Hopev Kookmin The Notes
"Tae à, nghe lệnh của ta, lập tức tìm cách bắt sống tướng quân Kim Sejin của phía địch mang về đây!""Rõ, bệ hạ.""Cái gì mà bắt sống, Taehyung, anh là anh của em, là anh của em đấy, em dám bắt anh thử xem! Anh Seokjinnn...""Mấy đứa chơi thì tự chịu trách nhiệm đi, đừng có gọi anh.""Anh Sejin, bây giờ anh ở phe địch mà, aha, lần này thông cảm cho em nhé!"Có... chuyện gì thế này? Đây không phải là nhà giáo sư Kim à? Nhưng những đứa trẻ kia... Có phải chúng vừa gọi một người trong số đó là Seokjin không? Là trùng tên sao?"Hoseok, không chơi với mọi người hả?"Hoseok đang ngẩn người, bên cạnh anh đã vang lên tiếng gọi quen thuộc, song anh còn chưa kịp hỏi gì thì đã thấy một bóng dáng nhỏ bé chạy vụt qua trước mặt, lao thẳng vào lòng bố anh."Con không chơi, nếu con tham gia mọi người thua hết thì phải làm sao?"Bố... con...Chờ lúc hai người họ cùng quay mặt lại, nắm tay nhau đi về phía cổng, Hoseok rốt cuộc nhận ra đứa trẻ kia chính là mình.Không chỉ thế, bọn họ, vừa mới đi xuyên qua anh....Mở mắt ra lần nữa, Hoseok phát hiện "mình" đã đang ở trước cổng Học viện quen thuộc, vẻ mặt tràn đầy tự tin đón lấy cái ôm từ Jungkook.Thì ra hôm nay là ngày thằng bé nhập trường.Nhìn Jungkook bây giờ, "Hoseok" rõ ràng có vẻ không tự nhiên lắm khiến anh đứng bên ngoài bất giác bật cười.Anh đương nhiên biết rõ "Hoseok" kia, nói cách khác là chính mình trong quá khứ đang cảm thấy thế nào. Jungkook kém anh ba tuổi nhưng đi học trước một năm, còn anh đi học muộn một năm, thành ra hai người họ cuối cùng chỉ học cách nhau có một lớp.Lúc đó, "Hoseok" thật sự đã quên mất bảng thành tích năm vừa rồi của mình, chỉ nhìn cậu em thân thiết tràn đầy tự tin mà hổ thẹn nhớ đến những ngày hai người cùng nhau học Tiểu học.Có lẽ là vì thế, lúc đó "anh" mới bỏ qua ánh mắt Jungkook cùng câu nói kia.Nhưng bây giờ thì không.Hoseok hoàn toàn thấy rõ Jungkook đang khoác vai "anh" thoáng dừng lại, nhìn về nơi cách cổng trường không ra rồi khe khẽ lắc đầu, lẩm bẩm vài chữ."Thật vụng về.""Hoseok" cũng tò mò nhìn theo tầm mắt người bên cạnh nhưng có vẻ chẳng thấy gì đáng chú ý, còn anh bây giờ lại thấy vô cùng rõ.Người Jungkook mới nhìn thấy chính là Jimin và Taehyung..Chủ động nhắm mắt một lúc, đến khi mở mắt lần nữa, Hoseok quả nhiên lại thấy khung cảnh trước mặt thay đổi."Anh" lần này đứng trong phòng Giám đốc Học viện, cũng chính là bố mình, cùng với một vài người trầm mặc nghe nhiệm vụ.Bên trái "anh" là Jungkook, còn bên phải hóa ra lại là Taehyung.Nhưng lúc đó "anh" hoàn toàn không để ý..Những lần tiếp theo mở mắt, Hoseok đều thấy mình ở trong căn cứ.Những chuyện anh đã quên đi, cứ thế dần dần từng chút một được tái hiện lại.Ngay cả những việc liên quan đến Tae trước khi anh thật sự để ý đến cậu cũng theo đó ngày một rõ ràng.Hoseok biết, cũng đoán được, anh đang nhớ lại rồi.Thế nên khi cơn đau ê ẩm kéo đến và trước mắt chỉ còn lại một màu trắng xóa, anh cũng chẳng buồn bận tâm nữa.Taehyungie, em biết không, hóa ra anh đã gặp em từ sớm như vậy...
<Taehyung>
Mỗi người trên đời được sinh ra đều phải gánh vác sứ mệnh, mà sứ mệnh này cũng nhất định gắn liền với lý do họ tồn tại, trở thành một loại lý tưởng, một loại mục đích sống.
_Kết thúc chính truyện_
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store