ZingTruyen.Store

Hopega Qua Sinh Nhat Dac Biet

Ngày hôm nay trời mát mẻ. Ngay cả khi đã giữa trưa, làn gió vẫn đùa nghịch mái tóc nâu bồng bềnh của cậu. Hoseok uống một ngụm coca kết thúc bữa trưa của mình. Sau đó cậu hí hửng nhắn tin cho ai kia.

"Anh đã ăn chưa?"

Sau đó Hoseok kiên trì đợi. Dù hơi lâu một chút, nhưng cậu chắc chắn Yoongi sẽ trả lời.

"Đang ăn."

Và cho dù câu trả lời có ngắn ngửi, cộc lốc đến đâu, Hoseok vẫn thấy vui vẻ hơn một chút.

"Anh ăn ngon miệng nhé!"

Hoseok định đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại reo lên báo cuộc gọi. Là một số lạ, Hoseok bắt máy trong sự tò mò.

"Ai thế ạ?"

"Là tôi. HwaYeon đây."

Hoseok nghe thấy tên người kia thì có chút bất ngờ. Cậu vui vẻ trả lời.

"Là cậu sao? Có chuyện gì mà gọi tôi vậy?"

"Không biết có phiền cậu không. Chỉ là tôi muốn mời cậu đi ăn một bữa. Cũng đã lâu như vậy rồi mới gặp lại."

"Tất nhiên không phiền rồi. Nhưng tôi sẽ trả tiền."

"Vậy là cậu đồng ý rồi, đúng chứ? Ok, tối nay ở nhà hàng Blue lúc 7h nhé? Lúc đó cậu rảnh chứ?"

"Ừ, tôi rảnh. Tôi sẽ đến. Mà làm sao cậu biết số của tôi vậy?"

"Nhờ Seokjin đó. Xin số của cậu thôi mà tôi cũng phải nài nỉ mãi."

Hoseok bật cười. Sau đó cậu tạm biệt Hwayeon và cúp máy. Hai người ngày xưa học chung lớp, Hoseok tính cách hòa đồng thân thiện nên được lòng nhiều người. Hwayeon cũng là một trong số đó. Cô ấy là một người thoải mái và biết cách thu hút người khác. Hoseok không dám từ chối nên đã nhận lời. Tối hôm đó vừa đi làm về, cậu sửa soạn một chút rồi tới điểm hẹn. Hwayeon đã chờ cậu ở đó từ lúc nào. Thấy cậu, cô ấy vẫy tay mỉm cười.

- Hoseok! Tôi ở đây này!

Hoseok gật đầu đi về chỗ đó. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Thấy chỉ có hai người cậu mới thắc mắc.

- Chỉ có hai chúng ta thôi sao?

Hwayeon gật đầu.

- Đúng vậy. Tôi cũng chỉ mới gặp lại cậu thôi. Những người khác đều bận rộn nên chưa có cơ hội.

Hoseok nghe xong gật đầu, không biết rằng cô bạn cũ của cậu ngay từ đầu chỉ có ý định mời cậu mà thôi. Hwayeon hôm nay rất xinh đẹp, dù cô ăn mặc không quá trang trọng nhưng cách trang điểm làm khuôn mặt cô sáng ngời lên. Hoseok cũng để ý điều đó nhưng không quan tâm gì nhiều.

- Cậu hiện đang làm việc ở đâu vậy?

- Ở bên Mỹ, tôi chỉ về Hàn Quốc nghỉ ngơi một chút thôi. Cậu biết đấy, ở đó tôi không có nhiều bạn bè lắm, nhưng khi về đây thì ai cũng đều bận rộn.

Hwayeon thoải mái kể chuyện. Hoseok cũng cởi mở với cô rất nhiều, chính xác là cuộc trò chuyện của những người bạn lâu ngày không gặp. Nhưng Hoseok không để ý cô bạn đã bí mật ngắm nhìn cậu biết bao nhiêu lần. Ngày xưa Hoseok không phải là người nổi bật lắm nên Hwayeon cũng không chú ý cậu nhiều. Nhưng khi gặp lại cậu ở bữa tiệc hôm ấy, trông cậu lại thật trưởng thành và đầy sức hút. Điều đó khiến Hwayeon không ngừng nghĩ tới, và cô cố gắng để gặp lại Hoseok một lần nữa.

----------

Ngày hôm nay Yoongi rời công ty muộn hơn hẳn. Anh đi bộ về nhà trên con đường đã đầy xe cộ và nhiều ánh đèn đã thắp sáng trưng cả con phố. Bình thường Yoongi đều đi bộ về nhà như này, một phần vì nhà anh chỉ cách công ty 5 phút đi bộ, phần vì anh muốn cuộc sống của mình chậm lại một chút. Mỗi lần đi bộ trên phố, cảm giác như tất cả đều vô cùng vội vã, chỉ có anh là bình thản nhất. Đôi khi Yoongi tự hỏi có phải như vậy mà anh hay bị trễ? Không phải là đi làm trễ hay về nhà trễ, mà là dường như, đôi khi anh đã bỏ qua nhiều thứ quan trọng.

Yoongi vừa đi vừa nhìn xung quanh, những cửa hàng sáng trưng đầy người qua lại, bên này lại là quán ăn khá rộng nhưng có phần yên tĩnh. Anh nhìn thấy dòng chữ nhấp nháy trên cao, màu xanh nước biển như đúng cái tên của nó "Blue". Qua cửa kính của nhà hàng ấy, Yoongi nhìn thấy một đôi nam nữ đang ăn uống trò chuyện cùng nhau. Họ hòa hợp như một cặp đôi thực sự. Có lẽ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ như vậy, cho đến khi Yoongi phát hiện ra chàng trai đó chính là Hoseok.

Cậu trông thật vui vẻ, cùng cô gái kia. Yoongi không nhớ lắm cô ấy có phải là người đã nói chuyện cùng Hoseok trong bữa tiệc hay không. Điều anh quan tâm bây giờ, là cái cách Hoseok nói chuyện và mỉm cười với người ta, một nụ cười chân thành thể hiện rằng cậu đang thực sự vui vẻ. Yoongi đứng chôn chân nhìn cậu một lúc lâu, cho đến khi một cơn gió lạnh ngang qua khiến anh rùng mình một cái. Sau đó, Yoongi bước vội về nhà khi cảm nhận được một cơn ấm nóng đang dâng lên đôi mắt mình.

Hoseok đang trò chuyện với Hwayeon, về việc thú cưng của cô ấy đáng yêu như thế nào, chợt cậu nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang bước đi trên hè phố. Cách ăn mặc cho đến dáng người, rất giống với anh, người mà cậu hàng đêm mong nhớ. Hoseok dõi theo bóng lưng vội vã kia một lúc, cho đến khi Hwayeon đập tay nhẹ vào người cậu.

- Cậu sao vậy?

Hoseok giật mình quay đầu lại. Rồi cậu ngại ngùng trả lời.

- Không có gì đâu. Chỉ là thấy có người quen quen thôi.

Hwayeon ồ một cái. Rồi cô không quan tâm tới cái người mà Hoseok thấy quen đó là ai. Cô di chuyển bàn tay của mình trên bàn, phủ nó lên bàn tay của Hoseok. Hoseok bất ngờ vô cùng và mau chóng rụt tay lại.

- Thực ra... Ngay từ đầu tôi chỉ muốn mời cậu đến đây thôi. Cậu có nghĩ đến việc...sẽ hẹn hò với tôi không? Chúng ra đều là những người độc thân. Thử một chút xem. Nếu hợp nhau thì có thể về lâu về dài. Còn không thì....

- Xin lỗi cậu. Nhưng tôi... tôi đang đợi một người. Tôi không thể hẹn hò với cậu được. Thành thật xin lỗi.

Hoseok nhìn Hwayeon đang bày ra khuôn mặt có chút tiếc nuối. Nhưng cậu không bao giờ hối hận với câu trả lời của mình. Cậu đã từng nghĩ sau này sẽ có một mối quan hệ mới, nhưng cuối cùng thì, cậu sẵn sàng từ chối tất cả mọi người, cho dù là bây giờ Yoongi vẫn chưa về với cậu. Nhưng cậu sẽ đợi anh, nhất định là như vậy.

Sau một hồi im lặng, Hwayeon đành lên tiếng.

- Tiếc quá nhỉ... Hừm... Có thể nói cho tôi biết, cậu đang đợi ai không?

Hoseok im lặng nhìn Hwayeon, như thể cậu không có ý định nói ra. Hwayeon liền nhanh miệng nói tiếp.

- Còn nếu cậu không muốn nói thì tôi không ép. Hoseok, xin lỗi đã khiến cậu khó xử. Nhưng tôi hi vọng chúng ta vẫn là bạn. Đừng để ý những lời ban nãy của tôi, tôi chỉ là muốn đề nghị tại sao cậu không nên thử.

- Tôi biết mà, Hwayeon. Cậu không có lỗi gì đâu. Và chúng ta vẫn là bạn bè... Mà bây giờ cũng muộn rồi, tôi có việc cần đi trước. Vậy nhé, tạm biệt!

Hoseok đứng dậy vẫy tay chào. Cậu không nghĩ tới khuôn mặt khó xử của Hwayeon lúc đó mà trong đầu toàn là hình ảnh của Yoongi. Không hiểu sao, Hoseok có cảm giác bất an, như thể cậu đã làm một việc gì đó có lỗi với Yoongi vậy.

Tối đó, Yoongi lại nhận được tin nhắn từ Hoseok. Cậu hỏi anh đang làm gì, đã ăn cơm chưa. Yoongi thở dài, vứt điện thoại sang một bên và nhắc nhở bản thân tuyệt đối không quan tâm nữa. Anh vẫn nằm dài trên ghế sofa kể từ khi đi làm về. Và hình ảnh của cậu đang vui vẻ cùng ai kia khiến cho anh thấy lồng ngực khó chịu.

Hoseok đợi mãi mà không thấy hồi âm. Cậu buồn bã đặt điện thoại xuống, tự hỏi rốt cuộc lí do gì mà Yoongi không trả lời cậu. Anh có đang bận gì chăng?

Rồi Hoseok quyết định gọi cho Yoongi. Cậu kiên trì chờ đợi đến hồi chuông cuối cùng. Yoongi nhìn màn hình điện thoại một cách vô hồn, không buồn đưa tay ra để nhận cuộc gọi hoặc từ chối.

Hoseok bất lực đặt điện thoại xuống. Cậu tự nhủ với bản thân có lẽ anh đang bận gì đó thôi. Nhưng thực tế, sự im lặng của anh khiến cho cậu cảm thấy cả người như bị rút cạn năng lượng.

------------

Ngày hôm sau, Yoongi hoàn toàn không trả lời một tin nhắn nào của cậu cả. Hoseok bắt đầu phát điên lên. Cậu liên tục gọi điện cho anh, nhưng chẳng có cuộc gọi nào được chấp nhận. Cậu không thể bình tĩnh được nữa. Đến lúc không thể chịu đựng nổi, cậu chạy tới nhà anh, không do dự liền bấm chuông inh ỏi. Cậu gọi tên anh rất nhiều lần, nhưng chẳng có ai đáp lại. Lúc này Hoseok mới để ý cánh cổng được khóa từ bên ngoài. Tức là Yoongi không hề có ở trong nhà.

Hôm ấy, Yoongi điên cuồng làm việc ở studio. Anh chăm chú đến mức ngủ gục trên bàn làm việc. Thế là ngày hôm ấy, Yoongi đã ngủ lại ở studio luôn. Sáng hôm sau, Yoongi xin phép nghỉ, vì anh thấy thân thể mệt mỏi và chán chết đến mức không muốn làm gì.

Đã có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Hoseok. Thêm cả Seokjin nữa. Yoongi không định sẽ gọi lại cho ai cả. Anh đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng ngay khi anh định ngả lưng xuống giường thì điện thoại rung lên dữ dội. Là một số lạ. Yoongi bắt máy.

"Chỉ cần không phải là em thì anh sẽ bắt máy đúng không Yoongi?"

"Hoseok?"

"Đúng. Hoseok đây. Và anh còn định trốn tránh em đến bao giờ? Tại sao anh không trả lời em?"

Yoongi cảm thấy khó thở vô cùng. Anh cố gắng nói ra một câu cuối cùng.

"Anh mệt, Hoseok à. Anh mệt lắm! Xin em... đừng gọi cho anh nữa."

Rồi Yoongi cúp máy ngay sau đó. Hoseok thất thần thả điện thoại xuống. Cậu lẳng lặng nhìn vào căn nhà hồi lâu. Sau đó trời đột nhiên đổ mưa. Hoseok vẫn đứng im ở đó, mặc cho nước mưa thấm ướt vào người. Rồi cậu cất bước ra về, nước mưa hòa lẫn nước mắt, nhưng vẫn không làm trôi đi hết nỗi buồn đang dần tích tụ ngày một lớn, trong lòng cậu.

------------

Hoseok nghỉ việc ở chỗ làm đã được hai ngày. Cậu nhốt mình trong nhà và khóc đến sưng mắt. Cậu như không có khái niệm thời gian nữa. Mặt trời bên ngoài thì quá chói chang, màn đêm thì quá tăm tối. Ngay cả khi đêm xuống, Hoseok vẫn bật điện sáng trưng. Căn nhà quá trống trải, khiến cho Hoseok ngồi trong phòng tắm một lúc lâu. Thi thoảng cậu không thể chịu đựng nổi, cậu gọi điện cho anh, với hi vọng nhỏ nhoi anh sẽ bắt máy, để cậu có thể nói rằng cậu nhớ anh, nhớ anh vô cùng. Nhưng chẳng một lần nào anh trả lời. Hoseok dần tuyệt vọng đến mức nước mắt cạn khô.

Trong phòng khách, Hoseok ngồi im lặng như một con búp bê vô tri vô giác. Cậu đã cố gắng vực dậy bản thân, cố gắng bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi sau đầu. Nhưng cậu cũng không thể tập trung nổi để biết xem ti vi đang nói cái gì, đang chiếu chương trình gì. Mọi thứ, như trở nên vô nghĩa.

Tiếng chuông cửa đánh thức Hoseok trở về thực tại. Cậu chậm chạp ngồi dậy và đi ra ngoài mở cổng. Là nhân viên chuyển phát nhanh. Hoseok thấy kì lạ, nhưng cậu vẫn kí tên và nhận lấy món đồ. Đó là một chiếc thùng các tông được bọc kín. Sau khi đọc dòng chữ của người gửi, Hoseok mới vội vã mở chiếc hộp ra một cách nhanh nhất có thể.

Bên trong hộp là một đôi giày. Hoseok nhanh chóng nhớ lại cậu đã từng nói rằng cậu thích đôi giày này lắm và nài nỉ Yoongi mua cho cậu. Anh liền đồng ý ngay lập tức. Nhưng Hoseok đã không nhớ gì lắm kể từ sau ngày hôm đó. Còn Yoongi, hóa ra anh ấy vẫn luôn ghi nhớ.

Hoseok gần như đã khóc khi nhận được món quà này. Rồi cậu mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình. Thời gian qua cậu sống chẳng khác gì ở địa ngục, và cậu quên mất ngày quan trọng ấy của mình. Trong chiếc hộp đó còn có một món đồ nữa. Là chiếc đồng hồ, Hoseok nhanh chóng nhận ra đó là cái cỡ nhỏ của Yoongi.

Cậu mở phong thư ra và bắt đầu thấy những dòng chữ viết tay quen thuộc.

"Gửi Hoseok,

Anh đã hứa sẽ mua đôi giày này cho em vào ngày sinh nhật. Nên anh vẫn quyết định tặng cho em, dù chúng ta đã không còn là gì của nhau nữa. Hi vọng em vẫn thích nó. Và chúc em có một sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc.

Anh xin lỗi vì đã không làm cho em cảm thấy hạnh phúc khi còn bên nhau. Anh là một thằng tồi và anh không xứng đáng với em. Dù cho mỗi ngày trôi qua anh vẫn yêu em nhiều hơn trước, thấy nhớ em vô cùng, nhưng anh biết, em cần một người khác có thể khiến em vui vẻ.

Anh cũng xin lỗi vì không trả lời điện thoại của em. Anh nghĩ là, chúng ta ngay cả bạn bè cũng không thể được nữa. Anh không đủ can đảm để nhìn em hạnh phúc cùng người khác. Sau này nếu em có kết hôn, xin đừng gửi thiệp cưới cho anh.

Anh xin trả lại em chiếc đồng hồ này. Anh nghĩ em đã tìm thấy người phù hợp với nó rồi. Chúc em hạnh phúc với người mới.

Đừng gọi cho anh nữa. Anh đã đổi số rồi. Đừng đi tìm anh. Anh sẽ ổn thôi. Và em cũng vậy.

Tạm biệt.

Yoongi"

Hoseok nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, còn bức thư thì đã bị ướt nhòe đi bởi những giọt nước mắt từ khi nào. Cậu tức tốc lao ra ngoài cửa và chạy thật nhanh đến nhà Yoongi. Thấy cánh cổng nhà anh đang mở, Hoseok vội vã chạy vào trong. Đúng lúc ấy Yoongi đang xách va li ra ngoài.

Thấy cậu, anh mở to mắt kinh ngạc. Còn chưa kịp làm gì thì Hoseok đã ôm anh thật chặt.

- Min Yoongi! Anh tuyệt đối không được đi!

Hoseok gần như hét lên. Giọng cậu khản đặc vì khóc to. Cậu không ngừng nức nở trên vai anh. Bàn tay đang ôm anh ngày một siết chặt.

Yoongi sững sờ một lúc mới đưa tay lên ôm lấy lưng cậu. Nước mắt anh cũng đã làm ướt má từ khi nào. Anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu và nói nhỏ.

- Anh sẽ không đi nữa. Không đi nữa đâu.

Hai người ôm nhau một lúc lâu. Vì Hoseok vẫn òa khóc như một đứa trẻ, và Yoongi vẫn đợi cho trái tim anh bình tĩnh lại.

-----------

Hoseok đã nằng nặc đòi Yoongi theo mình về nhà. Yoongi cũng không từ chối, mặc cho cậu bám dính lấy mình không buông. Dù vậy, cả hai vẫn im lặng mãi, cho đến khi về tới căn nhà cũ, khi mà Yoongi đã yên vị ngồi trên ghế, còn Hoseok thì ôm anh từ phía sau, đặt cằm của cậu lên vai anh. Anh để mặc cho cậu ôm dù cậu chẳng nói gì. Vì Hoseok vẫn còn sụt sịt sau trận khóc vừa rồi.

Yoongi đã định sẽ rời đi, có lẽ là về Daegu sống hẳn và tìm kiếm một công việc ở đó. Seoul có quá nhiều điều khiến anh nghĩ về cậu, hoặc là chắc chắn hai người có thể sẽ vô tình gặp nhau bất cứ lúc nào. Hơn nữa, sau khi thấy cậu ở nhà hàng đó, Yoongi đã lập tức nghĩ cậu đã có người mới. Nếu tiếp tục ở đây thì chắc anh sẽ tương tư đến chết. Anh đã khóc rất nhiều, cuối cùng anh quyết định sẽ kết thúc với cậu, sau khi tặng cậu món quà sinh nhật cuối cùng.

Nhưng mà không thể ngờ rằng, Hoseok có thể tìm đến chỗ ở của anh nhanh như vậy. Thấy cậu cầu xin mình, Yoongi mới nhận ra rằng, Hoseok sẽ chỉ hạnh phúc, nếu như cậu được ở bên cạnh anh.

Hoseok cầm lấy tay anh, rồi cậu cầm chiếc đồng hồ cỡ nhỏ, tự mình đeo vào cho anh. Sau đó, cậu cầm tay anh xoay tới xoay lui, mỉm cười nói.

- Chỉ có anh đeo là hợp nhất thôi Yoongi.

Yoongi nhìn xuống tay mình, đang được tay cậu đan lấy 10 ngón vào nhau. Hình ảnh hai chiếc đồng hồ một lớn một nhỏ kề sát nhau khiến cho anh thấy vui hơn rất nhiều.

Sau đó, Hoseok liên tục thủ thỉ với anh rằng.

- Yoongi là đồ ngốc. Anh đúng là đồ ngốc!

Cái đồ ngốc Min Yoongi. Chỉ có kẻ ngốc như anh mới nghĩ rằng Hoseok này đã có người yêu mới. Đồ ngốc Min Yoongi mới nghĩ rằng anh không xứng với cậu. Đồ ngốc Min Yoongi mới định bỏ lại Hoseok một mình. Thật sự rất ngốc!

Nghe cậu nói vậy, Yoongi cười khúc khích.

- Ừ, anh là đồ ngốc đấy thì sao nào?

Hoseok ngẩng mặt lên nói.

- Chẳng sao cả. Dù anh như nào thì em vẫn yêu anh.

Yoongi ngại ngùng quay mặt đi. Hoseok vừa nói xong liền hôn nhẹ lên cổ anh. Hiện tại Yoongi đang mặc một chiếc áo len rộng.

- Anh thích mặc áo len rộng đúng không Yoongi?

Hoseok hỏi. Cậu định sẽ hỏi hết tất cả mọi thứ mà anh thích, để có thể thực sự hiểu rõ về anh hơn. Bất cứ điều gì anh muốn, cậu sẽ mua tất cả cho anh.

Yoongi trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Không hẳn. Anh chẳng đặc biệt thích cái gì. Thực ra... vì anh thấy em có vẻ thích mua áo len rộng cho anh nên anh hay mặc, vậy thôi.

Nói cách khác là, anh chả thích gì cả. Nhưng chỉ cần là đồ em mua, chỉ cần là thứ em tặng, thứ em thích cho anh thì anh đều nhận, anh đều thích và trân trọng.

Hoseok hiểu được điều đó và cậu ngay lập tức hôn lên má anh. Rồi chợt cậu nhớ ra điều gì đó, vô cùng quan trọng.

- Yoongi, anh còn nhớ đã hứa gì với em vào sinh nhật của em năm ngoái không?

- Anh có hứa gì à? Sao anh không nhớ nhỉ? - Yoongi cố gắng lục lọi kí ức trong não bộ, nhưng mà vẫn chưa nhớ được gì.

- Anh đã hứa mỗi năm anh sẽ tặng em một món quà sinh nhật đặc biệt.

Ngay lúc này đây, Hoseok đã kề sát mặt cậu với mặt anh. Yoongi bắt đầu nhớ lại nụ hôn sâu vụng về mà anh dành cho cậu vào sinh nhật năm ngoái. Hoseok đã nhắm mắt lại. Yoongi nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy mặt cậu. Anh thấy tim mình đập rộn ràng như lần đầu tiên.

Và môi anh tìm tới môi cậu. Nụ hôn của hai người kéo dài rất lâu, như thể thời gian qua đã quá tàn nhẫn với họ.

Vì thế, xin hãy trân trọng nhau và cả chính mình, kể từ bây giờ đến mãi sau này.

End.

--------------------

Cuối cùng cũng end, cho khóc cái rồi đi 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store