ZingTruyen.Store

Hôm nay vạn nhân mê đã sụp đổ nhân thiết chưa (Phần 1)

Chương 14

Nguyenthianh19082009

Bên kia, trong động phủ Liên Hoa trên đỉnh Bình Sơn.

Bạc Giác Đại Vương bưng chén rượu vui vẻ uống một hớp lớn, "Huynh trưởng có chắc chắn Tôn Hành Giả kia đã bị khống chế?"

Kim Giác Đại Vương tự tin vỗ vỗ ngực, nói: "Hiền đệ ngươi cứ yên tâm, hắn đã bị ta dùng núi lớn đè ở dưới chân núi, hiện tại tất nhiên là nửa bước không thể nhúc nhích."

Bạc Giác Đại Vương nghe vậy, liền nói ba cái hay, nhưng hắn xưa nay là người cẩn thận, thầm nghĩ Tôn Hành Giả này dù sao cũng thần thông quảng đại, sẽ không bị núi lớn vây lâu, liền đề nghị nói: "Huynh trưởng, vì bảo đảm ổn thỏa, ngươi đưa Dương Chi Ngọc Tịnh Bình cho ta, ta lại mang theo Tử Kim Hồng Hồ Lô này, dùng hai kiện pháp khí này đem Tôn Hành Giả kia thu vào trong bình, chờ trước hết một canh ba hóa thành nước mủ, lại ăn thịt Đường Tăng này cũng chưa muộn. Hiền đệ lời này nói quả nhiên hợp lý!"

Kim Giác Đại Vương gật đầu, ngay sau đó hắn nhìn về phía Phó Trăn Hồng và Đường Tăng bị dây thừng trói lại, ánh mắt ở trên người Đường Tăng quét một vòng sau, lại dời về phía Phó Trăn Hồng bên cạnh Đường Tăng, có chút tò mò hỏi:

"Công tử áo trắng này quả thực lớn lên hơn hẳn thiên tiên, ta nhìn khuôn mặt kia lại có chút động lòng, chỉ là chưa từng nghe nói bốn người Tây Thiên thỉnh kinh của Đường Tăng này khi nào lại có thêm một người?"

"Huynh trưởng, công tử áo trắng này vừa hít vào khói sương ta thả ra liền cùng Đường Tăng giống nhau hôn mê đi, nghĩ đến cũng là người thường". Bạc Giác Đại Vương nói đến đây, không biết là nghĩ tới cái gì, cười ý vị không rõ: "Nói không chừng là hòa thượng này nửa đường gặp người xinh đẹp liền nổi lên tâm tư, vì thế cùng mang theo đi Tây Thiên thỉnh kinh, để giải nỗi tương tư chăng?"

Kim Giác Đại Vương cũng đi theo cười, Vậy hiền đệ lần này đem công tử áo trắng này cũng mang về là muốn đem hắn cùng nhau ăn? Nói xong, hắn không chờ Bạc Giác Đại Vương trả lời, liền lại bắt đầu cảm thán nói: "Bất quá thật ăn đi, quả thực có chút đáng tiếc."

Cũng không phải. Bạc Giác Đại Vương lắc đầu, tiến đến bên tai Kim Giác Đại Vương, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng, ta chuẩn bị đem công tử áo trắng này tặng cho cậu của chúng ta."

[Oa! Tiểu Hồng Tiểu Hồng, hai cái tên ngốc này muốn đem ngươi làm thành lễ vật tặng đi!]

[Yên tĩnh chút.]

[Úc!]

"Huynh trưởng, ngươi biết cậu của chúng ta xưa nay đối với hai ta không coi trọng, mỗi lần mời hắn tới động phủ ăn thịt hắn đều đem hai ta ngươi châm chọc một phen, nhưng hắn yêu thích mỹ nhân, nam nữ không kị. Chúng ta lát nữa ăn thịt Đường Tăng, đem hắn cùng lão mẫu thân cùng nhau mời tới, bất ngờ lại đem mỹ nhân này hiến cho hắn, cậu này một khi cao hứng, nói không chừng liền đem pháp khí chúng ta cầu hồi lâu cho chúng ta?"

Ánh mắt Kim Giác Đại Vương sáng lên, khen lớn: "Không hổ là hiền đệ, quả nhiên nghĩ đến chu đáo, vậy lần này ta liền tự mình đi thỉnh cậu."

Ta đi thu Tôn Hành Giả kia. Bạc Giác Đại
Vương đứng lên.

Bạc Giác Đại Vương cầm Dương Chi Ngọc Tịnh Bình cùng Tử Kim Hồng Hồ Lô sau khi đi ra ngoài, Kim Giác Đại Vương tiếp theo liền gọi hai tiểu yêu làm việc lanh lợi tới, lệnh bọn họ đi động Áp Long trên núi Long Sơn thỉnh lão mẫu thân.

Làm xong những thứ này sau, hắn lại chỉnh sửa lại quần áo mình, phân phó tốt những tiểu yêu khác canh gác ngoài động, lúc này mới đi động Liên Hoa tự mình đi thỉnh cậu.

Kim Giác và Bạc Giác đều mỗi người đi làm việc, tiểu yêu nhóm cũng tất cả đều canh gác ngoài động, động phủ Liên Hoa to lớn bên trong lập tức liền trở nên an tĩnh lại.

Phó Trăn Hồng mở to mắt, nhìn về phía Tăng nhân áo trắng bên cạnh.

Bạc Giác Đại Vương dường như là tự tin bọn họ vô pháp chạy thoát, cho nên chỉ dùng dây thừng trói ngược nửa người trên hắn và Đường Tăng.

Thấy Đường Tăng còn đang hôn mê, Phó Trăn Hồng liền đi tới trước mặt Đường Tăng, ngồi xổm xuống thân nhẹ nhàng hô: Hòa thượng, tỉnh tỉnh. Hắn đem mê hoặc chi lực dung nhập trong thanh âm, truyền vào màng tai Đường Tăng, cách vài giây, Đường Tăng liền chậm rãi mở mắt.

"Hòa thượng, lão đạo kia là yêu quái giả trang, đem hai chúng ta bắt tới động phủ này." Phó Trăn Hồng nói thẳng rõ ràng tình cảnh trước mắt.

Đường Tăng nhớ tới trận khói đen đặc trước khi hôn mê, hắn chỉ hít vào một chút thế mà trực tiếp đã không còn ý thức, cũng không biết ba đồ đệ kia tình huống như thế nào, trên mặt thanh tuyển của Đường Tăng hiện ra một tia lo lắng.

"Hòa thượng, ngươi so với lo lắng bọn họ, không bằng nghĩ xem chúng ta nên làm thế nào đi ra ngoài."

Đường Tăng nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua dây thừng trói chặt mình, lại nhìn thoáng qua Phó Trăn Hồng đồng dạng bị trói chặt, trầm ngâm vài giây sau, mới hỏi: "Ngươi có thể thoát khỏi sự trói buộc này không?"

Phó Trăn Hồng lắc đầu, ra vẻ buồn rầu nói: "Khói sương kia đối với người chỉ là làm cho hôn mê, đối với yêu lại càng nghiêm trọng, ta hiện tại tứ chi đều nhấc không nổi lực, pháp lực cũng vô pháp vận chuyển."

Đường Tăng mím môi, mày hơi hơi nhăn lại.

Phó Trăn Hồng thấy vậy, lại tiếp tục nói: "Bất quá dây thừng này so dây thừng bình thường còn muốn mảnh hơn một chút, tay ta tuy bị trói ngược ra sau, nhưng có thể dùng miệng thử xem có cắn đứt nó không."

"Dùng miệng?" Đường Tăng một chút không phản ứng lại.

Phó Trăn Hồng lộ ra những chiếc răng nanh nhỏ nhọn của mình, hắn đi về phía trước vài bước, toàn bộ cơ thể đứng giữa hai chân Đường Tăng, sau đó ngồi xổm xuống thân đối mặt với Đường Tăng.

Cách đến gần, Đường Tăng liền lại nghe thấy mùi hương trên người Phó Trăn Hồng, cái loại mùi thơm buồn bã độc đáo mà nồng đậm kia, giống như một đóa mẫu đơn đỏ tươi lớn ngâm ở hàn đàm trung sau khi tĩnh trí tản mát ra.

Phó Trăn Hồng hơi hơi nhếch khóe môi, dưới sự nhìn chăm chú của Đường Tăng chậm rãi cúi đầu, dùng hàm răng cắn nút thắt dây thừng trước ngực Đường Tăng.

Theo động tác ngoài miệng Phó Trăn Hồng, dây thừng trói chặt Đường Tăng cũng vì lực đạo này mà di động qua lại, dây thừng thô ráp liền cứ như vậy cách một tầng tăng y trắng tuyết ở chỗ ngực Đường Tăng chậm rãi cọ xát, khi nhẹ khi nặng, từ chặt chậm rãi lại biến lỏng.

Rõ ràng là đang rất đứng đắn mở trói, lại vì hương khí nồng đậm này dũng mãnh tiến vào chóp mũi, làm trong lòng Đường Tăng cũng theo động tác này của Phó Trăn Hồng mà dấy lên một loại cảm giác dị dạng.

Hắn mím chặt môi, rũ xuống đôi mắt nhìn về phía Phó Trăn Hồng đang động tác trước ngực hắn. Từ góc độ Đường Tăng này, chỉ có thể nhìn thấy trán trắng nõn trơn bóng của Phó Trăn Hồng cùng hàng lông mi mảnh dài đậm đặc như lông quạ ở chỗ mí mắt, đường cong màu đen này giống như bướm làm từ mực, nhẹ nhàng kích động khiến người ta có một loại ngứa ngáy thâm nhập đến đầu quả tim.

Đường Tăng theo bản năng dời đi đôi mắt, không đi xem con bướm sắp vỗ cánh bay đi kia, nhưng chờ áp xuống cảm giác quái dị trong lòng sau, hắn mới chú ý tới tư thế giờ phút này cùng đối phương thật sự là có chút quá mức ái muội cùng thân mật.

Thiếu niên áo trắng này quỳ gối giữa hai chân hắn, mái tóc đen đẹp rũ xuống sau lưng, vùi đầu ở chỗ ngực hắn, sau eo hơi hơi cong lên bị quần áo trắng tuyết phác họa ra một đạo đường cong làm người cảm thấy kiều diễm.

Trong không khí an tĩnh, dường như cũng bị bao trùm bởi vài phần hương diễm cùng ái muội.

Con ngươi nhất quán ôn hòa trầm tĩnh của Đường Tăng hơi hơi trầm xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện, răng nanh Phó Trăn Hồng lại ở giây tiếp theo trực tiếp cách một tầng vải dệt quần áo, tựa như không cẩn thận giống nhau cạo đến trước ngực Đường Tăng.

Trong khoảnh khắc này, toàn bộ cơ thể Đường Tăng không chịu khống chế đi theo rùng mình một chút.

Hắn thậm chí cảm giác được hơi thở thiếu niên thổ lộ ra giữa môi răng, ấm áp, mang theo một chút sự óng ánh ướt dầm dề.

"Ngươi......" Hầu kết Đường Tăng vô ý thức lăn động một chút, hắn hơi hơi nhăn lại mày: "Dây thừng này......"

Động tác Phó Trăn Hồng ngừng lại, ngẩng đầu theo vấn đề Đường Tăng muốn nói giải thích: "Dây thừng này tuy so dây thừng bình thường muốn mảnh, nhưng lại thực cứng và rắn chắc."

Đường Tăng nhìn thoáng qua nút thắt trước ngực: "Ngươi đổi vị trí."

Phó Trăn Hồng nhướng mày, "Ngươi xác định?"

Đường Tăng ừ một tiếng, vừa rồi cái loại cảm giác kia quá kỳ quái, làm hắn không hiểu sao có chút tim đập nhanh.

"Vậy được." Ý cười bên khóe môi Phó Trăn Hồng lại một lần như mặt nước khuếch tán mở ra, ánh mắt hắn dao động một chút trên người Đường Tăng, cuối cùng như dừng lại ở chỗ cổ Đường Tăng.

Vậy liền chỗ này. Phó Trăn Hồng nói xong, cũng không đợi Đường Tăng nói chuyện, liền trực tiếp đem đầu chôn ở bên gáy hắn, răng nanh nhọn lại một lần cắn dây thừng.

Lần này, đã không có quần áo che đậy, hơi thở Phó Trăn Hồng thở ra giữa cánh mũi liền không còn bị ngăn cách tất cả phả tới chỗ cổ Đường Tăng.

Khác với nhiệt độ cơ thể lạnh băng trên người Phó Trăn Hồng, hơi thở hắn thổ lộ ra giữa môi răng liền giống như người thường ấm áp.

Hắn đang dùng đầu răng cắn dây thừng.
Thế là cùng với dây thừng thô liệt cọ xát đến chỗ cổ Đường Tăng, còn có răng nanh sắc bén lạnh lẽo của Phó Trăn Hồng.

Cảm giác khác thường Đường Tăng vừa mới bình phục xuống lại vô ích dâng lên, tim đập cũng theo Phó Trăn Hồng động tác mà bắt đầu nhanh hơn.

Đường Tăng nhắm mắt lại, mặc niệm thanh tâm chân ngôn (câu thần chú làm thanh tịnh tâm).

Phó Trăn Hồng liếc xéo Đường Tăng một cái, ánh mắt rơi xuống trên sườn mặt tuấn tú của Tăng nhân áo trắng, từ khe môi tràn ra một nụ cười khẽ ý vị không rõ.

Mà đúng lúc này, thanh âm nói chuyện phiếm của tiểu yêu quái canh gác ngoài động phủ từ trong không khí truyền tiến vào ---

Bạc Giác Đại Vương mang theo hai bảo bối kia vừa đi, liền tính là Tôn Ngộ Không pháp lực vô biên, sợ cũng sẽ bị Tử Kim Hồng Hồ Lô kia thu đi!

Còn không phải sao! Pháp khí này nhiều chính là có chỗ lợi, cho dù là Tề Thiên Đại Thánh, tới Tử Kim Hồng Hồ Lô kia, giống nhau sẽ hóa thành một bãi nước mủ thôi!

Đường Tăng nghe được những lời này, liền cũng không kịp để ý điểm khác thường trong lòng này, hắn đối với sinh tử của mình xem được thông suốt, nhưng đối với an nguy của ba đồ đệ kia, lại không cách nào làm được thản nhiên.

[Tiểu Hồng, có phương pháp nhanh hơn không?]

Đây là lần đầu tiên Đường Tăng gọi tên hắn, giọng nói có chút trầm thấp của hắn khi niệm ra hai chữ này, có lẽ là vì bản thân tên Phó Trăn Hồng, lại có lẽ là vì thanh âm Tăng nhân áo trắng này quá mức ôn nhuận, lọt vào tai người, vô cớ lộ ra một tia thân mật.

Phó Trăn Hồng ngồi dậy, nhìn về phía Tăng nhân tuấn tú giữa mặt mày đã nhiễm vẻ lo lắng.

Đường Tăng nhìn chăm chú đôi mắt thuần túy như hắc diệu thạch của Phó Trăn Hồng lặng lẽ nhìn vài giây, thay đổi một loại càng trực tiếp cách nói: "Như thế nào ngươi mới có thể khôi phục pháp lực?"

Phó Trăn Hồng nhìn chằm chằm Đường Tăng kia như hắc diệu thạch thuần túy con ngươi lẳng lặng nhìn vài giây, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Dương khí."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store