ZingTruyen.Store

HỖN ĐỘN CHỦ

Chương 40: Hang Rùa và Hoàng Tước

Administrator2

Chương 40: Hang Rùa và Hoàng Tước

Trần Minh không lãng phí một giây nào. Sau khi xử lý ba tên đệ tử Lê gia, hắn lập tức di chuyển về hướng chính Đông. Thần thức mạnh mẽ của hắn trải rộng ra như một tấm lưới, giúp hắn dễ dàng tránh né những tu sĩ khác và các bầy yêu thú trên đường đi.

Hắn giống như một bóng ma thực thụ, lướt đi trong màn sương mù dày đặc. Mỗi bước chân của hắn đều không gây ra một tiếng động, mỗi lần di chuyển đều lợi dụng triệt để địa hình để che giấu thân ảnh. Đây không chỉ là tốc độ, mà là một loại kỹ năng săn mồi đã ăn sâu vào bản năng.

Sau gần nửa giờ di chuyển với tốc độ cao, một ngọn núi nhỏ có hình thù kỳ lạ hiện ra trước mắt hắn, lờ mờ trong sương. Ngọn núi không cao, nhưng lại bè ra, đỉnh núi tròn trịa, phía trước có một mỏm đá nhô ra trông như một cái đầu rùa. Đây chính là ngọn núi hình con rùa mà tên đệ tử Lê gia đã nói.

Càng đến gần, hắn càng cảm nhận được số lượng tu sĩ tụ tập ở đây ngày một đông. Hắn không vội vàng lộ diện, mà tìm một vị trí cao và kín đáo, quan sát tình hình.

Đúng như dự đoán, lối vào chính của Thạch Nhũ Động, nằm ngay dưới "bụng" của con rùa đá, đã bị người của Lê gia phong tỏa. Hai gã đệ tử Lê gia, tu vi đều đạt tới Luyện Khí tầng tám, đứng chắp tay sau lưng, mặt mũi vênh váo, chặn ngay cửa vào. Bất kỳ tu sĩ nào muốn đến gần đều bị chúng dùng ánh mắt khinh thường và khí thế bức người đẩy lùi.

"Nơi này đã được Lê gia chúng ta bao trọn, những kẻ không phận sự mau cút đi!" Một tên lớn tiếng quát, giọng điệu vô cùng hống hách.

Xung quanh, có khoảng hơn hai mươi tán tu đang tụ tập, ai nấy đều mặt mày tức giận nhưng không dám làm gì. Lê gia thế lớn, Lê Bá Kiêu lại là một thiên tài sắp đột phá Trúc Cơ. Không ai dại dột đi chọc vào tổ ong bắp cày này, chỉ có thể đứng từ xa nhìn mà chửi thầm trong bụng.

"Bá đạo quá! Bí cảnh là của chung,凭cái gì mà bọn chúng độc chiếm?" "Thì người ta mạnh thôi. Có giỏi thì vào mà nói lý lẽ với thanh kiếm của chúng đi."

Trần Minh lạnh lùng quan sát. Hắn có thể dễ dàng giết chết hai tên gác cổng này, nhưng làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ, khiến cho Lê Bá Kiêu bên trong cảnh giác. Hắn không thích đối đầu trực diện khi có thể dùng cách thông minh hơn.

Hắn bắt đầu dùng thần thức, rà soát toàn bộ ngọn núi đá. Thần thức của hắn, sau khi được U Minh Thảo cường hóa, đã trở nên vô cùng tinh tế và mạnh mẽ. Hắn có thể cảm nhận được những chi tiết mà người khác không thể.

Vài phút sau, khóe miệng dưới lớp mặt nạ của hắn khẽ nhếch lên.

Ở một bên sườn núi, cách cửa chính khoảng hơn năm mươi mét, bị che khuất bởi một bụi dây leo dày đặc, hắn phát hiện ra một khe nứt cực kỳ nhỏ, chỉ rộng bằng một gang tay. Một luồng linh khí yếu ớt đang từ đó thẩm thấu ra ngoài.

Một lối vào bí mật!

Hắn không hành động ngay. Hắn nhặt một viên đá, rót một tia linh lực nhỏ vào rồi ném mạnh về một bụi rậm ở hướng ngược lại.

"VÚT... RẦM!"

Viên đá mang theo linh lực va vào một tảng đá khác, tạo ra một tiếng nổ nhỏ, giống như có yêu thú đang tấn công.

"Cái gì đó?" Hai tên gác cổng lập tức bị thu hút, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động. "Ngươi qua đó xem thử!"

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi sự chú ý của chúng và của cả đám đông tán tu bị dời đi, thân ảnh của Trần Minh đã biến mất khỏi vị trí ban đầu. Hắn như một chiếc lá, nhẹ nhàng lướt đến bên sườn núi, không một tiếng động.

Hắn vén bụi dây leo ra, quả nhiên có một khe nứt. Nó quá hẹp, một người bình thường không thể nào chui vào được. Nhưng cơ thể của Trần Minh, sau khi được Tẩy Tủy Đan tái tạo, có một sự dẻo dai không tưởng. Hắn hít một hơi thật sâu, ép xương cốt của mình lại, lách người chui vào khe nứt một cách nhẹ nhàng như một con rắn.

Bên trong là một đường hầm hẹp và tối om, chỉ đủ cho một người đi lom khom. Không khí ẩm thấp và có mùi đất đá. Hắn di chuyển một cách cẩn trọng, thần thức luôn dò xét phía trước.

Đi được khoảng trăm mét, phía trước bắt đầu có ánh sáng le lói và tiếng người nói chuyện vọng lại. Hắn di chuyển càng thêm nhẹ nhàng, nấp sau một mỏm đá, nhìn ra ngoài.

Bên dưới là một thạch động rộng lớn, không gian phải rộng bằng cả một sân bóng. Vô số thạch nhũ đủ mọi hình dáng rủ xuống từ trên đỉnh, lấp lánh dưới ánh sáng phát ra từ những viên nguyệt quang thạch được khảm trên vách động. Ở trung tâm của hang động là một cái hồ nước nhỏ trong vắt, linh khí nồng đậm đến mức gần như hóa thành sương mù lượn lờ trên mặt hồ.

Từ một khối thạch nhũ khổng lồ trên đỉnh, từng giọt, từng giọt chất lỏng màu trắng sữa đang nhỏ xuống hồ, tạo nên những vòng sóng gợn lăn tăn. Đó chính là Thạch Nhũ Linh Dịch, một loại thiên tài địa bảo có thể giúp tu sĩ tẩy rửa kinh mạch, củng cố tu vi.

Nhưng thứ thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, lại là một gốc cây nhỏ chỉ cao bằng gang tay, mọc trên một bệ đá giữa hồ. Trên cây chỉ có duy nhất một quả, to bằng quả nhãn, toàn thân trắng như ngọc, tỏa ra một vầng hào quang dịu nhẹ. Luồng sinh khí tinh thuần và dồi dào từ nó tỏa ra khiến cho bất kỳ ai hít phải cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Tẩy Tủy Linh Quả!

Lúc này, bên bờ hồ, đang có hai nhóm người đang giằng co. Một bên chính là Lê Bá Kiêu và bốn tên đệ tử còn lại của Lê gia. Phía đối diện, không ai khác, chính là Nguyễn Thị Tuyết Nhi và các nữ tu của Ngọc Nữ Cung.

Cả hai nhóm đều đã đến đây trước, nhưng không ai dám hành động, vì ai cũng biết, chỉ cần mình ra tay hái quả, chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự tấn công như vũ bão của đối phương.

"Tuyết Nhi tiên tử," Lê Bá Kiêu lên tiếng trước, giọng điệu vừa có chút dụ dỗ, vừa có chút uy hiếp. "Quả Tẩy Tủy Linh Quả này đối với ta vô cùng quan trọng, nó là chìa khóa để ta luyện thành Vô Cấu Đạo Cơ. Hay là nàng nhường cho ta, sau khi ra ngoài, Lê gia ta chắc chắn sẽ có hậu tạ. Một bình Trúc Cơ Đan, thế nào?"

Nguyễn Thị Tuyết Nhi hừ lạnh một tiếng, giọng nói vẫn lạnh như băng: "Lê thiếu chủ nói nghe hay thật. Huyễn Âm Thảo mà chúng ta cần cũng ở ngay bên cạnh gốc linh quả kia, ngươi muốn chúng ta nhường thế nào? Hay là ngươi định độc chiếm tất cả?"

"Vậy ý của tiên tử là muốn động thủ?" Sắc mặt Lê Bá Kiêu trở nên lạnh lẽo, sát khí bắt đầu tỏa ra.

Không khí trong hang động trở nên căng thẳng đến cực điểm. Một trận chiến lớn sắp sửa nổ ra.

Trần Minh nấp trong bóng tối, lạnh lùng quan sát tất cả. Hắn như một con hoàng tước (chim sẻ vàng), kiên nhẫn rình rập, chờ đợi con bọ ngựa và con ve sầu lao vào cắn xé nhau.

Hắn không quan tâm ai đúng ai sai, cũng không quan tâm ai thắng ai bại.

Hắn chỉ biết, Tẩy Tủy Linh Quả, và cả Huyễn Âm Thảo, cuối cùng, đều sẽ phải thuộc về hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store