ZingTruyen.Store

Hoi Tho Cua Trai Tim

Triệt để phủ nhận số phận, vậy liệu rằng có thể có... duyên phận?

Đôi khi, chỉ một nụ cười cũng chính là duyên phận! Là hữu duyên hay nghiệt duyên, tất cả cũng do ta định đoạt.

* * *

"Viễn Viễn, em thích gọi anh là Viễn Viễn, này, Viễn Viễn! Em yêu anh, Viễn Viễn!"

"Viễn Viễn, anh nói xem, tội phạm có nghỉ lễ tình nhân không nhỉ? Em nhớ anh!"

"Ai nói em chỉ thích hoa hướng dương? Là em thích nhất hoa hướng dương!"

Bóng đêm bao trùm, mưa càng lúc càng nặng hạt trộn lẫn cùng mùi máu tanh nồng phảng phất. Xung quanh gió rét vẫn đang rít gào như một con quỷ đang gào thét vì bị giam giữ trực chờ phá tung màn mưa. Đôi chân anh đã không đứng lên nổi, máu thịt bầy nhầy, mưa lạnh buốt cứ thế quất vào cơ thể anh. Như không còn cảm nhận được đau đớn, quanh tai anh vẫn chỉ vọng mãi câu nói của cô ta.

"Anh hãy nhớ, đôi mắt mắt này sẽ cả đời dõi theo anh. Anh là một tên hèn hạ, anh sẽ phải trả giá, tôi tin ngày ấy sẽ sớm đến thôi."

Nước mắt mặn chát, thân thể đau buốt, nỗi đau như khoét sâu vào xương cốt, hư vô tái tê.

*Đoàng*

Bàng hoàng tỉnh giấc.

Mồ hôi lạnh tràn ngập cơ thể, vết thương ấy lại nhói lên. Vô thức đưa tay sờ lên khóe mắt. Là mồ hôi. Đúng vậy, anh đã không còn có thể khóc nữa rồi.

Âm thanh đánh thức anh là tiếng khung ảnh bị rơi xuống sàn nhà, thủ phạm chính là Bonnie.

Nhặt lên khung ảnh vỡ nát chẳng màng thủy tinh có thể cứa rách bàn tay anh. Trong hình là bóng lưng xinh đẹp, mái tóc dài đen nhánh đứng tại cánh đồng hoa hướng dương.

Anh chỉ có duy nhất bức hình này. Cô nói, chụp hình là để lưu giữ lại những khoảnh khắc ngọt ngào vui vẻ, nhưng cô mong ngày nào cũng đều sống trong vui vẻ và hạnh phúc, vậy nên hãy đừng chụp hình, hãy nắm tay cô cùng tận hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc này.

Anh còn nhớ, khi anh chụp bức hình này là lần đầu anh đưa cô tới nơi đó ngắm hoa hướng dương, bầu trời ngày ấy trong trẻo tinh khôi, cơn gió nhẹ nhàng lay động mái tóc óng ả.

Bonnie biết mình đã gây chuyện nên co rụt vào góc tường trừng mắt nhìn anh. Bonnie là một chú tắc kè hung dữ và khó gần. Nó đã bên anh năm năm nay.

Em trai anh rất sợ nó, luôn không dám đặt chân vào nhà anh cũng bởi nó. Nói anh kỳ cục chẳng hiểu sao con gì không nuôi lại nuôi tắc kè. Tên gì không đặt lại đặt tên cho một con tắc kè đực là Bonnie, rõ ràng đó là tên dành cho con gái, mang nghĩa vui vẻ và xinh đẹp.

Thực ra ban đầu anh cũng thấy rất kỳ cục, nhưng anh không lưu tâm, chỉ cần cô vui là được.

Vuốt nhẹ mái tóc, anh nhẹ nhàng đặt bức hình vào ngăn kéo định bụng trời sáng sẽ đi thay một khung hình khác. Đơn giản dọn dẹp lại đống đổ nát mà Bonnie gây ra. Hẳn là nhóc này đã vừa kịp thở phào.

* * *

"Anh, em vừa đến Yên Ninh, tối nay có người mời cơm chúng ta, anh tuyệt đối không thể từ chối." Khổng Minh Triết khoan khoái nói, vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn tràn đầy sinh lực.

Hẳn là anh đã lái xe đường dài cả sáng để tới đây. Nghe nói gần đây anh đang triển khai một dự án tại thành phố này, luôn phải đi đi về về.

"Có người mời?" Anh nghi ngờ. Không biết em trai thích kiếm chuyện của anh lại định giở trò gì.

"Phải, là có người mời. Anh còn nhớ cô chủ nhỏ xinh đẹp ở nhà hàng Niệm chúng ta từng đến chứ? Cô ấy vẫn luôn muốn cám ơn chúng ta. Em đã nói rằng đó là chuyện nhỏ, chẳng hề giúp gì cô ấy nhưng có vẻ cô gái này rất nhiệt tình. Này, hay cô ấy bị vẻ ngoài đẹp trai của em mê hoặc rồi nhỉ?" Minh Triết thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia.

"Không đi."

Đơn giản hai từ liền ngắt máy.

Niệm? Cô gái ấy? Ngoài nụ cười cùng giọng nói khiến anh vô thức ghi tâm, ngoài ra chẳng còn gì đáng để anh nhớ tới. Cũng chỉ là một bông hoa tươi đẹp nở giữa rừng đại ngàn, dĩ nhiên là anh cũng không có hứng thú ngắm nhìn hay bứt hái.

Với cái lý do vô cùng ấu trĩ cùng sự lảm nhảm dài dòng vô bờ bến "con gái nhà người ta đã có lời mời, không thể không nể mặt mà từ chối một cô gái xinh đẹp" cùng "lỡ người ta thích em thì sao, buổi hẹn hò đầu tiên cũng cần có trưởng bối đi cùng", Khổng Minh Triết đã thành công lôi kéo người đàn ông cục cằn khó chiều kia ra khỏi nhà.

Đây là lần thứ hai bọn họ tới Niệm. Lần đầu anh không quan sát kỹ nên cho rằng nhà hàng này rất bình thường, không có gì đặc biệt. Nhưng để ý kỹ mới thấy, quả thật nhà hàng được bày biện rất tinh tế, có nội hàm. Hẳn là chủ nhân của nó đã dành không ít tâm tư để bày trí. Nhà hàng mang phong cách cổ phong nhưng không kém phần tinh tế hiện đại, đơn giản lại cầu kỳ, nghe như mâu thuẫn nhưng thực chất lại rất hài hòa, chăm chút từng chi tiết dù là nhỏ nhất. "Ranh giới" từ sàn nhà cho tới trần nhà như được xóa nhòa, mở rộng mối liên kết ở khu vực bên trong và bên ngoài để bất cứ ai vừa đặt chân vào nhà hàng như được "ngửi lại mùi hương của quá khứ" nhưng vẫn có thể giao hòa với thiên nhiên đất trời.

Niệm sao? Là tư niệm, nhớ nhung canh cánh trong lòng?

Phục vụ kính cẩn dẫn hai người lên tới phòng riêng, ngay khi mở cửa phòng anh liền nghe thấy tiếng người bên trong vọng ra, giọng nói ngọt ngào quen thuộc: "Viễn Viễn, ngoan, lát nữa ăn xong sẽ đưa em trở về được không? Hay tối nay đến ngủ cùng chị nhé!"

* * *

Bước chân chợt khựng lại, suy nghĩ của anh bất giác ngưng đọng.

Viễn Viễn.

Là trùng hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store