ZingTruyen.Store

Hồng nhan thiên hạ - Phong Lâm Uyển [HOÀN]

Chương 86: Kết cục

VKhit6

Thanh Ca nhìn Sát một chút, sau đó nhìn Mộ Dung Ly thẳng thắn nói:

"Chàng."

Lý do nàng có thể khẳng định như vậy bởi vì lần xảy ra quan hệ cùng Mộ Dung Ly là lần duy nhất nàng không dùng thuốc tránh thai. Những lúc khác, không cần biết là Cơ Vô Tà hay là Sát bọn họ, nàng đều dùng thuốc. Cũng không phải là vì nàng đặc biệt muốn sinh hài từ cho Mộ Dung Ly mà là do chuyện xảy ra đột ngột nên nàng không kịp chuẩn bị thuốc. Nàng cũng không thể luôn mang theo thuốc tránh thai bên mình, huống chi vì tìm hung thủ sau màn che mà trì hoãn một đoạn thời gian, vì vậy hài tử này chỉ có thể là của Mộ Dung Ly.

Mộ Dung Ly nghe vậy mừng rỡ ôm Thanh Ca một phen hưng phấn hỏi:

"Có thật không? Có thật không?"

Đối với Mộ Dung Ly kích động, Sát lại lộ ra vẻ trầm mặc rất nhiều, mong đợi thất bại, hắn cũng chỉ có thể không nói gì theo ở bên cạnh Thanh Ca, chỉ hy vọng Thanh Ca không không cần hắn là tốt rồi. Hắn mất mát đồng thời cũng muốn nói lại thôi nhìn Thanh Ca, dáng vẻ muốn hỏi lại không dám hỏi, cho dù ai nhìn cũng sẽ cảm thấy đau lòng.

Thanh Ca nhẹ nhàng đẩy Mộ Dung Ly ra, cười nhẹ nói:

"Là thật."

Sau đó giọng nói vừa chuyển, thật lòng nhìn Mộ Dung Ly nói:

"Mặc dù hài tử này là của chàng, nhưng là ta vẫn là ta, ta sẽ không bởi vì hài tử này mà chỉ thuộc về một mình chàng, chàng hiểu chưa?"

Lời nói này của Thanh Ca đối với một nam nhân yêu nàng mà nói thì quá tàn nhẫn, bất quá Mộ Dung Ly vẫn rất cao hứng gật đầu.

"Ừ, ta biết Thanh Ca cho tới bây giờ cũng chưa từng chỉ thuộc về một mình ta, bất quá có thể có hài tử là của chúng ta, ta đã thật cao hứng. Thật."

Thanh Ca nhìn Mộ Dung Ly nở nụ cười đột nhiên cảm giác mình rất tàn nhẫn, chẳng qua nếu như bây giờ không nói rõ ràng, tương lai thương tổn mang đến cho Mộ Dung Ly sẽ lớn hơn nữa. Nhìn Mộ Dung Ly nở nụ cười, Thanh Ca dường như cũng bị hắn lây mà lộ ra nụ cười.

Mà Sát bên cạnh biết lúc này hắn hẳn là vì Thanh Ca cao hứng mới đúng, dù sao đó cũng là hài tử của Thanh Ca, cũng mặc kệ hắn cố gắng như thế nào cũng là cười không nổi, trong lòng lại càng đau đến không cách nào hít thở.

Thanh Ca nhìn sắc mặt Sát xám xịt, đi từ từ đến bên người Sát, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đường viền khuôn mặt hẹp của Sát, dường như biết trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ gì, nói:

"Sát, bất kể có phải ta đang mang thai hài tử của người khác hay không, ta cũng sẽ không không cần chàng, Sát đáng yêu như thế, ta thích còn không kịp, sao có thể không cần nha? Chỉ cần Sát không rời khỏi ta liền tốt."

"Thật?"

Sát nghe vậy rốt cục nở nụ cười.

Mặc dù hài tử trong bụng Thanh Ca không phải của hắn, bất quá có những lời này của Thanh Ca, có thể sống ở bên người Thanh Ca cả đời, hắn liền thỏa mãn.

"Ừm."

Thanh Ca vừa nói vừa hôn lên khuôn mặt của Sát một chút, nói tiếp:

"Hơn nữa sau này chúng ta cũng sẽ có hài tử của riêng mình."

Nàng đột nhiên cảm thấy mang thai có cảm giác không tệ, cảm giác có con của mình dường như có cảm giác như có nơi để về. Nếu Sát hâm mộ hài tử này như vậy, lại sinh thêm mấy đứa thì có sao?

Sát nghe vậy lại càng không dám tin tưởng hỏi:

"Thanh Ca thật sự nguyện ý sinh con cho ta sao? Chuyện này có thật không?"

"Ừ."

Sát thấy Thanh Ca khẳng định gật đầu liền làm ra hành động từ trước đến nay hắn chưa từng làm. Hắn bế Thanh Ca lên, vui vẻ ồn ào:

"Thật tốt quá, thật tốt quá."

Thanh Ca bị dáng vẻ này của Sát chọc cho cười ha ha.

Mộ Dung Ly thấy Thanh Ca cùng Sát cũng vui vẻ như vậy, hắn cũng vui vẻ ồn ào theo:

"Ta có hài tử, ta sắp làm cha, ha ha,,."

Thanh Ca vốn là chỉ tính ở đáy vực ở thêm mấy ngày, cũng thuận tiện làm bạn bên cạnh nãi nãi thêm một đoạn thời gian, không nghĩ đến vừa ở liền ở lại gần một năm. Thanh Ca ở đây sinh hài tử, điều dưỡng thân thể thêm ba tháng mới rời khỏi đáy vực.

Thật ra thì nguyên nhân là như thế này. Lúc ấy Thanh Ca vốn định ở đáy vực thêm mấy ngày, nhưng đột nhiên đêm hôm đó, không biết vì sao Thanh Ca bị động thai khí, thai nhi còn chưa tròn ba tháng, nếu không chú ý sợ rằng hài tử này không giữ được.

Lúc ấy Sát cùng Mộ Dung Ly nhìn Thanh Ca khó chịu lại càng vội vàng không thôi, nhưng hai người lại không biết y thuật, vách núi cao như vậy bọn họ cũng không ra được. Không có cách nào ra ngoài tìm đại phu, vì vậy Thanh Ca chỉ có thể nhịn đau hướng dẫn bọn họ tìm dược liệu cần thiết. Hai người rốt cuộc dưới sự kiên nhẫn giải thích của Thanh Ca mà luống cuống tay chân tìm được dược liệu.

Từ từ, thai nhi trong bụng Thanh Ca được bảo vệ, nhưng là ai cũng không dám sơ suất nữa. Thanh Ca cũng càng cẩn thận che chở hài tử trong bung, vẻ từ ái cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều trên khuôn mặt nàng, nụ cười cũng càng ngày càng chân thật hơn, tình cảm cũng trở nên ngày càng phong phú cùng nhạy cảm.

Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nhớ tới Cơ Vô Tà luôn đùa bỡn khiến nàng bất đắc dĩ, nhớ Trạm Nguyệt Hàn luôn lấy nàng làm tiêu điểm, nhớ Cảnh Viêm Vân có tính cách không được tự nhiên nhưng lại rất đáng yêu, nhớ Sở Dạ Tuyệt bá đạo lại cậy mạnh nguyện ý đỡ mũi tên cho nàng, còn có tên Việt Dương Hiên tự cho mình là siêu phàm yêu nàng đến sâu đậm kia. Nghĩ đến khoảng thời gian sống cùng nhau, rời khỏi bọn họ thời gian rồi, nàng mới nhận ra, ánh mắt bọn họ nhìn nàng không có lúc nào là không tràn đầy yêu thương. Thì ra bọn họ yêu nàng đến khắc cốt ghi tâm, mà nàng cũng không phải là không muốn tiếp nhận bọn họ.

Bọn họ đều rất tốt, dáng vẻ lúc bọn họ đối mặt nàng đầy ngu đần cũng chiếm lấy tâm trí nàng. Thanh Ca bắt đầu lo lắng bọn họ lâu như vậy không biết tung tích của nàng, bọn họ có lo lắng hay không. Có phải vì tìm nàng mà tìm mỗi góc nhỏ ở đại lục Thương Khung hay không.

Đợi đến lúc thai nhi trong bụng Thanh Ca ổn định thì bụng Thanh Ca cũng đã lớn, thân thể cũng đã nặng, căn bản không có cách linh hoạt tự nhiên vận dụng khinh công. Chuyện xuất cốc cũng vì vậy mà trì hoãn.

Không xuất cốc người cao hứng nhất không ai khác ngoại trừ Sát cùng Mộ Dung Ly, mặc dù bọn họ biết Thanh Ca không thuộc về bất kỳ người nào trong bọn họ, thế nhưng trong cốc chỉ có hai người bọn họ, so với việc sau này ra ngoài kia có một nhóm nam nhân cùng bọn họ chia sẻ Thanh Ca thì bây giờ tốt hơn rất nhiều.

Thanh Ca ở trong cốc dưỡng thai mấy ngày này, bởi vì thân thể Thanh Ca cần đại bổ, nhưng trong cốc lại không thể mua bán trao đổi như bên ngoài kia, vì thế hai người Sát cùng Mộ Dung Ly vì để cho Thanh Ca điều trị thân thể, các loại thú trong phạm vi họ ở đều bị họ săn bắt hoàn toàn. Thanh Ca cũng nhờ thế mà nuôi đến càng ngày càng mập. Mà tiểu yêu cũng nhờ đó mà mỗi bữa đều được ăn thịt nướng cá nướng. Cuộc sống của họ trôi qua thực dễ chịu.

Cuộc sống trong cố tiêu dao khoái hoạt nhưng đám nam nhân ở ngoài cốc vì Thanh Ca không có chút tin tức nào mà tuyệt vọng không thôi. Mặc dù như thế, bọn họ vẫn không dừng việc tìm kiếm Thanh Ca. Một đám nam nhân vốn là tuấn nam nhưng bởi vì ngày đêm miệt mài tìm kiếm Thanh Ca mà tiều tụy không thôi. Dáng vẻ tiều tụy kia làm sao còn dáng vẻ phong hoa tuyệt đại trước kia.

= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =

Ba người Thanh Ca ôm hài tử mới ra đời ba tháng rốt cục ra khỏi cốc. Bọn họ vừa ra cốc liền phát hiện trừ những nam nhân kia đang tìm tung tích của nàng ra thì Bắc Thần Đế cũng phái người tìm tung tích của nàng. Nghĩ đến lâu như vậy không có tung tích của nàng Bắc Thần đế hẳn là rất lo lắng đi.

Vì vậy Thanh Ca quyết định hướng Bắc Thần thăm hỏi Bắc Thần Đế trước rồi sau đó lại tính.

Bắc Thần Đế nhìn thấy Thanh Ca đầu tiên là lo lắng ân cần hỏi han một hồi. Khi nhắc tới đám nam nhân vì tìm kiếm Thanh Ca mà điên cuồng, ông đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Thanh Ca xuất cốc không lâu, Bắc Thần Đế lại chiếu cáo thiên hạ tin tức Lục Công chúa Bắc Thần chuẩn bị đại hôn, tin tức này vừa ra đám người Cơ Vô Tà lập tức ra roi thúc ngựa hướng Hoàng thành Bắc Thần quốc chạy tới.

Ngày Lục Công chúa Bắc Thần đại hôn, trong Hoàng thành có thể nói náo nhiệt phi thường, bất kể là quan lớn quan nhỏ Bắc Thần hay là dân chúng bình dân cũng muốn nhìn một chút Lục Công chúa này rốt cuộc là người ra sao. Tại sao bọn họ chưa bao giờ biết Bắc Thần còn có Lục Công chúa.

Hoàng cung Bắc Thần.

Bắc Thần Đế đem hôn lễ của Lục Công chúa tổ chức tại ngự hoa viên, Bắc Thần Đế làm người chứng hôn kiêm người chủ hôn ngồi trên thủ tọa. Lúc này tâm tình ông rõ ràng rất tốt nhìn các đại thần đứng bên dưới nói:

"Trẫm hôm nay thật cao hứng chúng ái khanh tới tham gia hôn lễ của Thanh Ca, tất cả mọi người ngồi đi, ngồi đi."

Sau đó nhìn về phía bên cạnh Lưu Phúc nói:

"Để tân nhân ra đi thôi, không nên trì hoãn canh giờ."

Đó rõ ràng là vẻ mặt cùng giọng nói mang theo thái độ "xem cuộc vui".

Lưu Phúc cất giọng the thé:

"Tân nhân xuất hiện."

Lưu Phúc vừa dứt lời, hỉ bà liền dẫn Thanh Ca cùng hai tân lang vào tràng.

Nhìn thấy tình huống như vậy, trong lúc nhất thời đại thần phía dưới cũng rối rít không giải thích được nghị luận ra.

"Đây là chuyện gì xảy ra a? Làm sao có tới hai tân lang đâu?"

"Đúng nha."

"Đúng a, ngươi nói Bệ hạ tột cùng là muốn làm gì a?"

Bất quá chuyện này nếu là chuyện Hoàng gia, bọn họ nào dám nói thêm cái gì, phải biết rằng một nhà Tả tướng kia bị tịch thu vấn trảm còn rõ mồn một trước mắt, bọn họ cũng không muốn trở thành Tả tướng tiếp theo.

Ba người Thanh Ca cũng không để ý tới mọi người nghị luận, đi từ từ đến trước mặt Bắc Thần Đế. Dưới hỉ mạt, vẻ mặt Thanh Ca là bất đắc dĩ, cũng không phải nàng không muốn gả cho Sát cùng Mộ Dung Ly, chỉ là vì thành toàn ý muốn xem kịch vui của Bắc Thần Đế mà thành thân, chuyện này bảo nàng làm sao có thể không cảm thấy bất đắc dĩ nha, dưới gầm trời này nào có phụ thân như vậy a.

Nhưng Sát cùng Mộ Dung Ly lại khác, hai người lúc này mặc dù không biết chuyện này là do Bắc Thần Đế muốn xem kịch vui mà sắp đặt hôn lễ này. Nhưng là Thanh Ca đã đồng ý, hơn nữa hôn lễ còn thật sự đang diễn ra. Hôn lễ vừa xong, Thanh Ca nhưng là thê tử của bọn họ a, đối với chuyện này bọn họ làm sao có thể không hưng phấn? Không kích động đây?

Ngay cả Sát luôn không cười không nói lúc này cũng mặt mày hớn hở.

Bắc Thần Đế thấy ba người đi tới trước mặt ông liền cười hì hì nhìn Lưu Phúc nói:

"Bắt đầu bái đường đi."

Lưu Phúc cung kính gật đầu, sau đó cao giọng nói:

"Nhất bái thiên địa"

Thanh Ca không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ khom lưng hành lễ.

"Nhị bái cao đường."

Ba người Thanh Ca vừa hướng phương hướng Bắc Thần Đế bái lạy, Bắc Thần Đế cao hứng hô to:

"Tốt tốt."

"Phu thê giao bái."

Ngay lúc ba người chuẩn bị lạy, một thanh âm tức giận cắt đứt phần hình ảnh vui mừng này.

"Không cho phép lạy."

Mọi người ồ lên theo tiếng tìm người thì thấy chẳng biết khi nào trong ngự hoa viên xuất hiện năm nam nhân tuấn mỹ phi phàm nhưng lại tiều tụy không dứt.

Tất cả mọi người cho là Bắc Thần Đế sẽ tức giận, nào ngờ Bắc Thần Đế mang vẻ mặt tươi cười nhìn nhìn bọn họ, một chút dấu hiệu tức giận cũng không có, còn hắng giọng đối với thái giám cung nữ nói:

"Chuẩn bị ghế cho mấy vị công tử ngồi."

Cơ Vô Tà bước vội tới bên người Thanh Ca ôm cổ nàng nói:

"Không cho phép, ta không cho phép nàng gả cho nam nhân khác."

Thanh Ca đang chuẩn bị đẩy hắn ra, lại phát hiện vô số giọt nước chảy vào cổ áo của nàng, lúc này nàng mới biết thì ra là Giáo chủ tà giáo ở người giang hồ trong mắt thế nhưng khóc. Hai tay vốn muốn đẩy Cơ Vô Tà ra bỗng nhiên dừng một chút, sau đó biến thành ôm lấy hắn, nhỏ giọng nói:

"Tà, ta nhớ chàng."

Chẳng qua là đơn giản nói một câu, nhưng đổi lấy là vẻ mặt khó có thể tin của Cơ Vô Tà, Cơ Vô Tà không thể tin được nhìn nàng nói:

"Ta không tin, nếu nhớ ta, tại sao còn muốn mất tích lâu như vậy, bây giờ còn muốn gả cho người khác?"

Lúc này Cơ Vô Tà trở nên có chút trẻ con.

Thanh Ca kéo hỉ mạt trên đầu, ôm lấy mặt hẹp của Cơ Vô Tà nói:

"Là thật."

Vừa nói liền ở trên mặt hẹp của Cơ Vô Tà hôn một chút.

Bên này đám người Trạm Nguyệt Hàn nhìn Thanh Ca đã lâu không gặp, rối rít thâm tình gọi:

"Nguyệt Nhi."

"Thanh Ca."

Thanh Ca nhẹ nhàng vỗ vỗ Cơ Vô Tà để an ủi, sau đó đi về phía đám người Trạm Nguyệt Hàn nói:

"Các chàng khỏe không?"

Trạm Nguyệt Hàn thấy Thanh Ca đi về phía bọn họ, dẫn đầu chạy lên ôm lấy Thanh Ca, nói:

"Nguyệt Nhi, ta nhớ nàng."

Lúc này hắn cũng không quản người khác nhìn như thế nào, hắn chỉ biết là trong đoạn thời gian mất đi Thanh Ca, hắn cảm thấy cuộc sống mất đi ý nghĩa, hết thảy cũng trở nên không quan trọng.

"Ta cũng nhớ các chàng."

Thanh Ca vừa nói vừa hôn lên mặt Trạm Nguyệt Hàn như vừa rồi đã hôn Cơ Vô Tà. Sau đó đi về phía Cảnh Viêm Vân. Không chờ hắn có động tác, nàng liền ôm lấy hắn.

Cảnh Viêm Vân oan ức nói:

"Thanh Ca không nhớ nhớ ta sao?"

Thanh Ca nhưng lắc đầu nói:

"Không có, ta làm sao có thể không nhớ chàng, Vân tuấn mỹ như vậy, bất quá nếu là vẫn tiều tụy như hiên tại, nói không chừng ta thật sự không cần nha."

Cảnh Viêm Vân nín khóc mỉm cười gật đầu, cũng xấu hổ hôn lên môi đỏ mọng của Thanh Ca.

Khi Thanh Ca đi tới trước mặt Sở Dạ Tuyệt, nàng dừng ở nơi đó. Tình cảm giữa nàng và hắn không biết nên diễn tả như thế nào. Mà Sở Dạ Tuyệt luôn bá đạo cậy mạnh lại đáng thương nhìn nàng:

"Thanh Ca là ghét bỏ ta sao, bọn họ cũng có thể ôm, đến chỗ ta nhưng không ôm."

Dáng vẻ này của Sở Dạ Tuyệt để cho Thanh Ca đột nhiên cảm thấy có mấy phần đáng yêu, liền chủ động đưa tay ôm lấy hắn nói:

"Không có, chàng nhưng là Thái Tử Nam Sở nha, ta làm sao dám ghét bỏ."

Đợi đến lúc Thanh Ca đang chuẩn bị đi về phía Việt Dương Hiên, Sở Dạ Tuyệt nhưng bĩu môi ngăn cản nàng, Thanh Ca sửng sốt một chút liền nhẹ nhàng hôn môi đỏ mọng của Sở Dạ Tuyệt một chút.

Khi Thanh Ca đi tới trước mặt Việt Dương Hiên, Việt Dương Hiên chủ động ôm lấy Thanh Ca, nói:

"Nếu Thanh Ca có thể tiếp nhận bọn họ, tại sao chỉ không muốn tiếp nhận ta, ta có điểm nào làm được không tốt, nàng nói, ta nhất định đổi còn không được sao?"

Thanh Ca thật không biết nên nói gì với hắn, Việt Dương Hiên để ý cùng cẩn thận như vậy làm cho nàng cảm thấy đau lòng, nàng rốt cuộc có điểm nào có thể khiến cho bọn họ đối xử tốt đến như thế.

Việt Dương Hiên thấy Thanh Ca không đáp, lộ ra một vẻ mặt còn oan ức hơn khóc nói:

"Vẫn không được sao? Vô luận như thế nào Thanh Ca cũng không thể tiếp nhận ta sao?"

Nước mắt nơi khóe mắt kia rung động thật sâu vào trái tim Thanh Ca.

Thanh Ca đưa tay xoa xoa nước mắt của hắn nói:

"Chàng không phải nói chàng đã là người của ta sao? Ta muốn chịu trách nhiệm với chàng không phải sao? Sao ta có thể làm một người không chịu trách nhiệm đây?"

Việt Dương Hiên cao hứng cúi đầu triền miên hôn lên môi đỏ mọng của Thanh Ca.

Cơ Vô Tà thật sự nhìn không được tách hai người ra, cũng dịu dàng nhìn Thanh Ca nói:

"Tiểu Nguyệt, ta nhớ được ban đầu lúc nàng đi không phải nói mang thai sao? Hài tử đâu? Còn có phụ thân của hài tử là ai?"

Vấn đề đột ngột xuất hiện này cũng là vấn đề mấy nam nhân khác quan tâm, tất cả mọi người vội nhìn hướng Thanh Ca, Thanh Ca mỉm cười nói.

"Hài tử còn đang ngủ, hài tử này là của Tiểu Ly."

Mọi người nghe vậy cũng vội hướng Mộ Dung Ly quăng đi ánh mắt ghen tỵ.

Lúc này lại nghe Trạm Nguyệt Hàn nói:

"Trong khoảng thời gian này Nguyệt Nhi đi nơi nào, mất tích lâu như vậy cũng không liên lạc với chúng ta, là xảy ra chuyện gì ra sao?"

Mộ Dung Ly lúc này thay Thanh Ca hồi đáp:

"Các vị ca ca cũng đừng trách Thanh Ca, nơi chúng ta đi tương đối bí ẩn, trừ Thanh Ca ra, tin tưởng căn bản không ai đi tới chỗ kia được, nhưng khi Thanh Ca mang theo chúng ta tới chỗ kia, Thanh Ca lại động thai khí, vì vậy liền trì hoãn trở lại thời gian, không có Thanh Ca, ta cùng Sát ca ca cũng ra không được, cũng là không có cách nào đưa tin cho các vị ca ca, cho nên mọi người đừng trách Thanh Ca."

Cảnh Viêm Vân nghe vậy quan tâm nhìn Thanh Ca nói:

"Động thai khí? Có nghiêm trọng không, có thương tổn được thân thể hay không a?"

Trong Hoàng cung, rất nhiều nữ nhân bởi vì sinh con mà vứt bỏ tính mạng chuyện như vậy hắn thấy nhiều, vì vậy mới có thể căng thẳng như vậy.

Thanh Ca an ủi nói:

"Ta không sao, thật, chàng nhìn ta bây giờ không phải là thật tốt sao?"

Lúc này, Bắc Thần Đế chen miệng nói:

"Các vị khách quý, chuyện cũ cũng ôn xong, bây giờ tân nương còn phải bái đường, có chuyện gì để lát nữa nói đi?"

Cơ Vô Tà nghe vậy cũng không quản Bắc Thần Đế có phải Hoàng Đế hay không, nói thẳng:

"Ta tuyệt không cho Tiểu Nguyệt gả cho người khác, đường này không cho phép bái."

Những mấy nam nhân khác cũng vội vã cùng kiên quyết nhìn hướng Bắc Thần Đế.

Bắc Thần Đế nhưng mang vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Trẫm miệng vàng lời ngọc, há có thể nói đùa, huống chi các vị đại thần đang vẫn chờ."

Bắc Thần Đế cũng không đợi đám người Cơ Vô Tà mở miệng nói:

"Hôn lễ này là vô luận như thế nào cũng là muốn thành, nhưng là ,,."

"Nhưng là cái gì?"

Trạm Nguyệt Hàn mở miệng nói.

"Nhưng là, phải xem nữ nhi của Trẫm muốn gả cho người nào, tân lang là có thể đổi, nhưng hôn lễ là không được hủy."

Bắc Thần Đế nói xong mang vẻ mặt xem kịch vui.

Đám người Cơ Vô Tà nghe vậy rối rít nhìn về phía Thanh Ca nói:

"Nguyệt Nhi, nàng muốn gả cho ai?"

Thanh Ca bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Bắc Thần Đế một cái nói:

"Nếu ta nói ta muốn đồng thời gả cho bảy người các chàng, các chàng nguyện ý sao?"

Đám người Cơ Vô Tà nghe vậy cũng khiếp sợ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó trăm miệng một lời đáp:

"Ta nguyện ý."

Cùng người khác chia sẻ Thanh Ca vẫn hơn mất đi Thanh Ca, huống chi sau khi thành thân, địa vị sau đêm nay có thể tự mình tranh thủ, diệt trừ mấy tên còn lại cũng không phải là việc khó.

Mấy tên nam nhân nhanh chóng suy chuyển đầu óc cùng nghĩ đến một chỗ.

Thanh Ca dịu dàng nhìn hướng mấy nam nhân của nàng. Đây chính là những nam nhân yêu nàng a, thế nhưng vì nàng mà đồng ý cùng người khác cùng nhau chia sẻ nàng, nàng đây là may mắn đến mức nào a.

Bắc Thần Đế thấy vậy, vui vẻ cười to nói:

"Thật tốt, rất tốt, vậy thì cùng nhau bái đường đi."

Ông chờ đúng là giờ khắc này, nữ nhi Bắc Thần Tĩnh ông quả nhiên ưu tú a.

Một trận hôn lễ trước nay chưa từng có cứ thế diễn ra.

———-Toàn Văn Hoàn ———-



Cầm: Cảm ơn mọi người đã theo dõi "Hồng nhan thiên hạ" a~ *chấm nước mắt*. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store