Hồi quang phản chiếu (bùng lên rồi lịm tắt)
Chương 6: Bắt Đầu Hành Trình Của Chiếc Lá Can Đảm
(1) Sự Chấp Nhận Của Sự Khước Từ
Sau lời nói lạnh lùng của Chu Tư Duệ ở phòng thí nghiệm, Lâm Hân Lạc đã trải qua những ngày chìm đắm trong sự xấu hổ và tổn thương. Cô đã khóc. Cô đã cảm thấy sự lạnh lẽo và nỗi sợ hãi cũ dường như đã trở lại. Tuy nhiên, sự đau đớn này không còn khiến cô tuyệt vọng như trước. Lời nói của Tư Duệ—“Đừng gây rắc rối”—thực chất đã trở thành một lời thách thức.
Hân Lạc hiểu rằng, cậu ấy muốn cô mạnh mẽ và tự lập. Cậu ấy muốn cô tự bảo vệ bản thân, chứ không phải là một người cần được cứu vớt. Sự mâu thuẫn giữa hành động cứu cô đầy bản năng và lời nói đẩy cô ra xa đã tạo ra một bí ẩn mà Hân Lạc quyết tâm giải mã. Cô quyết định chấp nhận sự khước từ đó như một bài học, chứ không phải là một sự kết thúc.
Nỗi sợ hãi đã được thay thế bằng một khát vọng mãnh liệt để chứng minh giá trị của mình. Hân Lạc biết rằng, cô không thể từ bỏ ánh sáng này chỉ vì một vài câu nói lạnh lùng.
(2) Hân Lạc thay đổi hoàn toàn cách cô thể hiện tình cảm của mình. Cô không còn chỉ lén lút quan sát hay ghi chép những điều vụn vặt. Giờ đây, cô tập trung vào việc đồng hành cùng cậu ấy trong lĩnh vực tri thức.
* Đồng hồ sinh học: Hân Lạc bắt đầu điều chỉnh đồng hồ sinh học của mình theo lịch trình của Tư Duệ. Nếu cậu ấy ở thư viện đến 6 giờ tối, cô cũng sẽ ở lại đến 6 giờ 15. Cô không ngồi gần cậu ấy, cô chọn một góc xa, nhưng cô muốn cùng nhau trải qua những giờ phút học tập căng thẳng. Cô muốn trở thành một người đồng hành vô hình với cậu ấy.
* Trà xanh và Bánh ngọt: Món quà vô danh của Hân Lạc đã nhận được một tín hiệu hồi đáp nhỏ. Cô đã thấy chiếc túi giấy rỗng được đặt lại ngay ngắn trên bàn cô vào ngày hôm sau. Điều đó có nghĩa là Tư Duệ đã nhận và ăn/uống nó. Cô quyết định biến điều này thành một thói quen nhỏ. Mỗi tuần một lần, cô lại đặt một chiếc bánh ngọt mới do bà ngoại làm (hoặc một lon trà xanh mới) vào ngăn bàn cậu ấy, luôn kèm theo một mảnh giấy nhỏ, không bao giờ có tên người gửi, chỉ có những ký hiệu nhỏ (ví dụ: một mặt trời nhỏ, một chiếc lá).
* Món quà đáp lại: Một lần, Hân Lạc nhận thấy ngăn bàn của mình có một chiếc bút chì mới, loại mà cô thấy Tư Duệ thường dùng. Chiếc bút được gọt sắc hoàn hảo, không có ghi chú. Hân Lạc cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô hiểu rằng, sự giao tiếp của họ đã trở thành một ngôn ngữ bí mật, chỉ có hai người hiểu.
(3)Hân Lạc biết, cô phải xóa bỏ hình ảnh cô gái nhút nhát, vô hình trong mắt mọi người, không chỉ vì Tư Duệ mà còn vì chính cô.
Một sự kiện nhỏ đã xảy ra trong giờ thể dục. Cô gái đã từng bắt nạt cô ở cấp hai (có thể là một học sinh cùng trường cấp ba) đã vô tình đi ngang qua và buông lời chế giễu: "Xem ai đây? Cái đồ chuyên trốn trong xó xỉnh lại ra đây hít thở không khí à?"
Theo thói quen cũ, Hân Lạc đã cúi đầu, định bỏ đi.
Nhưng ánh mắt Tư Duệ, lời nhắc nhở lạnh lùng của cậu ấy bỗng vang lên trong đầu cô: "Đừng gây rắc rối."
Hân Lạc dừng lại. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đã buông lời chế giễu.
"Tôi không trốn, tôi đang ở đây," Hân Lạc nói, giọng cô vẫn nhỏ nhưng kiên quyết, không còn sự run rẩy nữa.
Người kia ngạc nhiên trước sự phản kháng bất ngờ này. Hân Lạc không đợi câu trả lời, cô quay lưng bước đi, nhưng bước chân cô vững vàng hơn bao giờ hết.
Hành động này, dù nhỏ, đã khiến một số học sinh chứng kiến phải bất ngờ. Hân Lạc không còn là chiếc lá rơi vô hình. Cô đã bắt đầu tự khẳng định mình.
(4) Chu Tư Duệ biết mọi thứ.
Cậu ấy biết ai đã đặt chiếc bánh hạt dẻ vào ngăn bàn mình. Cậu ấy đã đọc cuốn sổ tay của cô (chứ không phải chỉ lướt qua). Cậu ấy đã thấy cô khóc trong nhà vệ sinh. Và cậu ấy biết cô gái đã chế giễu cô ở sân trường.
* Sự cứu giúp trong phòng thí nghiệm là bản năng của cậu ấy: Cậu ấy không chấp nhận để sự việc tồi tệ xảy ra trước mắt mình.
* Lời nói lạnh lùng là một sự tự vệ của cậu: Cậu không muốn bất kỳ ai xâm nhập vào cuộc sống cô độc, đầy áp lực của mình. Cậu sợ sự dịu dàng của Hân Lạc sẽ khiến cậu yếu lòng. Cậu sợ sự quan tâm của cô sẽ kéo cậu vào những rắc rối cảm xúc mà cha mẹ cậu chưa bao giờ dạy cậu cách đối phó.
* Hộp sách và Bút chì: Là cách cậu ấy đáp lại sự dịu dàng của cô mà không cần phải nói lời nào. Cậu thừa nhận sự tồn tại của cô, nhưng kiên quyết giữ khoảng cách.
Khi thấy Hân Lạc phản kháng lại sự chế giễu, Tư Duệ đứng từ xa quan sát. Môi cậu ấy khẽ nhếch lên, một nụ cười rất nhẹ, rất nhanh, không ai nhìn thấy.
Cậu ấy đang thử thách cô. Và cô đang vượt qua.
(5)Đỉnh điểm của chương này là khi cơ hội tương tác trực tiếp xuất hiện.
Giáo viên chủ nhiệm thông báo thành lập "Nhóm Học Tập Chất Lượng Cao" gồm ba người, nhằm chuẩn bị cho kỳ thi cấp Quốc gia. Chu Tư Duệ đương nhiên là người đứng đầu. Vị trí thứ hai là một học sinh xuất sắc khác. Vị trí thứ ba, thường dành cho người đứng hạng ba, lại được giáo viên chủ nhiệm chọn một cách bất ngờ: Lâm Hân Lạc, do sự cải thiện đáng kinh ngạc trong điểm số gần đây của cô.
Hân Lạc choáng váng. Đây là cơ hội lớn nhất, cũng là thử thách lớn nhất. Cô không còn có thể vô hình nữa. Cô phải đối mặt trực tiếp với Tư Duệ.
Tư Duệ bước đến, ánh mắt lạnh lùng quen thuộc. Cậu ấy không bày tỏ sự ngạc nhiên hay bất mãn khi Hân Lạc được chọn.
Cậu ấy chỉ đặt một cuốn sổ dày lên bàn cô, đó là "Kế hoạch ôn tập cho đội tuyển Olympic" của cậu.
"Buổi đầu tiên, phòng Thư viện, 7 giờ tối thứ Bảy," Cậu ấy nói, giọng dứt khoát. Cậu ấy không hỏi cô có tham gia không. Cậu ấy đang mặc định sự tham gia của cô.
Hân Lạc nhìn cuốn sổ, nhìn bóng lưng Tư Duệ khuất dần. Cô biết, Giai đoạn Yêu Thầm đã kết thúc. Cô đang bước vào một cuộc chơi mới, đầy rủi ro và hy vọng. Cô đã thành công trong việc bước vào thế giới của cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store