Hp Au Truyen Ngan
5. Ngọn lửa trong lò sưởi luôn bùng cháy quanh năm cũng không làm khô được những giọt nước trên tường, lớp học môn Độc Dược cũng giống như chủ nhân của nó, ẩm ướt và tối tăm, không có chút ánh sáng mặt trời."Bây giờ, lật sách của các trò đến trang 92."Giọng nói nhẹ nhàng và êm ái không hề tương xứng với hành động thô bạo, nơi đầu đũa phép chỉ đến, tất cả rèm cửa đều bị kéo xuống, căn phòng học giờ đây chỉ còn nhìn thấy tấm màn phát sáng ở phía trước lớp."Ta không mong đợi các trò có thể pha chế thành công thuốc chữa bệnh ghẻ lở, nhưng nếu ai quên mất các bước ta sắp nói sau đây, rất tiếc phải thông báo rằng điểm của người đó cho tiết học này sẽ là 'P', hoặc thấp hơn."Có lẽ do lớp học Độc Dược gần nơi ở của Slytherin hoặc vì những đặc điểm nào đó mà họ đã được thấm nhuần từ nhà sáng lập của Slytherin, đa số học sinh Slytherin học môn Độc Dược khá tốt. Thực tế mà nói, họ là nhóm ít bị phê bình nhất trong bốn nhà.Ngoại trừ Son Siwoo và Park Jaehyuk."Thêm vào bốn phần bột rắn độc nghiền nhuyễn... Park Jaehyuk, mắt mày bị nghẹt bởi chất nhầy của ốc sên à? Bột mày đang cầm còn dày hơn cả lỗ mũi của mày đấy!""Siwoo à, chúng ta cần ốc sên có sừng, mày đang cầm con không có sừng đấy!"So với hai người này đang đổ mồ hôi nhễ nhại, Han Wangho trong lớp Độc Dược lại tỏ ra rất thành thạo, nhanh chóng chỉ huy Kang Seongu (Blank) nhấc cái vạc ra khỏi ngọn lửa, rồi điềm tĩnh ghi chép tình trạng của cái vạc vào sổ.Kang Seongu mang găng tay da rồng, cẩn thận đặt cái vạc lên giá cách nhiệt, Han Wangho lấy ra hai chiếc lông nhím, cho vào vạc và khuấy 5 vòng theo chiều kim đồng hồ. Dần dần, khói hồng bốc lên từ vạc, cho đến khi nó chuyển thành màu xanh lam.Son Siwoo chăm chú nhìn vào vạc, dùng đũa phép để canh giờ. Ở bước này, họ cần đun hỗn hợp đến 250 độ F, sau đó tiếp tục đun thêm 10 giây. Cậu không ngẩng đầu lên mà bảo Park Jaehyuk."Mày quay đầu xem Wangho làm đến bước nào rồi."Park Jaehyuk tự tin, cầm ngay lông nhím bỏ vào vạc."Tao vừa nhìn thấy rồi, Wangho bỏ hai cái lông nhím này vào, sau đó khuấy vài lần là xong."Hai người vừa thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe tiếng xèo xèo đầy bất an."Chết tiệt, Park Jaehyuk, mày vừa bỏ cái gì vào thế!!" Son Siwoo lùi lại từng bước, kinh hãi nhận ra cái vạc chứa thuốc đang dần tan chảy, bốc lên khói xanh dày đặc."Lông nhím mà! Wangho cũng thêm cái này mà vạc của nó đâu có như thế này đâu!" Park Jaehyuk sợ hãi, rút đũa phép ra, trông như muốn làm gì đó.Nhưng chưa kịp thực hiện biện pháp nào để ngăn thảm họa này, cái vạc đã cùng thuốc tan chảy thành một vũng chất lỏng đáng sợ, từ trên bàn chảy xuống mặt đất.Park Jaehyuk không kịp tránh, đành lấy tay áo choàng che mặt, nhưng chất lỏng nhanh chóng ăn mòn áo choàng của cậu và thấm vào cánh tay. Vùng da bị dính ngay lập tức nổi đầy mụn đỏ và sưng tấy.Trong giây lát, những học sinh ngồi gần đó đều đứng cả lên ghế, tránh chạm vào loại thuốc có tính ăn mòn cực mạnh này, vì chẳng ai muốn chịu chung số phận với Park Jaehyuk cả."Có lẽ tôi nên chúc mừng trò, trò Park Jaehyuk, vì đã thành công tự làm mình bị nổi mụn nhọt?""Son Siwoo, nếu tôi là giáo sư Hooch, tôi sẽ thưởng cho trò năm điểm vì kỹ năng né tránh linh hoạt và điêu luyện. Đáng tiếc là tôi chỉ là một giáo sư Độc Dược tội nghiệp, phải chịu đựng sự ngu ngốc của hai trò... Trừ hai điểm của Slytherin, vì màn trình diễn xuất sắc khi quên nhấc vạc khỏi lửa trước khi thêm lông nhím.""Và, đáng mừng thay, chúng ta sẽ có hai học sinh đạt điểm 'P' cho buổi học này."Han Wangho đứng phía sau hai người họ, hả hê cười thầm.-Chưa kịp than thở vì bị trừ điểm, cánh tay vừa ngứa vừa đau khiến Park Jaehyuk không thể suy nghĩ nổi. Cậu thiếu gia được nuông chiều từ bé chưa bao giờ phải chịu khổ như thế. Dù giáo sư đã đến dọn dẹp mớ hỗn độn mà cậu và Son Siwoo gây ra, nhưng lại không hề giúp cậu giải quyết vết thương trên người, với lý do rằng 'cảm giác trải qua bệnh mụn nhọt sẽ giúp trò làm ra thuốc chữa tốt hơn.'Lúc này, các học sinh trong lớp đều đã làm xong thuốc. Sau bài học đau thương của Son Siwoo và Park Jaehyuk, tất cả mọi người đều nhớ phải nhấc vạc ra khỏi lửa trước khi thêm lông nhím. Còn Han Wangho và Kang Seongu, nhóm làm xong đầu tiên thì nhận được nhận xét rằng 'chiều dài của sừng ốc sên thêm vào không đồng đều.'"Bột răng rắn độc nghiền chưa đủ mịn, có phải vì trò vừa mới giết một con rắn độc không hay còn lý do nào khác?""Trò không phân biệt được con số sao? Tại sao nhiệt độ đun của trò lại đạt đến 255 độ F?""Ôi trời ơi... Lớp học của chúng ta có một thiên tài không thể phân biệt được chiều kim đồng hồ và ngược chiều kim đồng hồ. Tôi có nên nhờ giáo sư McGonagall biến bạn đồng hành của trò thành một cái đồng hồ quả lắc để trò có thể nhìn thấy kim chạy theo hướng nào không?"Nhờ vào tiêu chuẩn giảng dạy nghiêm ngặt của giáo sư môn Độc Dược, việc bị giữ lại sau giờ học là rất phổ biến. Không biết có phải may mắn không, buổi học Độc Dược đầu tiên chung lớp của Slytherin và Gryffindor đã mang đến cho họ trải nghiệm này, giúp họ dễ thích nghi với chuyện đó về sau.Dù gì đi nữa, việc phải chạy đi chạy lại trong tòa lâu đài rộng lớn của Hogwarts để kịp giờ học cũng không phải là trải nghiệm dễ chịu. May mắn họ mới chỉ là học sinh năm nhất, nên chưa phải đối mặt với lịch học quá dày đặc và phức tạp.Cuối cùng, sau khi lần lượt nhận xét từng nhóm xong, giáo sư Độc Dược cũng tuyên bố kết thúc buổi học.Park Jaehyuk nhanh chóng chạy ra ngoài, Son Siwoo bám theo sát phía sau. Han Wangho từ tốn thu dọn đồ đạc, rồi nhặt luôn cặp sách mà hai người kia bỏ lại, cùng với Kang Seongu - người cậu mới quen trong buổi học, bước ra khỏi phòng học Độc Dược.Lúc này, đã có vài học sinh của tiết học tiếp theo đến sớm, đang đứng đợi ngoài cửa phòng học Độc Dược."Wangho? Seongu?"Han Wangho và Kang Seongu cùng quay đầu lại, Bae Junsik đang nhìn họ ngạc nhiên, dường như vừa nhận ra rằng lớp này là của Slytherin và Gryffindor."Anh cũng học Độc Dược à?"Bae Junsik đáp."Bọn anh học chung với Hufflepuff, sao không thấy Jaehyuk đâu?"Nhắc đến chuyện này, Han Wangho bật cười."Cậu ta với Siwoo quên nhấc vạc ra khỏi lửa trước khi thêm lông nhím, giờ chắc đang ở trong phòng y tế rồi.""Hả???" Bae Junsik hoàn toàn không ngờ rằng Park Jeesun, một người rất giỏi về môn Độc Dược, lại có một đứa em chẳng biết gì về Độc Dược như vậy, anh đứng ngẩn ra không biết nói gì."Đi thôi, sắp vào học rồi."Lúc này, Lee Sanghyuk lên tiếng, anh đang tựa vào bức tường bên cạnh, gấp sách lại và lạnh lùng ngắt lời họ.Han Wangho liếc nhìn anh.Trong căn hầm tối om không có chút ánh sáng mặt trời, Han Wangho không nhìn rõ ánh mắt của anh, đôi mắt dài và hẹp ẩn sau cặp kính, cậu chỉ có thể đoán rằng hàng mi cụp xuống ấy có lẽ đang thể hiện tâm trạng không tốt lắm. Khóe môi cong lên tự nhiên mà cậu từng chú ý, nay cũng mím lại thành một đường thẳng.Giống như miệng của một con mèo.Hôm nay, anh đang đọc cuốn 'Các loại thuốc và phương thuốc ma thuật.'Han Wangho thu lại ánh mắt, chủ động nói mình phải đi thăm Park Jaehyuk và Son Siwoo ở phòng y tế rồi rời đi.Bae Junsik cũng đành bảo mình sẽ vào lớp trước, Hyuk Kyu vẫn chưa đến nên anh phải vào giữ chỗ cho cậu ấy.Lúc lướt qua nhau, Han Wangho thoáng ngửi thấy mùi hương tuyết tùng nhẹ nhàng và lạnh lẽo toả ra từ người Lee Sanghyuk.6.Thực ra, mỗi buổi học đều có thể xảy ra một số sự cố bất ngờ. Chẳng hạn như đọc sai thần chú trong tiết học Bùa Chú dẫn đến một vụ nổ nhỏ. Hoặc biến nút áo thành một loài bọ không thuộc bất kỳ danh mục sinh vật đã biết nào trong tiết Biến Hình, và thậm chí còn bị cắn. Nhưng công bằng mà nói, hai môn học thường xuyên gặp sự cố nhất tại Hogwarts chính là Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí và Độc Dược. Với môn học trước, nguyên nhân thường là do giáo sư không để ý và học sinh đã thử làm điều gì đó táo bạo, còn môn sau thì sự cố có thể xuất phát từ rất nhiều nguyên nhân khác nhau, vì chỉ cần nhầm lẫn về số lượng hay loại nguyên liệu cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.Mặc dù bà Pomfrey đã quen với việc chữa trị cho các học sinh gặp tai nạn do các giáo sư của họ gây ra, nhưng bà vẫn vô cùng tức giận, cho rằng đó là hành vi vô trách nhiệm với sự an toàn của học sinh.Park Jaehyuk ngồi bất an, muốn lăn lộn dưới đất nhưng bị bà Pomfrey quát lớn. Bà đang nhẹ nhàng bôi thuốc giảm đau lên cánh tay của cậu. Son Siwoo đứng bên cạnh, buồn cười nhưng không dám cười.Cuối cùng thì Han Wangho cũng đến, còn mang theo bữa trưa gói từ đại sảnh.Park Jaehyuk, sau một buổi sáng chịu đau khổ, nhìn thấy Han Wangho như gặp được cứu tinh, ánh mắt chỉ tập trung vào bữa trưa, quên luôn cánh tay đau nhức và ngứa ngáy, cậu uống liền một ly súp bí ngô còn nóng hổi.Son Siwoo vừa ăn vừa hỏi tại sao Wangho đến muộn thế, cậu và Park Jaehyuk đã đói lả trong phòng y tế rồi.Han Wangho phẩy tay, nói đừng nhắc nữa, Gryffindor khó chịu không thể tả, như thể cả đời chưa bao giờ nói chuyện vậy. Họ còn nói rằng Gryffindor và phòng y tế rất gần nhau, suýt chút nữa bọn họ đã cùng cậu đến thăm Park Jaehyuk bị thương để thể hiện tinh thần giúp đỡ luôn rồi."Tao nghĩ lý do Gryffindor gần phòng y tế là vì bọn họ... đặc biệt dũng cảm?""Ý mày là chúng nó thích tìm đường chết đúng không.""Bing bong, Son Siwoo được cộng hai điểm."Ba người bật cười ngốc nghếch.Lúc này, trường Hogwarts vừa khai giảng, phòng y tế vẫn còn trống, chiếc đồng hồ lớn ngoài quảng trường kêu tích tắc. Từ cửa sổ, họ có thể thấy tháp Gryffindor và tháp Thiên Văn cao vút. Bà Pomfrey đang ở phòng bên chuẩn bị thuốc cho Park Jaehyuk. Không khí bệnh xá tràn ngập mùi thức ăn. Tiết học Độc Dược là tiết cuối cùng trong tuần của Slytherin năm nhất, nên họ có rất nhiều thời gian vui chơi tại đây.Mọi thứ thật hoàn hảo."Thoa hết thuốc này là em có thể rời đi. Sau khi về, nhớ trong vòng một ngày không được chạm nước. Tuyệt đối đừng mắc sai lầm như vậy nữa, phải nghe lời giáo sư dạy môn Độc Dược nhé, Park Jaehyuk."Park Jaehyuk gật đầu lia lịa.Ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, bữa tối ở Đại Sảnh cũng đã qua, ba người đã quậy phá hết cả buổi chiều bây giờ mới bắt đầu làm bài tập về nhà. Cuối cùng khi họ được phép rời đi, cả ba đã biến mất không còn dấu vết chỉ trong một cái chớp mắt.Vấn đề cấp bách cần giải quyết ngay bây giờ là: bữa tối của ba người.Bắt đầu từ phòng y tế trên tầng hai, Son Siwoo dẫn cả nhóm luồn lách qua những hành lang tối tăm và những lối đi chật hẹp, cuối cùng cũng đến được ngay dưới Đại Sảnh - gần phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff."Tin tao đi, nhà bếp của Hogwarts nằm ngay đây. Tao đã ngửi thấy mùi tiramisu không ít lần rồi," Son Siwoo quả quyết nói.Cậu nhẹ nhàng gãi vào hình quả lê trên bức tranh trái cây cho đến khi nó bật cười. Ấn vào quả lê đã biến thành tay cầm, khom người lẻn vào bên trong, mắt sáng lên khi nhìn thấy thức ăn được bảo quản cẩn thận nhờ bùa giữ ấm trên bàn."Ồ? Mũi của Son Siwoo có hơi thính quá không đấy?" Han Wangho đi sau, cười như không cười."Wangho à, tao còn đang tuổi lớn, việc ăn nhiều là dấu hiệu cho thấy cơ thể tao rất khỏe mạnh nhé."Park Jaehyuk - đã bắt đầu ăn ngấu nghiến - chen vào."Chúng mày có thể ngừng nói chuyện không? Chúng mày đang làm phiền đến bữa ăn của tao đấy."Mặc dù bỏ lỡ bữa tối nhưng vẫn kiếm được bữa ăn khuya đã là điều may mắn rồi. Nhưng việc đứng trên chiếc cầu thang lơ lửng đột ngột bắt đầu di chuyển có lẽ không phải là một trải nghiệm dễ chịu một chút nào."Son Siwoo! Mày nói mày nhớ đường mà!" Park Jaehyuk gần như phát điên gầm nhỏ."Chết tiệt, Merlin ơi! Tao quên mất là nó di chuyển mỗi thứ Sáu!" Son Siwoo còn hoảng hơn cả cậu ta."Nhà bếp và phòng sinh hoạt của nhà chúng ta đều ở dưới lòng đất, sao chúng ta lại đi đến cầu thang di động thế này?" Han Wangho không thể hiểu nổi."Trời ạ, chúng mày không thấy bà Norris đang ở ngay cửa phòng sinh hoạt nhà Hufflepuff à? Dĩ nhiên là chúng ta phải đi đường vòng!""Vậy giờ làm sao đây? Quay lại à?""Không kịp rồi, sắp đến giờ giới nghiêm rồi, chúng ta phải linh hoạt thôi!"Cây cầu thang mà họ vừa bước lên bỗng nhiên vui vẻ đung đưa trong giếng trời, cuối cùng đáp xuống một hành lang xa lạ."Ý mày là linh hoạt bằng cách ba đứa chúng ta đi thẳng vào khu vực cấm trên tầng bốn à?" Han Wangho ngán ngẩm."Suỵt... Cẩn thận, bà Norris có thể theo sau chúng ta đấy." Son Siwoo lo lắng nhìn quanh, sợ bị bắt gặp.Park Jaehyuk rút đũa phép ra để xem giờ, và buồn bã nói."Giờ thì chắc chắn sẽ bị phạt rồi, qua 9 giờ rồi.""Jaehyuk à, con người không nhất thiết phải tuân theo quy tắc như vậy đâu? Chỉ cần chúng ta không bị bắt, thì sẽ không bị phạt." Son Siwoo rất lạc quan.Nhưng có lẽ đã quá muộn.Ngọn đèn lồng của người quản lý mờ mờ sáng lên, và giọng nói của ông cũng vang lên nhè nhẹ phía sau lưng họ."Sau 9 giờ tối mà còn không ở trong phòng sinh hoạt chung, lại đang lang thang trong khu vực cấm trên tầng bốn... bị ta bắt quả tang rồi, phải không?"**********Nữ diễn viên người Anh, Dame Maggie Smith, nổi tiếng qua vai diễn Giáo sư McGonagal trong "Harry Potter" đã qua đời ở tuổi 89.Theo CBS News đưa tin ngày 27/9.Đúng lúc mình đang dịch truyện về thế giới HP thì đọc được tin này.Vĩnh biệt và cảm ơn cô rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store