ZingTruyen.Store

Hồng nhan thiên hạ - Phong Lâm Uyển [HOÀN]

Chương 78: Đi theo

VKhit6

Thanh Ca thu hồi ánh mắt nhìn Mộ Dung Quần, đột nhiên sau đó xoay người hững hờ nhìn hướng đám ngụy quân tử dưới đài kia.

Đám ngụy quân tử kia nhìn ánh mắt không có chút nào gợn sóng của Thanh Ca, cũng sợ hãi rối rít lui về phía sau mấy bước, thậm chí trong đầu sinh ra vọng đống chạy trốn, nhưng lại không dám tùy tiện hành động dưới ánh nhìn của Thanh Ca.

Dưới khí thế bức người của Thanh Ca, những người đó vội vàng vứt bỏ vũ khí trong tay, nối đuôi nhau quỳ dập đầu với Thanh Ca, run sợ cầu xin tha thứ:

"Môn chủ tha mạng a, chúng ta à bị Mộ Dung lão tặc xui khiến mới có thể vo lễ với Môn chủ, hơn nữa lúc ấy chúng ta cũng không biết người chính là Môn chủ La Sát môn a. Đều nói người không biết không có tội, mong Môn chủ bỏ qua cho chúng ta lần này đi."

"Đúng vậy a, đúng a, Môn chủ tạm tha quá chúng ta lần này đi."

"Cầu xin Môn chủ tha mạng ~~~~~~~ "

"Các ngươi nếu muốn mạng sống a, được."

Thanh Ca sảng khoái đáp ứng, sau đó nhìn đám ngụy quân tử dưới kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói đột nhiên biến chuyển:

"Bất quá ~~~~~~~~ "

Đám ngụy quân tử kia bị giọng nói biến đổi bất ngờ này của Thanh Ca khiến cho tim đập lúc nhanh lúc chậm, tâm tình vừa thả lỏng lại dâng lên tới cổ họng, một nhóm người cứ dùng đôi mắt đầy chờ mong nhìn câu "bất quá" kia của Thanh Ca. Họ không biết là điều kiện vế phía sau của câu kia bọn họ có làm được hay không. Một nhóm người thấp thỏm bất an chờ, trong lòng vội vàng nhưng lại không dám thúc giục Thanh Ca.

Thanh Ca tà ác nhìn vẻ mặt đám người kia không ngừng biến hóa, lúc này mới hững hờ nói tiếp:

"Bất quá chúng ta chơi trò chơi trước, nếu là ta hài lòng, tự nhiên tha các ngươi rời đi, các ngươi cảm thấy như thế nào?"

Giọng Thanh Ca tuy là câu hỏi, nhưng là làm cho người ta có cảm giác không được cự tuyệt.

Có người dè dặt hỏi:

"Xin hỏi Môn chủ muốn chúng ta chơi loại trò chơi gì?"

"Nói như vậy các ngươi đồng ý?"

Nụ cười của Thanh Ca không giảm hỏi.

Chỉ thấy đám người dưới đài kia rối rít gật đầu.

Họ dám nói không đồng ý sao? Du sao bọn họ cũng muốn giữ mạng sống nha.

Thanh Ca thấy liền nở nụ cười hài lòng, lúc này mới chỉ vào Mộ Dung Quần té trên mặt đất nói:

"Thật ra thì trò chơi này rất đơn giản, chỉ cần mỗi người các ngươi ở trên người Mộ Dung trang chủ cắt một đao, cắt xong các ngươi có thể rời đi. Dĩ nhiên, nếu có người hạ thủ lưu tình mà nói, vậy cũng lại đừng trách ta không giữ lời hứa nha."

Mọi người nghe vậy đều sửng sốt một chút. Phải biết rằng võ lâm nhân sĩ ở đây cũng không phải là ít, ít nhất cũng hơn trăm người, nếu là mỗi người một đao, vậy Mộ Dung Quần lão không phải là tươi sống đau chết sao?

Thanh Ca cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, chỉ nghe nàng nói:

"Được rồi, bây giờ bắt đầu đi. Đúng rồi, ta còn muốn nhắc nhở các vị một câu, cũng không phải là một đao xong sẽ lấy đi mạng già của Mộ Dung trang chủ, nếu không người bị mất mạng sẽ là ngươi, nhớ rồi chứ?"

Đám người nghe vậy liền run sợ lập tức đáp ứng:

"Xin Môn chủ yên tâm, chúng ta nhớ."

Phải biết rằng bọn họ mới không có cái hảo tâm vì giúp đỡ Mộ Dung Quần lão giải thoát mà chôn vùi tính mạng của mình, hơn nữa bọn họ cũng không muốn trở thành Mộ Dung Quần thứ hai.

Thanh Ca hài lòng gật đầu, nói:

"Vậy bắt đầu đi."

Vừa nói liền lui ra một bước, đem không gian trống để lại cho đám người sẽ phải biểu diễn kia.

Nhóm người kia nghe vậy liền từ từ nhích tới gần Mộ Dung Quần.

Mà Mộ Dung Quần bởi vì trúng độc mà khuôn mặt xanh mét lúc này lộ ra vẻ sợ hãi muốn giãy dụa, nhưng nếu không phải Thanh Ca điểm huyệt đạo của lão thì có lẽ lão đã chết bởi độc rắn, làm sao còn dám mở miệng xin tha, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người kia cầm vũ khí sáng loáng tử từ nhích tới gần lão. Cái loại sợ hãi trong lòng này dường như còn ác độc gấp trăm ngàn lần việc dùng một chưởng đánh chết lão. Nhưng lão bây giờ hoàn toàn không thể động, ngay cả tự sát cũng không thể.

Người đầu tiên ngay cả ánh mắt cũng không nháy mắt một chút nặng nề cho Mộ Dung Quần một kiếm, dĩ nhiên hắn cũng không quên lời nhắc nhở đặc biệt của Thanh Ca, vì vậy hắn cố ý tránh thoát chỗ yếu hại của Mộ Dung Quần rồi cho một đao trí mạng.

Đâm xong, người nọ liền cực kỳ cẩn thận nhìn hướng Thanh Ca.

Chỉ thấy Thanh Ca hài lòng gật đầu nói:

"Bây giờ ngươi có thể đi."

Người nọ nghe vậy tảng đá trong lòng như được thả xuống, hướng Thanh Ca cúi đầu cảm tạ:

"Cám ơn Môn chủ, cám ơn Môn chủ."

Vừa nói, hắn vừa hướng ngoài cửa đi tới, thấy không có người cản hắn, hắn liền to gan hướng ngoài sơn trang mà chạy.

Mọi người thấy Thanh Ca hết lòng tuân thủ hứa hẹn thả người nọ, cũng mau chóng cầm lấy vũ khí của mình tiến lên chém vào trên người Mộ Dung Quần, sau đó vừa vội vàng chạy ra bên ngoài, vừa hướng Thanh Ca nói cám ơn.

Từ từ không còn nói cám ơn, chém người liền chạy, cũng không thấy Thanh Ca ngăn cản, vì vậy liền có người bắt đầu ôm lấy may mắn trong lòng, hắn không dám quang minh chính đại trực tiếp một đao giải quyết Mộ Dung Quần, nhưng hắn hạ thủ lưu tình chỉ cắt vỡ chút da của Mộ Dung Quần, vết thương kia sợ rằng ngay cả máu cũng không chảy ra nổi, người nọ thầm mang may mắn trong lòng cắt xong liền chạy ra ngoài.

Hắn cho là Thanh Ca sẽ không phát hiện, nhưng hắn không nghĩ tới lúc chuẩn bị chạy ra bên ngoài, thanh âm cười bỡn cợt lại có phần vắng lạnh kia lại vang lên, chỉ nghe nàng nói:

"Chậm đã."

Trong lúc nhất thời, không khí cả hội trường trở nên căng thẳng.

Thanh Ca đi từ từ tới gần người nọ, giọng nói vẫn nhẹ nhàng:

"Ngươi là nghĩ hành động đó của ngươi có thể đánh lừa để qua cửa, hay là ngươi cho là ta sẽ không truy cứu, hoặc hơn nữa là ngươi cho rằng ánh mắt của ta bị mù, hừ."

Thanh Ca nói xong cũng không cho người nọ một chút cơ hội cầu xin tha thứ, trực tiếp rút lấy kiếm trên người người nọ cho họ một kiếm, tốc độ kia cực nhanh, như vận tốc lúc sấm chớp vậy.

Đợi mọi người giật mình tỉnh lại thì người nọ đã thành một bộ thi thể.

Thanh Ca vứt bỏ kiếm trong tay, hướng mọi người nói:

"Tiếp tục."

Nàng cũng không cần phải cảnh cáo thêm nữa, dù sao nếu lại có người có hành động tương tự thì nàng cũng không ngại giết thêm một người.

Mọi người thấy tình huống như thế ai còn dám hành động mờ ám nữa, dù sao tính mạng của mình đương nhiên là quan trọng hơn tính mạng của người khác, mọi người thực hiện đúng việc cho Mộ Dung Quần một đao liền vội vã rời Mộ Dung sơn trang.

Chỉ chốc lát sau, hội trường liền chỉ còn lại có nhóm người Thanh Ca, cùng với Mộ Dung Quần. Dĩ nhiên còn có Mộ Dung Ly cùng ngoại công của hắn Tần lão. Còn có Đường Phượng Nhi vẫn bị mọi người quên mất, lúc ấy bà bị Mộ Dung Quần đẩy nên đụng phải sàn nhà, thân mình bà mảnh mai bị va chạm như vậy, lúc ấy liền hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ cũng còn không có tỉnh hẳn.

Mộ Dung Quần bị khảm trên trăm đao, vì không ở những nơi quan trọng ảnh hưởng tới tính mạng của lão, cho nên lão cũng chưa tắt thở, nhưng lão lúc này chỉ còn một hơi, thậm chí ngay cả khí lực để giãy dụa cũng không có, chỉ như một thi thể nằm ở đó, hai mắt to tức giận mà sợ hãi nhìn chằm chằm Thanh Ca.

Nụ cười Thanh Ca không giảm nhìn hướng Mộ Dung Quần nói:

"Ha ha, loại cảm giác sống không bằng chết này như thế nào? Không tệ đi."

Thanh Ca nhìn khẩn cầu đáy mắt Mộ Dung Quần, tiếp tục nói:

"Ngươi là muốn xin ta cho ngươi thống khoái sao? Chuyện này không thể được. Ngươi còn không biết đi, nếu đã đắc tội người của ta thì chết một cách thống khoái là úa xa xỉ nha. Bất quá ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không tiếp tục hành hạ ngươi, ngươi cứ bình yên nằm ở chỗ này đi, cho đến khi máu trong cơ thể ngươi chảy hết mới thôi, cảm giác kia thật là có mấy phần đồ sộ nha, ha hả ~~~~~~~~~ "

Thanh Ca nói xong liền xoay người nhìn về phía nhóm nam nhân của nàng, nàng còn cho là bọn họ sẽ bị cử động của nàng hù đến, nào ngờ khuôn mặt mọi người đầy nhu tình nhìn nàng. Đặc biệt là Cơ Vô Tà, nhìn thấy Thanh Ca nhìn về phía bọn họ, liền chạy tới ôm Thanh Ca làm nũng nói:

"Tiểu Nguyệt của ta sao lại lợi hại như thế nha, nếu là ta khẳng định cũng không nghĩ ra thủ đoạn hành hạ người như thế, Tiểu Nguyệt thật là càng ngày càng mê người rồi. A, làm sao bây giờ, ta là thật không thể rời Tiểu Nguyệt rồi."

"Nói như vậy, ngươi là muốn rời khỏi ta?"

Thanh Ca nghe vậy mỉm cười trêu chọc.

Cơ Vô Tà vội vàng phủ nhận nói:

"Sao có thể a, ta đây yêu Tiểu Nguyệt nhiều như thế, làm sao nỡ rời khỏi Tiểu Nguyệt, tình yêu của ta đối với Tiểu Nguyệt chính là thiên địa nhưng giám a."

Bên kia đám người Trạm Nguyệt Hàn đặc biệt hâm mộ đồ da mặt dày của Cơ Vô Tà, da mặt dày mới dám trước mặt mọi người ôm Thanh Ca làm nũng. Thật ra thì bọn họ cũng muốn tiến lên ôm Thanh Ca, nhưng tính cách vừa xấu hổ vừa chững chạc của bọn họ khiến cho bọn họ không học da mặt dày như Cơ Vô Tà được. Vì vậy mỗi lần đều chỉ có thể vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Thanh Ca nhìn về phía nhóm Trạm Nguyệt Hàn, Sát sau đó nói:

"Mới vừa rồi đã để các chàng lo lắng."

Trạm Nguyệt Hàn nhu tình nói:

"Chỉ cần nàng không có chuyện gì là tốt rồi."

Sát cùng Cảnh Viêm Vân cũng yên lặng nhìn Thanh Ca, yêu say đắm nơi đáy mắt cho dù ai cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Mà hai người Việt Dương Hiên, Sở Dạ Tuyệt mặc dù cũng muốn nói mấy câu với Thanh Ca, nhưng Thanh Ca chính là không thèm nhìn hai người bọn họ, hoàn toàn xem hai người như không tồn tại.

Lúc này, Tần lão một lòng lo lắng Mộ Dung Ly bước nhanh đến bên người Mộ Dung Ly, giọng nói quan tâm:

"Ly Nhi, con không sao chứ, có bị thương không a?"

"Ngoại công, người yên tâm đi, Ly Nhi không có bị thương."

Mộ Dung Ly thấy Tần lão đã chạy tới, vội vàng tiến lên vịn tay Tần lão trấn an.

Tần lão an tâm không ít, đánh giá Mộ Dung Ly cũng nói:

"Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Đúng rồi, Ly Nhi, nếu nữ nhân này không phải là Uyển Nhi, vậy mẫu thân con ở nơi đâu a?"

Tần lão chỉ vào Đường Phượng Nhi đang ngất đi nói.

Mộ Dung Ly nghe vậy sắc mặt trong nháy mắt trở nên bi thương, chỉ nghe hắn nghẹn ngào nói:

"Ngoại công, mẫu thân của ta, bà đã chết, khoảng hai mươi năm trước đã chết."

"Cái gì?"

Tần lão không thể tin được rút lui một bước, sau đó hỏi:

"Không có, Uyển Nhi không có chết, năm ngoái nó còn thường xuyên đến thăm lão phu."

Mộ Dung Ly không đành lòng nói:

"Ngoại công, mấy năm kia người thường xuyên đi thăm người cũng không phải mẫu thân, đó cũng là nữ nhân này giả dạng."

Tần lão không muốn tin tưởng nhưng lại không thể không tin hỏi:

"Nếu Uyển Nhi đã đi từ hai mươi năm trước, vậy sao con không phái người báo cho ngoại công?"

Mộ Dung Ly giải thích:

"Tôn nhi cũng là gần đây mới biết được, trước kia tôn nhi cũng xem người lạ này là thân mẫu của ta. Trước đó không lâu mới phát hiện sự thật là mẫu thân đã sớm đi. Mộ Dung Quần này cũng là bởi vì sợ người phát hiện trách tội lão, mới có thể để cho nữ nhân này giả dạng mẫu thân. Hai mươi mấy năm cũng đã qua, Mộ Dung Quần cũng càng ngày càng sợ ngoại công phát hiện chuyện này, vì vậy lão mới có thể nghĩ ra chủ ý giá họa cho ngoại công như hôm nay, lão chính là muốn mượn thế lực giang hồ diệt trừ ngoại công."

"Hóa ra là như vậy, vậy mẫu thân con đến tột cùng là đi như thế nào?"

Tần lão muốn tìm hiểu rõ ràng, nữ nhi đã chết mà người làm phụ thân như ông cũng không biết, chuyện này làm sao ông chịu nổi. Vì vậy mới muốn hỏi rõ ràng từ đầu đến cuối.

Mộ Dung Ly cúi đầu cũng không làm đáp, dù sao cái chết của Tần Uyển Nhi cũng ám muội, hắn cũng nói không nên lời.

Thanh Ca thấy vậy mở miệng nói:

"Tần lão, vẫn là ta tới nói giúp hắn đi. Thật ra thì nữ nhi Tần Uyển Nhi của ngươi gặp chuyện là lần đi ra ngoài cách đây hai mươi năm, trên đường đi gặp phải lưu manh, cuối cùng là bị đám lưu manh kia chà đạp đến chết."

Chuyện này cũng khó trách Mộ Dung Ly không muốn nói.

"Tại sao lại là như vậy? Uyển Nhi đáng thương của ta, ban đầu sao lại tuyển nam nhân lang tâm cẩu phế như vậy, nếu là gả cho nam nhân này, Uyển Nhi của ta sao lại gặp bất trắc, cũng là do tên cầm thú ngươi làm hại."

Tần lão vừa bi thương vừa phẫn hận tiến lên hung hăng đá Mộ Dung Quần mấy đá. Vốn Tần lão đã hơn sáu mươi tuổi, đột nghe thấy những chuyện nữ nhi đã phải chịu đựng, trong lúc bất chợt dường như lại già thêm mười tuổi.

Thanh Ca thấy vậy không đành lòng an ủi:

"Tần lão, người chết không thể sống lại, mong rằng Tần lão bớt đau buồn đi mới được."

Tần lão nghe vậy nhìn về phía Thanh Ca biết ơn nói:

"Lão phu cảm tạ Môn chủ hôm nay ra tay cứu giúp, nếu không phải Môn chủ cứu giúp, sợ rằng bây giờ nằm ở chỗ này là thi thể của lão phu."

Ông nói xong hướng Thanh Ca khách khí chắp tay. Mặc dù ông cảm thấy lúc cuối cùng thủ đoạn Thanh Ca xử lý Mộ Dung Quần là ác độc một chút, nhưng cầm thú này cũng thật đáng chết. Hơn nữa đám tự xưng danh môn chính phái trong ngoài không đồng nhất kia, vẫn không có gia tộc nào, môn phái nào làm được đúng cái gọi là chính nghĩa, hôm nay ông coi như là thấy rõ.

Thanh Ca khách khí mà trực tiếp nói:

"Tần lão khách khí, ta sở dĩ ra tay cứu giúp bất quá là nhìn người này không vừa mắt mà thôi, cũng không phải là bởi vì Tần lão, cho nên Tần lão cũng không cần nói cám ơn với ta."

Tần lão đối với sự trực tiếp của Thanh Ca đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười nói:

"Môn chủ thật là bậc mày liễu không thua đấng mày râu a, bất quá bất kể thế nào, hôm nay đều là Môn chủ cứu lão phu, lão phu theo lý nên cảm tạ mới đúng."

Tần lão cảm thấy Thanh Ca có lời liền nói thẳng, cũng không kể công, cũng không nịnh hót lấy lòng, ông càng nhìn càng cảm thấy Thanh Ca rất là chọc người yêu thích.

Thanh Ca thấy Tần lão nhất định phải cảm tạ, nàng cũng là không hề từ chối nữa, nếu từ chối nữa lại lộ ra vẻ dối trá.

Tần lão thấy Thanh Ca không hề từ chối nữa liền nhìn về phía Mộ Dung Ly nói:

"Ly Nhi, nếu mẫu thân con đã đi rồi, con hãy cùng ngoại công về Tần gia đi."

Tần lão không ngờ Mộ Dung Ly thế nhưng cự tuyệt:

"Không được ngoại công, tôn nhi không muốn trở về Tần gia."

"Không trở về Tần gia, vậy con muốn đi đâu?"

Tần lão không yên tâm hỏi.

Mộ Dung Ly xấu hổ cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Ta, ta muốn đi theo Thanh Ca."

Mộ Dung Ly mặc dù nói rất nhỏ, nhưng là Tần lão cũng nghe được rất rõ ràng, chẳng qua là:

"Thanh Ca, Thanh Ca là ai?"

Mộ Dung Ly mang theo vẻ mặt đỏ ửng chỉ vào Thanh Ca nói:

"Đây chính là Thanh Ca."

"Ặc."

Tần lão không nghĩ tới tôn nhi của mình thích lại là Môn chủ La Sát môn, đều do ông lớn tuổi rồi đi, ngay từ lúc vừa rồi cục diện hỗn loạn như vậy ông nên thấy rõ ràng mới đúng.

Đã như vậy, con cháu tự có con cháu phúc, hơn nữa ông nhìn ra tiểu nữ tử Thanh Ca này không tệ, vì vậy nói:

"Được rồi, được rồi, Ly Nhi bây giờ cũng đã hai mươi đi, ừm..., là lúc nên có nữ oa mà mình yêu mến. Con đã thích, vậy ngoại công sẽ theo ý con. Bất quá sau này nên thường xuyên đến thăm ngoại công mới được a."

Mộ Dung Ly vui mừng đáp:

"Được, tôn nhi nhất định thường xuyên vấn an ngoại công, ngoại công yên tâm đi."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store