(Honkai impact 3)Hình bóng của bình minh
Chap 40:Liệu rằng còn hy vọng?
Hoa hồng...Dẫu đẹp nhưng lại có gai...Mọi chuyện cũng giống thế...Luôn có hai mặt....-Cô Himeko!!!(Jirou)Mọi thứ đều có những bí mật riêng của chúng....Mà đôi khi chưa chắc chính thứ giữ lấy cái bí mật đó lại nhận thức được sự tồn tại của cái gọi là "bí mật" bên trong...Các người đã từng nghe về...Thuyết thiên nga đen chưa?Chưa....?Thiên nga đen...Nó lạ đời nhỉNgười ta từ trước tới giờ chỉ biết được rằng, luôn cho rằng....Hay thậm chí là mặc định rằng thiên nga luôn có màu trắng...Thứ màu sắc bất biến, một sự thật không bao giờ có thể đổi thay...Người ta cho rằng những tạo vật dị thường như thiên nga đen sẽ không bao giờ tồn tại-Làm ơn tỉnh lại!!!(Jirou)Nhưng...Chỉ là "cho rằng" thôi...Nhưng...Nếu như nó thực sự tồn tại thì sao?Thiên nga đen đấy...Trên thực tế thì nó có tồn tại, chỉ là...Không ai có thể ngờ được tới sự tồn tại của nó, không một ai...Haha....Các bạn đang nghĩ tôi đang luyên thuyên cái gì đó đúng chứ?....Không...Xin hãy nghe tôi, sẽ chẳng thừa đâu...Thiên nga đen...Là một thuật ngữ nhằm ám chỉ những sự việc bất ngờ xảy ra...Và những điều bất ngờ đó, chẳng mang lại bất kỳ điều lành gì cảPhần lớn những sự việc bất ngờ được coi là một thiên nga đen thì đều được coi là....Thảm họaThử một ví dụ nhé, sự xuất hiện của một Herrscher chẳng hạnNó có bất ngờ không?Có chứ...Thế nó có phải thảm họa không?Phải....Vậy thì ta sẽ gọi nó là một thiên nga đenThế tại sao tôi lại nói về nó?Thiên nga đen, không đơn thuần chỉ tạo nên thảm họa lớn ảnh hưởng tới tập thể, mà đôi khi nó còn gói gọn trong một cá nhân nhỏ bé mà thôiNhững chuyện bất ngờ nhưng lại là một điềm gỡ đến cùng cực, một vận xui đến chí mạng thì đối với cá nhân, nó vẫn có thể được coi là một thiên nga đen....Tôi...Hiện tại cũng đang vướng vào nóMột thiên nga đen đúng nghĩa....-Cô Himeko, làm ơn dừng lại, là em Jirou đây!(Jirou)Cô Himeko giờ đây hiện tại đang cầm đại kiếm chém loạn xạ vào tôi, dẫu có gọi tên bao lần, dẫu có cố gắng đánh thức bao lần thì mọi chuyện vẫn như vậy, cô vẫn chém, cô vẫn không ngheCho dù có một vết thương cực lớn ở bụng thì cổ vẫn di chuyển như thể nó chưa từng có.Sâu trong ánh mắt tràn đầy sát khí đó thực ra chỉ còn là ánh mắt vô hồnỞ đó không hề có Himeko, chỉ có cái xác đang bị điều khiển bởi Honkai mà trở nên vô cùng cuồng sátHimeko...Sắp biến thành tử sĩ....Linh hồn ấy sắp mãi trở về cõi hư vô....-Mẹ nó!!!(Jirou)Tôi giơ tay lên đỡ lấy đường kiếm không khoan nhượng ấy, đau đấy...Nhưng tôi không có hơi sức đâu mà suy nghĩ về cái đau thấu xương này, những gì tôi đang bận tâm là làm thế đéo nào mà cô ấy trở nên như thế này?Chỉ biết rằng....====Vài phút trước====-Chẳng lẽ....(Himeko)-Đây là thanh kiếm của hoàng đế Hiên Viên trong truyền thuyết?(Himeko)-.....Ừm......(Jirou)Sau khi nhìn thấy thanh kiếm lóe sáng lên từng khắc...Himeko mạo hiểm lại gần cầm lấy thanh kiếm, tôi không biết nên nói cảm giác này như thế nào nữa....Lo lắng?Gần giống như vậy...Chỉ là...Cái cảm giác đó nó khó chịu hơn vậy nhiềuCô ấy chạm vào thanh kiếm và rút nó ra với vẻ khá là nhẹ nhàng....Nhưng điều gì tới cũng sẽ tới....-Cô Himeko....(Jirou)Điều gì đó thực sự xấu và tồi tệ ngay khi cô ấy cầm lấy thanh kiếm!!!-Cô Himeko, bỏ lấy thanh kiếm đó ra!!!(Jirou)====Himeko Pov===="Chẳng phải là nhẹ quá hay sao?"(Himeko)Tôi nghĩ thầm như thế, tưởng chừng mọi chuyện rất bình thường cho đến khi tôi nhìn Jirou...Trò ấy nhìn tôi đăm chiêu, không phải vì thích...Mà nó giống như là đang nhìn vào một thứ gì đó khủng khiếp thì hơnTôi quay người lại....Là một bia đá làm bằng pha lê sáng chói tựa như gương, tôi lại gần thì....-Đây là...Đồng phục cấp 3 sao?...Hình ảnh trong gương là một cô gái trẻ với với mái tóc đỏ thẩm tựa như của tôi....Không...Nó thực sự là tôi thời còn trẻ...Bỗng....-Himeko chẩn bị xong chưa?Không là trễ lễ tốt nghiệp bây giờChất giọng trầm nhưng ấm áp...Từng mảng kỷ niệm cứ thế ùa về...Tôi quay lại gọi lên một tiếng thân thương-Bố!(Himeko)Nhưng...Đằng sau tôi...Chỉ là một con quái vật...Hay đúng hơn là bố tôiĐã trở thành quái vật...Ông ta vồ tôi ngay tức khắc, nhanh chóng đè tôi xuống dưới để chuẩn bị ăn tươi nuốt sống thì với thanh kiếm trong tay...Tôi đã đâm xuyên nó vào người ông ta....
"Đến một lúc nào đó, tâm trí họ sẽ chết đi và để băng hoại điều khiển cơ thể...."(Jirou)-Nhưng...Chẳng phải Himeko còn sống sao?Sao cậu lại nói...(Kiana)-Không Kiana...(Jirou)Tôi lấy KEY của tôi ra đưa cho ẻm, về tình trạng của từng người, tới bây giờ tín hiệu của Himeko vẫn đỏ-K...Không thể nào...(Kiana)-Khi băng hoại đã ăn mòn tới đỉnh điểm....95% trở thành cát bụi, 5% còn lại sẽ trở thành tử sĩ(Fu Hua)-Valkyrie...Chắc cậu cũng đã từng nghe thấy nó rồi nhỉ..."Nếu có ai đó trở thành tử sĩ thì sẽ phải giết người đó"....(Fu Hua)-Fu Hua....Khoan...Cậu đang tính làm gì đấy?(Jirou)-Jirou, không giống như cậu...Lúc đầu khi vào học viện thì năng lực của tớ không bao giờ cao, thậm chí là tớ từng nghĩ là sẽ không bao giờ có thể đậu, thế nhưng Himeko...Cô đã luôn động viên tớ cho tới bây giờ...Tớ thực sực rất cảm kích(Fu Hua)-Tớ kính trọng cô ấy hơn tất cả những người mà tớ từng biết...Không chỉ đơn giản là những gì cô ấy trao cho tớ mà còn là chính bản thân cô ấy...(Fu Hua)-Chính vì sự tôn trọng cô hơn bất kỳ ai(Fu Hua)-...Em mong cô cô hãy an nghỉ....(Fu Hua)-Khoan!(Jirou)-Trực thuộc tiểu đội Murata Himeko, Valkyrie hạng A Fu Hua...Cảm ơn cô đã chỉ đạo!(Fu Hua)-Dừng lại Fu Hua!(Jirou)*Vù!!!Cô ấy phóng lên về phía trước như một cơn gió, tiến đến Himeko để tung đòn kết liễu, trong giây cuối gần tới gần thì Himeko vung kiếm tạo nên một đường kiếm nóng bỏng theo đúng nghĩa đen. Fu Hua, cô ấy nhanh chóng nhảy lên và đáp về phía sau Himeko, tay bọc giáp phòng hộ chuẩn bị tung nắm đấm-Himeko-sensei, nếu như cô còn tỉnh táo thì chắc cô sẽ không để người khác bọc sau lưng như thế đâu nhỉ(Fu Hua)Một tử sĩ...Từng là Valkyrie cấp A...Cô nhanh chóng vung lưỡi kiếm về phía sau, nó nhanh, nhanh đến nỗi Fu Hua chỉ kịp chụp lấy lưỡi kiếm mà không thể né điThanh khiếm giờ không chỉ phát nên ánh hào quang sáng chói mà còn tạo nên một ngọn lửa bao bọc xung quanh, nó nóng....Chẳng có ngọn lửa nào mà không nóng cả"Nóng quá...Có lẽ không trụ được 5 giây...Nhưng như thế là quá đủ rồi"(Fu Hua)Cô cầm chặt thanh kiếm kéo nó ra xa, sau đó tung một đòn cực mạnh vào thẳng sương sống của HimekoMạnh tới nỗi Himeko văng vài mét, thanh kiếm cũng vì thế mà bị buông ra khỏi taySau khi hạ gục được Himeko và tách thanh kiếm ra khỏi cô ấy, Fu Hua lại gần nắm chặt bàn tay lại...-Dừng lại!!!(Jirou)Trong giây phút cuối cùng trước khi mọi thứ đã quá trễ, trước khi đôi tay ấy thực sự nhuốm máu người trước mặt thì tôi đã ra tay cản lại...Tôi không biết, tôi không chắc là tôi đã đúng hay không, nhưng tôi không thể đứng nhìnKhung cảnh này...Ở một khía cạnh nào đó, nó rất quen thuộc như thể nó đã từng xảy ra, đó là lý do tôi lại càng không thể để nó xảy ra lần nữa!-Cậu làm cái gì vậy?Jirou, thả tay tớ ra!!!(Fu Hua)-Không!Bình tĩnh lại đi Fu Hua(Jirou)Cô ấy nhanh chóng gạt tay của tôi ra, thay vì tiếp tục hành hình thì cô ấy dừng lại một chút, cùng lúc đó, Kiana cũng đã đi lại-Fu Hua, có lẽ ta vẫn còn có thể cứu được Himeko-sensei, vậy nên xin cậu đừng....(Kiana)-Cứu...?(Fu Hua)-Cứu bằng cách nào chứ?(Fu Hua)-....Liệu còn cách nào khác à?(Fu Hua)Fu Hua, tuy là cô ấy tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong thâm tâm của cô ấy cũng phải chịu nhiều tổn thương sâu sắc...Không chỉ một...Mà là rất nhiều lần, cô quỳ rạp xuống, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt...-Cách khác...?Tớ cũng muốn biết...Nếu có cách khác thì trong quá khứ của tớ đâu phải thấy có quá nhiều người phải chết như vậy đâu chứ?Nếu ngay từ ban đầu đã có cách khác thì chuyện này đâu có diễn ra...?(Fu Hua)....-Nếu thực sự có cách khác thì tại sao tớ phải làm chuyện tàn nhẫn này chứ?(Fu Hua)-Chỉ vỉ muốn có năng lực để cứu lấy cả thể giới thì ngay từ đầu thì họ đã phải nhận lời nguyền mất đi tính mạng, ngay từ đầu nó vốn là số mệnh của Valkyrie(Fu Hua)-...(Jirou)Cô ấy nói đúng....Tôi đã nghe khá nhiều về chuyện này rồi....Tàn nhẫn?Phải...Vì đó là hiện thực, phép màu không thực sự tồn tại, nếu có thì thì nó không bao giờ hiện hữu như thể nó thực sự có...Đó là cái quy luật vốn có của cái thế giới được gọi là "Hiện thực..."-Trên thế giới này, không gì là không có hai mặt của nó cả!(Fu Hua)Cô ấy hét lên cùng với sự bất lực, cô muốn có cậu trả lời, cậu trả lời cho câu hỏi "Tại sao" và"Làm cách nào", nhưng ai sẽ là người trả lời nó?Tôi cũng chỉ biết im lặng, nhìn Fu Hua tiếp đó là Himeko đang còn nằm không động đậy...Có ai hỏi có đau không...Nếu tôi nói không thì nó là một lời nói dối-Hai mặt....Hai mặt thì sao chứ?Tớ cóc thèm quan tâm!Bố của tớ từng nói rằng: (Kiana)"Dẫu thế giới có hai mặt đi nữa, nếu bắt đầu mà đã bỏ cuộc thì không bao giờ tìm thấy hai mặt của nó đâu!"-.....(Jirou)Tôi nhìn Kiana....Tôi cũng từng nghe thấy cô nói đó từ ông ấy....Nhưng đã từ rất lâu rồi, không lẽ em ấy còn nhớ nó?Không, quá vô lý, nếu em ấy có thực sự nghe được thì làm sao Kiana có thể nhớ nó tới tận bây giờ?.....Bỏ qua chuyện đó đi....Fu Hua nghe xong chỉ biết im lặng, cô ngồi đó một hồi lâu....Một lúc sau cô ấy lên tiếng....-Phải nhỉ.....(Fu Hua)-Tùy cậu thôi....(Fu Hua)-Khi trở về học viện thì chắc chắn họ sẽ có cách cứu Himeko-sensei, tớ tin chắc là vậy!(Kiana)Tôi cũng hy vọng là vậy....Nếu như phép màu đó thực sự tồn tạiBỗng chốc một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt tôi, những gì tôi có thể nghĩ lúc đó là...."Chói quá người lạ ơi!"...Nhưng điều kỳ lạ là...Từ trong những chùm sáng chói chang đó thì một người con gái xuất hiện, ngay sau đó, cô ấy nói...-Chúc mừng mọi người đã vượt qua thử thách...(Hiên viên?)"?...?...? Thử thách???"(Jirou)Mà khoan...Giọng nói này....-Chỉ cần người không từ bỏ hy vọng, mới có thể làm chủ tương lai...(Hiên viên?)Bỗng cô ấy giơ lên thanh kiếm mà Himeko vừa mới cầm hồi nãy, Hiên Viên kiếm....-Cô là....(Jirou)Dường như Fu Hua chưa tin đây là thật, cô ấy đưa tay lại thì phát hiện đây chỉ là tàn ảnh...Như để giải đáp thắc mắc, người con gái ấy nói...-Là Hiên Viên...Nhưng giờ đây chỉ còn lại ý niệm cổ xưa mà cô ấy để lại, thân xác ấy đã vốn mục rữa và trờ lại hình hài của cát bụi.Vào giây phút cuối, những giây phút còn lại thì ý niệm của cô ấy đã thay cô truyền lại Hiên Viên Kiếm(Hiên viên?)-Giờ đây chủ cũng đã tìm được, đến lúc tôi phải.....Khoan đã...Cái vật trang sức kia mang lại cho ta cảm giác rất quen thuộc...Thứ lỗi vì đã mạo phạm, cô có thể cho tôi mượn nó được không?(Hiên viên?)Tôi không biết là cô đang nói ai, nhưng tôi có cảm giác là cô ấy đang nói Fu Hua vì khi nói luôn nhìn vào cô ấy, tôi quay lại thì đã thấy Fu Hua đã cởi bỏ lấy thứ dùng để cột tóc ấy kia trao cho ý niệm còn sót lại của Hiên ViênKhi nhận được nó...Thoáng chốc cô ấy chảy nước mắt....Tôi không biết cô ấy đã cảm thấy gì hay nhìn thấy gì...-Hóa ra...Là như vậy sao?Tốt quá rồi...Ta không hề cô độc...(Hiên viên?)Cô vẫn nắm chặt lấy món trang sức ấy, một tay chạm vào mà của Fu Hua, như thể...Fu Hua từng quen biết cô ấy....-Không ngờ ngần ấy năm, vẫn có thể gặp lại ngươi....(Hiên viên?)Rồi hình bóng ấy theo làn gió mà biến mất, để lại món trang sức lại...Rơi lên sàn cứng của hang động...-Cô ấy nói vì vậy?(Jirou)-Fu Hua, hai người có quen biết từ trước sao?(Kiana)...-Không...(Fu Hua)-Tớ không biết(Fu Hua)-Từ nhỏ tớ phải rời xa bố mẹ...Họ chỉ để lại món trang sức này cho tớ lúc họ rời xa thôi....(Fu Hua)-Nhưng không hiểu tại sao....Giọng của cô ấy....(Fu Hua)-Haiz....Fu Hua...Chúng ta vẫn còn chuyện phải làm(Jirou)Tôi đặt tay lên vai Fu Hua sau đó nhìn Himeko, có lẽ cô ấy cũng hiểu-...Ừm...Tớ xin lỗi(Fu Hua)...Hiên viên là con người của nên văn minh cổ đại...Làm thế nào mà...."Khoan đã..."(Jirou)Tôi nhớ đến một thứ...Đúng hơn là một từ...Tinh vệTôi nhớ lúc mà khi tôi nói từ này ra thì Fu Hua rất kích động, nghĩ lại thì tinh vệ cũng là...-Này Fu Hua, tớ hỏi câu này một chút được không?(Jirou)-....Cậu cứ hỏi(Fu Hua)-Fu Hua...Không lẽ cậu là...Hự!!!(Jirou)Trước khi tôi kịp hỏi thì đột nhiên, một một vết thương, đúng hơn là một vết chém ngang lưng bỗng xuất hiện trên tôi-Jirou!(Kiana/Fu Hua)...Ý thức của tôi dần mơ hồ....Bằng một cách nào đó...Những chuyện kiểu như này nó lại xảy ra....Ý thức của tôi mờ dần...Mờ dần...Tôi như chuyển đến cõi hư không....
end chap 40(Chap tiếp theo mình sẽ làm thông tin về Jirou cũng như các vật phẩm main sỡ hữu nha, mà tìm lỗi chính tả giúp tác nha :)) )À mà còn nữaTôi sau khi chờ mòn mõi mà vẫn không có ai đọc
"Đến một lúc nào đó, tâm trí họ sẽ chết đi và để băng hoại điều khiển cơ thể...."(Jirou)-Nhưng...Chẳng phải Himeko còn sống sao?Sao cậu lại nói...(Kiana)-Không Kiana...(Jirou)Tôi lấy KEY của tôi ra đưa cho ẻm, về tình trạng của từng người, tới bây giờ tín hiệu của Himeko vẫn đỏ-K...Không thể nào...(Kiana)-Khi băng hoại đã ăn mòn tới đỉnh điểm....95% trở thành cát bụi, 5% còn lại sẽ trở thành tử sĩ(Fu Hua)-Valkyrie...Chắc cậu cũng đã từng nghe thấy nó rồi nhỉ..."Nếu có ai đó trở thành tử sĩ thì sẽ phải giết người đó"....(Fu Hua)-Fu Hua....Khoan...Cậu đang tính làm gì đấy?(Jirou)-Jirou, không giống như cậu...Lúc đầu khi vào học viện thì năng lực của tớ không bao giờ cao, thậm chí là tớ từng nghĩ là sẽ không bao giờ có thể đậu, thế nhưng Himeko...Cô đã luôn động viên tớ cho tới bây giờ...Tớ thực sực rất cảm kích(Fu Hua)-Tớ kính trọng cô ấy hơn tất cả những người mà tớ từng biết...Không chỉ đơn giản là những gì cô ấy trao cho tớ mà còn là chính bản thân cô ấy...(Fu Hua)-Chính vì sự tôn trọng cô hơn bất kỳ ai(Fu Hua)-...Em mong cô cô hãy an nghỉ....(Fu Hua)-Khoan!(Jirou)-Trực thuộc tiểu đội Murata Himeko, Valkyrie hạng A Fu Hua...Cảm ơn cô đã chỉ đạo!(Fu Hua)-Dừng lại Fu Hua!(Jirou)*Vù!!!Cô ấy phóng lên về phía trước như một cơn gió, tiến đến Himeko để tung đòn kết liễu, trong giây cuối gần tới gần thì Himeko vung kiếm tạo nên một đường kiếm nóng bỏng theo đúng nghĩa đen. Fu Hua, cô ấy nhanh chóng nhảy lên và đáp về phía sau Himeko, tay bọc giáp phòng hộ chuẩn bị tung nắm đấm-Himeko-sensei, nếu như cô còn tỉnh táo thì chắc cô sẽ không để người khác bọc sau lưng như thế đâu nhỉ(Fu Hua)Một tử sĩ...Từng là Valkyrie cấp A...Cô nhanh chóng vung lưỡi kiếm về phía sau, nó nhanh, nhanh đến nỗi Fu Hua chỉ kịp chụp lấy lưỡi kiếm mà không thể né điThanh khiếm giờ không chỉ phát nên ánh hào quang sáng chói mà còn tạo nên một ngọn lửa bao bọc xung quanh, nó nóng....Chẳng có ngọn lửa nào mà không nóng cả"Nóng quá...Có lẽ không trụ được 5 giây...Nhưng như thế là quá đủ rồi"(Fu Hua)Cô cầm chặt thanh kiếm kéo nó ra xa, sau đó tung một đòn cực mạnh vào thẳng sương sống của HimekoMạnh tới nỗi Himeko văng vài mét, thanh kiếm cũng vì thế mà bị buông ra khỏi taySau khi hạ gục được Himeko và tách thanh kiếm ra khỏi cô ấy, Fu Hua lại gần nắm chặt bàn tay lại...-Dừng lại!!!(Jirou)Trong giây phút cuối cùng trước khi mọi thứ đã quá trễ, trước khi đôi tay ấy thực sự nhuốm máu người trước mặt thì tôi đã ra tay cản lại...Tôi không biết, tôi không chắc là tôi đã đúng hay không, nhưng tôi không thể đứng nhìnKhung cảnh này...Ở một khía cạnh nào đó, nó rất quen thuộc như thể nó đã từng xảy ra, đó là lý do tôi lại càng không thể để nó xảy ra lần nữa!-Cậu làm cái gì vậy?Jirou, thả tay tớ ra!!!(Fu Hua)-Không!Bình tĩnh lại đi Fu Hua(Jirou)Cô ấy nhanh chóng gạt tay của tôi ra, thay vì tiếp tục hành hình thì cô ấy dừng lại một chút, cùng lúc đó, Kiana cũng đã đi lại-Fu Hua, có lẽ ta vẫn còn có thể cứu được Himeko-sensei, vậy nên xin cậu đừng....(Kiana)-Cứu...?(Fu Hua)-Cứu bằng cách nào chứ?(Fu Hua)-....Liệu còn cách nào khác à?(Fu Hua)Fu Hua, tuy là cô ấy tỏ ra mạnh mẽ, nhưng trong thâm tâm của cô ấy cũng phải chịu nhiều tổn thương sâu sắc...Không chỉ một...Mà là rất nhiều lần, cô quỳ rạp xuống, nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt...-Cách khác...?Tớ cũng muốn biết...Nếu có cách khác thì trong quá khứ của tớ đâu phải thấy có quá nhiều người phải chết như vậy đâu chứ?Nếu ngay từ ban đầu đã có cách khác thì chuyện này đâu có diễn ra...?(Fu Hua)....-Nếu thực sự có cách khác thì tại sao tớ phải làm chuyện tàn nhẫn này chứ?(Fu Hua)-Chỉ vỉ muốn có năng lực để cứu lấy cả thể giới thì ngay từ đầu thì họ đã phải nhận lời nguyền mất đi tính mạng, ngay từ đầu nó vốn là số mệnh của Valkyrie(Fu Hua)-...(Jirou)Cô ấy nói đúng....Tôi đã nghe khá nhiều về chuyện này rồi....Tàn nhẫn?Phải...Vì đó là hiện thực, phép màu không thực sự tồn tại, nếu có thì thì nó không bao giờ hiện hữu như thể nó thực sự có...Đó là cái quy luật vốn có của cái thế giới được gọi là "Hiện thực..."-Trên thế giới này, không gì là không có hai mặt của nó cả!(Fu Hua)Cô ấy hét lên cùng với sự bất lực, cô muốn có cậu trả lời, cậu trả lời cho câu hỏi "Tại sao" và"Làm cách nào", nhưng ai sẽ là người trả lời nó?Tôi cũng chỉ biết im lặng, nhìn Fu Hua tiếp đó là Himeko đang còn nằm không động đậy...Có ai hỏi có đau không...Nếu tôi nói không thì nó là một lời nói dối-Hai mặt....Hai mặt thì sao chứ?Tớ cóc thèm quan tâm!Bố của tớ từng nói rằng: (Kiana)"Dẫu thế giới có hai mặt đi nữa, nếu bắt đầu mà đã bỏ cuộc thì không bao giờ tìm thấy hai mặt của nó đâu!"-.....(Jirou)Tôi nhìn Kiana....Tôi cũng từng nghe thấy cô nói đó từ ông ấy....Nhưng đã từ rất lâu rồi, không lẽ em ấy còn nhớ nó?Không, quá vô lý, nếu em ấy có thực sự nghe được thì làm sao Kiana có thể nhớ nó tới tận bây giờ?.....Bỏ qua chuyện đó đi....Fu Hua nghe xong chỉ biết im lặng, cô ngồi đó một hồi lâu....Một lúc sau cô ấy lên tiếng....-Phải nhỉ.....(Fu Hua)-Tùy cậu thôi....(Fu Hua)-Khi trở về học viện thì chắc chắn họ sẽ có cách cứu Himeko-sensei, tớ tin chắc là vậy!(Kiana)Tôi cũng hy vọng là vậy....Nếu như phép màu đó thực sự tồn tạiBỗng chốc một luồng ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào mắt tôi, những gì tôi có thể nghĩ lúc đó là...."Chói quá người lạ ơi!"...Nhưng điều kỳ lạ là...Từ trong những chùm sáng chói chang đó thì một người con gái xuất hiện, ngay sau đó, cô ấy nói...-Chúc mừng mọi người đã vượt qua thử thách...(Hiên viên?)"?...?...? Thử thách???"(Jirou)Mà khoan...Giọng nói này....-Chỉ cần người không từ bỏ hy vọng, mới có thể làm chủ tương lai...(Hiên viên?)Bỗng cô ấy giơ lên thanh kiếm mà Himeko vừa mới cầm hồi nãy, Hiên Viên kiếm....-Cô là....(Jirou)Dường như Fu Hua chưa tin đây là thật, cô ấy đưa tay lại thì phát hiện đây chỉ là tàn ảnh...Như để giải đáp thắc mắc, người con gái ấy nói...-Là Hiên Viên...Nhưng giờ đây chỉ còn lại ý niệm cổ xưa mà cô ấy để lại, thân xác ấy đã vốn mục rữa và trờ lại hình hài của cát bụi.Vào giây phút cuối, những giây phút còn lại thì ý niệm của cô ấy đã thay cô truyền lại Hiên Viên Kiếm(Hiên viên?)-Giờ đây chủ cũng đã tìm được, đến lúc tôi phải.....Khoan đã...Cái vật trang sức kia mang lại cho ta cảm giác rất quen thuộc...Thứ lỗi vì đã mạo phạm, cô có thể cho tôi mượn nó được không?(Hiên viên?)Tôi không biết là cô đang nói ai, nhưng tôi có cảm giác là cô ấy đang nói Fu Hua vì khi nói luôn nhìn vào cô ấy, tôi quay lại thì đã thấy Fu Hua đã cởi bỏ lấy thứ dùng để cột tóc ấy kia trao cho ý niệm còn sót lại của Hiên ViênKhi nhận được nó...Thoáng chốc cô ấy chảy nước mắt....Tôi không biết cô ấy đã cảm thấy gì hay nhìn thấy gì...-Hóa ra...Là như vậy sao?Tốt quá rồi...Ta không hề cô độc...(Hiên viên?)Cô vẫn nắm chặt lấy món trang sức ấy, một tay chạm vào mà của Fu Hua, như thể...Fu Hua từng quen biết cô ấy....-Không ngờ ngần ấy năm, vẫn có thể gặp lại ngươi....(Hiên viên?)Rồi hình bóng ấy theo làn gió mà biến mất, để lại món trang sức lại...Rơi lên sàn cứng của hang động...-Cô ấy nói vì vậy?(Jirou)-Fu Hua, hai người có quen biết từ trước sao?(Kiana)...-Không...(Fu Hua)-Tớ không biết(Fu Hua)-Từ nhỏ tớ phải rời xa bố mẹ...Họ chỉ để lại món trang sức này cho tớ lúc họ rời xa thôi....(Fu Hua)-Nhưng không hiểu tại sao....Giọng của cô ấy....(Fu Hua)-Haiz....Fu Hua...Chúng ta vẫn còn chuyện phải làm(Jirou)Tôi đặt tay lên vai Fu Hua sau đó nhìn Himeko, có lẽ cô ấy cũng hiểu-...Ừm...Tớ xin lỗi(Fu Hua)...Hiên viên là con người của nên văn minh cổ đại...Làm thế nào mà...."Khoan đã..."(Jirou)Tôi nhớ đến một thứ...Đúng hơn là một từ...Tinh vệTôi nhớ lúc mà khi tôi nói từ này ra thì Fu Hua rất kích động, nghĩ lại thì tinh vệ cũng là...-Này Fu Hua, tớ hỏi câu này một chút được không?(Jirou)-....Cậu cứ hỏi(Fu Hua)-Fu Hua...Không lẽ cậu là...Hự!!!(Jirou)Trước khi tôi kịp hỏi thì đột nhiên, một một vết thương, đúng hơn là một vết chém ngang lưng bỗng xuất hiện trên tôi-Jirou!(Kiana/Fu Hua)...Ý thức của tôi dần mơ hồ....Bằng một cách nào đó...Những chuyện kiểu như này nó lại xảy ra....Ý thức của tôi mờ dần...Mờ dần...Tôi như chuyển đến cõi hư không....
end chap 40(Chap tiếp theo mình sẽ làm thông tin về Jirou cũng như các vật phẩm main sỡ hữu nha, mà tìm lỗi chính tả giúp tác nha :)) )À mà còn nữaTôi sau khi chờ mòn mõi mà vẫn không có ai đọc
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store