ZingTruyen.Store

Hoi Tho Cua Trai Tim

Trên nhân gian này liệu rằng còn tồn tại một liều thuốc cho hối hận?

Đó chẳng phải là câu hỏi mà bất cứ ai cũng mãi trăn trở trong lòng, canh cánh sâu trong thâm tâm?

* * *

Đêm nay là đêm Giáng sinh.

Long Hải là một thành phố duyên hải, đang trải qua thời kỳ mưa phùn gió bấc, âm u lạnh lẽo, tiết trời hôm nay càng chẳng thể nào tệ hơn được nữa. Ngôi nhà nhỏ ấm cúng nhuốm màu thời gian nằm tại một vùng nông thôn cách xa trung tâm thành phố, không hề bị ảnh hưởng bởi bầu không khí Giáng sinh náo nhiệt phía ngoài kia.

Bóng dáng một người đàn ông bộ dạng kỳ cục đứng dưới gốc cây đỗ quyên cổ thụ sau vườn. Tuổi thọ của cây có lẽ chẳng thu kém tuổi thọ ngôi nhà này là mấy, tay phải ngắt điện thoại, tay trái không ngừng đưa tay gãi ngứa, miệng lẩm bẩm câu từ ngữ nghĩa có lẽ chỉ mình anh hiểu được.

"Thế nào, anh con có nói gì không?" Bóng trắng lấp ló, giọng nói đột nhiên cất lên từ đằng sau lưng dọa anh thiếu chút đã hồn bay lạc phách, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.

Nhận ra người vừa cất lời là mẹ già của anh thì Khổng Minh Triết mới an tâm nuốt trái tim trở lại. Quả thật, mẹ anh khiến anh không khéo đã đột tử rồi.

"Mẹ, con nói người nghe, người theo con qua ngoài này nghe lén con gọi điện nói chuyện cùng anh trai, sao người không tự mình gọi điện? Dọa con thiếu chút..." Khổng Minh Triết cất lời, tay trái chuyển từ gãi ngứa qua vuốt ngực, bộ dạng ôn hòa.

"Mới tám giờ tối, con làm bộ dạng lén lét lút lút ra đây làm chuyện gì mờ ám? Mẹ cũng chỉ tưởng con cùng bạn gái trò chuyện, có tật giật mình cái gì? Trăng thanh gió mát thì không nói, trời vừa mưa vừa bẩn, cố tình ra ngoài này để muỗi đốt à?" Bà Khổng hằn học cất lời, tay cũng không ngừng phe phẩy xung quanh, kéo mũ lông lên chùm kín đầu.

Bà Khổng năm nay tuổi ngoài lục tuần, đã nghỉ hưu nhiều năm, trước đây từng làm giáo viên trung học tại địa phương. Khuôn mặt đẹp lão toát lên vẻ sắc sảo và trải đời. Cuộc đời bà coi như là mỹ mãn, có người chồng hiền lành tốt tính, sinh được hai cậu con trai quý tử. Duy chỉ việc hai người con trai của bà chẳng chịu cưới vợ dù đã ngoài ba mươi, lại càng không chịu tâm sự với bà chuyện gì. Nói đến càng thấy bứt rứt, cậu con trai cả của bà chỉ nói đơn giản rằng cảm thấy nghề nghiệp không thích hợp liền dứt khoát nghỉ việc, chuyển tới thành phố khác sinh sống, một năm chẳng trở lại nhà được mấy lần.

"Con không có tật giật mình, là phản xạ có điều kiện, thật sự đó là phản xạ có điều kiện mẹ biết chứ? Con gọi điện hỏi thăm tình hình anh trai, vô thức đi ra phía ngoài này thôi. Anh trai nói Tết này sẽ trở về. Mẹ, ngoài này lạnh, người mau chóng vào trong nhà nghỉ ngơi." Khổng Minh Triết điệu bộ thành thực đáp lời mẹ.

"Vậy sao? Công việc nó làm thế nào? Có tốt không? Hiện tại đã kết giao cùng bạn gái rồi chứ?" Bà không ngừng cất lời nghi vấn, nghe nói không lâu nữa sẽ con trai cả sẽ trở về, khuôn mặt bà liền toát lên vẻ vui mừng phấn khích.

"Anh ấy không tiết lộ, mẹ cũng biết tính tình anh trai xấu cỡ nào, đời nào mới nói cho con. Nhưng mà mẹ, con cảm giác như anh trai đang có hứng thú với một cô gái trẻ..."

Cùng dạo bước vào nhà với bà, Khổng Minh Triết e dè cất lời.

Bước chân bà Khổng đột ngột khựng lại, ánh mắt lóe lên minh quang, miệng nở nụ cười thật tươi. Hứng thú với một cô gái trẻ? Nó không mau tìm vợ không sớm thì muộn cũng trở thành lão trung niên cục cằn khó gần, cuối cùng thì cũng biết động tâm rồi sao? Bà sắp có cháu nội rồi đó sao?

Nén lại vung mừng phấn khích, bà từ tốn cất lời: "Vậy thì Tết này hãy nhắc nó lần này về đưa theo cô bé, cả con nữa, cũng mau chóng đưa bạn gái về ra mắt đi".

Đoạn nói xong liền cất bước nhanh vào nhà để mặc cậu con trai đứng đực mặt trước cửa nhà. Tin vui này bà cần ngay lập tức chia sẻ với ông nhà, tuyệt đối không thể chậm trễ.

Qua vài phút, quên cả ngứa ngáy do muỗi đốt, Khổng Minh Triết vẫn giữa nguyên tư thế cất bước, mắt không chớp, lúc này nhìn như đã rưng rưng muốn khóc. Chuyện gì đang xảy với anh đây? Bạn gái? Anh kiếm đâu ra bạn gái bây giờ? Vả lại, anh mới chỉ muốn nói anh có cảm giác, nào đã khẳng định?

Ngàn vạn câu nghi vấn quanh quẩn trong não bộ chỉ muốn chui ra khỏi não bay lên trời nhờ thần tiên nào đó giải đáp hộ. Anh có phải vừa tự thắt thòng lọng treo cổ mình không?

Nơi đâu bán thuốc hối hận, anh thật muốn mua một liều, bằng tất cả mọi giá, thật đấy!

Mà bỏ đi, lúc này e rằng chỉ còn thuốc chuột mới giúp anh cứu vãn tình thế.

* * *

Khổng Minh Viễn từ từ nuốt xuống ngụm rượu đỏ, vị cay nồng trôi xuống cuống họng, hơi rượu phảng phất lan tỏa trong không gian tĩnh lặng.

Anh chưa từng trải qua lễ Giáng sinh cùng cô ấy.

Năm đầu tiên, anh được đơn vị cử đi điều tra, địa điểm cách thành phố cô và anh sinh sống chỉ có ba giờ, nhưng cụ thể là ba giờ ngồi máy bay. Năm thứ hai, anh cùng một người phụ nữ khác trải qua lễ Giáng sinh, với thân phận một người đàn ông trước giờ không chút dính dáng tới anh. Năm thứ ba, anh một mình trải qua lễ Giáng sinh, năm thứ tư, thứ năm, và cả năm nay, anh cũng một mình. Anh không thể nhớ nổi bản thân đã một mình trải qua nỗi cô độc dai dẳng, đối diện với một bộ chén đũa trống vắng cô quạnh suốt bao lâu rồi. Thời gian là một thứ vũ khí có sức hủy diệt đáng sợ, nó đã bào mòn, làm tê liệt cả tâm hôn và cả thể xác cằn cỗi này của anh, từng chút, từng chút một.

Nhưng, cô đơn giày vò anh bao năm nay, đâu phải mình anh chịu đựng. Mình cô ở nơi ấy, lạnh lẽo cỡ nào? Cô không thể nói, anh càng không thể cùng cô cảm nhận.

Đã khiến em cảm thấy ủy khuất rồi! Em có đang cảm nhận được tiếng lòng anh chứ?

Thanh Di, Giáng sinh an lành!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store