ZingTruyen.Store

Hopega Qua Sinh Nhat Dac Biet

Đông đến bằng những bụi tuyết đậu trên áo người đi đường, trên những cành cây không còn lá, rơi xuống mặt đường phủ một màu trắng tinh.

Hoseok được nghỉ làm sớm hơn mọi ngày. Cậu vội vã chạy vào nhà để tránh khỏi cái rét run đến từng đầu ngón tay, nhưng thi thoảng lại hắt xì một cách vô thức. Hôm nay cậu quên không đem theo khăn quàng cổ. Bình thường Hoseok rất cẩn thận, nhưng dạo này cậu không hay dậy sớm được nên cũng chẳng chuẩn bị được kỹ càng. Cảm giác như mỗi ngày đều phải chạy đua để sống, mệt mỏi và chán nản.

Hoseok từng không nhịn được tò mò về Yoongi nên cậu đã cố hỏi Jin số điện thoại của Yoongi. Nhưng khi hỏi rồi Hoseok nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Seok Jin. Hóa ra khi Yoongi liên lạc với Seok Jin là bằng số điện thoại cũ. Anh ấy không hề biết Yoongi đã thay đổi số điện thoại.

Yoongi chính là như vậy. Anh chẳng muốn cho ai biết về anh ấy ra sao, như thế nào. Đôi khi chẳng ai biết anh ấy nghĩ thế nào trong đầu.

Yoongi chưa từng nói cho Hoseok anh ấy thích ăn gì, thích chơi trò gì, thích mặc quần áo hãng nào. Nhưng anh lại biết rất rõ cậu thích ăn hải sản, không thích chơi game, không hẳn thích một hãng thời trang nào mà chỉ cần cậu thấy thích cái nào thì cậu sẽ mua. Quà sinh nhật cậu tặng anh cũng là một chiếc áo len rộng cậu nghĩ nếu anh mặc thì rất hợp. Anh rất thích nó vì Hoseok còn nhớ rõ nụ cười ngọt ngào của anh ấy khi nhìn thấy món quà này, thấy rõ cả đôi má anh ửng hồng nổi bật trên nền da trắng như em bé.

Hoseok nằm dài trên giường suy tư. Thi thoảng cậu mở điện thoại lên, chỉ để nhìn bức ảnh mà hai người chụp chung với nhau hồi xưa. Yoongi khẽ dựa đầu vào người cậu, hai mắt nhắm lại, miệng cong lên một đường như thể anh là người hạnh phúc nhất thế giới.

Lại một đêm mất ngủ nữa.

-------------------

Sau hai tuần trôi qua, Seok Jin báo cho Hoseok rằng Yoongi đã liên lạc với anh rồi, bằng số điện thoại mới.

Hoseok vội vàng hỏi xin Seok Jin. Nhưng anh ấy không đồng ý. Không phải vì Yoongi đã bảo anh ấy làm thế.

"Em sẽ gặp lại Yoongi sớm thôi. Trong tiệc sinh nhật của anh. Khi ấy em hãy tự giải quyết chuyện của hai đứa."

"Sinh nhật anh? À, em chỉ nhớ mang máng là tháng 12."

"Mày! Đến sinh nhật anh còn không nhớ? Thôi kệ mày, người yêu anh nhớ là được rồi."

"Em đùa thế thôi. Namjoon nói với em rồi. Chính cậu ấy tổ chức cho anh mà. Anh chả sướng nhất còn gì."

"Được rồi. Thế nên là cố chịu trong khoảng thời gian này đi. Hai ngày nữa là gặp được Yoongi rồi. Anh và nó cũng không nói chuyện nhiều nên không biết nó bây giờ thế nào. Lúc nói chuyện cũng không nhắc gì đến em. Anh nói thế là để em biết rằng Yoongi luôn như thế đấy, em đừng buồn quá. Anh nghĩ nó vẫn còn..."

"Em biết mà... Cảm ơn anh nhé. Thôi em cúp máy đây."

Hoseok đặt điện thoại xuống và thở ra một hơi.

Sắp gặp lại anh rồi.

Lúc đó cậu phải làm gì đây?

Hoseok thực sự chưa nghĩ tới việc này. Có lẽ vì cậu sống trong hồi tưởng quá nhiều, hồi tưởng về khoảng thời gian hạnh phúc của cả hai. Nhưng bây giờ, nghĩ tới việc sắp được gặp lại anh cậu không khỏi phấn khởi.

Dù là chẳng biết đứng trước mặt anh cậu có can đảm để nói ra một câu nào không. Anh sẽ coi cậu là người như thế nào. Sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ, ghét bỏ? Anh sẽ nói chuyện với cậu như một người lạ, vô tình và lạnh nhạt?

Sau đó cậu cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Điều quan trọng là, cậu phải nói với anh cái gì mới được. Cậu phải mở lời như thế nào, sẽ nói gì với anh? Và chắc chắc rằng anh sẽ không chấp nhận ngay lập tức.

Hoseok ngồi suy nghĩ tới tận nửa ngày vẫn không xong.

-------

Đứng trước gương, người kia cài nút áo cẩn thận, sau đó chỉnh mái tóc một chút. Khi đã thấy bản thân đã trở nên nghiêm chỉnh rồi, anh mới đi ra ngoài bước lên xe và tới địa điểm tổ chức tiệc.

Yoongi nhận được điện thoại của Seok Jin từ ban nãy. Anh ấy nói rằng Hoseok đã đến đây rồi. Nghe vậy, Yoongi chỉ ừ một cái sau đó lập tức lái sang chủ đề khác. Seok Jin cũng biết ý không nhắc đến Hoseok nữa.

Anh vẫn biết rằng, trong tim mình vẫn tồn tại một Jung Hoseok luôn cười lên như ánh nắng mặt trời. Anh chẳng thể nào quên những nụ hôn mỗi tối trước khi đi ngủ, chẳng bao giờ thôi nhớ đến những cái nắm tay, những cái ôm đầy mùi hương từ cơ thể cậu. Hoseok luôn mang một mùi hương dễ chịu nhất trên đời này. Yoongi từng nghĩ anh là người may mắn nhất khi trở thành người yêu của cậu. Nhưng Hoseok có cảm thấy như vậy khi có một người yêu là Min Yoongi không?

Yoongi vô cùng luyến tiếc Hoseok. Nhưng làm sao bây giờ, khi cậu nói không cần anh nữa?

Ngay cả khi biết rằng sắp gặp lại cậu rồi, Yoongi cũng không dám nghĩ tới tình cảnh lúc ấy. Cũng không nghĩ tới việc bản thân sẽ phải ứng phó như nào. Chuyện gì tới thì cũng sẽ tới. Có một điều chắc chắn rằng trái tim anh sẽ không được yên ổn.

Nhưng kể cả khi nếu anh có phải chứng kiến cậu đang ôm ấp một người nào đó, Yoongi tự nhủ anh sẽ không tỏ ra bất cứ điều gì.

------

Hoseok phải đến bữa tiệc sớm. Tất cả là vì tên bạn thân Namjoon của cậu muốn nhờ vả cậu này nọ. Nhưng mặt khác, Hoseok cũng muốn đến sớm vì muốn nhìn thấy Yoongi nhiều nhất có thể.

Bữa tiệc của những kẻ giàu có thì rất xa xỉ. Hoseok không phải thuộc dạng quá giàu sang như Namjoon với Seok Jin nên ít khi tham gia mấy bữa tiệc như này. Vì thế cậu chỉ dám ngồi yên một chỗ. Rượu thì uống không tốt nên Hoseok không dám động môi nhiều, chỉ khi nào có người đến mời cậu thì cậu nhấp một chút.

Hoseok không quan tâm nhiều đến bài trí ở đây lắm. Cái cậu nhìn nhiều nhất chính là lối ra vào.

Rồi người mà cậu mong chờ nhất cuối cùng cũng xuất hiện. Anh vẫn chẳng thay đổi gì nhiều trong bộ suit màu đen.  Mái tóc vẫn màu xám nhạt như lần cuối cùng cậu còn nhìn thấy anh. Cách anh đi hơi khom người cũng vậy. Nhưng Yoongi luôn trở nên nổi bật nhất, trong mắt cậu.

Yoongi cúi người chào bảo vệ ở lối ra vào. Rồi anh chậm rãi đi vào trong, phóng tầm mắt tỏa ra xung quanh để có thể nhìn rõ toàn bộ không khí nơi đây. Bất chợt anh chạm mắt với một người, một người mà khiến tim anh như ngừng đập trong một khắc rồi sau đó nó đập liên hồi. Yoongi không dám nhìn cậu quá lâu, nhất là đôi mắt cậu. Anh không có can đảm làm điều ấy.

Hóa ra cậu vẫn vậy, vẫn tỏa ra sức hút của riêng cậu. Nhưng có vẻ là chưa có người mới.

Điều đó khiến Yoongi thầm thở phào. Sau đó anh tiếp tục bước đi về hướng kia, tỏ ra không để ý đến ánh mắt của cậu đang dõi theo mình.

Trong khoảnh khắc khi mắt hai người chạm nhau, Hoseok đột nhiên quên mất tình trạng hiện tại của cả hai. Cậu cứ nghĩ anh sẽ dần đi về phía cậu, hoặc mỉm cười với cậu một cái. Nhưng khi anh quay mặt đi cậu như vừa thức tỉnh, nhận ra hai người bây giờ chẳng còn quan hệ gì cả, có khác gì người dưng đâu.

Và Hoseok chợt thấy tim mình như bị bóp chặt.

----------

Khi khách khứa gần như đã đông đủ, Seok Jin cùng với Namjoon tiến về phía sân khấu. Hai người đứng bên cạnh nhau như một cặp đôi quyền lực, sáng chói đến mù mắt người khác.

Sau lời phát biểu hoa mỹ không quá dài dòng của Namjoon dành cho người tình của cậu, mọi người cùng nhau vỗ tay và hát bài chúc mừng sinh nhật. Seok Jin mỉm cười ngại ngùng, trước khi Namjoon khẽ cầm lấy cằm anh và hôn lên đôi môi còn hơi run rẩy.

Hoseook tự thừa nhận với bản thân rằng cậu không thể nào cứ đứng đó mà chứng kiến cái màn tình tứ ấy suốt hơn nửa ngày (mà thực tế chỉ có 30 giây). Cậu vẫn đưa mắt tìm kiếm ai kia đang đứng ở góc khuất của một chiếc bàn tiệc. Anh đang đứng đó, vừa vỗ tay vừa gật gù như bao người khác, nhưng thực tế vẻ mặt ấy đang nói lên rằng, anh thực sự không mấy hứng thú gì. Hoseok đã quá hiểu điều này, và nó làm cậu nhớ đến lúc mà hai người đang ngồi xem một bộ phim. Đến một phân đoạn rất là hài hước, Hoseok cười sặc sụa rồi hỏi anh có thấy buồn cười không. Yoongi mới đáp lại ừ một tiếng, không cảm xúc, và anh nhe hàm răng như đang cười ra cho cậu xem. Điều đó quá đỗi dễ thương đến mức Hoseok đã muốn nựng má anh và hôn nhẹ lên môi anh một cái. Sau đó Yoongi đã cười thật sự, nhưng là một nụ cười ngại ngùng như thể anh muốn trốn đi đâu đó.

Sau đó Hoseok mới nhận ra rằng mình đã vô thức cười từ lúc nào, như một kẻ ngu ngơ vì tình. Cậu nhìn anh lần nữa, ước lượng trong đầu khoảng cách của hai người là 5 bước chân. Hoseok nhấp một chút rượu vang, vì cậu nghĩ rượu sẽ khiến cậu can đảm hơn một chút, để cậu có thể mạnh rạn bước tới gần anh hơn.

Yoongi không biết là từ bao giờ, có lẽ là trong vô thức, anh hay nhìn sang bên cạnh, vị trí mà thường có một người nào đấy, tương tự như vậy trước đây. Nhưng không có ai cả. Yoongi cầu mong mình sẽ không phải bị bắt gặp trong khi làm hành động này. Cơ mà anh thấy được, Hoseok có vẻ như, đang tiến về phía anh?

Và khi cậu cười lên trông thật đẹp.

- Hoseok!?

Hoseok giật mình khi ai kia vỗ vai cậu. Một cô gái. Cậu ngỡ ngàng một chút rồi nhận ra mình đã gặp người này trước đây. Là Hwayeon. Bạn học cũ của cậu hồi cấp ba.

- Là cậu sao, Hwayeon?

- Yeah! Thật vui vì gặp cậu ở đây.

Hoseok định mở lời nói gì đó, nhưng cô bạn nói quá nhanh và quá nhiều thông tin. Cậu nghiêng đầu để nhìn Yoongi chỉ còn cách mình 2 bước chân nữa. Anh vẫn nhìn cậu, gương mặt lạnh lùng chợt nhếch môi lên một chút thật nhanh, như thể đang cười, nụ cười mà làm cho Hoseok vẫn thường nhớ về sau này.

Rồi anh bước đi tới một nơi khác, lẩn vào trong đám người to lớn rồi biến mất khỏi tầm mắt.





Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store