Honkai Impact 3 Hinh Bong Cua Binh Minh 2
Mưa rơi rơi...Nó lạnh thật đấy, mặc dù chẳng có tuyết hay gió, chỉ có những giọt mưa đỏ như máu dội tầm tã xuống khung cảnh vốn tưởng chừng như chỉ còn là bức màn cuối cùng của sự chết chóc...Nơi đây chẳng còn nhiệt, thế giới này đã trở thành một thế giới chết. Những thứ có thể gọi là sinh vật kia đang trải dài khắp mọi ngóc ngách, tìm kiếm những thứ được định nghĩa là sinh vật sống cuối cùng. Xâu xé, đồng hóa, làm bất cứ thứ gì để tăng sinh khối của chúng lên.Sinh vật? Liệu có cách nào để coi chúng là sinh vật không? Chúng không phát ra hơi ấm, chúng không có các tế bào hữu cơ, chúng chỉ hoạt động theo một cách vô tri như những virus chết chóc.Chúng chỉ đơn giản là thảm họa...Hành tinh này đã chết, chẳng còn gì cả...Sự sụp đổ, hồi kết của nhân loại vì một lý do nào đó lại đến trong chưa đầy một giờ. Chẳng cần chung yên phải giáng lâm, chẳng cần thứ kẻ thù tự nhiên của nhân loại là Honkai tác động.Việc làm của Jirou, nó đã không chỉ dẫn đến cái chết của cậu, mà còn là những người cậu yêu thương, và rộng ra hơn nữa là toàn thể những con người vô tội.Tất cả đã chết hết.Nhưng liệu có thật sự như vậy?Trong cơn mưa máu đó, là sự xuất hiện của một bé gái tầm 12 tuổi. Nó thật sự là một phép màu khi mà chính con bé đến giờ vẫn chưa bị đồng hóa. Chẳng biết rằng con bé từ đâu đến, chẳng rõ rằng tại sao con bé lại ở đây, nhưng con bé vì một lý do nào đó lại tìm đến Jirou, kẻ giờ đây chỉ còn là 2 phần xác.Bé con ấy ngồi xuống bên cái xác của Jirou, ôm lấy đầu của cậu thư thể rằng hai người hoàn toàn có liên hệ với nhau...Và khóc.Cùng với sự phẫn nộ và tự trách, con bé đã kêu lên.-Chủ nhân...Tại sao chứ, em không hiểu được...Em không hiểu được, em đã luôn luôn đến bên ngài đúng lúc. Nhưng tại sao chỉ lần này là em lại tới trễ chứ?...Trong cái mập mờ của cơn mưa máu đó, có thể mường tựa ra rằng cô bé đấy không phải là một cô bé bình thường...Con bé rất dễ thương với mái tóc trắng đặc trưng của nhà Kaslana...Nhưng điều làm nổi bật là con bé có trên mình đôi tai và đuôi của sói.Chẳng rõ rằng con bé có mối quan hệ như thế nào với chàng ngốc, nhưng có vẻ con bé đang rất đau đớn khi phải ở bên cạnh cái xác của người mà con bé gọi là "chủ nhân".-Em xin lỗi, em xin lỗi vì không thể về với ngài sớm hơn...Làm ơn...Hãy cho em biết rằng em nên làm gì đi ạ.-Em được sinh ra để làm tròn trọng trách bảo vệ tất cả mọi người mà ngài yêu quý. Nhưng ngài đã đi rồi, em phải làm gì đây?Dưới cái lạnh buốt của cơn mưa, con bé đã ôm rất chặt lấy đầu của Jirou...Nhưng dần dần đã không còn khóc nữa, mà thay vào đó chính là sự phẫn nộ tới cùng cực. Đó là sự phẫn nộ dành cho kẻ đã tạo nên mớ bòng bong này.-Jin...Jin...JIN NOMURA...-Phải rồi, em biết em nên làm gì rồi chủ nhân...Em sẽ phải khiến hắn trả giá, ném hắn trở lại nơi hắn thuộc về, hay tốt hơn hết là em sẽ biến cho sự tồn tại của hắn trở thành những thứ chỉ tồn tại trong sách vở...-Nhưng...Em có thể làm gì chứ?Phải, một bé gái non nớt thì có thể làm gì được một gã đồ tể...Cô bé đấy đang cố nhìn xung quanh, dù có bất lực thì cô cũng phải làm gì được hắn. Để rồi đập vào mắt của con bé đó là thanh đại kiếm của Jirou...Đáng lẽ là, ngọn lửa trên thanh kiếm đã dập tắt...Đáng lẽ thanh kiếm hoàng kim đó sẽ mất đi hình dáng của bản thân. Ấy vậy mà khi con bé nhận ra thanh kiếm đó, nó lại càng sáng thêm, ánh lửa đi kèm cũng trở nên mãnh liệt hơn dẫu cho lưỡi kiếm đang lộ thiên giữa trời mưa...Nó đang mời gọi bé gái đó nắm lấy...Như một bản năng, cô bé tiến lại và nắm lấy chuôi kiếm...Nhưng điều kì lạ là ngay khi cô bé nắm lấy thanh kiếm...Ánh lửa đã hoàn toàn mất đi, nhiệt của nó cũng biến mất. Khi con bé còn đang hoảng hốt vì tưởng rằng bản thân đã phá hủy đi thứ gì đó...Thì thanh Dawn, đã mất đi hình dáng của mình, trở lại với ngoại hình của thanh kiếm hai lưỡi cũ kĩ. Nhưng đổi lại...-Thánh thạch...Một viên đá với màu sắc đỏ thẫm từ thanh kiếm xuất hiện ngay trước mắt của con bé...Thánh khí, viên thánh thạch mạnh nhất trong tổng hòa của các viên thánh thạch khác. Nguyên nhân có thể đến từ việc chính thánh khí không chỉ là mảnh lớn nhất, mà nó còn là mảnh duy nhất thực sự có được mọi khả năng của các mảnh thánh thạch khác. Và chẳng ai biết được rằng nó còn có điều gì ẩn giấu phía sau.Jirou, cậu là một gã xui xẻo, dù cho có được thánh thạch nhưng tiềm năng của cậu chưa bao giờ là đủ để thức tỉnh toàn bộ khả năng của thứ này.Nhưng giờ đây, cái thứ đó đang sáng lên còn hơn cả khi Jirou lần đầu thấy nó...Con bé xứng đáng, xứng đáng hơn Jirou rất nhiều...Nhưng chẳng rõ rằng tới mức bao nhiêu mà thôi.Nhưng để tới cái mức mà thánh thạch bỏ cả chủ cũ để chọn chủ mới thì...Đó là một định mệnh...Cô bé đó biết rõ mình cần làm là gì. Chỉ mới một chạm, viên thánh thạch đó đã sáng lên, làm sáng cả một vùng trời vốn đã cực kỳ âm u...Viên thánh thạch đó, nó trao cho con bé tất cả...Khi chạm vào viên thánh thạch, con bé đã nhận ra nhiều thứ, nhìn thấy nhiều thứ mà đáng lẽ con bé không nên thấy. -...Vậy sao...Con bé nhận ra rằng những gì xung quanh con bé...Chỉ là một câu chuyện.-Zen...Kohaku...-Mà thôi kệ...Em sẽ nói về chuyện này sau...Biểu cảm trên gương mặt đó, là sự khó chịu cứ như rằng có ai đó đã và đang lải nhải bên tai của em. Nhưng mà liệu nó còn quan trọng?Hơn hết, viên thánh thạch trao cho bé ấy mọi khả năng đủ để bẻ cong, thêm thắt những gì mà con bé muốn, biến đổi mọi sự việc...Bất chấp cả thời gian và không gian...Nói cách khác, con bé đã trở thành tác giả của mọi câu chuyện con bé biết tới, bao gồm câu chuyện của chính con bé và Jirou.Một thực thể...Về cơ bản là hơn cả thần...Hơn cả chung yên, hơn cả mọi thứ.Thực tại của con bé đứng cao hơn mọi thực thể khác.Con bé...Về cơ bản là đang đứng chung mâm với tác giả của chính bộ truyện này...Điều đó khiến cho cô bé ấy có thể thay đổi mọi thứ theo ý thích.Mọi sức mạnh có to lớn như thế nào, đứng trước quyền năng của tác giả...Cũng chỉ là thứ hạng xoàng tép riu khi mà chỉ cần con bé muốn, tu tiên hay chung yên cũng trở về trạng thái vô nghĩa...Hãy so sánh thử nhé, nếu so sánh với cả cái vũ trụ SCP, thì thứ duy nhất mà con bé thua chính là SCP 3812, giọng nói phía sau ta....Đây là những gì mà con bé cần, ít nhất là lúc này...Nắm chặt lấy viên đá, cô bé ấy dần hóa thành một thiếu nữ, bộ đồ ban đầu vốn đơn giản giờ đây đã trở thành một bộ cánh thậm chí có thể dùng để miêu tả sự thần thánh, dẫu cho việc nó vẫn còn khá giản đơn...Viên thánh thạch cũng theo đó mà được hấp thụ vào trong cô bé đấy, cả hai đã hoàn toàn trở thành một.Nhưng trước khi đi, cô bé đã quay lại nhìn cái xác của Jirou...Bé ấy mỉm cười, một nụ cười dễ mến nhưng đầy sắc trầm.-Chủ nhân, xin hãy đợi em một chút...Ngay khi xong việc, ngay khi em xử lý hắn, ngay khi em kết thúc mọi chuyện. Em sẽ đưa chủ nhân trở lại, và chắc chắn là cả Sirin-sama nữa...-Xin hãy đợi Nova...Chủ nhân...Nova, cái tên đó vang lên...Gợi nên những hy vọng mới nào đó. Nova...Đó là tên của nàng AI do chính Jirou đặt.Nova...Là tên của nàng AI mà chính Jirou đã tưởng rằng không còn tồn tại.Nova, cái tên tưởng rằng đã biến mất với cái xác, trở thành Kurikara.Ấy vậy mà giờ đây, cái tên Nova đã được nhắc lên lần nữa. Tại sao à? Vì bé gái ấy tên là Nova, chính là nàng sói cưng của Jirou.Và rồi...Con bé biến mất, như thể là biến mất từ hư vô...Không, có lẽ đó là hư vô thật sự khi mà trong thoáng chốc lúc mà con bé biến mất. Thật chẳng khó để thấy được rằng đó là năng lực của Sirin.Để lại cái xác của chủ nhân để tìm kẻ đã gieo rắc nên mầm mống này.Còn hắn? Jin, hắn đang làm gì? Đối với một con quái vật như hắn, việc nói hắn đang khiêu vũ chính là sự nhạo báng khủng khiếp nhất dành cho những vũ công. Hắn không khiêu vũ cũng chẳng nhảy múa, mà hắn chỉ đang rùng mình cùng với sự thỏa mãn đáng kinh tởm dành cho cái mục đích mà hắn đã hoàn thành.Giày vò Jirou tới mức kinh khủng nhất, cũng như hủy diệt mọi thứ liên quan tới cậu chàng. Nắm lấy 4 viên thánh thạch, hắn cười lên với vẻ ma mị thuần khiết, nhìn về cái nơi đã từng là thế giới hắn sống.Thế nhưng...Khi đạt được mục đích, khi hoàn toàn đứng ở trên đỉnh vinh quang, hắn sẽ làm gì tiếp theo? Mục đích hắn tồn tại cũng chẳng còn, dục vọng cũng đã mất. Chỉ vì mong muốn trả thù mà hắn đã đánh đổi gần như là mọi thứ. Hắn không còn là con người, chẳng còn gì có thể thỏa mãn hắn, kể cả tiền tài, quyền lực hay là phụ nữ.Jin Nomura muốn làm gì tiếp theo? Hắn chẳng biết, chỉ biết rằng với 4 viên thánh thạch trong tay, hắn rõ rằng hắn có thể tùy biến vũ trụ này theo ý thích của hắn, hắn là kẻ xứng đáng với thánh thạch...Thật trớ trêu làm sao. Với tư cách là kẻ đứng đầu chuỗi, hắn sẽ làm mọi thứ theo cái cách mà hắn muốn.Nhưng có thật sự rằng, hắn đã trở thành kẻ đứng đầu chuỗi? Jin có thật sự là kẻ đã nắm đầu chuôi?Và hơn hết...Có thật sự là mọi sinh vật sống đã bị hủy diệt dưới tay hắn?Sẽ thật kì lạ khi mà bỗng nhiên chung yên giáng lâm...Nhưng chẳng hiểu sao Jin, hắn luôn luôn có một cảm giác lạnh từ phía sau sống lưng mặc cho cơ thể của hắn đã vứt bỏ xác thịt từ lâu.Và rồi, khi có tiếng bước chân từ phía sau, chẳng phải tiếng cọ cót két của thảm họa, cũng chẳng phải tiếng rên rỉ đầy oai oán của những người đang bị đồng hóa. Mà đó là một tiếng bước chân...Nhẹ nhàng và rất điềm tĩnh. Chẳng gấp gáp, chẳng có tiếng thở hổn hển...Nhưng kèm theo đó, là cái làn khí tức khủng khiếp tới mức khó thở.Không, nó không phải là điều gì đáng sợ hơn thảm họa đang đến gần, mà thực chất cái khí tức đó biểu thị cho sự trái ngược hoàn toàn đối với thứ mà Jin đang mang. Chính cả 4 viên thánh thạch mà gã có bên người cũng đang lay chuyển một cách dữ dội. Chúng đang giao động, chúng muốn rời khỏi Jin...Chúng muốn phản chủ.Nhưng Jin tài nào biết? Với sự ngạo mạn của hắn, hắn nào nhận ra được rằng núi đã cao còn có núi cao hơn...Để rồi khi hắn quay người lại nhìn kẻ đang đến gần, hắn vẫn ngông cuồng.-Ồ, một cô bé, ngươi quả thật cũng có dũng khí khi tự mình bước đến đây...Hừ, đáng lẽ ngươi phải hóa thành một phần của chúng rồi nhỉ? Tại sao ngươi vẫn còn ở đây?Hắn...Chắc chắn không biết rằng, thứ thật sự đá hắn về với thế giới bên kia không hẳn là Jirou...Mà là ngươi trước mắt.Cũng phải thôi, vẻ ngoài của con bé chính là vẻ ngoài của một con người thật sự...Đó chẳng phải là một con sói, đó cũng chẳng phải là một cỗ máy. Làm thế nào mà hắn có thể nhận ra? Nhưng đó là sự thật, phía sau vẻ mặt của bé gái trông có chút ngây thơ đấy chính là Nova. Nàng sói đấy đã quay trở lại, và chắc chắn...Lần này con bé sẽ trực tiếp trục xuất sự tồn tại của Jin ra khỏi câu chuyện này mãi mãi.Chỉ là, đây chưa phải là lúc.Nova, con bé vốn đã chẳng còn là một AI tầm thường, con bé quay lại với nhân tính và cảm xúc. Vì thế mà Nova không chỉ đơn giản là muốn xóa sổ hắn ra khỏi thực tại, mà con bé còn muốn trả lại món nợ máu mà Jin đã gây ra. Hắn sẽ phải nếm trải mọi đau khổ mà hắn đã gây nên cho Jirou. Và hắn phải chịu đựng sự thống khổ mà hắn đã áp đặt tới nhân loại.Chắc chắn là thế.Chỉ là...Jin chưa nhận ra rằng, Nova ở ngay trước mắt của hắn là đao phủ cuối cùng cho cả linh hồn và thể xác của gã.-Nào, cũng tốt, nếu như vẫn còn một đứa con gái còn sống, vậy thì tại sao mày không làm tao vui vẻ nhỉ? Ta chắc rằng mọi...*Xoẹt!Và khi hắn còn đang luyên thuyên để chuẩn bị giở trò đồi bại với con bé, thì những gì hắn nhận lại chính là một nhát chém xuyên cả sự bảo vệ của thánh thạch.Nova...Chẳng làm gì cả, ngoài việc giơ tay lên...Cánh tay của hắn đã bị chặt đứt, điều mà thực sự bất khả thi với sự tồn tại của thánh thạch bên cạnh hắn. Bởi lẽ hắn không chỉ nhận được sự bảo vệ thể xác vật lý mà còn là linh hồn...Ấy thế mà chuyện không ngờ đó lại xảy ra, cánh tay của hắn đã bị đứt lìa nhưng điều đáng quan ngại là nó lại chẳng thể lành lại.-Hừ, xem ra lại gặp được một chiến binh của nhân loại nào rồi.-Con nhóc đó có gì đó hơn hắn thì phải.Và điều đó khiến Jin cảm thấy hứng thú, bởi sau cái chết của Jirou, đó sẽ là thứ giúp cho hắn cảm thấy hưng phấn. Cơ mà giờ đây hắn vẫn không khỏi nghĩ rằng, tại sao cánh tay của hắn vẫn chưa mọc ra.Chẳng quan trọng lắm, chỉ biết rằng...Hắn đang cười, tay còn lại huy động các thánh thạch làm những gì hắn muốn.-Nếu ngươi thích chọn cái chết, ta sẽ chiều ngươi vậy.Jin giơ cánh tay còn lại lên, thì thầm một vài lời khó nghe nào đó và kết quả là mọi kết cấu xung quanh hắn đều đã bị đi dời hoàn toànBóc tách, phá hủy, tạo nên động chấn, sóng thần, hay thậm chí hắn đã nhấc bổng cả cái lục địa Á Âu lên. Hắn nắm tay, bóp lại, biến cho mọi phần vật chất xung quanh bị nén lại tới cái kích thước mà chỉ cần hơn một chút thôi là sẽ thành công tạo ra một điểm kì dị với khả năng công phá khủng khiếp.Nhưng...Nova không si nhê. Hay đúng hơn là mọi đòn tấn công từ nãy tới giờ của Jin đều không chạm được tới Nova. Dù cho có là thánh thạch đi nữa, cái sức mạnh tối thượng của vũ trụ cũng không thể chọc thủng được phần thực tại vây quanh Nova...Tới bước này, Jin mới cảm thấy có gì đó kì lạ...Nova chỉ ở đó...Nói một từ duy nhất.-Giải.Bỗng nhiên, Jin đã ngay lập tức cảm thấy được những cơn đau khủng khiếp đang chạy dọc theo cả cơ thể. Nó thật sự vô lý, nó thật sự quá vô lý. Cơ thể của hắn không phải là xác thịt, mà chỉ là những phần được hợp lại bởi máy móc và thảm họa. Dây thần kinh cảm nhận cơn đau cũng chẳng còn, ấy vậy mà vì lý do nào đó mà hắn lại cảm nhận được một cơn đau giữ dội đặc biệt là ở vùng cánh tay.-Phóng.Cơn đau đó...Đã trở nên khủng khiếp hơn những gì có ở lúc nãy cả vạn lần. Nó đau, đau tới khủng khiếp, chẳng có từ ngữ có thể miêu tả được cơn đau kéo dài này...Mỗi giây trôi đi, thề rằng cái cơn đau đó càng trở nên kinh hoàng hơn. Nếu là con người, hắn ta sẽ chết chỉ vì cảm nhận được nó trong 5 giây do bộ não trở nên quá tải. Nhưng thật tiếc rằng chỉ vì hắn đã từ bỏ xác thịt. Cơn đau đó sẽ còn mãi và mãi mãi dày vò hắn mà không cho hắn chết...-Ahh...-AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!Cơ mà...Liệu Nova có cho hắn chết?Không, hắn phải sống để chịu đựng. Trên tay của Nova bỗng nhiên xuất hiện một cuốn sách, vẻ ngoài của nó không hoàn chỉnh khi mất đi những trang và bìa cuối cùng. Điều kì lạ là những trang sách vẫn cứ thế mà xuất hiện dù cho nó chẳng thể lấp đầy được cuốn sách.-Ahh...Ra là vậy...Quá khứ của chủ nhân, cả những gì ngài phải trải qua...Rồi cả những kế hoạch, xem ra vẫn còn rất dài.Và rồi khi con bé giở ra trang sách ra, chẳng mấy chốc, Nova đã tìm được tới trang có được chữ "Jin Nomura".-"Và rồi khi con bé giở ra trang sách ra, chẳng mấy chốc, Nova đã tìm được tới trang có được chữ "Jin Nomura"."
Đó là những gì có trong cuốn sách, từng chữ một. Nova chỉ mỉm cười, đóng sầm cuốn sách lại và ném nó đi, thì thầm rằng.-Đó chỉ là một trong những cuốn sách thôi nhỉ. Thế giới ngoài đó thật rộng lớn. -Mình sẽ kết nối với từng quyển để biết rằng ngoài kia không chỉ có chủ nhân...Nhưng giờ đây, Jin Nomura sẽ phải chết, một cái chết đau đớn nhất có thể.-Hắn phải chết để có thể nhường đường cho Jirou-sama...-Đứng trước quyền năng của tác giả...Mọi chuyện sức mạnh đều trở nên vô nghĩa.Đó...Là định mệnh cuối cùng của Jin.-Mày, mày là cái thứ gì?!Jin trong cơn đau đớn tới tột cùng đó, gã cố gắng gào lên với hy vọng rằng hắn sẽ có được một câu trả lời thích đáng. Nhưng đổi lại...-Là tử thần sẽ ghi tên ngươi vào cuốn Death note, Jin.-Ngươi đã trở nên quá ngạo mạn, ngươi thật sự không biết giới hạn của ngươi nằm ở mức nào. Thánh thạch, phải, chúng rất quyền năng, nhưng thật đáng tiếc rằng chúng chỉ có thể cho ngươi thấy được những thứ nằm trong giới hạn của vũ trụ này.-Ta thât sự hy vọng rằng ngươi sẽ không bao giờ nhận ra ta. Nhưng điều đó có vẻ là không nên.-Jin, thực tại của ta cao hơn của ngươi, ta có thể viết ngươi trở thành một nhân vật và chơi đùa với số phận của ngươi, biến ngươi thành kẻ mất đi sự tự do vĩnh viễn.-Nhưng từ khi có cơ thể này, và cũng như nhớ về cái ngày đó, cả những việc ngươi làm hiện tại. Khiến ta cảm thấy kinh tởm và muốn tống khứ ngươi ra khỏi thực tại này mãi mãi.-Từ khi có cơ thể này? Mày nói cái gì? Sao mày lại nói như thể tao có liên hệ gì với mày hả?Jin gào lên, điều đáng ngạc nhiên là hắn đã chịu đựng được sự đau đớn giày vò tới tận linh hồn đó. Để rồi sủa mà không biết rằng điều hắn làm chỉ khiến hắn càng đau đớn hơn thôi. Nova thì mỉm cười, thả hắn ra khỏi cơn đau khủng khiếp chỉ bằng suy nghĩ của bản thân.-Mày...-Jin, ngươi tự nhận mình là gì?-Cứu thế à? Hay là thảm họa?-Cứu thế? Hừ...Đừng có mà đùa, tao là một thứ gì đó còn cao hơn cái gọi là thảm họa mà mày nói, tao là thần! Và tao đang quyết định sự tồn tại của thế giới này!!! Nói, mày là thứ gì?!-Nếu ngươi tự nhận là thần, thì ngươi có thể hiểu, ta là thần của thần của thần...Ngươi nói rằng ngươi sẽ định đoạt cho sự sống của toàn nhân loại. Nhưng thật tiếc rằng ta không cho phép nó.-Jin, ngươi biết có biết Eschaton là gì không?-Mày đang nói cái đéo gì vậy?Nova đáp lại bằng một tiếng cười, đó là một giọng cười đầy nhạo báng dành cho Jin, vì thật sự rằng con bé đang mỉa mai hắn thật.-Tất nhiên là ngươi không biết rồi, kẻ mà thời còn đi học chỉ biết vùi đầu vào sự ngông cuồng của chính bản thân...Thì làm sao ngươi có thể biết?-Eschaton...Là tên của một sự kiện dùng để định đoạt cho chính sự sống của toàn bộ nhân loại...Thông thường, đúng, nó sẽ kết thúc bằng việc toàn bộ nhân loại sẽ phải chứng kiến cái kết của mình.-Jin, sẽ ra sao nếu ta nhận bản thân là Eschaton nhỉ? Nhưng ta không đến để tiêu diệt nhân loại. Mà ta đến đây để khử ngươi.-Thứ ngông cuồng!Jin lao lên với suy nghĩ rằng hắn có thể làm được gì đó Nova, nhưng kết quả là bằng cách nào đó, hắn đã bị chặn lại. Kể cả khi hắn đã dùng chính năng lực của thánh thạch để kéo cả mặt trăng lại gần, phá vỡ kết cấu của trái đất. Nova vẫn không bị làm sao.Trong trường hợp này, hắn mới là kẻ ngông cuồng. Nova cũng chẳng cần gì hết...Con bé chỉ cắt đứt toàn bộ các chi của Jin với một luồng suy nghĩ.-Jin, ta đã trở thành tác giả của mọi vũ trụ và câu chuyện, ngươi sẽ không làm gì ta được đâu...Thay vào đó, ta nghĩ ngươi nên tiếp tục nghe ta nói.Và ném hắn quay lại với cơn đau ban nãy nhưng nhẹ hơn đôi chút nhằm chặn họng hắn lại.-Ngươi từng hỏi, ta có liên hệ gì với ngươi không? Ta nghĩ...Là không, nhưng nếu nói rằng là không cũng không hẳn là đúng hoàn toàn, mà thực chất ta nên nói rằng ngươi có mối liên hệ với chủ nhân của ta thì đúng hơn.-MÀY!!! Chủ nhân gì chứ? Nói cho tao biết, mày là cái...-Jirou...Nova chỉ cần nói đúng một từ, một cái tên, Jin khi nghe được cái tên đó thì liền cứng họng lại và bắt đầu cảm thấy lạnh hết người.-Ngươi không biết ta, ta có thể hiểu lý do tại sao. Nhưng không lý nào ngươi lại không biết chủ nhân của ta được. Trên thực tế...Ta biết tất cả, ta biết tất cả những gì ngươi đã trả giá cho sự trả thù đầy ngoạn ngục này, ta biết cái cách mà ngươi đã giết chết chủ nhân của ta và những người chủ nhân ta yêu quý.-Ta ghét phải đọc nó, nhìn nó lại lần nữa...Nhưng ta buộc phải làm thế để có thể cho ngươi hiểu được rằng ta ghét và hận ngươi đến nhường nào.-Jin! Là ta, không phải chủ nhân của ta! LÀ TA ĐÃ KHIẾN NGƯƠI PHẢI CHỊU CỰC HÌNH ĐÓ, LÀ TA LÀ KẺ ĐÃ NÉM NGƯƠI THẲNG VÀO VÒNG PHÁP LUẬT. VÀ GIỜ ĐÂY, TA CŨNG SẼ LÀ KẺ KHIẾN NGƯƠI KHÔNG THỂ TỒN TẠI.-Ngươi nhớ không, thứ luôn ở bên cạnh Jirou, một con Robot, một con sói máy, chính nó mới là thứ trực tiếp khiến ngươi phải chịu cảnh mất đi tất cả. Và ngươi biết gì không?-Thứ đó...Đang ở trước mặt ngươi này.-Mày...Đừng nói là...Gã đồ tể bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ khủng khiếp khi nghe thấy những lời đó. Hắn đang cố nhớ lại, thứ gì đã từng ở bên cạnh Jirou, thứ gì đã đánh bại hắn một lần ngoài chàng ngốc ra...-Mày là con chó đó!Nhưng đã quá trễ.-Chính xác, điều đáng sợ là...Ta sẽ không dùng quyền năng để xóa sổ ngươi sớm...Mà ta sẽ giết ngươi trước rồi mới tính tới việc xóa sự tồn tại của ngươi sau.Từ phía sau của Nova, có thứ gì đó đang giáng lâm...Một ánh sáng tím kì ảo, một lượng năng lượng khổng lồ đang tràn vào không gian...Nó có hình dáng như là một con mắt vậy, nhưng song, cũng cực kì giống một cái kén...Từ đó...Chung yên đã giáng lâm.(Cái quần què gì vậy em, biết em quyền năng như tác giả rồi mà em còn chơi triệu hồi cả chung yên thì khứa nào đỡ nổi?)Nó đến mà không theo bất kỳ một trật tự nào, nó đến mà không hề có sự thay đổi hay báo trước nào, chung yên chỉ tự nhiên xuất hiện...Nó giống như là một cái plot hole to lớn vậy. Nhưng...Nova không quan tâm.Có một điều đáng quan ngại là...Herrscher cuối cùng đó là do chính Nova tự thêm vào dòng thời gian theo ý muốn. Và hơn hết, rằng chung yên đó là do Nova điều khiển.Jin...Trong thoáng chốc...Hắn đã nhìn thấy thiên đường.Nhưng đến cuối cùng lại bị ném trở lại địa ngục.Cơ mà...Đến cả địa ngục cũng từ chối hắn.Để rồi những gì mà hắn nhìn thấy ở những giây cuối cùng chính là màm đen vô tận của hư vô. Dần dần, mọi thứ từ hắn bị tước đi, khởi đầu bằng những giác quan và ý chí, kế đó là sự băng hoại dần dần của thời gian.Jin...Đã bị xóa xổ, cả linh hồn lẫn thể xác. Nova đã nói đúng, sự tồn tại của hắn chỉ còn là ký ức và ghi chép, giờ đây chẳng còn cách nào để mang hắn trở lại, trừ khi đó là điều mà con bé muốn.Đối với chung yên, khi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ của mình thì cô ta đã biến mất theo ý muốn của nàng sói, để lại Nova cùng với hành tinh đang chết dần chết mòn mang tên trái đất. Cơ mà...Nova lại mỉm cười, không phải vì cảnh vật xung quanh khiến cho cô bé cảm thấy vui. Mà là vì em ấy biết, mọi chuyện đã kết thúc, và em ấy có thể khiến mọi thứ trở về với quy cũ.Và hơn hết...-Chủ nhân, em đến với ngài đây.Nova sẽ trở lại với Jirou, với một hình dạng mới và một thân phận mới....-Sirin!Như vừa mới tỉnh mộng, Jirou choàng dậy khỏi chiêm bao đầy nguyền rủa. Mọi chuyện tựa như một cơn ác mộng vậy. Một cơn ác mộng mà cậu đã phải chứng kiến toàn bộ nhân loại, người mình yêu thương và quan trọng nhất là vợ tương lai của cậu phải ra đi.Chằng ngốc nhìn xung quanh, để rồi nhận ra quanh cậu chính là những bức tường quen thuộc, và bản thân cậu cũng đang ở trên chiếc ghế Sofa ở giữa phòng khách. Mọi thứ đều sáng sủa cứ như chưa từng có gì xảy ra vậy.Mơ sao? Cậu nghĩ thế, nhưng để rồi lắc đầu phủ nhận ngay lập tức khi cứ nghĩ tới những cảnh chân thực đến rợn người. Cậu có thể cảm nhận từng cơn đau, cậu đã có thể cảm nhận sự buồn nôn của bản thân, cậu đã có thể cảm nhận sự thống khổ sâu sắc khi chứng kiến người mình yêu thương ra đi.Nếu đó là mơ thật, tại sao cậu lại mơ về Jin? Một kẻ mà cậu nếu không được nhắc lại thì có lẽ đã quên mất. Hơn nữa, cậu cảm thấy đầu của mình rất choáng và đau, một tác dụng thường thấy ngay sau khi kết thúc trạng thái cuồng hóa.-Chết tiệt, mình nhớ là đầu của mình bị cắt khỏi cơ thể rồi mà nhỉ...Đó là mơ thật sao...Cậu không tin, và chẳng bao lâu, cậu trả lời đã tìm đến với cậu.-Tất nhiên là...Đó không phải mơ rồi. Nó là sự thật, một sự thật đau đớn đã thật sự qua.Một giọng nói lạ bỗng nhiên vang lên ngay bên cạnh cậu, phản ứng đầu tiên của chàng ngốc là giật mình và dò xem nguồn gốc của nó là từ đâu.Và cũng chẳng ở đâu xa lắm ngoài ở bên cạnh cậu chàng.Khá là bất ngờ bởi trước mắt cậu là một người hoàn toàn xa lạ, đó là một cô bé trông khá đáng yêu, nếu như không muốn nói là đáng yêu theo cái cách mà hoàn toàn khó tưởng tượng được. Cô bé đó có mái tóc của nhà Kaslana. Điều thật sự nổi bật là bé gái đó có đôi tai và đuôi của sói.Để rồi, khi chiêm nghiệm được vẻ đẹp của nàng sói đó đủ lâu, bé gái đó đã cất lời.-Chủ nhân, dù cho nó là sự thật thì sự thật đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, ngài có thể coi nó là một giấc mơ đáng sợ cũng được. Một giấc mơ mà ngài sẽ không phải nhìn thấy lần nữa.-Jirou-sama, ngài vất vả rồi.
Đó là những gì có trong cuốn sách, từng chữ một. Nova chỉ mỉm cười, đóng sầm cuốn sách lại và ném nó đi, thì thầm rằng.-Đó chỉ là một trong những cuốn sách thôi nhỉ. Thế giới ngoài đó thật rộng lớn. -Mình sẽ kết nối với từng quyển để biết rằng ngoài kia không chỉ có chủ nhân...Nhưng giờ đây, Jin Nomura sẽ phải chết, một cái chết đau đớn nhất có thể.-Hắn phải chết để có thể nhường đường cho Jirou-sama...-Đứng trước quyền năng của tác giả...Mọi chuyện sức mạnh đều trở nên vô nghĩa.Đó...Là định mệnh cuối cùng của Jin.-Mày, mày là cái thứ gì?!Jin trong cơn đau đớn tới tột cùng đó, gã cố gắng gào lên với hy vọng rằng hắn sẽ có được một câu trả lời thích đáng. Nhưng đổi lại...-Là tử thần sẽ ghi tên ngươi vào cuốn Death note, Jin.-Ngươi đã trở nên quá ngạo mạn, ngươi thật sự không biết giới hạn của ngươi nằm ở mức nào. Thánh thạch, phải, chúng rất quyền năng, nhưng thật đáng tiếc rằng chúng chỉ có thể cho ngươi thấy được những thứ nằm trong giới hạn của vũ trụ này.-Ta thât sự hy vọng rằng ngươi sẽ không bao giờ nhận ra ta. Nhưng điều đó có vẻ là không nên.-Jin, thực tại của ta cao hơn của ngươi, ta có thể viết ngươi trở thành một nhân vật và chơi đùa với số phận của ngươi, biến ngươi thành kẻ mất đi sự tự do vĩnh viễn.-Nhưng từ khi có cơ thể này, và cũng như nhớ về cái ngày đó, cả những việc ngươi làm hiện tại. Khiến ta cảm thấy kinh tởm và muốn tống khứ ngươi ra khỏi thực tại này mãi mãi.-Từ khi có cơ thể này? Mày nói cái gì? Sao mày lại nói như thể tao có liên hệ gì với mày hả?Jin gào lên, điều đáng ngạc nhiên là hắn đã chịu đựng được sự đau đớn giày vò tới tận linh hồn đó. Để rồi sủa mà không biết rằng điều hắn làm chỉ khiến hắn càng đau đớn hơn thôi. Nova thì mỉm cười, thả hắn ra khỏi cơn đau khủng khiếp chỉ bằng suy nghĩ của bản thân.-Mày...-Jin, ngươi tự nhận mình là gì?-Cứu thế à? Hay là thảm họa?-Cứu thế? Hừ...Đừng có mà đùa, tao là một thứ gì đó còn cao hơn cái gọi là thảm họa mà mày nói, tao là thần! Và tao đang quyết định sự tồn tại của thế giới này!!! Nói, mày là thứ gì?!-Nếu ngươi tự nhận là thần, thì ngươi có thể hiểu, ta là thần của thần của thần...Ngươi nói rằng ngươi sẽ định đoạt cho sự sống của toàn nhân loại. Nhưng thật tiếc rằng ta không cho phép nó.-Jin, ngươi biết có biết Eschaton là gì không?-Mày đang nói cái đéo gì vậy?Nova đáp lại bằng một tiếng cười, đó là một giọng cười đầy nhạo báng dành cho Jin, vì thật sự rằng con bé đang mỉa mai hắn thật.-Tất nhiên là ngươi không biết rồi, kẻ mà thời còn đi học chỉ biết vùi đầu vào sự ngông cuồng của chính bản thân...Thì làm sao ngươi có thể biết?-Eschaton...Là tên của một sự kiện dùng để định đoạt cho chính sự sống của toàn bộ nhân loại...Thông thường, đúng, nó sẽ kết thúc bằng việc toàn bộ nhân loại sẽ phải chứng kiến cái kết của mình.-Jin, sẽ ra sao nếu ta nhận bản thân là Eschaton nhỉ? Nhưng ta không đến để tiêu diệt nhân loại. Mà ta đến đây để khử ngươi.-Thứ ngông cuồng!Jin lao lên với suy nghĩ rằng hắn có thể làm được gì đó Nova, nhưng kết quả là bằng cách nào đó, hắn đã bị chặn lại. Kể cả khi hắn đã dùng chính năng lực của thánh thạch để kéo cả mặt trăng lại gần, phá vỡ kết cấu của trái đất. Nova vẫn không bị làm sao.Trong trường hợp này, hắn mới là kẻ ngông cuồng. Nova cũng chẳng cần gì hết...Con bé chỉ cắt đứt toàn bộ các chi của Jin với một luồng suy nghĩ.-Jin, ta đã trở thành tác giả của mọi vũ trụ và câu chuyện, ngươi sẽ không làm gì ta được đâu...Thay vào đó, ta nghĩ ngươi nên tiếp tục nghe ta nói.Và ném hắn quay lại với cơn đau ban nãy nhưng nhẹ hơn đôi chút nhằm chặn họng hắn lại.-Ngươi từng hỏi, ta có liên hệ gì với ngươi không? Ta nghĩ...Là không, nhưng nếu nói rằng là không cũng không hẳn là đúng hoàn toàn, mà thực chất ta nên nói rằng ngươi có mối liên hệ với chủ nhân của ta thì đúng hơn.-MÀY!!! Chủ nhân gì chứ? Nói cho tao biết, mày là cái...-Jirou...Nova chỉ cần nói đúng một từ, một cái tên, Jin khi nghe được cái tên đó thì liền cứng họng lại và bắt đầu cảm thấy lạnh hết người.-Ngươi không biết ta, ta có thể hiểu lý do tại sao. Nhưng không lý nào ngươi lại không biết chủ nhân của ta được. Trên thực tế...Ta biết tất cả, ta biết tất cả những gì ngươi đã trả giá cho sự trả thù đầy ngoạn ngục này, ta biết cái cách mà ngươi đã giết chết chủ nhân của ta và những người chủ nhân ta yêu quý.-Ta ghét phải đọc nó, nhìn nó lại lần nữa...Nhưng ta buộc phải làm thế để có thể cho ngươi hiểu được rằng ta ghét và hận ngươi đến nhường nào.-Jin! Là ta, không phải chủ nhân của ta! LÀ TA ĐÃ KHIẾN NGƯƠI PHẢI CHỊU CỰC HÌNH ĐÓ, LÀ TA LÀ KẺ ĐÃ NÉM NGƯƠI THẲNG VÀO VÒNG PHÁP LUẬT. VÀ GIỜ ĐÂY, TA CŨNG SẼ LÀ KẺ KHIẾN NGƯƠI KHÔNG THỂ TỒN TẠI.-Ngươi nhớ không, thứ luôn ở bên cạnh Jirou, một con Robot, một con sói máy, chính nó mới là thứ trực tiếp khiến ngươi phải chịu cảnh mất đi tất cả. Và ngươi biết gì không?-Thứ đó...Đang ở trước mặt ngươi này.-Mày...Đừng nói là...Gã đồ tể bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ khủng khiếp khi nghe thấy những lời đó. Hắn đang cố nhớ lại, thứ gì đã từng ở bên cạnh Jirou, thứ gì đã đánh bại hắn một lần ngoài chàng ngốc ra...-Mày là con chó đó!Nhưng đã quá trễ.-Chính xác, điều đáng sợ là...Ta sẽ không dùng quyền năng để xóa sổ ngươi sớm...Mà ta sẽ giết ngươi trước rồi mới tính tới việc xóa sự tồn tại của ngươi sau.Từ phía sau của Nova, có thứ gì đó đang giáng lâm...Một ánh sáng tím kì ảo, một lượng năng lượng khổng lồ đang tràn vào không gian...Nó có hình dáng như là một con mắt vậy, nhưng song, cũng cực kì giống một cái kén...Từ đó...Chung yên đã giáng lâm.(Cái quần què gì vậy em, biết em quyền năng như tác giả rồi mà em còn chơi triệu hồi cả chung yên thì khứa nào đỡ nổi?)Nó đến mà không theo bất kỳ một trật tự nào, nó đến mà không hề có sự thay đổi hay báo trước nào, chung yên chỉ tự nhiên xuất hiện...Nó giống như là một cái plot hole to lớn vậy. Nhưng...Nova không quan tâm.Có một điều đáng quan ngại là...Herrscher cuối cùng đó là do chính Nova tự thêm vào dòng thời gian theo ý muốn. Và hơn hết, rằng chung yên đó là do Nova điều khiển.Jin...Trong thoáng chốc...Hắn đã nhìn thấy thiên đường.Nhưng đến cuối cùng lại bị ném trở lại địa ngục.Cơ mà...Đến cả địa ngục cũng từ chối hắn.Để rồi những gì mà hắn nhìn thấy ở những giây cuối cùng chính là màm đen vô tận của hư vô. Dần dần, mọi thứ từ hắn bị tước đi, khởi đầu bằng những giác quan và ý chí, kế đó là sự băng hoại dần dần của thời gian.Jin...Đã bị xóa xổ, cả linh hồn lẫn thể xác. Nova đã nói đúng, sự tồn tại của hắn chỉ còn là ký ức và ghi chép, giờ đây chẳng còn cách nào để mang hắn trở lại, trừ khi đó là điều mà con bé muốn.Đối với chung yên, khi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ của mình thì cô ta đã biến mất theo ý muốn của nàng sói, để lại Nova cùng với hành tinh đang chết dần chết mòn mang tên trái đất. Cơ mà...Nova lại mỉm cười, không phải vì cảnh vật xung quanh khiến cho cô bé cảm thấy vui. Mà là vì em ấy biết, mọi chuyện đã kết thúc, và em ấy có thể khiến mọi thứ trở về với quy cũ.Và hơn hết...-Chủ nhân, em đến với ngài đây.Nova sẽ trở lại với Jirou, với một hình dạng mới và một thân phận mới....-Sirin!Như vừa mới tỉnh mộng, Jirou choàng dậy khỏi chiêm bao đầy nguyền rủa. Mọi chuyện tựa như một cơn ác mộng vậy. Một cơn ác mộng mà cậu đã phải chứng kiến toàn bộ nhân loại, người mình yêu thương và quan trọng nhất là vợ tương lai của cậu phải ra đi.Chằng ngốc nhìn xung quanh, để rồi nhận ra quanh cậu chính là những bức tường quen thuộc, và bản thân cậu cũng đang ở trên chiếc ghế Sofa ở giữa phòng khách. Mọi thứ đều sáng sủa cứ như chưa từng có gì xảy ra vậy.Mơ sao? Cậu nghĩ thế, nhưng để rồi lắc đầu phủ nhận ngay lập tức khi cứ nghĩ tới những cảnh chân thực đến rợn người. Cậu có thể cảm nhận từng cơn đau, cậu đã có thể cảm nhận sự buồn nôn của bản thân, cậu đã có thể cảm nhận sự thống khổ sâu sắc khi chứng kiến người mình yêu thương ra đi.Nếu đó là mơ thật, tại sao cậu lại mơ về Jin? Một kẻ mà cậu nếu không được nhắc lại thì có lẽ đã quên mất. Hơn nữa, cậu cảm thấy đầu của mình rất choáng và đau, một tác dụng thường thấy ngay sau khi kết thúc trạng thái cuồng hóa.-Chết tiệt, mình nhớ là đầu của mình bị cắt khỏi cơ thể rồi mà nhỉ...Đó là mơ thật sao...Cậu không tin, và chẳng bao lâu, cậu trả lời đã tìm đến với cậu.-Tất nhiên là...Đó không phải mơ rồi. Nó là sự thật, một sự thật đau đớn đã thật sự qua.Một giọng nói lạ bỗng nhiên vang lên ngay bên cạnh cậu, phản ứng đầu tiên của chàng ngốc là giật mình và dò xem nguồn gốc của nó là từ đâu.Và cũng chẳng ở đâu xa lắm ngoài ở bên cạnh cậu chàng.Khá là bất ngờ bởi trước mắt cậu là một người hoàn toàn xa lạ, đó là một cô bé trông khá đáng yêu, nếu như không muốn nói là đáng yêu theo cái cách mà hoàn toàn khó tưởng tượng được. Cô bé đó có mái tóc của nhà Kaslana. Điều thật sự nổi bật là bé gái đó có đôi tai và đuôi của sói.Để rồi, khi chiêm nghiệm được vẻ đẹp của nàng sói đó đủ lâu, bé gái đó đã cất lời.-Chủ nhân, dù cho nó là sự thật thì sự thật đó cũng chẳng còn quan trọng nữa, ngài có thể coi nó là một giấc mơ đáng sợ cũng được. Một giấc mơ mà ngài sẽ không phải nhìn thấy lần nữa.-Jirou-sama, ngài vất vả rồi.
end chap
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store