chai bia bơ xuống. "Thôi vậy. Cứ tập trung vào bài học của cậu đi."

Harry liếc nhìn sang một cái, trước khi chuyển tầm mắt về lại mẩu da dê trước mặt. Draco nhích lại gần rồi ngước lên nhìn, thấy Hermione đã quay lại tiếp tục thảo luận với Ron.

"Chắc cậu nghĩ tôi không biết gì về Bùa chú Cao cấp, nhưng tôi đã đọc kha khá sách trong lúc mấy cậu lên lớp đấy.

Điều quan trọng nhất khi thi triển bùa chú là cần tập trung cao độ. Ngoài ra, việc dựng lên hình ảnh hai tấm da dê trong đầu cũng sẽ khiến cậu dễ dàng thi triển bùa nhân đôi hơn đấy." Draco vòng một tay quanh eo Harry, thỏa mãn siết chặt. "Cậu làm được mà, Harry." Sau đó cậu nhóc thẳng người dậy, tặng cho Harry một nụ cười mỉm khi thấy cậu nhìn mình.

"Uhm....được rồi." Harry thẳng người lên. "Tôi sẽ làm được." Harry nắm chặt đũa phép, xoay cổ tay và lướt. "Effingo Speculum."

Mẩu da dê biến thành hai, và Harry phải cố lắm mới không nhảy tưng tưng vì vui sướng, nhưng có vẻ Draco đã thay cậu làm việc đó rồi.

"Cậu làm được rồi ! Harry, tôi biết cậu sẽ làm được mà !" Draco cười lớn. "Đâu khó lắm đâu, phải không?" Cậu nhóc vươn người về phía trước, cầm một trong hai mẩu da dê lên. "Thấy không? Một bản sao hoàn hảo."

Hermione mỉm cười. "Giỏi lắm, Harry. Cậu nên tập luyện thêm vài lần nữa cho quen."

Harry cười ngoác tới tận mang tai, bàn tay nắm chặt lấy tay Draco bên dưới gầm bàn.

"Cảm ơn cậu." Cậu thì thầm.

"Er.... Không có gì." Draco suýt nữa hét ầm lên. "Tôi....tôi chỉ khuyên cậu tập trung thôi mà...."

"Rõ ràng lời khuyên của cậu rất có tác dụng. Tôi cứ hay bị nghĩ lung tung ấy." Harry lắc lắc đầu. "Có lẽ tôi nên học cách làm rỗng đầu óc." Cậu thả tay Draco ra, khiến cậu nhóc gần như bật ra tiếng rên vì mất đi hơi ấm. "Tôi sẽ tập luyện thêm vài lần như lời Hermione nói."

Cả người Draco chùng xuống, cố ổn định tâm tình mình. Vừa rồi khi được Harry nắm tay, tim cậu nhóc đã dộng bình bịch trong lồng ngực.

Rồi có ngày tim mình rớt luôn ra ngoài mất.

——————————————-

.: Thứ bảy, ngày 22 tháng 4 năm 1998 – 1:08 a.m. 14 tuổi 2 tháng :.

Draco ngước đôi mắt lo âu lên nhìn trời. Hai bàn tay vô thức chắp lại với nhau như đang cầu nguyện.

"....Draco, cậu đang nhìn gì thế?"

Draco bị tiếng gọi này làm cho giật bắn mình, cảnh giác nhìn cô gái bên cạnh. "Yên nào, Pans.... Tớ chỉ....đang hy vọng Potter sẽ gặp chuyện thôi."

Pansy khịt mũi, kéo sát hai vạt áo vào người. "Lạnh quá....Cái cuộc thi ngu ngốc này.... Sao tất cả chúng ta lại phải đứng đây nhìn Potter liều mạng cơ chứ?" Pansy nhìn lên trời, nhếch miệng. "Con Rồng Đuôi cụt Hungary này không dễ đối phó đâu."

"Uh...." Draco rời mắt khỏi Pansy, một lần nữa hướng mắt lên trời, đôi môi mím chặt vì lo lắng.

Đừng bị sao nhé, Draco nghĩ.

Đột nhiên một tiếng vút lướt ngang qua đầu, lập tức thu hút sự chú ý của Draco. Anh còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì một bóng dáng mờ nhạt đã bay vụt qua trước mặt đám học trò trên khán đài, đồng thời đằng xa vang lên tiếng gầm thật lớn. Draco mỉm cười khi thấy rõ tấm lưng Harry, nhưng ngay sau đó mặt cau lại, kích động nhìn lên trời. Mọi người đồng loạt hét lên, nghiêng ngả né tránh khi nghe thấy tiếng rít giận dữ, cùng tiếng đập cánh sáp đến gần, theo sau đó là cái đuôi to khỏe quét về phía họ.

"Shit ! Pansy, cúi xuống !" Draco kéo Pansy ngồi sụp xuống đất.

Đuôi con rồng lướt qua ngay trên đỉnh đầu họ.

Cả học trò lẫn giáo sư đều sốt ruột ngước lên. Draco chăm chú nhìn xuống chân tường bao ngay trước chỗ mình ngồi, con rồng đuôi cụt đang vừa phun lửa vừa đuổi theo Harry, cái miệng táp liên hồi. Anh đặt một tay lên ngực, ngăn không cho tim mình nhảy ra ngoài.

Cậu ấy sẽ ổn thôi....

Từng giây từng phút chậm chạp trôi qua....và Draco đã bắt đầu mất kiên nhẫn. Đúng lúc này, tiếng hoan hô vang dội khắp nơi, Draco thở phào nhẹ nhõm. Harry đã thành công bảo vệ quả trứng vàng và được sang vòng kế tiếp.

"Aww.... Potter qua cửa an toàn rồi." Pansy nói. "Thế mà tớ còn tưởng...."

"Pansy.... Quan tâm làm gì chứ?" Draco phất bàn tay đeo găng về phía cô bạn. "Còn vòng tiếp theo nữa mà, lần này cậu ta gặp may thôi." Draco ngạo mạn nói. Nhưng tất cả chỉ là màn kịch anh bày ra cho Pansy xem mà thôi, kỳ thực trong lòng anh đang thầm chúc mừng Harry.

"Để rồi xem cậu ta có sống sót được qua vòng sau không. Tớ nghe nói cứ qua mỗi vòng, mức độ nguy hiểm lại tăng lên đấy." Pansy mỉm cười gian xảo, nói. "Tớ mong Potter thua luôn đi."

"Er...uh...." Draco lầm bầm, kéo mũ len xuống thật thấp. "Đi thôi. Đám đông kích động quá rồi đấy."

Pansy khịt mũi, khoác tay Draco. "Da tớ nứt nẻ hết rồi này. Chẳng đáng chút nào." Pansy đưa tay vỗ vỗ mặt. "Draco, thể hiện sự rộng rãi của cậu và cho tớ mượn lọ kem nẻ nhé, được không?"

"Đương nhiên là được." Draco quay ra sau. Tất cả các tuyển thủ đều đã trở về lều, bảo dưỡng đũa phép. Hy vọng Harry không bị thương quá nặng.

– DMDMDMDM –

"Phải ở dưới nước trong bốn mươi phút.... Cùng với đám người cá á.... Ôi chúa ơi...." Draco xoa xoa tay, nhìn chằm chằm vào mặt hồ đen trước mặt.

Đám người xung quanh reo hò, la ó không ngừng. Rất nhiều nữ sinh, từ tất cả các học viện, đều đang cổ vũ cho Victor Krum. Đương nhiên cho cả Cedric Diggory nữa.

Đúng là con gái.

Draco nhếch môi, cố không để ý tới tiếng la hét của đám con gái xung quanh, tầm mắt một lần nữa dán chặt vào mặt hồ đen sâu hoắm, không ngừng cầu nguyện.

Làm ơn, làm ơn trồi lên đi mà, Draco thầm nói trong lòng, cứu lấy người cậu cần cứu rồi trở lên đi, Harry.

Hiệu trưởng nhìn vào cái đồng hồ lớn bên cạnh và thông báo đã hai giờ kém mười lăm. Vậy là chỉ còn mười lăm phút nữa thôi. Khi bong bóng xuất hiện ở giữa mặt hồ, Draco đã cho rằng đó là Harry. Nhưng rồi anh lại phải thất vọng khi người xuất hiện là Krum. Cô nàng Delacour thì đã thua cuộc ở vòng này và hiện đang cuộn người trên bờ kè nơi mà Krum bơi tới. Lông mày Draco nhướn cao vì kinh ngạc khi thấy người Krum kéo theo vào bờ là một Granger đang ho khù khụ không ngừng.

Vậy ra Granger là người cậu ta cần cứu.... Không biết người Harry cần cứu là ai nhỉ....

Chỉ còn hai phút nữa là hết giờ và Draco bắt đầu phát điên. Harry vẫn chưa xuất hiện, cậu là người cuối cùng còn sót lại. Diggory đã nổi lên từ 10 phút trước, cùng với Cho Chang. 30 giây trước khi thời gian kết thúc, mặt hồ xao động. Draco gần như thở phào thành tiếng khi Harry cuối cùng cũng trồi lên mặt nước. Đôi mắt xám dõi theo bóng dáng cậu trai nào đó bơi vào bờ, chớp chớp mắt khi Harry ụp lên bờ, tạo nên một tiếng vang thật lớn. Weasley rời khỏi thân hình đang run cầm cập của cậu, lập tức lấy một cái khăn lớn bao lấy người cậu.

"Cảm tạ Merlin...."

– DMDMDMDM –

"Blaise.... Cậu có biết trong mê cung có gì không?" Draco hỏi, cố không để giọng mình nhuốm vẻ lo lắng.

Blaise nhún vai. "Không. Nhưng nghe nói sẽ có vài sinh vật không được đẹp đẽ cho lắm lẩn khuất xung quanh. Nếu như Diggory hay Potter cần trợ giúp thì chỉ cần dùng đũa phép bắn ra tia sáng đỏ là được."

"Oh...."

"Cậu hỏi làm gì?"

Draco không nhìn cậu bạn, đáp. "Không có gì. Tò mò thôi ấy mà."

"Uhm, cúp vàng được đặt ở trung tâm mê cung. Ai chạm vào nó đầu tiên thì sẽ trở thành Quán quân. Nói chung tất cả những trò này đều nhằm hướng tới cúp vàng, danh vọng và vinh quang bất tận." Blaise lắc đầu, lầm bầm. "Tớ đã kỳ vọng nhiều hơn thế cơ đấy. Tớ dám cá Potter chẳng ham hố danh vọng hay vinh quang gì đâu, cậu ta còn cần gì mấy thứ đó nữa chứ."

Draco vẫn trầm mặc không nói. Lúc này anh chỉ mong thấy được bóng dáng Harry ở lối ra của cái mê cung tăm tối, dày đặc sương mù trước mặt thôi.

——————————————————-

Draco nhìn chằm chằm trần nhà. Cuộc thi đấu Tam pháp thuật, anh đã nhớ ra toàn bộ. Draco đã bước sang tuổi mười bốn từ hai ngày trước, nhưng phải đến tối nay, ký ức về cuộc thi Tam pháp thuật mới quay trở lại. Anh nhớ được mình đã từng lo lắng cho an toàn của Harry thế nào, nhớ được trái tim mình gần như ngừng đập khi Harry ôm theo cúp vàng cùng thi thể Cedric Diggory bước ra khỏi mê cung.

Và cả cảnh tượng hỗn loạn sau đó nữa.

Draco còn nhớ mình đã bị đám bạn học xô đẩy thế nào để tới gần hơn chiêm ngưỡng người vừa đoạt chức Quán quân cùng thi thể cứng ngắc cậu ôm trong ngực. Draco còn nhớ tiếng hét đau đớn của cậu trai mắt xanh cùng những tiếng tranh luận inh tai nhức óc của các giáo sư. Anh nhớ mình đã rời khỏi khán đài ngay sau đó, không muốn ở lại nhìn thêm bất cứ thứ gì nữa.

Người bị chết đã có thể là Harry, và Diggory đã có thể là cái người ôm theo thi thể lạnh băng ấy....

Một nỗi lo sợ đột nhiên bao trùm trái tim, thôi thúc anh phải rời giường. Draco đi sang phòng Harry ở đối diện, cửa phòng đang mở. Anh nhẹ chân bước vào phòng, đi đến bên giường cậu, thở dài khi nghe tiếng ngay khe khẽ vang lên đều đều trong bóng tối.

"Cậu còn ở đây.... Cậu không sao...."

Harry khịt mũi, quay đầu, mặt đối mặt với Draco.

"Ngày hôm đó đã có chuyện gì xảy ra? Không một ai biết...." Draco thầm thì, một bàn tay dịu dàng đặt lên đầu Harry, vuốt ve tóc cậu. "Nhưng tôi mừng vì cậu không phải.... không phải cái người được ôm ra ngoài đó...."

Đáp lại anh là tiếng ngáy khẽ của Harry. Draco mỉm cười, rời khỏi giường cậu.

"Tự nhiên lại muốn xác nhận cậu ấy vẫn đang ở đây.... Mình thật ngốc mà." Draco hơi cúi người xuống, do dự đặt một nụ hôn lên trán Harry.

Sau đó anh quay người rời đi, bỏ lỡ tiếng thở dài thật khẽ của Harry.

———————————————-

.: Thứ bảy, ngày 22 tháng 4 năm 1998 – 9:42 a.m. 14 tuổi 3 tháng :.

"Trông mặt cậu tệ quá, Draco !" Hermione nhận xét khi nhìn anh bước ra từ phòng tắm.

Draco đảo mắt, ngồi xuống kế Harry trên bàn ăn. "Cảm ơn cậu, Mione, vì đã nói ra sự thật."

Harry ghé đầu ra trước mặt Draco, anh chớp mắt nhìn lại cậu.

"Draco, cậu có quầng thâm nè." Harry chỉ chỉ. "Tối qua ngủ không ngon hả?"

"Er.... Tôi...tôi... Không." Draco lầm bầm. "Gặp ác mộng thôi." Anh với lấy cái bình đựng nước bí đỏ, tự rót cho mình một cốc. "Mơ thấy những chuyện xảy ra năm thứ tư." Đặt cái bình xuống bàn, Draco nhấp một ngụm đồ uống lạnh.

"Cậu không sao chứ?" Harry lo lắng hỏi. Draco gật đầu, nuốt hết chỗ nước bí đỏ trong miệng trước khi cho cậu trai tóc đen một cái cười mỉm.

"Tôi ổn mà, chỉ là đến bốn giờ sáng mới ngủ lại được.... Thế nên sáng nay mới dậy muộn thế."

"Oh...ờ." Harry do dự nói. "Tôi nghĩ chúng ta có thể ra hồ chơi đùa một lát. Nếu cậu không quá mệt."

"Chơi đùa?" Nụ cười của Draco rõ ràng thả lỏng hơn.

"Chơi đùa?" Hermione lặp lại. "Chúng ta không có thời gian để mà...."

"Hermione, chúng ta đã học không ngừng nghỉ suốt mấy tuần qua rồi !" Harry gần như kích động nói. "Tớ nghĩ ra ngoài hít thở chút không khí trong lành sẽ tốt hơn cho chúng ta đấy." Harry vừa nói vừa cắt nhỏ cái xúc xích trên đĩa, nước mỡ chảy ra khi cậu dùng nĩa xiên một miếng. "Đầu tớ sắp nổ tung tới nơi rồi nè." Cậu tức tối nhai miếng xúc xích.

Draco cầm sandwich lên, cắn một ngụm. "Cậu muốn làm gì, Harry?" Anh hỏi sau khi nuốt hết đồ ăn trong miệng. Hermione lườm anh từ bên kia bàn. Draco thấy được thì thở dài một tiếng. "Hermione.... Harry nói đúng mà. Mấy cậu nên thư giãn một chút. Suốt mấy tuần qua lúc nào tôi cũng thấy mấy cậu đắm chìm trong đống sách vở. Tôi biết kỳ thi N.E.W.T.s sắp đến.... nhưng mà cậu không thấy học thế này hơi quá à."

"Thế nào là quá?" Hermione sẵng giọng hỏi. "Nếu không chịu khó ôn tập thì mọi chuyện mới tệ ấy."

"Hermione, cậu không thể thả lỏng chút được à?" Harry thở dài một tiếng. "Nhìn Ron mà xem, đến giờ cậu ấy còn chưa dậy nổi kìa ! Hôm qua chúng ta ngồi học tới tận nửa đêm. Nếu như cậu vẫn muốn rúc trong nhà vào một buổi sáng thứ bảy đẹp trời thế này thì cũng được thôi. Tớ sẽ cùng Draco ra hồ."

Nữ phù thủy nheo mắt nhìn hai cậu trai đối diện. Draco nuốt nước bọt, còn Harry thì nhún vai, quay trở lại với bữa sáng của mình. Hermione trừng họ thêm ba giây nữa trước khi đảo mắt, cầm khăn ăn lên lau miệng.

"Thôi được rồi, Harry, hôm nay chúng ta không học."

Harry kín đáo giấu nụ cười sau đĩa thức ăn, nhìn sang bên, nháy mắt với Draco. Draco đỏ mặt, nở một nụ cười đáp lại.

———————————————–

"Bơi?" Draco thét lên. "Giữa tháng tư á ?!" Anh lắc đầu quầy quầy. "Không không không ! Cậu điên rồi, Harry ! Lạnh như thế này mà.... Với lại....với lại dưới hồ còn có những thứ đó nữa."

Harry cười khúc khích kéo Draco về phía trước. Người kia thì giơ hai tay lên trời, không ngừng lùi lại.

"Draco, cậu đã nói sẽ làm mọi thứ tôi muốn cơ mà.... Tôi muốn bơi. Và dưới hồ chẳng có gì ngoài rong rêu và chúng ta đâu. Hoặc cũng có thể có thêm mực khổng lồ nữa."

Draco lầm bầm, nhưng không còn lùi lại nữa, mà khoanh tay trước ngực, nhăn mặt.

"Cậu điên rồi." Anh hất đầu về phía hồ. "Nước lạnh lắm đấy biết không hả !"

"Ôi thôi nào, Draco." Harry cười. "Bơi với tôi đi." Cậu cắn môi dưới. "Đi mà?"

Thật tàn nhẫn làm sao.

Draco thở phì phì nhìn Harry. "Thôi được rồi ! Nhưng nếu chẳng may tôi bị cảm thì cậu phải chịu trách nhiệm chăm sóc tôi đấy nhé."

"Đương nhiên rồi, tôi là mẹ cậu mà, nhớ không?" Harry chặc lưỡi khi thấy Draco le lưỡi với mình.

– HPDMHPDM –

Mười phút sau, Draco khoác trên mình duy nhất cái quần bơi đứng bên rìa một bờ kè nhỏ. Anh nhìn xuống cái quần bơi của mình và nhận ra hoa văn không hợp màu da mình chút nào. Đầu tiên cái quần này màu đỏ sậm, hoa văn hình xoáy nước trên ống quần thì lại màu trắng. Draco khịt mũi, nhìn sang Harry, người đang đứng chống hông bên kia.

Quần bơi của cậu thuần một màu đen.

"Cậu biết bơi không đấy?" Harry đột nhiên hỏi.

Draco nhích chân, gật đầu. "Biết chút chút. Ra chỗ sâu quá thì không được...." Anh chăm chú nghiên cứu mặt hồ phẳng lặng trước mặt, không hề nhận ra Harry đang lẳng lặng tiến tới phía sau mình. "....Mà cái hồ này....Tôi nghĩ chúng ta không nên bơi ra xa bờ quá.... Ai mà biết có gì dưới đó chứ?"

"Không đâu." Harry thì thầm, mỉm cười đầy gian xảo.

Draco quay phắt đầu lại khi nghe thấy tiếng Harry vang lên ngay sau lưng mình. "Cái...."

"Chuẩn bị dính nước đi nào, Draco !" Harry cười lớn, vòng cả hai tay quanh eo Draco, kéo anh cùng nhảy xuống nước.

"HAAAARRRRYYYYY !"

Tùm !

Thế đấy.

-----------------------------------------------

LƯU Ý NỮA NÈ:

- Đây là bản dịch của nhà Lâm Hàn Phong, từ chương 20 đến hết ( nhưng chủ nhà mới đăng đến chương 24 thôi à). Khuyến khích mọi người vào trang chủ để đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store