Honkai Impact 3 Hinh Bong Cua Binh Minh 2
Xin lỗi những ai phải đọc lại nhá, mình lên lịch lại để ngày mai đăng nên mới có vụ đăng lại như vậy đấy.Anyway, vote nhiều nhiều cho tác có tí động lực đi mà.
======================
-Kevin Kaslana, minh chủ của World Serpent...
...
-Tôi đến giờ vẫn chưa thể tưởng tượng được, việc ông đến đây, không phải nó sẽ tạo ra một nghịch lý sao? Nhất là khi ông nói rằng bản thân là tương lai của tôi? Nếu như có một thứ gì đó thay đổi, dù chỉ là nhỏ nhất, không phải ông sẽ vĩnh viễn biến mất sao? Ông chắc hẳn cũng biết về nghịch lý ông nội, đúng mà nhỉ?-Tất nhiên, ta biết, đúng, đúng là ta là tương lai của cậu, nhưng nói rằng việc quay trở lại quá khứ sẽ tạo ra một nghịch lý thì nó là thật sự sai hoàn toàn. Cậu biết Nexus, đúng chứ? Ngoài ra, nói ta là cậu của tương lai cũng không hẳn là đúng lắm. Đúng hơn là...Ta là tương lai của cậu ở một thế giới khác. Nơi mọi thứ thật sự đã biến thành một cơn ác mộng, một bản thể của cậu trên trục không gian của cây số ảo.Jirou, cậu không khỏi hoang mang và bàng hoàng, dù sao mọi chuyện cũng đã diễn ra suốt 15 phút rồi, nhưng cái dư chấn từ những chuyện vô lý như thế này vẫn cứ thế đeo bám cậu. Cậu nén nước bọt, cố gắng để biết coi ông chú trước mắt đang yêu cầu điều gì trong khi một giọt mồ hôi lạnh đang chảy trên má của cậu.-Vậy...Ông tới đây để làm gì?-Tất nhiên là để thay đổi quá khứ, dù sao nếu quá khứ có thay đổi, nó cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì ta quá nhiều.-Nếu như ông nói nó không được lợi, vậy tại sao ông lại phải cố gắng thay đổi tương lai...Của một bản thể khác?...Để rồi, khi cậu nói nó ra, sự im lặng của bầu không khí dần áp đặt nên một điều gì đó rất chi là nặng nề và khó thở, ông ta vẫn ngồi đó. Nhưng sâu trong ánh mắt thâm quầng, là một vẻ u sầu, nó mới đây thôi, nhưng cậu không rõ vì một lý do gì mà ông ta lại bỗng im lặng một cách bất thình lình như vậy...Miệng của ông ta mấp mé, muốn mở lời, nhưng đã có gì đó chặn họng ông ta lại.Ông ta cắn môi, đôi môi khô ráp cắn vào nhau như thể chỉ một chút nữa thôi là nó sẽ chảy máu. Tất cả cũng đủ để biết rằng, bao năm qua, ông ta đã bỏ bê và ích kỷ đối với cơ thể của bản thân như thế nào...Dần dần, ông ta kéo lớp vải trùm đầu xuống, để lộ nên toàn phần mái tóc, chúng đã điểm bạc, rất nhiều chỗ...Và cũng vì thế, mà cậu chàng có thể thấy được, sự tiều tụy đến đáng báo động của kẻ được coi là tương lai của cậu...Vẻ mặt thân thiện có chút hồn nhiên, xen lẫn sự hoài niệm đã biến mất rồi. Thay vào đó, là sự sầu não và một nỗi buồn nào đó, cậu đã từng thấy qua, hay đúng hơn...Sự sầu não đó là của chính cậu.Để rồi...-Hãy để ta...Bắt đầu từ gốc rễ của mọi chuyện...-Hỡi tôi ơi, Jirou, cái tên của cậu vốn chỉ nên thuộc về cậu, bởi cậu là bản thể chính, bởi thế giới của cậu là một vũ trụ chính gốc, dòng thời gian cậu đang sinh sống là một thứ chính gốc không nên thay đổi...-Nhưng qua hàng loạt những sự kiện, các thế giới, các dòng thời gian dần dần phân nhánh thành những thế giới và dòng thời gian độc lập. Tạo nên hàng loạt những câu chuyện, mà thảm cảnh là phần lớn...Về cơ bản, đó là sự kiện tương đương với Nexus, ta chắc chắn rằng, Observer, từng cho cậu biết.-Lão ta đã từng rất tốt trong việc ngăn chặn nó xảy ra. Cho đến khi một thế giới hoàn hảo với tỉ lệ 1:1 xuất hiện, nó giống với những thứ diễn ra ở vũ trụ gốc tới 100% ở ngay thời điểm này.-Nhưng như bao sự kiện Nexus khác, sự chính xác của chúng dần dần bị phai mờ, thay vào đó là những sự kiện mà rõ ràng rằng, nó quá khác biệt so với cái gốc vốn có...-Khoan...Ý của ông là...-Từ từ đã....Ta chưa nói hết, dù sao những điều quan trọng nên là điều nói cuối cùngÔng ta ấp úng, không biết nên trả lời sao cho vừa nữa, nhưng dẫu thế, ông ta vẫn nói, tựa như chuyện này là chuyện buộc phải nói ra...Cũng phải thôi...-Vả lại, nó cũng liên quan tới số phận của cậu.-Ta...Đúng như những gì cậu đang nghĩ lúc này, ta là Jirou đến từ cái thế giới đó. Nếu như mọi chuyện chỉ đúng như vậy, thì ta sẽ không bao giờ có chuyện can thiệp vào những dòng thời gian khác và thế giới khác...Nhưng...-Nhưng?Cái bầu không khí xung quanh ông ta dần trở thành một thứ gì đó mà người bình thường không tài nào có thể tỏa ra. Đó không phải sát khí, đó càng không phải bất cứ thứ gì thể hiện nên sự căm phẫn. Mà là một sầu não mà không một sinh vật sống nào có thể thể hiện ra...Đúng, đó chính là cậu chàng của tương lai, nhưng Jirou của hiện tại vẫn chưa đủ trầm cảm để tạo nên cái bầu không khí đó.-Nhờ Nexus, các thế giới dần dần khác nhau do những sự kiện ngẫu nhiên cứ thế diễn ra. Cơ mà như Observer đã nói, các dòng thời gian có thể tự sửa chữa, tuy hành trình có sự khác biệt khổng lồ, nhưng đến cuối cùng nó vẫn có chung một điểm đích.-Nhưng sự xuất hiện của thế giới của ta đã đảo lộn hoàn toàn tất cả mọi thứ. Đáng lẽ, theo dòng thời gian, điểm đích phải từ thế giới của cậu mà ra mới đúng. Thế nhưng vì một sự kiện đáng ngờ nào đó, mọi điểm đích của những thế giới khác, thay vì giống của cậu, chúng đều chuyển hướng tới tương lai đã xảy ra ở thế giới của ta...-Hệ quả là, cho dù có một sự khác biệt rõ rệt về hành trình, nhưng trong tương lai, thế giới của cậu và của ta...Sẽ đều cùng có một kết cục...À không, ngay từ bây giờ rồi, những gì đang diễn ra ở thế giới này, chúng giống hệt với những gì đã xảy ra từ thế giới của ta.-...Ông nói vậy...Nếu điều đó là sự thật, nó có hại gì vậy? Và...Lý do tại sao ông lại tới đây?Jirou nuốt nước bọt khi cứ phải nghe những gì mà ông ta nói...Kết cục? Điều gì đã xảy ra ở thế giới của ông ta? Liệu cái kết cục đó sẽ xảy ra như thế nào? Điều đó khiến cho Jirou của hiện tại lo lắng đến tột độ, nhất là khi cứ phải nhìn vào hình dáng của ông ta lúc này.-...Tất nhiên, là đặt lại mọi thứ trở về quy cũ, thay đổi mọi thứ, tất nhiên là thay đổi cái kết mà cậu sẽ phải hứng chịu trong tương lai. Cậu muốn biết chứ?...Những gì xảy ra trong tương lai, và cái ác mộng cậu phải hứng chịu.-...Không...-Thôi nào, ta chắc chắn là cậu cực kỳ tò mò về nó đấy. Người ta nói thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng ta lại có thể cho cậu biết một ít, tại sao cậu lại ngại khi nắm bắt nó chứ?Ông ta cố mà xoa dịu tình hình, nhưng Jirou đã thấy, thấy rất rõ rằng đó chỉ là sự miễn cưỡng bên ngoài. Cậu đang sợ, sợ hãi những gì bản thân phải hứng chịu, nhưng song, đúng như ông ta nói, cậu cũng thật sự tò mò...Để rồi như bị thuyết phục, cậu chỉ gật nhẹ đầu.Điều đó khiến ông ta im lặng, đúng hơn là rơi vào trạng thái trầm tư, cố gắng lựa lời để có thể nói, ít nhất là để tránh cái sốc từ Jirou...-Cậu...Sẽ mất tất cả, người thân của cậu, Valkyrie của cậu, người vợ tương lai của cậu, đứa con đầu lòng của cậu, hay thậm chí là toàn bộ thế giới mà cậu thuộc về...Trải qua một cuộc đời chỉ toàn những nốt trầm, trải qua một cuộc đời mà đã được định sẵn rằng, cậu sẽ tiến tới một cái kết buồn. Hay thậm chí là thậm tệ hơn...Một cái kết thảm. Cậu có thể kiểm chứng mà, hãy nhìn vào đôi mắt của ta, cậu thấy gì?Sự vô hồn, đó là điều đầu tiên cậu nhìn nhận. Nhân cách của ông ta có lẽ cũng trở nên bị thái hóa. Dường như cái gọi là linh hồn cũng theo đó mà tàn phai...Nhưng...Vì một lý do nào đó, Jirou lại có thể thấy sự long lanh trong đôi mắt của ông ta...Không, ông ta đang khóc, một ông chú đang khóc trong điệu bộ của một gã đàn ông trung niên. Đáng lẽ nó rất kinh tởm, nhưng khi biết đó là cậu của tương lai...Cậu chỉ biết buồn, phải, chỉ có thể buồn mà thương cảm.-Tại sao chứ, tại sao ta lại trở thành kẻ cuối cùng sống sót trong cái thế giới đó chứ? Ta đã mất tất cả, những gì ta yêu quý, những gì ta mong ước, tất cả những gì ta gây dựng, tất cả, tất cả mọi thứ đều đã trở thành hư vô. Ta không muốn cái kết này, ta không mong chờ cái kết này, ta hận cái kết này...Và trên hết...Ông ta đứng phắt dậy, năm lấy cổ áo của Jirou, gào lên cùng với sự căm phẫn.-Ta hận cậu! Chẳng phải sao, chính cậu, chính sự tồn tại của cậu là thứ đã tạo nên cái gọi là Nexus này, chính cậu, chính sự tồn tại của cậu đã tạo nên một bản thể không hoàn chỉnh là TA đây. Gánh chịu tất cả những nỗi đau, tại sao chứ? Tại sao cái Nexus này lại được sinh ra, để rồi ta cũng theo đó mà trở thành một nhánh phụ của cậu. Ta hận cậu, ta hận chính sự tồn tại của ta, ta ước lúc đó Sirin không cản ta tự sát, ta ước lúc đó ta đã ôm luôn Himeko để rồi cùng nhiễn Nero giống cô ấy, ta ước lúc này ta có một khẩu súng để tự sát ngay và luôn...Để rồi...Ông ta để tay xuống, không quay lại chỗ ngồi của bản thân, mà chỉ quỳ rạp xuống trước cậu.-Nhưng ta đã không làm...-Cậu biết đấy, khi mà mọi thứ sụp đổ, đó cũng là lúc ta nhận ra rằng, có nhiều thế giới cũng dần tiến tới cái kết giống của ta, bao gồm cả cái kết của cậu...Cậu biết không, lúc đó ta đã nghĩ rằng. "Thế giới của cậu là thế giới gốc, nếu như ta biến mọi thế giới khác đi theo cái kết của thế giới cậu một lần nữa, biết đâu, quá khứ của ta cũng theo đó mà thay đổi." Dù sao thì thế giới của ta cũng tàn lụi rồi, cũng chẳng thể quay ngược thời gian được nữa.-Ta chỉ có thể tác động vào thế giới khác thôi. Vì thế đây là cơ hội của ta để có thể gặp lại tất cả bọn họ, để có thể gặp lại vợ con ta, để cho mọi thảm cảnh không thể xảy ra lần nữa...-Ta đã thử nghiệm rất nhiều thế giới khác rồi, nhưng Jirou...Đây sẽ là lần cuối, đây đã không còn là một thử nghiệm nữa, mà là một thực nghiệm. Để thay đổi thế giới của ta, để thay đổi luôn cả thế giới của chính cậu và những thế giới khác.Tư thế của ông ta như đang cầu khẩn, ông ta không đòi hỏi gì nhiều, ông ta chỉ đòi hỏi một sự thay đổi trong thế giới của cậu chàng. Để có thể cứu rỗi chính thế giới của ông ta...-...Chung quy lại, ông làm tất cả mọi thứ đều là vì thế giới của ông, đúng chứ?Và Jirou, đáp lại một câu có thể nói là chí mạng, bởi vì nếu chỉ vì lợi ích của mỗi ông ta, cậu có thể từ chối...Nhưng...-Đáng lẽ tôi sẽ không mạo hiểm...Nhưng nếu như điều ông nói là thật, cái thế giới của tôi đang tiến tới một cái kết tồi tệ, còn ông biết cách để thay đổi nó trọn vẹn hơn...Tại sao lại không chứ?Nhất là khi, đây là một món hời với cậu.Nói rồi, như đã an tâm, Jirou của tương lai đứng dậy, lau đi phần nước mắt.-Ta xin lỗi, ta có chút hơi quá khích lúc nãy. Nhưng nói gì thì nói, ta không thể đảm bảo hành trình của cậu là hoàn toàn trọn vẹn. Tất nhiên, vẫn phải có nỗi đau. Nhưng những nỗi đau đó sẽ trở thành động lực...Được chứ? Ít ra, nó sẽ giúp cậu trốn thoát khỏi cái kết đã định...-Tôi...Hiểu rồi.-Đừng lo, ta sẽ không can thiệp quá sâu, mà chỉ biến nó thành một điều tự nhiên hết mức có thể, đến mức mà cậu sẽ tưởng rằng nó không hề có gì bất thường.-Vậy...Giờ tôi nên làm gì đây?...-Đến Thái Hư sơn đi.Và rồi, ông ta mỉm cười, đội lại chiếc mũ trùm đầu, che đi toàn bộ mọi thứ trên cơ thể của ông ta, chỉ chừa lại duy nhất gương mặt cùng vài cọng tóc.-Gặp lại sau, ta hy vọng cậu không cố gắng tìm ta.-Ơ khoan đã!-Gate.Chỉ với một từ duy nhất, ông ta mở cổng ra cánh cổng tựa như cổng lượng tử. Nhưng đó không phải cổng lượng tử thông thường. Thật ra, thay vì là một trường năng lượng từ không gian lượng tử, chàng thuyền trưởng lại cảm thấy cái năng lượng phát ra từ đó giống với một trong những kỹ năng của cậu, Build!Jirou cần có quá nhiều câu hỏi cần giải đáp, đúng hơn là có vô số...Nhưng cậu chàng lại sợ câu "Thiên cơ không thể tiết lộ." Nên thôi...Cơ mà, không hiểu sao ông ta lại khựng lại, trước khi đi qua cánh cổng, ông ta lại nhìn đâu đó ở bên ngoài cánh cửa ra vào của căn phòng...Jirou giật mình, vì nhận ra đó là...-S...-Sirin...Tương lai của Jirou đã cướp lời, nhưng là một lời rất nhỏ, mà rõ ràng rằng, nàng Herrscher đó của cậu sẽ chẳng thể tài nào nghe...Trái với Jirou của hiện tại, ông ta lại tỏ ra một sự hoài niệm nào đó...Để rồi khi nhìn vào cô nàng, ông ta nói một cái gì đó rất lạ...Đúng hơn đó là một lời lẩm bẩm.-Thật tốt quá khi anh có thể thấy em một lần nữa...Em vẫn đẹp như ngày anh mất em mãi mãi...Và rồi biến mất tăm sau cánh cổng, để lại sự ngơ ngác của hai người còn lại.End chapMidnight: Bé sập nguồn rồi, nên hôm nay tác zen đi QnA luôn nha...HmuHmu.Zen: Úm ba la phản diện hiện hồn, anyway. QnA time!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store